Lúc Quân Thanh Dư đang nằm trong tay Phó Viễn Xuyên cũng chẳng nhàn rỗi gì cho cam, cậu cố phóng thích linh lực hết khả năng có thể, cố gắng khiến Phó Viễn Xuyên bình tĩnh lại nhanh nhất có thể.
Những người lực tinh thần xao động kiêng kỵ nhất chính là mất khống chế cảm xúc.
Quân Thanh Dư không ngờ rằng Phó Viễn Xuyên sẽ trở về nhanh đến thế, nếu sớm biết thế cậu đã không tùy tiện hành động rồi.
Phó Viễn Xuyên sẽ tự tay cầm tín vật trở về.
Bây giờ mọi chuyện cũng đã rồi, nói gì nữa cũng đều đã muộn, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức kéo vãn.
Thật ra, khi nhìn thấy tiểu nhân ngư vẫn còn sống sờ sờ trước mặt, cảm xúc của Phó Viễn Xuyên đã bình tĩnh lại ngay rồi.
Bây giờ anh chỉ cảm thấy căng thẳng, cùng cảm giác nghĩ lại mà sợ thôi.
Thí Khải Tân thất tha thất thiểu đi theo vào, nhìn thấy một đoạn đuôi cá lộ ra giữa hai tay Phó Viễn Xuyên, liền nói: “Nguyên soái, tiểu nhân ngư, nhóc ấy...”
“Em ấy không sao.” Phó Viễn Xuyên thản nhiên nói: “Tìm người thu dọn phòng khách một chút đi.”
Thí Khải Tân nói: “Vâng.”
Thí Khải Tân quay đầu đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải một người đồng nghiệp.
“Nguyên soái, ngài ấy thế nào rồi?”
Thí Khải Tân nói: “Không sao, tiểu nhân ngư cũng không sao... sao Nguyên soái lại đột nhiên trở về vậy? Giải quyết được Trùng tộc bên kia rồi sao?”
Người đồng nghiệp nọ lắc đầu bảo: “Nguyên soái cài đặt trang bị báo nguy trong phòng làm việc, lúc trên xe thiết bị báo nguy vẫn kêu lên không ngừng, lúc đó Nguyên soái liền hạ lệnh nhanh chóng quay về, về phần đường Liga kia... căn bản là chưa đi qua nó.”
Thí Khải Tân thở dài, trang bị thiết bị báo nguy, vậy có lẽ là ngay thời khắc có người tiến vào phòng làm việc thì Nguyên soái đã biết ngay rồi.
Còn về phần người nhà Nguyên soái...
Thí Khải Tân cắn răng, vốn dĩ anh ta nghĩ rằng họ đến quan tâm đến Nguyên soái.
Nhưng dựa vào biểu hiện thế này, xem ra không giống là lo lắng cho người thân, mà càng giống như đến để thu hút sự chú ý của anh ta, để người trong phòng làm việc dễ bề hành động hơn.
Còn cả một cước kia của mợ Nguyên soái, và sau đó cố ý đánh vỡ bể cá nữa... đó đều là đang muốn lấy mạng tiểu nhân ngư!
Nguyên soái chờ đợi lâu như thế, khó khăn lắm mới có thể mua được một nhân ngư về. Nếu nhân ngư này không còn nữa, Nguyên soái không cách nào trị bệnh, không phải chính là muốn lấy mạng của Nguyên soái sao?
May mà Nguyên soái đã về, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Thí Khải Tân không tiện nói nhiều về chuyện nhà của Nguyên soái, nhưng anh ta không có tâm lý tôn trọng gì đối với loại thân thích như thế cả, anh ta nói: “Đi thôi, trước tiên bắt ba kẻ trong phòng khách kia lại đã.”
“Được.”
Trong phòng.
Phó Viễn Xuyên duy trì tư thế vừa nãy, chẳng mảy may thay đổi.
Tiểu nhân ngư cũng đã mở mắt ra.
Phó Viễn Xuyên hỏi cậu: “Có thấy không khỏe ở đâu không?”
Quân Thanh Dư lắc lắc đầu, ngoại trừ lúc rơi xuống đất cổ tay có hơi đau chút ra, nhưng cổ tay đau là bởi vì mở ra không gian, chứ không phải là vì té ngã.
“Ya~?” Sao anh lại đột nhiên quay về thế?
Phó Viễn Xuyên sờ sờ đầu tiểu nhân ngư, nói: “Đừng sợ, tôi sẽ xử lý tốt thôi.”
Xử lý?
Quân Thanh Dư còn chưa kịp hỏi kỹ càng thì đã bị Phó Viễn Xuyên nắm tay, nói là nắm thế thôi, nhưng thật ra càng giống như là dùng ngón trỏ ấn vào cổ tay cậu, bảo cậu giơ tay lên hơn.
“Ya?” sao thế?
Quân Thanh Dư nhìn kỹ lại thì phát hiện ra lòng bàn tay mình không biết đã chảy máu từ khi nào.
Đúng rồi.
Có lẽ là bị mảnh vỡ thủy tinh trong thảm trải sàn cứa trúng.
Lúc đó cậu chỉ chăm chú phóng thích linh lực, cũng không chú ý đến mảnh thủy tinh vỡ trong thảm.
Bể cá vỡ nát vẫn chưa có người dọn dẹp, đâu đâu cũng có vụn thủy tinh.
Phó Viễn Xuyên thấy tiểu nhân ngư chảy máu thì cũng không nói năng gì tiếp được nữa, anh quay người đi tìm hộp sơ cứu.
Sau một hồi nhốn nháo loạn lạc, Quân Thanh Dư ngồi trên đệm mềm chuyên dùng cho nhân ngư, giơ tay lên cho Phó Viễn Xuyên xử lý vết thương.
Phó Viễn Xuyên cẩn thận kiểm tra trong miệng vết thương xem có sót lại dằm thủy tinh không, nếu có thì liền dùng nhíp gắp ra.
Kiểm tra một hồi thật lâu.
Sau đó anh liền dùng cồn tiêu độc.
Phó Viễn Xuyên nói: “Có thể sẽ hơi đau chút.”
“Ya.”
Phó Viễn Xuyên đặc biệt dùng tăm bông chuyên dụng dành cho nhân ngư, làm thế không có gì khác với việc trực tiếp ngâm trong cồn tiêu độc.
Đau quá trời quá đất.
Còn là thấm từ từ nữa chứ.
Quân Thanh Dư không để ý tới chút đau đớn nhỏ bé này, nhưng Phó Viễn Xuyên lại để ý.
Tăm bông nhè nhẹ chấm lên miệng vết thương, cậu còn chưa kịp đau mà Phó Viễn Xuyên đã bắt đầu thổi giúp cậu rồi.
Sau khi tiêu độc phải thoa thuốc, cuối cùng là quấn băng gạc lên.
“Được rồi.”
Quân Thanh Dư nhìn tay mình, quấn băng gạc cũng đẹp ghê.
Tay Phó Viễn Xuyên cũng bị thương, nhưng anh chẳng hề có ý muốn xử lý nó.
Phó Viễn Xuyên thấy thế liền tùy ý quệt lên chút thuốc rồi không đoái hoài tới nữa, anh bế tiểu nhân ngư lên, nói: “Có đói không? Ăn gì đó nhé.”
Phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, đến một chút mùi máu thôi cũng không ngửi được nữa, toàn là mùi thơm mát thoang thoảng.
Nhưng màn chống bụi của rất nhiều vật dụng trong nhà đã không thấy đâu nữa.
Thí Khải Tân đi tới, nói: “Nguyên soái, đều đã dọn dẹp sạch sẽ rồi ạ.”
“Ừ.”
Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, cũng không biết hai vợ chồng Phó Dương Hồng có bị xử lý không.
Hai vợ chồng ra trận muốn trộm đồ, thật là cái trò vớ vẩn gì đâu không!
Nếu trong nguyên tác Phó Viễn Xuyên không bị trộm mất tín vật quân đoàn, lại không có tội danh chiến tranh trên người anh sau này, dựa vào thực lực của anh hoàn toàn có thể chống đỡ một trận nữa.
Tín vật quân đoàn bị trộm mất trở thành tấm bùa đòi mạng sau cùng của Phó Viễn Xuyên.
Nếu thật sự tính toán kỹ càng, thì hai vợ chồng này chính là những người đứng sau thúc đẩy góp phần hại chết Phó Viễn Xuyên.
Nếu cậu có thể huyễn hóa ra hai chân, cậu cũng muốn tự tay xử lý hai người kia.
Nghĩ thôi mà cũng thấy ghê tởm.
Phó Viễn Xuyên lại không bị bọn họ làm ảnh hưởng tới tâm trạng.
Ngoại trừ tiểu nhân ngư, không có cái gì có thể ảnh hưởng tới anh được hết.
Phó Viễn Xuyên đẩy rau củ trong đĩa sang một bên, hôm nay tiểu nhân ngư phải chịu kinh sợ, cứ ăn món mình thích thôi, cái nào không thích thì không cần phải ăn.
Dinh dưỡng cân đối gì đó, sau này hẵng nói sau.
Phó Viễn Xuyên cầm một miếng thịt bò, nói: “Nào.”
Trên tay tiểu nhân ngư đang quấn băng gạc, không tiện đụng vào đồ vật này nọ, Phó Viễn Xuyên liền cầm lên đút cho cậu ăn.
Quân Thanh Dư vừa ăn thịt bò vừa suy nghĩ làm sao để lấy rau củ trong khong gian ra mà không khiến Phó Viễn Xuyên chú ý.
Vừa rồi lúc Phó Viễn Xuyên mở tủ lạnh ra cậu có nhìn lướt qua một cái, rau củ bên trong đều nhăn nhăn nheo nheo, trông không có gì giống còn tươi mới cả.
Rau củ trong không gian của cậu tùy ý lấy ra một bụi cũng đều xanh mơn mởn, rất dễ có thể nhìn ra sự khác nhau.
Nên làm thế nào đây?
“Còn đau không?” Phó Viễn Xuyên thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của tiểu nhân ngư thì nói: “Có phải là không khỏe ở đâu không?”
Quân Thanh Dư lắc lắc đầu.
Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, Thí Khải Tân cũng thả lỏng hẳn, anh ta dựa ở bên cạnh ăn cà chua, nói: “Có thể là bị dọa sợ đó, nhân ngư đều rất nhát gan.”
Quân Thanh Dư trừng anh ta, không được phép bịa đặt, tôi không nhát gan!
Thí Khải Tân nói: “Nhóc ấy nhìn tôi rồi, chứng minh điều tôi nói là đúng.”
Quân Thanh Dư vẫy đuôi, đánh tới anh ta.
Thí Khải Tân ngây thơ làm mặt quỷ với cậu.
Quân Thanh Dư: “... Ya!”
Quân Thanh Dư đầy uất ức nhìn Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên lau khóe miệng giúp tiểu nhân ngư, đồng thời cũng nhìn về phía Thí Khải Tân: “Im lặng.”
Thí Khải Tân lập tức ngậm miệng, im như thóc ăn đĩa rau củ kia.
Mới đầu Quân Thanh Dư cũng không phát hiện ra chỗ nào không đúng, mãi cho đến khi cậu ăn xong miếng thịt bò thì mới phản ứng lại được, rau củ đâu rồi?
Phó Viễn Xuyên thấy tiểu nhân ngư nhìn chằm chằm Thí Khải Tân, cũng thuận theo tầm nhìn của cậu nhìn thử một cái, sau đó liền phát hiện, đĩa rau củ anh chuẩn bị cho tiểu nhân ngư đó đã bị Thí Khải Tân ăn sạch rồi. ( tytnovel.com )
Thí Khải Tân: “?”
Thí Khải Tân bất ngờ không kịp đề phòng mắt đối mắt với hai cặp mắt, hỏi: “Làm gì đấy?”
Phó Viễn Xuyên nói: “Rau củ cậu ăn là của nhân ngư.”
“Đúng rồi, ăn ngon mà.” Thí Khải Tân nhớ lại hương vị rau củ: “Sếp, có phải phần rau củ Đế quốc phân cho anh kia đều đưa cho nhân ngư hết không, sao lại chưa từng thấy anh ăn thế.”
Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, rau củ khó ăn như thế mà còn phân phối giới hạn số lượng hả?
“Sếp, không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, phía phố Liga bên kia...”
“Thả tin tức nói rằng vết thương cũ của tôi tái phát, không ra khỏi nhà được.”
“Được thôi.” Thí Khải Tân ứng tiếng rồi liền rời đi, lúc đi ra cửa anh ta còn lén lút nói với Quân Thanh Dư: “Rau củ của nhóc ăn ngon lắm.”
Quân Thanh Dư: “...”
Người này sao lại…!
Quân Thanh Dư cắn răng: “Ya!”
Phó Viễn Xuyên vội vàng dỗ cậu, anh nói: “Ngoan nào, đừng để ý cậu ta, em muốn ăn rau củ không?”
Phó Viễn Xuyên lấy một quả cà chua nhỏ đưa cho cậu.
Quân Thanh Dư nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái, cậu chỉ vào tủ lạnh: “Ya!”
“Muốn tự đi lấy hả?”
Quân Thanh Dư gật gù.
Phó Viễn Xuyên bế tiểu nhân ngư lên, để cậu nhìn xem trong tủ lạnh có những loại rau củ gì rồi tự chọn, thích cái nào thì lấy cái đó.
Nhưng mà, lúc anh chuẩn bị rau củ thường thường đều là mỗi loại đều lấy một phần, cũng chẳng còn loại nào tiểu nhân ngư chưa nhìn thấy cả.
Quân Thanh Dư dựa gần vào xem, chủng loại rau củ rất nhiều, nhưng số lượng lại ít.
Nghĩ một hồi, Quân Thanh Dư chỉ vào nơi sâu sâu trong tủ lạnh, nói: “Ya!”
Phó Viễn Xuyên giơ tay lên cao thêm một chút, gần như là vào trong tủ lạnh luôn.
Từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy đuôi tiểu nhân ngư đang vẫy nhẹ chứ không nhìn thấy cậu đang làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ thì có vẻ tâm trạng không tồi.
Quân Thanh Dư lấy vài quả cà chua đặt sang hai bên trái phải để ngăn trở, sau đó liền nhanh chóng thò tay vào trong không gian lấy một quả cà chua ra.
Cắt rách lớp vỏ mỏng bên ngoài, sau đó kéo sơ sơ ra một chút, để quả cà chua nhìn có vẻ nhăn nhăn nheo nheo.
Mặc dù nhìn có vẻ vẫn tươi mới hơn mớ rau củ trong tủ lạnh nhiều lắm, nhưng cũng đã bớt lộ liễu hơn so với lúc chưa làm gì cả nhiều rồi.
Quân Thanh Dư ôm quả cà chua này tới trên tay Phó Viễn Xuyên.
Cảm nhận được trọng lượng có thay đổi, Phó Viễn Xuyên liền đưa tay lên cầm ra: “Muốn ăn cà chua hả?”
“Ya!”
Phó Viễn Xuyên cắt nửa quả cà chua ra, giữ lại một nửa, nửa còn lại thì cắt ra thành khối nhỏ cho tiểu nhân ngư ăn.
Sau khi cắt xong, Phó Viễn Xuyên cầm nĩa ăn tí hon đút cho tiểu nhân ngư: “Nào.”
Quân Thanh Dư xoay mặt tránh đi, cậu không vội ăn mà lại chỉ về nửa quả cà chua còn lại trên bàn: “Ya.”
“Muốn ăn miếng lớn sao?”
Phó Viễn Xuyên lại cầm miếng lớn đó lên đút cho cậu.
Quân Thanh Dư đẩy cổ tay anh ra: “Ya~” anh ăn đi.
“Cho tôi hả?”
Quân Thanh Dư gật gù, cà chua có linh lực, anh ăn sẽ có lợi cho sức khỏe.
Phó Viễn Xuyên nói: “Tôi không muốn ăn cái này, em ăn đi.”
Phó Viễn Xuyên hết cách, anh chỉ đành cầm nửa trái cà chua kia lên cắn một miếng nhỏ.
Quả cà chua này hình như không giống với cà chua anh đã ăn trước kia lắm...
Mùi vị không tồi, lúc nhìn thấy nước quả chảy ra từ bên trong, anh liền sửng sốt một chốc.
Phó Viễn Xuyên nhìn kỹ nửa quả cà chua này, anh hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống tiểu nhân ngư đang ngồi trong lòng bàn tay mình.
Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, sao thế?
Không phải là bại lộ rồi đấy chứ...?
Trong lòng Quân Thanh Dư bồn chồn hết sức, cậu nhỏ giọng kêu một tiếng: “Ya?”
“Không có gì.” Phó Viễn Xuyên bỏ nửa quả cà chua kia xuống, cầm dĩa nhỏ lên đút cho cậu ăn: “Mùi vị quả cà chua này không đến nỗi tệ đâu, em thử xem.”
Quân Thanh Dư ăn một miếng nhỏ, rồi lại chỉ về hơn phân nửa quả cà chua còn lại: “Ya.”
Phó Viễn Xuyên lau miệng cho cậu, anh nói: “Nửa đó để lại bữa sau em ăn.”
Quân Thanh Dư ngẩn ra, cậu thậm chí có thể nghĩ ra được trong lòng Phó Viễn Xuyên đang nghĩ gì.
Là bởi vì mấy quả cà chua anh cắt trước đó không có quả nào có mùi vị ngon lành như quả này cả, lần sau không biết còn có thể có được quả thế này nữa không, vì thế nên anh mới không ăn sao?
“Ya~” Quân Thanh Dư không ăn nữa, cậu rướn người cầm nửa quả cà chua kia giơ lên, muốn Phó Viễn Xuyên phải bỏ vào miệng mới chịu.
Anh không ăn, chẳng phải là tôi lấy nó ra vô ích rồi sao?
Phó Viễn Xuyên dịu dàng dỗ dành cậu: “Ngoan nào, em tự ăn đi.”
Quân Thanh Dư bắt đầu ngẫm lại bản thân, có phải trước đây cậu quá kén ăn, kén ăn tới mức Phó Viễn Xuyên gặp được một quả cà chua ngon cũng đều phải giữ lại cho cậu, để cậu ăn hai bữa không.
Vậy không được đâu... đây là để cho Phó Viễn Xuyên mà.
Quân Thanh Dư vẫy vẫy đuôi, nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến Phó Viễn Xuyên ăn đây.
Đột nhiên, Quân Thanh Dư chợt nghĩ ra được một ý.
Phó Viễn Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, thế là hỏi: “Sao thế?”
Tiểu nhân ngư ngẩng đầu lên, khóe mắt ngập nước: “Hu hu hu hu hu...”
Phó Viễn Xuyên: “!”
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT