Rạng sáng, bầu trời vẫn còn nhá nhem tối, trong căn cư nhân ngư đã có tiếng nói chuyện ồn ào.
Hồ nước rộng lớn, trên mặt nước tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có một vài tiểu nhân ngư ló đầu lên, tò mò xem xét người trên bờ.
Dưới đáy nước, một nhân ngư đuôi màu vàng nhạt đang nghỉ ngơi trên khe đá, mái tóc màu vàng nhạt trôi theo dòng nước, chiếc đuôi ẩn giấu bên dưới phản chiếu ánh sáng mờ nhạt.
“Ding dong…” Nhân viên vườn thú ở trên bờ lắc chuông: “Ăn cơm thôi!”
Tiểu nhân ngư nghe thấy tiếng chuông lần lượt bơi vào bờ, tiếng đuôi vỗ lên mặt nước vang lên không ngớt.
Tiểu nhân ngư đang ở khe đá bị đánh thức, cậu nheo mắt lại, đôi mắt vàng nhạt còn chưa tỉnh hẳn, quay đầu liếc mắt nhìn đám nhân ngư.
Nhưng cậu không hề bơi vào bờ như chúng mà từ từ bơi ra khỏi khe đá, đuôi cá vung ra một chuỗi bong bóng dày đặc rồi bơi xuống vùng nước sâu hơn.
Khi bơi xuống, tiểu nhân ngư tùy tiện chộp lấy một cây rong biển, móng tay sắc nhọn có thể dễ dàng cắt đứt rong biển, cậu vừa ăn rong biển vừa ném một cục đá vào bên trong một hòn đá có hình dạng như một chiếc bát kia.
Đã có sáu viên đá trong chiếc bát đá đó rồi.
Vì thế…
Hôm nay là ngày thứ sáu cậu xuyên sách.
Quân Thanh Dư thở dài, sáu ngày trước cậu đã thức cả đêm để đọc xong một cuốn tiểu thuyết, lúc đầu cậu đã bị thu hút bởi phần giới thiệu vả mặt sung sướng.
Phần mở đầu còn tạm, kể về nhân vật chính Phó Viễn Xuyên, một người có xuất thân không tốt, dựa vào sự nỗ lực của bản thân, phấn đấu từ một thường dân lên đến vị trí cao Nguyên soái, anh vô tình bị thương trong một trận chiến, lực tinh thần tiêu tán, thức hải* gần như sụp đổ.
(*: biển ý thức)
Trong sách thiết lập rằng chỉ có nhân ngư mới có thể trị khỏi loại vết thương này, linh lực bẩm sinh của nhân ngư có thể khiến lực tinh thần bị tiêu tán tụ lại, phục hồi thức hải.
Tuy nhiên, vết thương nặng khiến tính cách của nhân vật chính trở nên bất thường, khi kích động dữ dội thì ngay cả bản thân anh cũng không kìm nén được cảm xúc của mình, tất cả nhân ngư đều tránh xa anh vì sợ bị thương. Nhân ngư từ chối chữa trị cho anh, nếu như dùng biện pháp cưỡng chế thì nhân ngư sẽ trực tiếp bịt kín ngũ cảm, sẽ không lộ ra một chút linh lực nào, không ai có cách nào cả.
Bệnh tình của Phó Viễn Xuyên ngày càng nặng hơn.
Người nhà của anh nhân cơ hội đó trộm tín vật quân đoàn của anh, âm thầm hợp tác, thúc đẩy chiến tranh giữa các hành tinh, bắt tay với bạn thân của anh bỏ đá xuống giếng. Phó Viễn Xuyên tức khắc trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, là người có địa vị cao nhưng lại bị mọi người phỉ nhổ.
Vốn dĩ lúc này nhân vật chính nên vùng dậy và bắt đầu vả mặt hàng loạt, nhưng rồi đoạn cuối tác giả viết không ra gì, thế là muốn từ bỏ, viết nhân vật chính chết luôn.
Sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết này, Quân Thanh Dư nhìn chằm chằm vào chữ ‘kết thúc’ ở cuối truyện nửa ngày trời mà vẫn chưa hoàn hồn lại.
Không thể cân bằng được cảm xúc của mình đến mức đêm đó mơ thấy Phó Viễn Xuyên!
Rồi khi tỉnh dậy và mở mắt ra liền phát hiện... mình đã trở thành một nhân ngư đuôi màu vàng nhạt.
Tiểu nhân ngư này khác với những nhân ngư mà Quân Thanh Dư biết, tiểu nhân ngư chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay, chiều dài ngắn hơn ba lần so với tiểu nhân ngư trong ấn tượng anh.
Tiểu nhân ngư nhỏ bé như thế này không thể sống trong tự nhiên quá hai ngày, cũng may là, nơi Quân Thanh Dư đang đứng là một căn cứ gây giống nhân ngư.
Nơi duy nhất trong Đế quốc có thể nhân giống nhân ngư.
Trong thời đại Tinh Tế, bức xạ vũ trụ là điều không thể tránh khỏi, những người xuất hiện ở vũ trụ trong thời gian dài sẽ không ngừng tích lũy bức xạ này. Linh lực của nhân ngư là thứ duy nhất được phát hiện cho đến nay có thể tẩy sạch ảnh hưởng của sức mạnh tiêu cực do bức xạ gây ra.
Những tiểu nhân ngư vừa chào đời không bao lâu sẽ được đồng loạt gửi đến những hồ nước biển được xây dựng nhân tạo như thế này để cung cấp cho những ai có nhu cầu mua chúng.
Trông có vẻ như họ đang chọn nhân ngư, nhưng thật ra cũng phải cần nhân ngư công nhận đối phương và tự nguyện đi theo họ mới được.
Ngoài ra, còn có giá cả đắt đỏ và điều kiện vô cùng khắt khe do căn cứ gây giống nhân ngư đưa ra.
Những người đến đây không phải người giàu có thì cũng là người quyền quý, địa vị không thấp, nhưng họ cũng ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của căn cứ gây giống nhân ngư để tuyển chọn.
Mỗi khi có người đến gần hồ để chọn, Quân Thanh Dư đều trốn ở dưới đáy sâu nhất và nằm trên đủ các khe đá khác nhau.
Cậu đang đợi Phó Viễn Xuyên.
Chỉ là...
Quân Thanh Dư nhìn sáu viên đá trong bát đá mà có chút bất lực, không biết lúc nào mới có thể gặp được Phó Viễn Xuyên đây.
Quân Thanh Dư chỉ nhớ rằng trong nguyên tác, Phó Viễn Xuyên đã từng đến căn cứ gây giống nhân ngư không chỉ một lần. Bởi vì triệu chứng của anh đặc biệt, bệnh viện còn không thể giảm bớt sự lây lan của bệnh, anh cần linh lực của nhân ngư hơn bất kỳ ai.
Nhưng lần nào Phó Viễn Xuyên đến cũng không thể dẫn nhân ngư về được, thời gian dài trôi qua, mới tạo cơ hội cho người nhà Phó Viễn Xuyên lợi dụng. ( tytnovel.com )
Nhưng đợi lâu như vậy rồi, Phó Viễn Xuyên còn chẳng đến một lần nào.
Có đôi khi Quân Thanh Dư còn nghi ngờ rằng có phải cậu đã đến quá muộn, bỏ lỡ tình tiết truyện rồi không.
Quân Thanh Dư lắc đầu, tất cả những gì cậu có thể làm bây giờ là chờ đợi.
Ăn xong rong biển, Quân Thanh Dư rũ đuôi, quay người lại muốn tìm một khe đá khác để ngủ.
Tuy nhiên, khi cậu quay lại thì thấy mọi người trên bờ đang nói chuyện, Quân Thanh Dư mang máng nghe thấy tên của Phó Viễn Xuyên.
“Lực dung hòa của Knoll điện hạ quả thức rất mạnh, ngài chỉ cần đứng trên bờ thôi, những nhân ngư này đã chạy về phía ngài rồi. Nếu Phó Viễn Xuyên có được lực dung hòa như Điện hạ thì hắn ta cũng không đến mức liên tục bị nhân ngư từ chối điều trị, nghe nói đã đóng cửa không ra khỏi nhà mấy ngày rồi. Cũng không có ai tới xem hắn ta sống chết ra sao, đừng để sau này thi thể thối giữa rồi mới phát hiện ra là đã chết, chậc chậc chậc...”
Quân Thanh Dư cau mày khó chịu, lại nữa rồi, lần nào người tới đây mua nhân ngư cũng không tránh khỏi nói bóng nói gió chế giễu Phó Viễn Xuyên vài câu.
Cứ như hạ thấp Phó Viễn Xuyên là có thể làm nổi bật sự đặc biệt của họ không bằng.
Người được gọi là Điện hạ đó hờ hững nói: “Người nào cũng xứng lấy ra so sánh với ta sao?”
Quân Thanh Dư khựng lại, cậu ngẩng đầu nhìn lên, không nhìn rõ mặt người kia qua mặt nước, nhưng danh xưng Điện hạ cho thấy địa vị của người này không thấp.
Đế quốc mục nát và hủ bại, đã thối giữa từ vị trí cao nhất rồi, nếu như không nhờ Phó Viễn Xuyên vất vả chinh chiến thì Đế quốc đã biến mất trong cuộc chiến với Trùng tộc từ lâu rồi.
Tên đó có thể yên ổn làm Điện hạ được chắc? Một kẻ vô dụng chỉ biết ngồi hưởng thụ có tư cách gì để nói câu này?
Quân Thanh Dư không thể kìm chế được cơn tức giận đang trào dâng trong lòng, nhìn dáng vẻ Knoll điện hạ cười lạnh đặt chuyện về Phó Viễn Xuyên trên bờ, cậu từ từ nheo mắt bơi về phía họ.
Người đàn ông bên cạnh là người đầu tiên phát hiện ra tiểu nhân ngư màu vàng nhạt đang đến gần: “Điện hạ, nhìn kìa! Tiểu nhân ngư màu vàng nhạt kia đang tới kìa, nó đang nhìn Điện hạ đấy.”
Hắn ta cười nịnh nọt phân tích: “Xem ra là muốn làm nhân ngư của Điện hạ rồi.”
“Nhân ngư màu vàng nhạt rất hợp với màu tóc của ta.” Knoll đứng dậy rồi đi vòng qua nhân ngư trước mặt, hơi nâng cằm và kiêu ngạo bước đến chỗ bờ đang trống không rồi dừng lại, cúi người xuống giơ tay về phía nhân ngư: “Lại đây.”
Quân Thanh Dư nhướng mày, lại đây? Cứ không tới đấy.
Đuôi cá lắc nhẹ, khi chuẩn bị đến gần thì đột ngột tăng tốc, trên mặt nước nhanh chóng hiện lên một đợt sóng.
“Ngài xem này, tiểu nhân ngư cũng không thể chờ đợi được muốn...”
Soạt!'
Đuôi cá cuộn nước biển rồi vỗ thẳng vào mặt Điện hạ.
Tiếng “bốp” giòn giã vang lên.
“A!”
“... Phì!”
Nước biển bắn tung tóe lập tức xộc vào mũi, mái tóc vàng tinh xảo tán loạn dính trên mặt, Knoll hoảng loạn nhếch nhác đứng dậy rồi vội vàng lùi lại, nhưng không biết mình giẫm phải cái gì, loạng choạng ngã ra.
“Điện hạ!”
Quân Thanh Dư đánh xong liền chạy, đuôi vẫy một cái dễ dàng lặn xuống đáy, bơi đến khe đá sâu bên dưới để trốn.
Rút lui mang tính chiến lược, tránh Knoll trả thù.
Quân Thanh Dư nhàn nhã nhìn trộm trong góc, Knoll trên bờ vô cùng tức giận.
Khắp người đều là mùi nước biển, chỗ bị đánh trên mặt thậm chí còn ửng đỏ và đau đớn.
Knoll tức đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mặt nước: “Mày... khụ khụ, quản lý đâu rồi?! Lôi con cá không biết sống chết kia...”
“Bắt nó lại cho ta!”
Quân Thanh Dư nhìn bộ dạng Knoll giận điên người, chỉ coi như là nhìn một tên hề nhảy nhót lung tung, hoàn toàn không lo lắng hắn ta dám làm gì nhân ngư.
Nhân ngư là sự tồn tại rất đặc biệt ở Tinh Tế, được người Tinh Tế nuôi nấng như thú cưng, các quý tộc muốn tồn tại thì không thể tách rời linh lực của nhân ngư được.
Mặc dù là bên được nuôi dưỡng, nhưng địa vị của nhân ngư hình như còn cao hơn.
Dù sao thì... ai mà không muốn sống lâu hơn chứ.
Quản lý căn cứ sẽ không can thiệp vào chuyện này, cho dù họ có đến, cũng nhất định sẽ nghiêng về phía nhân ngư.
Quân Thanh Dư không quan tâm đến việc Knoll lên cơn điên, trở mình định quay về đáy nước ngủ một giấc.
Nhưng còn chưa kịp động đậy, khóe mặt cậu liếc nhìn thấy mấy nhân ngư đang hoảng loạn bơi tới.
Sao... vậy?
Không chỉ có mấy nhân ngư này, phía sau còn có rất nhiều nhân ngư khác nữa.
Những nhân ngư vừa mới ở bên bờ gần như đều bơi về cùng một lúc.
Bơi ra xa bờ.
Như thể đang trốn tránh điều gì đó.
Bên bờ cũng yên tĩnh đến đáng sợ, vừa rồi đủ loại âm thanh hỗn tạp như thành phố náo nhiệt, nhưng bây giờ ngoài tiếng nước chảy ra thì không nghe thấy tiếng gì nữa cả.
Quân Thanh Dư cau mày rồi tò mò ra khỏi khe đá, lẽ nào là Knoll lại làm gì rồi.
Tuy nhiên, cậu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp bên bờ.
“Tại sao lại là Phó...? Anh ta tới làm gì... nhân ngư bị dọa bỏ chạy rồi kìa.”
“Chậc, tôi cũng bái phục luôn rồi, không thể tránh xa căn cứ gây giống nhân ngư một chút sao?”
“Xì… Nếu tôi là anh ta thì tôi sẽ ở nhà chờ chết luôn rồi, chứ không phải chạy loạn ra ngoài hù dọa người khác thế này đâu.”
Có người cố ý hạ giọng nhắc nhở hắn: “Nói nhỏ thôi, đừng để anh ta nghe thấy.”
“Nghe thấy thì đã sao, nhiều người như vậy, anh ta có thể bắt tôi lại à?”
Lời nói đầy mỉa mai và khinh thường, nhưng cũng không dám lớn tiếng nói ra.
Quân Thanh Dư sửng sốt một lúc, nhận ra người trên bờ là ai, cậu vội vàng thò đầu lên khỏi mặt nước, vừa nhìn đã thấy bóng dáng đơn độc đứng trên bờ.
Những người xung quanh tránh xa anh như tránh rắn rết, trong vòng một mét xung quanh chỗ anh đứng không có một người nào.
Quân Thanh Dư hơi mím môi, nhìn người đàn ông sắc mặt trắng bệch trên bờ.
Người đàn ông dửng dưng, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn hồ nước trống không trước mặt.
Quân Thanh Dư cảm thấy Phó Viễn Xuyên như vậy không giống như đang nghiêm túc chọn mua nhân ngư.
Có lẽ... anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể mang nhân ngư đi.
Đến đây cũng chỉ giống như giãy dụa trước khi chết, nhân ngư chạy ra xa chẳng khác nào đang mang khả năng kéo dài tính mạng của anh đi.
Những người trên bờ túm năm tụm ba xúm lại với nhau, âm thầm liếc mắt về phía Phó Viễn Xuyên, không ngừng lẩm bẩm.
Nhưng Phó Viễn Xuyên chỉ im lặng đứng đó, không có bất kỳ phản ứng nào.
Trái tim của Quân Thanh Dư cảm thấy chua xót khó hiểu.
“Soạt” một tiếng.
Quân Thanh Dư lại lặn vào trong nước, đuôi của cậu hất tung, bơi ngược hướng đàn nhân ngư, tiến về phía Phó Viễn Xuyên.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT