Tuy nhiên, do kích thước lớn nhỏ khác biệt nên cậu không thể ôm hết, giang hai cánh tay ra cũng chỉ có thể ôm được một nửa cổ.
Nhưng chỉ cần che được cậu là đủ.
Quân Thanh Dư vùi mặt vào cổ Phó Viễn Xuyên như giấu tai trộm chuông: “Y… Ya…!”
Người tiểu nhân ngư còn chưa khô.
Cơ thể lạnh băng của cậu chạm vào cổ anh nhưng rất mềm.
Phó Viễn Xuyên dừng lại.
Quân Thanh Dư cũng không ngẩng đầu lên, đưa tay chống cằm của anh, đẩy lên: “Ya~!”
Anh tự uống đi, đừng đưa cho tôi.
Từ góc độ này Phó Viễn Xuyên không thể nhìn thấy Quân Thanh Dư.
Nhưng vẫn có hình ảnh phản chiếu trên máy tính ảo, phản chiếu rất rõ ràng dáng vẻ của tiểu nhân ngư.
Nhìn tiểu nhân ngư vì không muốn uống nước rau quả mà cố sức vùi đầu vào cổ anh.
Phó Viễn Xuyên không thể nhịn được mà phì cười, không cần nói gì cũng có thể thấy được sự kháng cự của tiểu nhân ngư đối với nước ép rau quả.
Tiểu nhân ngư cố co người lại đến mức sắp nhét cả người vào trong cổ áo anh.
Phó Viễn Xuyên nhìn thấy như vậy thì cũng không trêu chọc cậu nữa, mà ngẩng đầu lên theo lực đẩy của Quân Thanh Dư.
Bình thường tiểu nhân ngư cần phải thường xuyên ăn trái cây và rau xanh để bổ sung các chất cần thiết cho cơ thể.
Nhưng tiểu nhân ngư thực sự không thích.
Phó Viễn Xuyên nghĩ thầm, khi nào có thời gian anh phải tìm thứ gì đó có thể thay thế cho nước ép trái cây và rau củ mới được, dinh dưỡng là một phần không thể thiếu trong quá trình trưởng thành của tiểu nhân ngư.
Phó Viễn Xuyên uống hết cốc nước rau quả, cầm chiếc đuôi của tiểu nhân ngư trong tay mình lên, điều chỉnh vị trí giúp cậu.
Dáng ngồi thế này vừa kỳ quái vừa không thoải mái.
Quân Thanh Dư chớp mắt, cảm thấy mùi nước ép rau quả trong không khí dường như đã nhạt đi rất nhiều.
Cậu lặng lẽ ngẩng đầu liếc liếc mắt nhìn, liền thấy Phó Viễn Xuyên đặt chiếc cốc rỗng lên bàn.
Máy ép trái cây đã được làm sạch và bổ sung thêm dịch bổ sung cho nước trái cây.
Ngoại trừ mùi vị không ngon thì hầu như hoàn toàn giống hàng bán bên ngoài.
Nhưng mùi vị không ngon đối với Quân Thanh Dư chính là một đòn trí mạng.
Nước ép rau quả đã được uống hết, chuông báo động được giải trừ.
Quân Thanh Dư buông tay ra, không ôm anh nữa, cọ sang bên phải, dựa vào Phó Viễn Xuyên nhìn máy tính.
Thỉnh thoảng cậu lại vẫy đuôi, trông rất thảnh thơi.
Khi Phó Viễn Xuyên làm việc nghiêm túc thì tốc độ rất nhanh. Về cơ bản trong vòng một phút sau khi mở email ra anh đã có thể trả lời lại.
Xem đến phần sau Quân Thanh Dư đã cảm thấy hơi hoa mắt.
Hoa mắt thì liền cúi đầu xuống nhìn tay.
Bàn phím ảo trong suốt, treo lơ lửng trên không, ngón tay chạm nhẹ vào là có ánh sáng màu nhạt.
Ngón tay trỏ của Phó Viễn Xuyên thon dài trắng nõn, nhưng bởi vì đã tham gia tiền tuyến nên trên tay anh khó tránh khỏi cũng có những vết chai mỏng.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến cảm giác của Quân Thanh Dư, cậu thấy bàn tay anh rất đẹp.
Nhìn Phó Viễn Xuyên bận rộn một lúc nữa thì Quân Thanh Dư nghe thấy tiếng bàn phím đóng lại.
Quân Thanh Dư ngẩng đầu: “Ya?” Làm xong rồi à?
Phó Viễn Xuyên mở ngăn kéo, lấy ra một hộp tăm bông rồi thấm nước lau cho tiểu nhân ngư.
Cái đuôi phải được giữ ẩm thường xuyên thì mới là một tiểu nhân ngư khỏe mạnh.
Nếu không ở dưới nước trong một thời gian dài, cảm giác khi đuôi chạm vào nước là rất rõ ràng.
Quân Thanh Dư không khỏi vểnh đuôi lên.
Phó Viễn Xuyên cũng lau một ít nước lên chóp đuôi của tiểu nhân ngư: “Được rồi.”
“Ya!”
Vốn chỉ có một email, nhưng Phó Viễn Xuyên đã làm việc thì liền thuận tay giải quyết cả những bức chưa đọc trước đó.
Trong khi anh xử lý văn kiện thì lại có những bức mail mới liên tục được gửi đến.
Khi anh làm xong hết thì đã là mấy tiếng sau.
Thấy Phó Viễn Xuyên đã tắt máy tính, Quân Thanh Dư liền ngáp một tiếng.
Xem đến mức buồn ngủ luôn rồi.
Phó Viễn Xuyên nhìn tiểu nhân ngư đang dụi mắt hỏi: “Đi xuống rèn luyện nhé?”
Quân Thanh Dư lắc đầu, cậu cực kỳ buồn ngủ, không thể mở mắt được nữa, chắc chắn sẽ không muốn xuống rèn luyện đâu.
Phó Viễn Xuyên nói: “Em buồn ngủ à? Vậy ngủ một giấc đi, tôi đi tắm.”
Quân Thanh Dư không muốn rèn luyện, cũng không muốn ngủ.
Cậu đang định lắc đầu thì nhìn thấy bể cá trên bàn cà phê và máy ép trái cây cách bể cá không xa.
Phó Viễn Xuyên đang tắm nên cậu sẽ có đủ thời gian để lấy rau củ quả trong không gian ra để ép nước.
Hơn nữa, âm thanh nước chảy cũng có thể ngăn âm thanh của máy ép trái cây.
Hoàn hảo!
“Ya!” Quân Thanh Dư nhanh chóng gật đầu ra hiệu là mình sẽ đi ngủ.
Phó Viễn Xuyên nhướng mày, nhìn tiểu nhân ngư muốn đi ngủ mà trông tinh thần còn hăng hái hơn vừa rồi.
Cũng không giống như muốn đi ngủ.
Quân Thanh Dư nghiêng đầu nghi ngờ nhìn anh: “Ya?”
“Không có gì, đi ngủ đi.” Phó Viễn Xuyên đặt tiểu nhân ngư vào bể cá, theo thường lệ đặt những món ăn vặt yêu thích của cậu vào trong.
Sau khi sắp xếp xong tiểu nhân ngư, Phó Viễn Xuyên mới đứng dậy, lấy áo choàng tắm ra và nói: “Tôi ở bên trong. Có chuyện gì thì gọi tôi nhé.”
“Ya!”
Quân Thanh Dư nhìn thấy Phó Viễn Xuyên đã đi vào phòng tắm nhưng không trực tiếp hành động luôn mà đợi một lúc, sau khi tiếng nước vang lên cậu mới nhảy ra khỏi bể cá.
Động tác nhảy vào bể cá của cậu đã rất thành thục, lần này nhảy ra ngoài cậu dùng cánh tay dựa vào mặt bàn để mượn sức.
Không còn rơi thẳng xuống như trước nữa.
Quân Thanh Dư lăn trên bàn một vòng, rơi chính xác vào phía trước máy ép trái cây.
Đối với tiểu nhân ngư thì chiều cao của chiếc máy ép trái cây này có hơi cao hơn.
Quân Thanh Dư liền kéo một chiếc hộp sang và ngồi trên đó, đuôi cậu còn không thể chạm tới mặt bàn.
Nhưng chiều cao của cậu lại vừa đủ để cho đồ vào trong miệng máy ép.
Cậu thò tay vào mò mẫm trong không gian, chọn một vài loại trái cây và rau có ở trên bàn.
Vì không có dao nên Quân Thanh Dư không lấy loại cần phải cắt và có hạt.
Chỉ cần bẻ nhỏ hoặc bỏ lá rồi ném vào trong máy ép là được.
Không có tạp chất trong không gian nên những loại trái cây, rau quả này cũng không cần phải rửa.
Quân Thanh Dư liên tục ném đồ vào máy ép trái cây.
Ngoài ra cậu còn cho thêm một số loại trái cây của Tinh Tế để trung hòa mùi vị.
Nếu không thì hương vị quá khác biệt, Phó Viễn Xuyên sẽ nhận thấy điều khác thường.
Sau đó lại thêm nước theo tỷ lệ cố định.
Khi mở ra Quân Thanh Dư còn không quên lấy dịch bổ sung cho nước ép rau quả ở trong máy ra.
Nếu không lấy ra thì nó sẽ tự động được thêm vào nước trái cây khi đang ép.
Sau đó chỉ cần đợi cho nước ép chảy ra thôi.
Mặc dù Quân Thanh Dư không giỏi trong việc kiểm soát liều lượng nhưng cậu vẫn biết tỷ lệ gần đúng.
Cậu cho cả một quả cà chua, những loại khác cũng thả vào một hoặc vài nhánh, dùng để gia tăng hương vị.
Máy ép trái cây kêu rất lâu.
Nước rau quả đã dần đầy ly.
Màu sắc tổng thể là màu đỏ hồng.
Màu sắc của cà chua chiếm phần lớn.
Nó có mùi ngọt, thơm, tốt hơn nhiều so với vị nước ép rau quả của Tinh Tế.
Quân Thanh Dư chỉ ngửi mà không uống.
Cậu ôm cái cốc vào lòng, quay đầu nhìn về phía phòng tắm, chờ Phó Viễn Xuyên.
Không biết Phó Viễn Xuyên sẽ ra lúc nào.
Loại nước ép rau quả thế này ban đầu nhìn còn rất đẹp, nhưng để lâu sẽ có kết tủa.
Tuy mùi vị không thay đổi nhiều lắm nhưng nhìn sẽ không còn ngon miệng nữa.
Quân Thanh Dư lắc cái đuôi, những loại rau quả này đều có linh khí, nước rau quả ép ra cũng có linh lực.
Cậu không thể nói với Phó Viễn Xuyên về trái cây và rau quả trong không gian, nhưng có thể khiến Phó Viễn Xuyên nhầm tưởng rằng khi tiểu nhân ngư ép nước trái cây và rau quả ra thì sẽ giải phóng linh lực, khiến nước trái cây và rau quả cũng chứa linh lực. ( tytnovel.com )
Bằng cách này thì cậu có thể cho anh ăn trái cây và rau trong không gian, cũng có một lý do thích hợp để giải thích.
Quân Thanh Dư càng nghĩ càng vui vẻ.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra.
Quân Thanh Dư nhanh chóng ngẩng đầu lên, vẫy tay với Phó Viễn Xuyên: “Ya!!”
Phó Viễn Xuyên bước tới, vừa ngẩng mắt anh đã nhìn thấy tiểu nhân ngư của mình đang ngồi trên bàn cà phê.
Cái đuôi của tiểu nhân ngư không ngừng đung đưa, rõ ràng là cậu đang rất vui khi nhìn thấy anh.
Giống như là cố ý ngồi ở đây để chờ anh.
Phó Viễn Xuyên cảm thấy ấm áp vô cùng, anh đi tới ngồi xổm bên bàn cà phê, hỏi cậu: “Tại sao lại nhảy ra ngoài thế này?”
Quân Thanh Dư nâng cốc nước ép trên tay lên: “Ya!”
“Cho tôi à?”
Quân Thanh Dư gật đầu, rất ngon đấy.
Chờ đến khi Phó Viễn Xuyên đã quen với mùi vị của nước ép cậu làm thì cậu sẽ có thể chỉ sử dụng trái cây và rau quả từ trong không gian mà không cần phải thêm trái cây và rau quả của Tinh Tế nữa.
Như thế thì hương vị sẽ còn ngon hơn.
Phó Viễn Xuyên biết tiểu nhân ngư không thích uống nước ép nhưng lại có hứng thú với máy ép trái cây.
Chắc là cậu chỉ thích chơi ép nước trái cây thôi.
Phó Viễn Xuyên đang định dù mùi vị có thế nào cũng sẽ nói uống rất ngon.
Nhưng khi ngửi kỹ thì anh lại thấy hương vị của cốc nước ép rau quả này hình như rất khác biệt.
Quân Thanh Dư ngẩng đầu lên nhìn Phó Viễn Xuyên đang nếm cốc nước ép. Cậu nắm chặt tay, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Chắc chắn là Phó Viễn Xuyên sẽ nhận thấy có điều gì đó không ổn, sau đó sẽ đến hỏi cậu.
Quân Thanh Dư nghĩ qua trong đầu, khi Phó Viễn Xuyên hỏi cậu thì sẽ làm những cử chỉ gì, tay làm thế nào để Phó Viễn Xuyên hiểu ý cậu mà không cần phải nói.
Nếu giải thích thực sự không thể rõ ràng được thì cậu sẽ dùng bút viết.
Bên cạnh Phó Viễn Xuyên có tai mắt của người khác, không biết có máy ghi âm không nhưng chắc chắn không có video, thứ đó quá dễ bị lộ.
Vì vậy cậu không nói được thì có thể viết, sẽ không bị người khác phát hiện.
Kết quả là Phó Viễn Xuyên lại không nói gì, anh chỉ xoay người cầm lấy một chiếc cốc nhỏ, chia một phần nước ép rau quả vào trong chiếc cốc nhỏ.
Phó Viễn Xuyên đưa chiếc cốc nhỏ cho tiểu nhân ngư rồi nói: “Mùi vị còn ngon hơn cả nước rau quả vừa rồi nữa. Em có muốn nếm thử không?”
Quân Thanh Dư hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Phó Viễn Xuyên.
Quá bình tĩnh.
Thế này làm cho cậu lúc vừa rồi có vẻ ngốc quá.
Nhìn thấy tiểu nhân ngư không nhận lấy, Phó Viễn Xuyên liền nói: “Trong này có linh lực. Tuy rằng chưa chắc đã hấp thụ được nhưng nó rất tốt cho cơ thể em.”
Quân Thanh Dư dừng lại, cậu không ngờ Phó Viễn Xuyên lại có thể tự mình cảm nhận được mà không cần cậu phải nói.
Cũng đúng, thức hải của Phó Viễn Xuyên bị thương nên anh rất nhạy cảm với linh khí.
Lúc trước cậu chữa trị cho Phó Viễn Xuyên, linh khí trực tiếp phóng vào trong cơ thể anh nên Phó Viễn Xuyên không thể cảm nhận được.
Nhưng linh lực ở bên ngoài thế này thì Phó Viễn Xuyên có thể dễ dàng phát hiện ra.
Quân Thanh Dư cầm cốc, cái cốc này rất thú vị.
Kích thước vừa phải để tiểu nhân ngư có thể cầm trên tay.
Chắc hẳn là một chiếc cốc được chuẩn bị đặc biệt cho cậu.
Quân Thanh Dư cầm nước ép, cậu không uống luôn mà giơ tay lên: “Ya!”
Nhìn động tác của cậu Phó Viễn Xuyên tuy không thể hiểu được lời nói của tiểu nhân ngư nhưng lại vẫn có thể hiểu ý cậu.
Anh cười nhẹ, chạm cốc với cốc nước của Quân Thanh Dư.
Vang lên một tiếng “cạch”.
Phó Viễn Xuyên nói: “Cạn ly.”
Quân Thanh Dư lập tức cười cong mắt: “Ya!”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Dịch bổ sung = dịch dinh dưỡng.
Dinh dưỡng thì khó uống.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT