CHƯƠNG 3460

Hơi thở của Liễu Ảnh nhẹ bẫng, đi hỏi mẹ ư? Mẹ cô thực sự biết sao?

Cô đột nhiên nhớ lại năm năm trước, khi mẹ cô ra nước ngoài, cô có nói với mẹ rằng mình tạm thời không thể đi cùng với họ được. Hình như lúc ấy, mẹ cũng không hỏi cô lý do tại sao.

Những năm qua, mẹ cũng rất ít khi liên lạc với cô. Mỗi lần cô gọi điện, mẹ cũng chẳng nói được mấy câu, chưa bao giờ kể thêm điều gì với cô, cứ như đang trốn tránh gì đó vậy.

Lẽ nào mẹ thật sự biết chuyện này sao?

Mẹ biết chuyện giữa cô và Tư Đồ Không ư?

Thậm chí mẹ còn biết chuyện Tư Đồ Không khiến ba cô tức chết sao?

“Đương nhiên, nếu như cô vẫn không chịu tin thì có thể đi hỏi thẳng Không. Tôi hiểu tính cách của nó, việc nó đã làm, không đời nào nó lại không nhận. Chỉ cần cô hỏi, nó chắc chắn sẽ không gạt cô đâu.” Bà Tư Đồ lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.

Giọng nói vẫn êm dịu như vậy, nhưng từng câu từng như như con dao đâm vào trái tim Liễu Ảnh.

Liễu Ảnh bỗng cảm thấy lồng ngực đau tức, gần như sắp không hít thở được nữa, như tắt thở tới nơi vậy.

Thực ra, muốn biết rõ chuyện này cũng không khó, cho dù mẹ cô không nói, cô cũng có thể đi hỏi Tư Đồ Không.

Tuy rằng Tư Đồ Không độc đoán chuyên quyền, nhưng không đến mức dám làm nhưng không dám nhận. Chỉ cần cô hỏi Tư Đồ Không thì tất cả mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Nếu như bà Tư Đồ lừa cô, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Sau khi nghĩ thông suốt, trái tim cô lạnh lẽo đến mức băng giá, năm năm qua rốt cuộc cô đã làm cái gì?

Suốt năm năm, cô luôn cho là mình đã cứu ba, cứu nhà họ Liễu, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

“Vì sao bà phải nói với tôi những chuyện này? Vì sao đến bây giờ lại muốn nói với tôi những chuyện này, vì sao giờ mới kể ra những chuyện của năm năm trước?” Liễu Ảnh khẽ thở ra một hơi, cô quay sang nhìn bà Tư Đồ lần nữa, ánh mắt đã trở nên sắc bén hơn. Cô vẫn còn một vài điều nghi ngờ về bà Tư Đồ.

Vừa rồi bà ta nói đã biết rõ chuyện này ngay từ lúc đầu. Nếu như vậy thì vì sao năm năm qua lại chưa từng đến tìm cô, vì sao bây giờ mới tìm gặp?

Bà Tư Đồ nhìn cô, con ngươi thoáng dao động: “Tôi biết thỏa thuận của hai người có thời hạn là năm năm, bây giờ thời gian năm năm đã hết rồi…”

Bà ta muốn nói lại thôi, nhưng Liễu Ảnh đã lập tức đoán ra điều bà ta muốn nói.

“Vậy nên, bà đang lo lắng tôi sẽ bám lấy con trai bà không chịu buông tay sao?” Liễu Ảnh khẽ cười thành tiếng, rõ ràng xen lẫn vẻ châm chọc: “Về chuyện này thì bà Tư Đồ Không cần lo lắng. Tôi tuyệt đối sẽ không bám lấy con trai bà không buông đâu.”

Cô dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Nếu bà Tư Đồ tìm tôi vì chuyện này thì tôi nghĩ, hôm nay có lẽ bà đã tìm nhầm người rồi.

Người bà nên đi gặp hẳn phải là con trai mình đấy.”

“Tôi hiểu tính tình của Không, nó không phải người có tâm địa sắt đá. Lúc trước, cho dù là vì lý do gì mà nó giữ cô lại bên cạnh thì dù sao hai người cũng đã chung sống với nhau năm năm. Tóm lại, chuyện trước kia cũng là nó đã khiến cô ấm ức, nên chắc hẳn nó sẽ muốn tìm cách bù đắp cho cô. Cô có yêu cầu gì…” Bà Tư Đồ vẫn nói bằng chất giọng ôn hòa trước sau như một đó, nhưng sức sát thương lại vô cùng tàn bạo.

Liễu Ảnh thẳng thừng bật cười thành tiếng: “Tôi không có bất cứ yêu cầu gì cả. Vả lại, bà cũng không cần lo lắng con trai mình sẽ mềm lòng, nương tay, không cần lo lắng anh ta sẽ cảm thấy áy náy đâu. Anh ta hoàn toàn không hề có hai thứ cảm xúc đó.

Bà Tư Đồ, bà vẫn chưa hiểu rõ con trai mình đâu.”


CHƯƠNG 3461


Nguồn thiếu chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play