CHƯƠNG 3462
“Được thôi, cô đã khăng khăng muốn nói vậy thì tùy. Hôm nay tôi gọi cô tới đây, chủ yếu là vì muốn nói rõ ràng chuyện đã xảy ra năm đó cho cô biết, để cô khỏi bị lừa gạt, bị bưng bít mãi.” Bà Tư Đồ cũng không còn giả vờ nữa, giọng điệu đã không còn nhẹ nhàng, ôn hòa, vẻ mặt cũng không còn thản nhiên bình tĩnh như trước.
Lúc này, ánh mắt bà ta nhìn Liễu Ảnh đã lộ rõ sự chán ghét và căm hận.
Nhưng cô hoàn toàn không quan tâm. Bà Tư Đồ chán ghét hay căm hận cô cũng chẳng có vấn đề gì.
“Được thôi, tôi biết rồi, cảm ơn bà Tư Đồ.” Vào khoảnh khắc này, vẻ mặt Liễu Ảnh lại tương đối bình tĩnh. Không cần biết câu cảm ơn này có thật lòng không, cô cảm thấy mình vẫn cần phải nói.
“Không cần khách sáo.” Bà Tư Đồ nheo mắt, cười khẩy rồi đáp lại một câu.
“Tôi nghĩ, chắc bà Tư Đồ cũng đã nói hết những điều muốn nói rồi, vậy thì tôi xin phép đi trước đây.” Liễu Ảnh biết bà Tư Đồ đã nói hết những gì muốn nói, sự việc cũng đã rõ rành rành, nên tất nhiên, cô cũng không cần phải ở lại nơi này nữa.
Nói dứt câu, không chờ bà Tư Đồ trả lời, Liễu Ảnh đã quay người định đi.
“Chờ một chút.” Nhưng đột nhiên bà ta lại gọi cô lại.
Liễu Ảnh dừng bước nhìn về phía bà ta, trong mắt có vài phần khó hiểu: “Bà Tư Đồ còn có chuyện gì sao?”
“Còn có một chuyện, tôi cảm thấy nhất định phải nói cho cô biết.” Lúc này, bà Tư Đồ đã giấu đi nét mặt giận dữ, căm hận vừa rồi, khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên, điềm tĩnh trước đó. Giọng nói cũng trở nên mềm mại nhẹ nhàng như lúc đầu.
Liễu Ảnh cau mày, còn có chuyện gì nữa, không phải vừa rồi đã nói rất rõ ràng rồi sao?
Mục đích của bà Tư Đồ đơn giản là cố ý kể lại sự việc năm năm trước cho cô biết, cố ý làm nhục cô, đả kích cô, thêm nữa là muốn cô rời khỏi Tư Đồ Không.
Cả hai chuyện này đều đã nói rất rõ ràng rồi.
Liễu Ảnh vẫn chưa nghĩ ra giữa cô và bà ta còn có chuyện gì cần nói nữa.
“Chồng tôi đã qua đời, là bị ba cô hại chết…” Trong mắt bà Tư Đồ hiện lên vài phần u sầu, giọng nói cũng trầm xuống, lạnh lẽo hơn.
“Bà Tư Đồ, không phải chuyện này bà vừa nói rồi à, bà còn muốn nói chuyện gì nữa? Bà cứ nói thẳng ra đi.” Liễu Ảnh thẳng thừng ngắt lời bà ta. Cô không hề có bất kỳ sự đồng cảm nào với vẻ bi thương mà bà Tư Đồ đang thể hiện.
Cô không nghĩ là mình nên đồng cảm với bà ta. Cứ coi như ba cô thật sự đã hại chết chồng bà Tư Đồ đi, nhưng đó cũng là chuyện do ba cô làm, không liên quan gì đến cô cả. Đúng như những gì chính miệng bà ta nói vừa nãy, cô hoàn toàn vô tội.
Huống chi, Tư Đồ Không cũng đã hại chết ba cô để báo thù, chưa kể, cô còn tự bán mình cho anh ta năm năm.
Vì vậy, bây giờ bà Tư Đồ thực sự không cần phải giả vờ sầu muộn trước mặt cô. Đã rút kinh nghiệm từ chuyện vừa rồi, nên Liễu Ảnh cũng sẽ không bị bà ta lừa nữa.
Cô cảm thấy, lúc này, bà ta làm ra vẻ bi thương như vậy nhất định phải có mục đích.
Có gì thì nói thẳng ra, cần gì phải như vậy, cô thực sự không thích bộ dạng thế này.
Bà Tư Đồ sững sờ, ánh mắt nhìn Liễu Ảnh càng thêm tức giận: “Cô cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy.”
“Đâu phải là tôi hùng hổ dọa người. Tôi chỉ hy vọng bà có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra. Nếu bà không muốn nói thì tôi đi đây.”