Chương 3676

Tô Khiết không thích loại cảm giác này, vốn dĩ cô muốn đè nén lại, nhưng sau đó nghĩ lại, cô không cần thiết phải thế, nói không chừng sẽ phản tác dụng, chi bằng thuận theo tự nhiên đi. Huống chi Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rất thân thiết với Trương Minh Hoàng, cô cũng không bài xích Trương Minh Hoàng, ở chung hòa hợp cũng rất tốt.

Cảm nhận của Nguyễn Hạo Thần đối với Trương Minh Hoàng và Mặc Thành rất bình thường, dù đây có là thành chủ và Thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành thì anh cũng không cảm thấy gì nhiều. Theo anh thấy, Trương Minh Hoàng và Mặc Thành mạnh khác với Quỷ Vực Chi Thành, mà người anh phải làm quen không chỉ là thành chủ và Thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, mà là Trương Minh Hoàng và Mặc Thành.

Sự bình tĩnh của Nguyễn Hạo Thần ở một mức độ nhất định nào đó đã lấy được lòng Trương Minh Hoàng, anh không kiêu ngạo, không siểm nịnh khiến cho Trương Minh Hoàng cảm thấy người này rất tự biết mình. Ông đã ngồi trên vị trí thành chủ Quỷ Vực Chi Thành quá lâu rồi, đã nhìn quen rất nhiều nịnh nọt và sùng bái. Mà một thanh niên tuổi đời còn trẻ đột nhiên nhìn thấy ông lại vẫn có thể duy trì phong độ của mình, dù không nói gì, không làm gì nhưng cũng không hề nôn nóng, giống như anh mới chính là chủ nhân của nơi này. Trương Minh Hoàng thích những người như thế, chỉ là… khi muốn cư xử với Nguyễn Hạo Thần như con rể của mình thì ông lại cảm thấy hơi rối rắm.

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ngoan ngoãn ngồi một bên, tâm trạng của hai đứa hoàn toàn không giống nhau. Đường Minh Hạo có hơi lo lắng, cậu bé biết Trương Minh Hoàng và Nguyễn Hạo Thần đang âm thầm quan sát, đánh giá lẫn nhau, chỉ là trên mặt hai người đều không tỏ vẻ gì thôi, khiến cậu bé không thể nhận ra rốt cuộc họ có vừa mắt nhau không. Đường Vũ Kỳ lại rất vui vẻ, cô bé cảm thấy không khí bên cạnh mình thật thoải mái, mẹ dịu dàng, ba không tức giận, ông ngoại hiền hòa, còn về phần chú Mặc Thành… tâm trạng chú Mặc Thành không nằm trong phạm vi suy xét của cô bé.

Trong khi đó, người không được Đường Vũ Kỳ để ý là Mặc Thành, ngược lại là người tùy ý nhất. Anh ta không hiểu gì về Nguyễn Hạo Thần, lòng thù địch vừa rồi trực tiếp bị anh ta xem nhẹ, lòng thù địch của Nguyễn Hạo Thần đơn giản là vì Tô Khiết, bây giờ xem ra tình cảm giữa hai người Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần rất sâu đậm, người khác không thể xen vào được. Mặc dù bây giờ Nguyễn Hạo Thần đang tức giận, nhưng đoán chừng chỉ một lát là không sao, anh ta không cần phải đi kiếm chuyện nữa. Đối với Tô Khiết thì lại càng đơn giản rồi, cô con gái của ba nuôi, ba nuôi nhận thì anh ta liền nhận, ba nuôi không nhận thì coi như anh ta làm quen với một người bạn mới là được rồi, không cần phải nghĩ nhiều.

Mặc Thành cảm thấy chỉ cần anh ta không ôm bất cứ suy nghĩ không nên có nào với Tô Khiết thì Nguyễn Hạo Thần và Trương Minh Hoàng sẽ không đếm xỉa tới anh ta, vậy nên anh ta rất tùy ý.

Nguyễn Hạo Thần biết Trương Minh Hoàng tới nơi này là vì tìm kiếm con gái, vậy nên anh cũng không nói tới vấn đề này mà chỉ hỏi ông có hứng thú đi ra ngoài thăm thú không, “Thập Dạ Tàng” mười năm một lần, lần này được tổ chức ở đây. “Thập Dạ Tàng” là một buổi bán đấu giá hoàn toàn không phân thân phận, người của hai giới hắc đạo, bạch đạo đều sẽ tới. Nghe nói mỗi lần đều sẽ xuất hiện những vật hiếm lạ, điều duy nhất bất tiện chính là địa điểm tổ chức buổi đấu giá này không xác định.

Trương Minh Hoàng không thiếu thứ gì, chuyện ông hy vọng nhất lúc này chính là chứng minh Tô Khiết là con gái mình, như thế ông liền có thể giải quyết được một chuyện phiền lòng, còn về những chuyện khác, ông không hề suy nghĩ nhiều.

“Tổ chức khi nào?” Mặc Thành thì lại có phần hứng thú, anh ta cũng đã nghe nói về buổi đấu giá này rồi, nghe nói lúc mới bắt đầu “Thập Dạ tàng” là chỉ về một người, sau này liền biến thành một buổi đấu giá đặc biệt, rất nhiều đồ vật chưa từng xuất hiện đều sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá này.

Vì vậy, có rất nhiều nhà sưu tầm quan tâm đ ến cuộc đấu giá này, thậm chí, có người còn tốn rất nhiều công sức để đi tìm.

Lúc trước Mặc Thành đã nghe nói qua, rất có hứng thú với chuyện này. Nhưng vì mười năm mới có một lần nên anh ta không muốn chờ, cũng không có ý định chờ. Vốn dĩ anh ta cũng sắp quên rồi thì nay lại bất chợt nghe đến, lại bị gợi lên hứng thú, vì vậy nhất định muốn đi xem thử mới được. Rốt cuộc thì… anh ta muốn biết đó là món thương phẩm đặc thù đến mức nào mới có thể tác động đến cả Thập Dạ Tàng, mười năm mới tổ chức một lần, còn thu hút nhiều người háo hức đổ xô đến xem như vậy.

“Sắp rồi.” Nguyễn Hạo Thần nói tiếp: “Tôi cũng đột nhiên nhận được tin tức thôi. Nghe nói lần này Thập Dạ Tàng tổ chức đấu giá ở đây là vì có người giới thiệu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play