CHƯƠNG 3459
“Phải, ba cô đột nhiên phát bệnh tim rồi qua đời. Tuy nhiên, bệnh tim của ba cô cũng không quá nghiêm trọng, trong tình huống bình thường sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Năm đó Không cầm bản thỏa thuận của nó với cô tới cho ba của cô xem. Cô cũng biết ba cô rất yêu thương cô, coi cô như viên ngọc quý trong lòng bàn tay đúng không? Ba cô nhìn thấy bản thỏa thuận như vậy, bị kích động nên mới đột ngột phát bệnh tim.” Bà Tư Đồ tường thuật lại tình hình khi xưa bằng giọng nói vẫn khẽ khàng, chậm rãi. Chuyện liên quan tới mạng người mà như thể bà ta đang nói về chuyện thời tiết vậy.
Thế nhưng, mối hận thù trong đôi mắt bà ta đã xé toạc lớp ngụy trang bình tĩnh ấy.
Liễu Ảnh chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, như thể cả người đang bị dìm vào nước đá, lạnh lẽo tới tận xương.
Từ nhỏ, ba đã rất thương cô, không nỡ lòng để cô chịu chút uất ức nào. Nếu nhìn thấy thỏa thuận như vậy thì chắc chắn ba cô sẽ bị kích động.
Không ai có thể hiểu rõ nội dung trên bản thỏa thuận đó hơn cô cả. Khi đó, cô chỉ nghĩ tới việc cứu ba, vì vậy, bất kể Tư Đồ Không đưa ra yêu cầu gì, cô cũng chấp nhận, nhưng trong lòng cô rất rõ bản thỏa thuận đó chà đạp và nhục nhã tới cỡ nào.
Vốn dĩ cô còn đang không hiểu tại sao Tư Đồ Không lại muốn cô kí bản thỏa thuận đó. Tuy rằng Tư Đồ Không độc đoán chuyên quyền nhưng cũng không giống loại người cố ý sỉ nhục người khác như thế.
Nhưng bây giờ nghe bà Tư Đồ kể lại, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao.
Anh ta đã lên kế hoạch ngay từ đầu rồi. Anh ta lấy bản thoả thuận đó ra để ép ba cô phải chết.
Cho nên, thực ra chính cô đã hại chết ba mình!
Liễu Ảnh nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này. Cả người cô không kìm chế được mà run lên, khóe môi mím chặt.
Cô nghiến răng mình thật chặt, muốn khống chế bản thân, nhưng chợt nhận ra mình chẳng tài nào khống chế được.
Năm năm trước cô bán mình cho Tư Đồ Không, tưởng rằng hành động đó là cứu ba, nhưng lại không ngờ được rằng, cô làm như vậy chính là giết ba mình, Tư Đồ Không!
Tư Đồ Không cố tình dẫn lối cho cô tới tìm anh ta, sau đó cố tình đặt ra cái bẫy này. Cô không những tự mình bán thân mà còn giúp anh ta trở thành hung thủ giết chết ba mình.
Vậy là, cô để Tư Đồ Không ngủ với mình năm năm trời rốt cuộc là vì cái gì?
Là để cho Tư Đồ Không giết ba cô sao?
Tư Đồ Không tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ, vì sao lại kéo cả cô vào chuyện giữa đàn ông với nhau, vì sao phải lợi dụng cô, vì sao lại đối xử với cô như vậy?
Hèn gì, hèn gì lúc ở với cô, anh ta không ngừng chà đạp cô, sỉ nhục cô, hóa ra đều là vì mối thù giết ba.
Thế nhưng, bây giờ phải tính toán mối thù giết ba này như thế nào đây?
Ba cô hại chết ba anh ta, thế nhưng cô lại hại chết ba cô.
“Vì sao tôi phải tin lời của bà?” Nhưng đây cũng chỉ là lời nói từ phía bà Tư Đồ mà thôi. Sự thật là như vậy sao? Có khi nào vì muốn cô rời khỏi Tư Đồ Không mà bà ta cố tình bịa đặt ra câu chuyện như vậy hay không?
“Đúng là năm đó Không làm chuyện này rất kín kẽ, nhưng vẫn có người biết được, mẹ cô là một trong số những người biết chuyện này.” Lúc nói lời này, môi bà Tư Đồ khẽ cong lên, nhìn đường cong trên khóe môi ấy giống như đang mỉm cười.
“Mẹ tôi? Mẹ tôi biết ư?” Liễu Ảnh bàng hoàng, mẹ cô biết chuyện này sao?
Sao có thể như vậy được? Mẹ cô không hề biết chuyện giữa cô và Tư Đồ Không mà.
“Tôi không biết tại sao khi đó mẹ cô lại không nói với cô, nhưng bây giờ cô đi hỏi bà ấy, có thể bà ấy sẽ nói cho cô biết đấy.”
Đường cong vừa mới xuất hiện nơi khóe môi của bà Tư Đồ đã biến mất, sắc mặt lạnh nhạt, không nhìn ra chút cảm xúc nào.