Chương 2198
“Còn có thể làm gì nữa đây? Thằng bé Minh Hạo rất ngoan, nhưng cũng rất nhạy cảm, nếu lúc này mà chúng ta nói cho Nguyễn Hạo thần biết chuyện về bé, bé chắc chắn sẽ cho rằng chúng ta yêu bé chưa đủ nhiều, thật ra bé vẫn không muốn nhận Nguyễn Hạo thần cũng là vì sợ Nguyễn Hạo thần yêu bé chưa đủ nhiều.” Tô Khiết rất hiểu Đường Minh Hạo, cho nên cô có thể hiểu ý của Minh Hạo.
“Thật ra trong lòng bé còn ao ước tình yêu này hơn bất cứ người nào khác, nhưng bé lại quá sợ hãi, thiếu đi tình yêu của ba trong suốt năm năm thật ra đã ảnh hưởng rất lớn đến bé, bé còn nhạy cảm hơn mấy đứa trẻ khác nhiều, cũng suy nghĩ nhiều hơn mấy đứa trẻ khá, bé không giống Vũ Kỳ.” Tô Khiết cũng rất đau lòng cho Minh Hạo: “Chị sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu bé, xem xem có thể tháo bỏ khúc mắc của cậu bé không.”
“Thằng bé này cũng làm người ta đau lòng thật.” Sở Bách Hà khẽ thở dài, cô thật sự rất đau lòng cho Minh Hạo, cậu bé bình thường quá ngoan, rất có chủ kiến, cho nên rất dễ làm người ta quên mất nội tâm yếu ớt của cậu bé.
“Vẫn là Vũ Kỳ tốt hơn, vô tư vô lo, ngày nào cũng vui vẻ.” Sở Bách Hà nghĩ đến bé Kỳ, trên mặt cũng hiện lên chút cảm xúc khác thường: “Em thật sự rất hâm mộ Vũ Kỳ, có một tuổi thơ vui vẻ đúng là rất tốt.”
“Đúng rồi, Vũ Kỳ đâu rồi?” Sở Bách Hà nhắc đến Vũ Kỳ, mới nhớ đến từ sau khi cô về đến giờ vẫn không thấy bé Kỳ đâu cả.
“Mợ dẫn con bé đến nhà ông Lý rồi.” Vì bị chuyện trong Hải Thành làm chậm trễ nên Đường Vân Thành vẫn chưa quay về, hai hôm nay Phạm My vẫn luôn đến sân bay chờ, nhưng tối nay ông Lý lại có việc, mời Phạm My sang đó, Phạm My thấy Vũ Kỳ ở nhà một mình nên dẫn Vũ Kỳ đến nhà ông Lý chơi.
“Bà Đường.” Dưới lầu, Nguyễn Hạo thần đã vào phòng khách, nhìn thấy bà cụ đang ngồi xem TV trong phòng khách một mình, anh lễ phép chào hỏi.
Lúc này tuy Nguyễn Hạo thần rất muốn nhanh chóng lên lầu gặp Tô Khiết, cũng rất muốn nhanh chóng gặp được tên Đường Minh Hạo kia, nhưng anh vẫn lễ phép chào hỏi bà cụ Đường.
Bà cụ Đưởng dời mắt sang nhìn anh hỏi: “Trễ thế này rồi cậu đến đây làm gì?”
Hôm trước ông cụ Đường đuổi thẳng cổ Nguyễn Hạo thần đi, tuy ông cụ Đường không nói nhiều, nhưng bà cụ Đường cũng đã đoán được chắc chắn là hai ông bà già nhà họ Nguyễn lại làm chuyện quá đáng gì đó, cho nên bây giờ bà cụ Đường cũng chẳng niềm nở gì với Nguyễn Hạo thần, nhưng cũng không đuổi anh đi ra ngoài.
“Con đến tìm Khiết Khiết, Khiết Khiết có ở nhà không?” Nguyễn Hạo thần cười, rất lễ phép khách khí.
“Có.” Có câu nói không đánh người niềm nở, bà cụ Đường thấy Nguyễn Hạo thần tươi cười, cũng không thể xụ mặt nữa: “Nhưng mà có bạn của Khiết Khiết ở cùng nữa.”
“Bạn? Bạn gì vậy ạ?” Mắt cậu ba Nguyễn hơi lóe lên, theo bản năng hơi thêm.
“Là đồng nghiệp cũ của Khiết Khiết.” Bà cụ Đường cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời, bà cụ Đường đang nói đến Sở Bách Hà.
Nhưng mà rất rõ ràng điều cậu ba Nguyễn không nghĩ không giống với những gì bà cụ Đường nghĩ, cũng không phải nghĩ đến cùng một người.
“Bà Đường, con có thể lên đó gặp Khiết Khiết không?” Lúc này Nguyễn Hạo thần rất sốt ruột, tâm trạng cũng lập tức xấu đi, nhưng mà mặt anh lại không có vẻ khác thường gì, vẫn mỉm cười nhìn bà cụ Đường.
“Cậu đi lên đi.” Bà cụ Đường suy nghĩ, cuối cùng cũng không nhẫn tâm cản anh, cho dù hai ông bà nhà họ Nguyễn có sai, Nguyễn Hạo thần cũng không sai, hơn nữa Nguyễn Hạo thần chính là ba ruột của hai cục cưng, bà nghe Khiết Khiết nói Nguyễn Hạo thần đã nhận Vũ Kỳ rồi, cho nên có một số việc bà cũng thể tiện cản trở.
Lúc này bà cụ Đường cũng không nghĩ đến chuyện của bé Hạo, bởi vì bé Kỳ đã nhận Nguyễn Hạo thần, bà cảm thấy bé Hạo cũng sẽ nhận Nguyễn Hạo thần.