Chương 2197
Từ nhỏ bé Hạo đã không có ba ở bên, cậu bé vô cùng ngoan ngoãn, nhưng cũng rất nhạy cảm, cậu bé vừa chờ mong, lại vừa sợ hãi tình thương của ba, cho nên có một số việc cô không thể ép buộc quá đáng, vẫn cần Minh Hạo tự nghĩ thông, thật sự đón nhận Nguyễn Hạo thần.
“Nhưng cậu ba Nguyễn sắp đến rồi, con không muốn gặp cũng không được.” Sở Bách Hà thấy phản ứng của Đường Minh Hạo, hai mắt hơi lóe lên: “Cậu ba Nguyễn đã đến đây, con cảm thấy con còn có thể trốn sao?”
“Ai nói con không trốn ông ấy được chứ?” Đường Minh Hạo căng chặt mặt, trong mắt có thêm chút cứng đầu: “Con sẽ không thua ông ấy, chắc chắn sẽ không thua ông ấy.”
Tô Khiết đảo mắt, liếc mắt nhìn Sở Bách Hà: “Đã lúc này rồi mà em còn đổ thêm dầu vào lửa?”
“Em chỉ muốn khuyên bé Hạo, không ngờ lại có hiệu quả ngược lại.” Sở Bách Hà nhìn Tô Khiết cười, nhưng nụ cười kia nhìn có hơi giả.
“Có ma mới đi tin em.” Tô Khiết trừng mắt nhìn cô, Sở Bách Hà thích xem trò hay, Sở Bách Hà nói câu đó rõ ràng là muốn kích thích Đường Minh Hạo.
Dù sao Đường Minh Hạo cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, hơn nữa bây giờ Minh Hạo còn đang rất tức giận, Sở Bách Hà vừa kích thích, Đường Minh Hạo không mắc lừa mới là lạ đó.
“Bà chủ, cậu ba Nguyễn đến.” Ngay lúc này, giọng nói của quản gia từ dưới lầu vọng lên, bởi vì giọng của ông quản gia rất lớn, mà lúc trước khi Sở Bách Hà bước vào cũng không đóng cửa, cho nên mấy người trong phòng đều nghe thấy.
“Con phải đi trốn, hai người không được nói chuyện của con cho Nguyễn Hạo thần biết đó, nếu ai mà dám nói chuyện của con cho Nguyễn Hạo thần, con nghỉ chơi với người đó.” Đường Minh Hạo nghe ông quản gia nói thiếu chút nữa đã nhảy bật lên, theo bản năng muốn trốn đi, nhưng mà cậu bé vẫn không quên uy hiếp hai người phụ nữ trong phòng.
“Cục cưng, con muốn nghỉ chơi với mẹ luôn sao?” Tô Khiết hơi cong môi, giả vờ như yếu đuối đáng thương lắm.
“Nếu mẹ chọn Nguyễn Hạo thần, cũng có nghĩa là trong lòng mẹ, ông ấy còn quan trọng hơn con.” Đường Minh Hạo nhìn mẹ, trong lời này đã không còn vẻ đe dọa như lúc trước, nhưng lại có chút buồn tủi.
“Bé Hạo, con biết rõ trong lòng mẹ, con và em luôn là quan trọng nhất.” Tô Khiết khẽ thở dài, giống như cũng có một chút buồn bã.
“Mẹ, mẹ đừng giúp Nguyễn Hạo thần kéo dài thời gian nữa, bây giờ con không muốn nhận ông ấy, cho nên hai người không được nói cho Nguyễn Hạo thần biết chuyện về con, nếu không thì hai người đã phản bội bán đứng con.” Đường Minh Hạo lập tức vạch trần ý đồ của Tô Khiết, hơn nữa lần này cậu bé còn nói nặng hơn, ngay cả mấy từ phản bội, bán đứng cũng đã nói ra rồi.
“Nghiêm trọng vậy sao?” Sở Bách Hà hơi hoảng sợ, nghiêm trọng đến thế à?
“Đúng, nghiêm trọng thế đây, cho nên hai người phải suy nghĩ cho kỹ.” Đường Minh Hạo gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn nào.
Đường Minh Hạo nói xong, lập tức nhanh chân chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Sở Bách Hà và Tô Khiết.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Sở Bách Hà trợn tròn mắt nhìn Tô Khiết, hỏi ý kiến của Tô Khiết.
“Em hỏi chị?” Tô Khiết liếc nhìn cô, lúc nãy cô còn cố ý nói khích Đường Minh Hạo mà.
“Em cũng không ngờ bé Hạo lại nghiêm trọng hóa vấn đề đến thế, chúng ta thật sự không thể nói cho cậu ba Nguyễn biết sao?” Đúng là Sở Bách Hà có chút cố ý, nhưng cô thật sự lại không ngờ bé Hạo lại nghiêm túc đến thế, rất nghiêm túc.
Bây giờ cô thật sự cũng không dám bán đứng bé Hạo.
Cô hiểu rất rõ tính tình của bé Hạo, nếu cô bán đứng bé Hạo, sau này bé Hạo sẽ thật sự không thèm để ý đến cô nữa, bé Hạo chắc chắn sẽ nói được làm được.