Chương 88:
Trên người Bành Thiết Y không có nước mắt giao nhân, đánh không lại Khổng Di và thủ hạ của gã nên cũng chỉ có thể tạm thời hợp tác với mấy người Khổng Di.
Có một người mạnh mẽ như Bành Thiết Y gia nhập, sao đám Khổng Di có thể không đáp ứng, đương nhiên là nhiệt liệt hoan nghênh.
“Chu Trường Dung là hạng người gì? Ta chưa từng gặp qua.” Bành Thiết Y nói dối trắng trợn.
“Là một kẻ vừa nham hiểm vừa đáng sợ, hắn làm ngoại viện cho tộc Ô Nha cuộc sống như cá gặp nước, tuyệt đối không thể coi thường.” Khổng Di nhịn không được nói. Chu Trường Dung người này, có thể làm cho nữ thần quân tầng trời Hồng Trần bày xuống sát cục hại hắn, thế nhưng hắn lại có thể lần theo nhất sinh bên trong cửu tử chạy trốn, thực sự khó có thể tin được.
“Như vậy, hai viên nước mắt giao nhân còn lại đều ở trong tay hắn?”
“Phải là vậy.” Khổng Di gật gật đầu, “Những người khác cũng đã trọng thương, cơ bản đều đã bị đào thải. Hiện giờ mãi không ra mặt chỉ còn lại một mình hắn, chắc chắn nước mắt giao nhân ở trên người hắn. Bây giờ kỳ hạn một năm chỉ còn một tháng, nếu không thể tìm ra hắn, tất cả chúng ta đều sẽ thua.”
Khổng Di vừa nói xong, sắc mặt rất nhiều người đều hiện lên vẻ không cam lòng. Sao bọn họ có thể bị đánh bại bởi một tên trước đây chưa bao giờ gặp mặt thậm chí còn không phải là người thuộc tộc điểu chứ? Lúc đó ở trước mặt Yêu Hoàng bệ hạ, mặt mũi tộc điểu bọn họ phải đặt ở đâu?
“Xem ra, Khổng huynh đã có diệu kế bắt được hắn.” Bành Thiết Y khá mong đợi nhìn Khổng Di, khiến Khổng Di rất hưởng thụ. Xem ra người tộc Đại Bằng rất thức thời, so với Khổng Thư đúng là tốt lành hơn rất nhiều.
“Chắc chắn gã Chu Trường Dung kia bây giờ tựa như băng mỏng trên giày, hẳn sẽ tìm một nơi không dễ tìm để trốn, chỉ cần thời gian vừa đến là hắn đã có thể thành công thắng được thi đấu lần này. Có điều, tuy bên trong mê cung phức tạp nhưng chỉ cần có chuột yêu ở đây, muốn tìm được hắn cũng không khó. Mà hắn làm người cẩn thận, cơ hội của chúng ta chỉ có một lần.”
“Ồ? Mong được nghe tường tận.” Bành Thiết Y khiêm tốn thỉnh giáo.
Cuộc đời Khổng Di thích nhất là nhìn thấy đám thiên chi kiêu tử ngày xưa cúi đầu trước hắn, đặc biệt là loại nhân vật nổi tiếng lợi hại như Bành Thiết Y và Khổng Thư lại càng khiến Khổng Di vô cùng đắc ý.
Dù là Khổng Thư hay là Bành Thiết Y, đều là bại tướng dưới tay hắn!
“Đó là tộc nhân Phi Yến.” Khổng Di thoáng chỉ chỉ, “Bọn họ có một bí pháp, không những có thể tăng tốc thân pháp mà còn có thể che giấu hơi thở không để lại manh mối nào, dù có là chuột yêu cũng không thể phát hiện ra dấu vết. Chỉ cần chúng ta xác định rõ vị trí đại khái của Chu Trường Dung, trước sau bọc đánh, chắc chắn sẽ làm cho Chu Trường Dung bó tay chịu trói!”
“Thì ra là vậy.” Bành Thiết Y tán thưởng gật gật đầu, “Lợi hại.”
Thế mà đều bị Chu Trường Dung đoán đúng!
Lời này của Bành Thiết Y rất thật tâm thật lòng, chỉ là đối tượng được kính nể không phải Khổng Di.
Nếu hai người hắn và Chu Trường Dung tùy tiện đối phó với mấy người Khổng Di, chỉ sợ sẽ lưỡng bại câu thương, lúc đó chẳng ai chiếm được lợi lộc nào. Vì để tăng cao phần thắng của bọn họ, tất nhiên phải dùng phương pháp khác.
Vừa vặn, trong ứng ngoài hợp lại là một biện pháp không tệ.
“Gã Khổng Di này, kiêu căng tự mãn, tật xấu của tộc Khổng Tước hắn không thiếu thứ gì. Hơn nữa, hắn mặt ngoài khiêm tốn, nội tâm tự phụ, nhưng cùng lúc đó, hắn cũng rất đa nghi. Cho nên, Thiết Y huynh ngươi đi sau, đừng nhúng tay quá nhiều, chỉ cần thỉnh thoảng khen Khổng Di vài câu là được. Làm càng nhiều sẽ càng dễ bị hoài nghi.” Chu Trường Dung chỉ cần liếc mắt nhìn Khổng Di một cái đã nhìn thấu, sau khi cẩn thận thương lượng với Bành Thiết Y mỗi một bước đi rồi mới thả Bành Thiết Y rời đi.
Đúng vậy, dựa theo lẽ thường, trong tay Chu Trường Dung có hai viên nước mắt giao nhân, chỉ cần trốn kĩ, sống qua một tháng cuối cùng là được. Nhưng Chu Trường Dung lại cố tình dùng phương pháp trái ngược, không chỉ muốn chủ động xuất kích còn muốn theo dõi viên nước mắt giao nhân còn lại trong tay Khổng Di.
“Biện pháp duy nhất mà mấy người Khổng Di có thể sử dụng, đơn giản nhất chính là ẩn nấp thân hình, dựa vào chuột yêu tìm ta vây công. Phương pháp mặc dù cũ nhưng mà rất hữu hiệu. Tuy chúng ta cũng có thể chạy trốn chung quanh mê hoặc bọn họ. Nhưng đối với ta mà nói, như vậy thật sự không có phong độ. Nếu đã dự thi hoa hậu thì đương nhiên phải thắng cho đẹp!”
Chính cái câu “Thắng cho đẹp” đó đã triệt để làm Bành Thiết Y rung động.
Đúng thế, đây là cuộc thi hoa hậu, nếu chỉ dựa vào đấu võ thì làm gì còn có chỗ cho vẻ đẹp nói chuyện?
Bành Thiết Y một lòng muốn thắng cho đẹp cứ như vậy bị Chu Trường Dung trói lên thuyền giặc, chạy đến chỗ Khổng Di làm nội ứng.
Nói thật, đây cũng không phải tại Khổng Di.
Nào có ai ngờ Bành Thiết Y thân là nhánh chính của tộc Đại Bằng, tu vi cao cường mà lại đi làm nội ứng đâu?
Tộc Khổng Tước bên ngoài đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Chu Trường Dung và Bành Thiết Y vào tai từ trước, vốn ban đầu bọn họ còn nghĩ Khổng Di sẽ nhìn thấu âm mưu quỷ kế của bọn họ, sẽ không rơi vào một cái bẫy vụng về như vậy. Nhưng đợi tới khi bọn họ nhìn thấy biểu hiện của Khổng Di giống như đúc những lời Chu Trường Dung nói, từng bước từng bước dẫm vào bẫy rập bọn họ đã thiết kế từ trước, không ít người tộc Khổng Tước lặng lẽ dời tầm mắt, giận dữ xen kẽ xấu hổ.
Kỳ quặc, trước đây bọn họ cảm thấy Khổng Di rất thông minh, rất có năng lực lãnh đạo, nếu chỉ nhìn hành vi của gã thì đúng thật đã có thể xưng tụng là tuổi trẻ tài cao, nhưng khi so sánh với tính toán không sai sót một chỗ của Chu Trường Dung thì lại hiện ra vô cùng ngu xuẩn.
Khổng Thư hiểu rõ tính cách của tộc nhân nhất, chủng tộc càng kiêu ngạo sẽ càng xem trọng mặt mũi. Chu Trường Dung bây giờ đã lột bỏ gần hết lớp vải ngụy trang của tộc Khổng Tước, tộc nhân sao có thể ngồi yên?
Có điều, điểm quái lạ trên người Khổng Di, chỉ sợ mọi việc sẽ không thuận lợi như thế.
“Đại cục đã định, chỉ có thể xem Khổng Di của các ngươi có thể cứu vãn lại một tí mặt mũi cuối cùng khi thua hay không đây.”
“Ồi ôi, trận pháp Chu Trường Dung bố trí bên này đã xong rồi, chỉ còn chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới.”
“Không biết người này có hôn phối chưa? Bộ tộc ta còn nhiều mỹ nhân lắm, để hắn chọn một đạo lữ cũng được á.”
“Chỉ với nhóm mặt hàng vớ va vớ vẩn trong tộc các ngươi kia thì thôi đi, vẫn là tộc bọn ta tốt hơn.”
Rất nhiều tộc điểu đã ra quyết định, một người như vậy, chẳng sợ không phải tộc điểu thì cũng có thể lôi kéo thành tộc điểu của bọn họ. Lanh lợi như vậy, bản lĩnh như thế, tiền đồ không giới hạn, nếu không ra tay sớm một chút thì sẽ không tới phiên bọn họ nói chuyện đâu.
“… Sư đạo hữu, sao ngài lại có vẻ hơi tức giận vậy? Bọn ta quấy rầy sao?” Tộc nhân tộc Ma Tước và tộc Ô Nha đứng ở bên cạnh Sư Vô Cữu chỉ cảm thấy xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo quá trời, tộc điểu bọn họ xưa nay rất mẫn cảm với nhiệt độ, rất sợ lạnh.
Vừa nãy Sư Vô Cữu bạo phát khí thế không tầm thường, nhiệt độ xung quanh cấp tốc giảm mạnh, vì vậy người đứng ở bên cạnh Sư Vô Cữu thiếu chút nghĩ rằng bản thân sẽ lập tức bị đóng băng chết cóng dưới ánh nắng đầy chói chang này mất.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không biết có phải do mình đã chọc tức vị này rồi hay không? Nhưng mà thực lực người ta mạnh, mặc kệ ai đúng ai sai, bọn họ cứ thẳng thắn nhận sai trước là tốt nhất.
“Ha ha.” Sư Vô Cữu đơn giản trả lời lại một câu.
Lời vừa dứt, lập tức những người này không tự chủ được tự lui về sau hai bước, rõ ràng tách khỏi khu vực gần Sư Vô Cữu, tự vây thành một vòng.
“Có sao? Vừa nãy ta có tức giận sao?” Sư Vô Cữu ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Có lẽ vừa nãy ta nghe được mấy lời không hay gì đó, cái gì mà có đạo lữ hay không đạo lữ. Mấy người này, nghĩ cũng đẹp quá nhỉ.”
Với dáng vẻ và trí thông minh của tộc bọn họ, sao có thể xứng với tiểu tử lừa đảo chứ? Tuổi tác tiểu tử lừa đảo đặt ở bên trong yêu tộc cũng chỉ mới là ấu tể thôi đấy, tuổi tác đám tộc điểu đã hoá hình đó so với Chu Trường Dung còn lớn hơn biết bao nhiêu! Thích hợp gặm cỏ non không?
Sư Vô Cữu cũng biết mình không nên tức giận, nhưng lại càng phiền muộn hơn chính là hắn cũng không biết vì sao mình tức giận?
Nhưng mà vẫn rất tức giận!
Không có lí do!
Đều tại tiểu tử lừa đảo, không có chuyện gì cứ đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Trước đây lúc ra ngoài còn bắt hắn mang mặt nạ cơ mà, kết quả bản thân lại tới tham gia cuộc thi hoa hậu quái quỷ này, có thể thấy đã dự mưu từ trước.
Ngay lúc này lý trí Sư Vô Cữu đã hoàn toàn quên mất, vốn dĩ Chu Trường Dung đi theo hắn cho nên mới phải tham gia thi đấu, nếu không phải bởi vì Sư Vô Cữu nửa đường rút lui thì bây giờ người đứng ở đây phiền não hẳn phải là Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung hoàn toàn không biết Sư Vô Cữu ở bên ngoài đã ăn dấm ăn thành một thằng ngốc, còn hắn thì đang ở đây đợi kẻ ngốc chân chính rơi vào bẫy rập của mình.
Vì hấp dẫn Khổng Di lại đây, Chu Trường Dung còn cố ý để bản thân bị mấy vết thương, cũng để tìm ra một cái cớ vì sao hắn lại dừng chân lâu dài tại một chỗ nào đó.
“Có chắc các ngươi đã chặn hết tất cả con đường quanh đây rồi không?” Khổng Di xác nhận nhiều lần, đều có được câu trả lời khẳng định.
Bành Thiết Y đứng ở bên cạnh, không chủ động nhúng tay cũng không chủ động dò hỏi.
Khổng Di một đường quan sát hắn hồi lâu, phát hiện Bành Thiết Y không có bất cứ hành động dị thường nào, cũng không có thử đơn độc đi đến một nơi nào đó.
Nói cách khác, khả năng Bành Thiết Y hai lòng đã hạ xuống tỷ lệ thấp nhất. Mà với thực lực của hắn, nếu không lợi dụng hết sức, chẳng phải lãng phí sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khổng Di nhìn Bành Thiết Y càng ngày càng nhu hòa, “Bành đạo hữu, không biết ngươi có thể cho ta mượn một chút sức lực hay không?”
“Được.” Bành Thiết Y sảng khoái đồng ý, “Chỉ cần Khổng huynh nói, ta sẽ làm.”
“Tốt quá!” Sắc mặt Khổng Di vui vẻ, “Đợi một lát nữa thì ngươi…”
Chu Trường Dung lẳng lặng ngồi chờ đợi bọn họ chạy tới.
Khổng Di ẩn giấu thân thể, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ra thủ hiệu, mọi người cùng nhau tiến lên.
Nhưng trong nháy mắt bọn họ bước vào phạm vi cố định, bí pháp trên người lập tức biến mất, tốc độ đột nhiên trở nên chậm chạp.
“Không ổn!”
Có người trực tiếp phát ra cảnh báo.
“Có trận pháp.” Lúc này Khổng Di phản ứng lại, tay lấy ra một chiếc lông vũ.
Vù ——
Chiếc lông vũ kia nhẹ nhàng bay lên, trong khoảnh khắc đó khí lưu xung quanh bỗng thay đổi phương hướng, hóa thành lưỡi đao sắc bén, tựa như vô cùng vô tận xuyên thủng mê cung bốn phía, nhất thời đất rung núi chuyển.
Khổng Di vốn đã là tu vi Yêu Tôn, cộng thêm uy lực của pháp bảo, trận pháp được khắc lục quanh đây bị thổi bay trong nháy mắt, bên cạnh Chu Trường Dung đã không còn trở ngại ngăn chặn!
“Ta biết rõ trận pháp của ngươi xuất sắc, ngươi nghĩ rằng ta chỉ chuẩn bị một ít như vậy rồi không làm gì nữa à?” Khổng Di liếc mắt khinh bỉ nhìn Chu Trường Dung một cái, “Trước thực lực tuyệt đối, trận pháp của ngươi cũng chỉ là đường nhỏ mà thôi. Chu Trường Dung, thực lực giữa ngươi và ta chênh lệch quá lớn, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao nước mắt giao nhân ra đây đi.”
Chu Trường Dung mỉm cười nhìn về phía Khổng Di, “Vậy cũng không hẳn.”
Lời còn chưa dứt, trong lồng ngực Chu Trường Dung bỗng nhiên toát ra một cái bóng đen mờ.
Bóng đen kia quyết chí tiến lên, bay thẳng đến nơi nào đó trên người Khổng Di. Chỉ là vẫn chưa đến gần người, bóng đen đã bị Khổng Di tóm lấy, khinh bỉ nói, “Đánh lén?”
Đôi mắt Chu Trường Dung cong cong.
Khổng Di buông lỏng chuột yêu trong tay, chuột chạy tán loạn khắp nơi, còn chuột yêu chân chính thì chui ra khỏi phần đất dưới chân Khổng Di, nhắm vào ống tay áo Khổng Di chui vào.
Viên nước mắt giao nhân kia giấu ở chỗ nào đó trong ống tay áo Khổng Di.
Chu Trường Dung thế mà đã tính toán được chỗ Khổng Di đặt chân từ trước, sau đó chôn sẵn chuột yêu bên dưới lòng đất?
“Muốn chết!” Khổng Di giận tím mặt, trong lòng lại vui sướng không chịu được. Gã đang lo không tìm được cớ quang minh chính đại giết chết Chu Trường Dung, bây giờ Chu Trường Dung lại liên tiếp khiêu khích, nếu gã thật sự giết chết hắn, tộc giao nhân cũng chẳng thể nào gì được gã? Đánh nhau vì thể diện, tình cờ thất thủ, đó cũng chỉ có thể trách Chu Trường Dung học nghệ không tinh.
Ngay lúc này!
Bành Thiết Y luôn ở bên cạnh không phản ứng chút nào trong nháy mắt phản ứng, thừa dịp toàn bộ tâm trí Khổng Di đều đang đặt vào việc đối phó với Chu Trường Dung, quyết đoán ra tay, thuận theo dấu vết con chuột yêu kia trực tiếp tấn công về phía tay áo bào bên phải của Khổng Di. Mà Chu Trường Dung bên này lại khởi động trận pháp còn lại, quấy nhiễu tầm mắt của Khổng Di.
Khổng Di né tránh không kịp, hơn nữa còn có kiêng dè, bị Bành Thiết Y trọn vẹn đánh trúng.
Mà chuột yêu thì đã thoát khỏi ống tay áo Khổng Di, trong miệng còn ngậm một viên trân châu nho nhỏ.
Chính là nước mắt giao nhân!
“Không!” Sắc mặt Khổng Di thay đổi, “Trả lại cho ta.”
Lông bằng trên người Bành Thiết Y hiện rõ, trực tiếp ngăn cản Khổng Di, xoay người túm lấy Chu Trường Dung gấp rút bay về phía trước.
“Muốn chết!” Lần này Khổng Di là nổi giận thật sự. Không ngờ lại bị Chu Trường Dung tính kế, tên Bành Thiết Y tộc Đại Bằng kia cũng là người bên đó?
Khốn kiếp, khốn kiếp!
Không, gã không thể thua.
Giết chết Chu Trường Dung, chiến thắng cuộc thi, gã đều muốn. Nếu cứ thể thả bọn họ đào tẩu, trong tộc không chỉ thất vọng với gã mà ả nữ thần quân loài người kia cũng sẽ lật lọng!
Trong lòng Khổng Di xuất hiện đủ loại tâm tư, gã biết đây là thời cơ ngàn năm có một! Gã im lặng niệm khẩu quyết trong lòng, tượng gỗ trên người cũng thuận theo đó lặng yên không một tiếng động vỡ vụn ra mấy khe nứt, chảy ra vài sợi hắc khí chui vào bên trong cơ thể Khổng Di.
Khổng Di chỉ cảm thấy yêu lực trên người không ngừng tăng trưởng, tu vi Yêu Tôn vốn không được vững chắc cũng theo đó trở nên ổn định, ngay cả bảo phiến [dạng quạt] gã sử dụng cũng trở nên càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Bây giờ, ai gã cũng có thể giết!
Gã nhẹ nhàng quạt một cái, uy lực bảo phiến đã hóa thành cuồng phong khó địch nổi, cắt đứt pháp bào trên người Chu Trường Dung và Bành Thiết Y, trên cánh tay cũng xuất hiện mấy vết thương.
Tu vi Khổng Di nhanh chóng tăng cao, làm cho Bành Thiết Y vốn còn muốn tiếp tục đánh trả quyết đoán mở trống lui quân.
Thật sự quái lạ, từ khi nào tộc Khổng Tước có loại pháp thuật như vậy? Hơn nữa, sát ý nồng đậm trên người Khổng Di khiến người không dám lơ là, thật sự đã hạ sát tâm rồi!
“Chạy mau, chỉ sợ ta không thể ngăn cản hắn được bao lâu đâu.” Bành Thiết Y phát hiện bản thân đã quá coi thường Khổng Di, không ngờ tu vi của gã vẫn còn có thể tăng lên? Vừa nãy chỉ mới đối mặt thôi đã có thể làm cho mình bị thương như vậy, nếu càng kéo dài thời gian thì làm gì còn mạng nữa?
“Đi theo ta.” Mặc dù Chu Trường Dung hơi kinh ngạc, nhưng cũng không quá kinh hoảng. Khổng Noãn có tượng gỗ, sao Khổng Di có thể không có? Năm đó Thải Vân phu nhân cũng có thể mượn sức mạnh của tượng gỗ tăng cao tu vi, mà tâm tính Khổng Di hoàn toàn không thể so sánh với Thải Vân phu nhân, hiển nhiên cũng không tránh khỏi mê hoặc.
Chu Trường Dung đã chuẩn bị đường lui từ lâu!
Hai người tách ra chiển nhiên sẽ an toàn hơn, nhưng Bành Thiết Y nhìn thấy Chu Trường Dung bình tĩnh như vậy cũng chỉ có thể cắn răng chạy theo.
Chu Trường Dung dẫn theo Bành Thiết Y cấp tốc chạy trốn nhưng cũng không quên cất kĩ nước mắt giao nhân vừa cướp được.
“Chúng ta cứ trốn chạy như thế không phải là biện pháp.” Bành Thiết Y không nhịn được nữa nói, “Chúng ta tụ lại cùng nhau, mục tiêu quá lớn.”
“Im miệng, đi theo.” Bây giờ Chu Trường Dung đã có ba viên nước mắt giao nhân trong tay, nếu vứt bỏ Bành Thiết Y thì đã có thể có tự mình thoát thân. Nhưng nếu Chu Trường Dung là loại người tâm địa sắt đá thì cũng không thể đi đến hiện tại.
Bành Thiết Y không ngờ Chu Trường Dung lúc trước đối với mình khá lịch sự lễ độ bây giờ chỉ đảo mắt một cái đã thay đổi thái độ, hơi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im miệng, đuổi theo Chu Trường Dung.
Mê cung quanh co luẩn quẩn, nhưng mỗi khi Chu Trường Dung phải lựa chọn đường đi lại không chút do dự, một phút cũng không làm lỡ.
Mà dù ngay cả như vậy vẫn có thể cảm giác được Khổng Di đang cách bọn họ càng ngày càng gần, tựa hồ có thể lập tức đuổi tới.
Đừng nói Chu Trường Dung dự tính kéo dài thời gian, tiêu hao sức lực của Khổng Di đấy nhé? Nhưng mà bí thuật trên người Khổng Di, chỉ cần không động thủ, phỏng chừng muốn kéo dài mười ngày nửa năm cũng không thành vấn đề.
“Thật ra trong tay chúng ta có ba viên nước mắt giao nhân, cho hắn một viên cũng không sao, ba người chúng ta lại tiếp tục so tài là được.” Bành Thiết Y cảm thấy cứ tiếp tục hao tổn như thế thì chỉ gây thêm bất lợi cho bọn họ mà thôi.
Chu Trường Dung cũng không thèm nhiều lời.
Yêu khí trên người hắn bây giờ đang yếu đi từng chút một, vẫn nên tiết kiệm lại một chút, tốt nhất là có thể đến lúc ra ngoài.
Về phần tiếp tục so? Thôi quên đi, loại thi đấu này hắn không muốn trở lại lần thứ hai.
“Chu Trường Dung!” Giọng nói Khổng Di rít gào từ phía sau truyền tới, gã sắp đuổi tới rồi!
Tốc độ của Khổng Di, sao lại nhanh như thế?
Chu Trường Dung thì vẫn không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ lo một lòng chạy gấp rút về phía trước.
Bành Thiết Y âm thầm lườm một cái, thầm nghĩ chắc là mình bị điên rồi nên mới đi cùng với Chu Trường Dung.
“Ta đi ngăn cản trước…” Bành Thiết Y vẫn còn ý định muốn đấu với Khổng Di một trận.
“Lại đây.” Chu Trường Dung nắm lấy Bành Thiết Y, không biết hắn dùng pháp thuật gì, Bành Thiết Y thế mà không thể tránh thoát trong phút chốc.
“Ngươi đi.” Chu Trường Dung quăng Bành Thiết Y về phía trước một chỗ nào đó trên vách tường của mê cung, Bành Thiết Y bị quăng ngã thẳng cẳng.
“Ngươi…” Bành Thiết Y da dày thịt béo, ngược lại không sợ bị quăng, nhưng Chu Trường Dung không hiểu sao lại ra tay với hắn, nhưng mà chẳng phải nên quăng hắn về phía Khổng Di để ngăn cản sao, cớ gì lại quăng về phía trước, bị gì vậy?
Nhưng vừa mới nghĩ đến những cái này, Bành Thiết Y đã phát hiện cơ thể của bản thân trực tiếp xuyên qua vách tường, lập tức bị một lực hấp dẫn cực mạnh truyền đến, cả người lập tức xuất hiện diện dưới mắt mọi người.
“Bành Thiết Y tộc Đại Bằng, trên người không có nước mắt giao nhân, loại.” Công chúa tộc giao nhân mỉm cười nhìn hắn thông báo.
Hả?
À!
Toàn thân Bành Thiết Y đều đang mơ.
Hắn… Hắn… Hắn hắn hắn hắn ra khỏi mê cung? Rõ ràng đã nói mê cung không thể ra được chỉ có thể đợi đã đến giờ đâu? Còn có, rõ ràng hắn có ba viên nước mắt giao nhân, tại sao lại bị đào thải?
Bành Thiết Y đang định nói gì đó đã nhìn thấy ánh mắt tộc nhân nhìn mình đầy nét bi thống, bên trong ánh mắt kia có tiếc hận có tiếc nuối cũng có một chút… thương hại?
“Trưởng lão, con…” Bành Thiết Y muốn giải thích hai câu, mà trưởng lão tộc Đại Bằng lại đi tới, vỗ vỗ bờ vai hắn, “Con thua rồi, Thiết Y, không trách con.”
Hả?
Bành Thiết Y hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn quay đầu, phát hiện ánh mắt mọi người nhìn hắn đều mang đầy vẻ tiếc hận cùng tiếc nuối, chỉ là không có khinh bỉ nhìn kẻ thua cuộc.
Dù sao, quả thật đây không phải lỗi của hắn.
Không biết là, những yêu tộc bên ngoài đã quan sát đầu đuôi sự việc hết sức rõ ràng từ lâu.
Vấn đề trên người Khổng Di, chỉ có bản thân tộc Khổng Tước phải phiền não. Sắc mặt mấy vị trưởng lão tộc Khổng Tước rất khó coi. Dù sao tộc Khổng Tước thật sự không hề có loại bí pháp tăng cao tu vi này, hơn nữa, một khi cưỡng ép nâng cao tu vi, ảnh hưởng về sau chắc chắn sẽ không nhỏ. Nếu không phải đánh đấu sinh tử gì đó thì hành vi Khổng Di như vậy, không thể nghi ngờ chính là vứt hết mặt mũi.
Về phần Chu Trường Dung, từ đầu tới đuôi đều là đen thui.
Hắn đã biết cửa thoát khỏi mê cung ở đâu từ lâu, cũng đã tính xong thời cơ lấy được nước mắt giao nhân, Bành Thiết Y hoàn toàn không thuộc trong phạm vi kế hoạch của hắn. Dù sao, quy tắc yêu cầu là trên người phải có nước mắt giao nhân và thoát khỏi mê cung.
Bây giờ Bành Thiết Y hai tay trống trơn đi ra trước, hiển nhiên sẽ được xem như đã bị loại.
“Chu Trường Dung, ba viên nước mắt giao nhân, người đứng đầu thi đấu đã định.” Công chúa tộc giao nhân chỉ chuyển mắt nhìn Bành Thiết Y một cái, sau đó ý cười dịu dàng lập tức đi về hướng Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung đúng là việc ngoài ý muốn, rõ ràng thực lực của hắn không bằng Bành Thiết Y và Khổng Di, nhưng vẫn có thể chuyển bại thành thắng. Hắn biết rõ cửa thoát khỏi mê cung lại không báo cho Bành Thiết Y biết, trong thời điểm Khổng Di mất khống chế cũng đã dự sẵn đường lui. Nhưng rốt cuộc hắn biết cửa thoát khỏi mê cung từ lúc nào lại là một bí mật. Mà khi mọi người nghĩ đến tấm bản đồ đầy dấu vết viết viết vẽ vẽ Chu Trường Dung từng cầm ra đã biết chắc chắn có liên quan đến nó.
Kế hoạch của Chu Trường Dung rất đơn giản, thế nhưng mỗi một bước đi đều được tính toán vô cùng thỏa đáng. Đôi khi, kế hoạch càng tinh diệu sẽ càng dễ gặp sự cố, ngược lại, Chu Trường Dung chỉ nắm chắc một hướng chính, nhưng lại có thể thay đổi kế hoạch theo sự việc phát sinh từng bước chạy trốn, loại phản ứng tại hiện trường như thế mới là điều đáng để khen ngợi.
Nhóm yêu tu lão luyện hiển nhiên đã có thể nhìn ra chỗ lợi hại của Chu Trường Dung.
Bành Thiết Y bây giờ đều như đang trong mơ, thuộc về loại bị bán còn muốn giúp người ta đếm tiền. Rõ ràng ba viên nước mắt giao nhân đều là do Bành Thiết Y xuất lực nhiều nhất, kết quả hắn bị đào thải. Chu Trường Dung nhìn như không ra tay, nhưng khắp nơi đều có bóng dáng của hắn.
Người tộc Ô Nha đã cười đến nỗi không ngậm được mồm.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ càng nữa đây này.
Chu Trường Dung có thể thành công tìm được cửa thoát khỏi mê cung bằng cách nào? Rốt cuộc tìm ra từ đâu? Có phải hắn đã biết Khổng Di sẽ ra tay từ lâu cho nên mới lôi kéo theo Bành Thiết Y?
Ngẫm lại thật đáng sợ.
“Ngươi là người chiến thắng cuộc thi, chúc mừng.” Mặt mày công chúa tộc giao nhân như tranh vẽ, ánh mắt nhìn Chu Trường Dung tràn đầy thưởng thức.
Mỹ nhân như vậy, chỉ cần nhìn một cái thôi đã đủ thỏa mãn.
Chu Trường Dung chưa kịp cất lời, chỉ thấy Sư Vô Cữu đã vọt lên, che ở trước mặt công chúa tộc giao nhân, “Thi đấu kết thúc, Khổng Di sắp ra ngoài rồi, công chúa vẫn nên suy xét cẩn thận xem tiếp theo nên xử lí thế nào đi.”
Nói xong, Sư Vô Cữu trừng mắt nhìn Chu Trường Dung một cái, dữ dằn nói, “Còn không cùng ta về?”
“Vâng.” Tuy Chu Trường Dung không biết tại sao Sư Vô Cữu tức giận, nhưng mà lúc Sư Vô Cữu tức giận thì theo hiểu biết của hắn chỉ cần vuốt lông dỗ dỗ là đủ rồi.
Thi đấu vừa kết thúc, tuyển thủ vẫn còn ở bên trong mê cung ngay lập tức bị truyền tống ra ngoài, mỗi người đều được tộc điểu đón đi. Nhưng Khổng Di cũng thuận theo đó xuất hiện, hai mắt đỏ chót, hiển nhiên về phương diện thần trí đã hơi mất khống chế.
“Chu Trường Dung!” Khổng Di phát hiện đột nhiên mình xuất hiện ở đây, sao còn có thể không biết thi đấu đã kết thúc? Càng như vậy, gã càng phẫn nộ.
Bởi vì gã không có dấu hiệu thua cuộc, rốt cuộc từ khi nào gã tự rơi vào bẫy của Chu Trường Dung gã cũng không biết!
Gã muốn giết chết Chu Trường Dung, giết chết hắn!
“Khổng Di.” Khổng Bách trước tiên vọt tới trước mặt Khổng Di, vẻ mặt chỉ tiếc mài sắt không nên kim, “Ngươi nhanh chóng thu hồi pháp lực, ngoài ra ngươi phải giải thích cho kĩ càng rốt cuộc ngươi học được loại pháp thuật này từ lâu?”
Mặt mũi tộc Khổng Tước đã vứt hết sạch.
Thua thi đấu không quan trọng, thế nhưng thua không có phong độ như thế, đã không có phong độ còn muốn giết người thì lại là vấn đề lớn. Người không biết còn tưởng tộc Khổng Tước bọn họ không thua nổi, muốn giết chết hết tất cả những người thắng cuộc. Nếu Yêu Hoàng ở đây cũng không dám làm như vậy. Quy định của yêu tộc, không được tương tàn đồng tộc, đó chính là luật sắt!
“Luật sắt của yêu tộc cũng quên? Còn không nhanh thu hồi bí pháp, theo ta về tộc?”
“Ta không sai.” Tu vi Khổng Di đã tăng cao, nào có dễ dàng thu hồi như vậy? Gã đỏ mắt, duỗi tay chỉ vào Chu Trường Dung, gằn từng chữ một, “Yêu tộc không được tương tàn đồng tộc, nhưng hắn là nhân tộc, ta giết thì thế nào?”
Tác giả có lời muốn nói:
Bành Thiết Y: Khốn, rốt cuộc mọi chuyện là sao?
Sư Vô Cữu: A a a a hắn chỉ đáp lại có một câu?
Khổng Di: Ta chơi lớn hơn, ngươi thì sao?
Pass chương sau: Sư Vô Cửu thích chơi bài gì nhất, 3 từ 11 chữ, có cách có dấu không hoa.