Chương 87:
Lý trí Bành Thiết Y lung lay sắp đổ.
Một mặt, hắn cảm thấy lời Chu Trường Dung nói khá đúng, tựa hồ hợp tác với Chu Trường Dung đúng thật sẽ tạo ra lợi ích tối đa nhất; thế nhưng một mặt khác, bản năng của hắn nói cho hắn biết, gã Chu Trường Dung này, không rõ lai lịch thế nhưnng lại được toàn bộ tộc Ô Nha chống đỡ, hơn hết còn đột nhiên xuất hiện trở thành hắc mã trong cuộc thi, người này tuyệt đối không thể coi thường.
Mà, con chuột yêu bị Chu Trường Dung biến thành con rối kia cứ ở bên cạnh chít chít kêu to, chít đến nỗi cán cân trong lòng Bành Thiết Y không khỏi càng ngày càng nghiêng về một phía.
“Đại Bằng huynh, tu vi ngươi cao hơn ta rất nhiều, dù trong chúng ta phải có một người cần lo lắng thì người nên lo lắng hẳn cũng phải là ta mới đúng chứ? Hay là nói, tu vi Đại Bằng huynh như thế mà vẫn còn cảm thấy lo lắng vì một tiểu nhân vật tu vi chỉ mới đến La Thiên Đại Yêu như ta đây sao?” Chu Trường Dung bất đắc dĩ thở dài, hình như rất khó hiểu, “Thời gian của chúng ta không còn nhiều, Đại Bằng huynh thật sự muốn chúng ta cứ ở đây lãng phí thời gian vào việc không đâu sao?”
“Ta có tên có tuổi, gọi Bành Thiết Y.” Bành Thiết Y không nhịn được nói, “Được, chỉ mong ngươi đừng hối hận.”
“Có Thiết Y huynh giúp đỡ, ta nào có hối hận?” Chu Trường Dung cười vẻ mặt hiền lành, xem như chuyện hợp tác đã được quyết định.
“Thiết Y huynh, nếu muốn hợp tác, vậy chúng ta phải bàn luận phân công chuyện hợp tác trước đã.” Chu Trường Dung thừa thắng xông lên nói, “Tu vi tại hạ không cao, nếu gặp phải đối thủ mạnh mẽ, e rằng vẫn phải nhờ Thiết Y huynh ra tay tương trợ.”
Bành Thiết Y quan sát nhìn Chu Trường Dung một cái, thấy hắn chỉ có một tí tu vi như thế, không khỏi gật gật đầu, “Việc đương nhiên.”
“Nếu hai người chúng ta hợp tác, ít nhất cần phải có tới hai viên nước mắt giao nhân mới được.” Chu Trường Dung chăm chú nhìn Bành Thiết Y nói, “Chuột yêu này là của ta, tu vi ta thấp, cho nên vào giai đoạn đầu nếu có được một viên nước mắt giao nhân, ta hi vọng có thể giao cho ta bảo quản. Đến lúc đó hoán đổi, ta sẽ chuyển quyền khống chế chuột yêu cho Thiết Y huynh. Nhờ vậy, dù lúc nào đó ta tâm hai lòng, ít nhất Thiết Y huynh vẫn còn có chuột yêu. Đương nhiên, khẩu quyết khống chế cũng sẽ báo cho Thiết Y huynh. Với mưu trí của Thiết Y huynh chắc chắn có thể phân biệt được khẩu quyết thật hay giả.”
Bành Thiết Y tỉ mỉ suy nghĩ một phen, phát hiện lời này cũng có lý.
Tu vi mình mạnh hơn Chu Trường Dung, nếu sau khi mình có được nước mắt giao nhân rồi xé bỏ cam kết, như vậy Chu Trường Dung hiển nhiên sẽ tiền mất tật mang. Vì vậy, Chu Trường Dung đưa ra phương án này, nói ra vẫn có thể nghe được.
“Có thể.”
“Tạm thời chỉ có hai điều này thôi.” Trên mặt Chu Trường Dung lộ ra một nụ cười an tâm, “Thiết Y huynh chính trực thanh cao như vậy, thật sự khiến ta rất kính nể.”
“Ta thân là tộc Đại Bằng, hiển nhiên lời hứa đáng giá ngàn vàng, ngươi chỉ cần yên tâm là được.” Bành Thiết Y thận trọng nói, “Ngươi nhanh chóng điều con chuột yêu này dẫn đường đi.”
“Được.” Chu Trường Dung nhanh nhẹn điều khiển chuột yêu bắt đầu tìm kiếm tung tích nước mắt giao nhân.
Nhóm tộc điểu bên ngoài, đặc biệt là tộc Đại Bằng đã không đành lòng nhìn lại.
Thiết Y, sao cậu lại ngốc như vậy?
Chỉ vì vậy mà cậu trở thành tay đấm cho người ta? Vào thời điểm này, còn quan tâm phong độ hay không quan tâm phong độ làm gì, trực tiếp chế ngự Chu Trường Dung lại, buộc hắn dốc sức cho luôn không được sao?
Đáng tiếc Bành Thiết Y đã rơi vào toàn bộ cái bẫy của Chu Trường Dung từ lâu, bước từng bước một theo lời nói của Chu Trường Dung tự thân rơi vào bẫy lúc nào mà chẳng hay biết.
Nhóm điểu tộc vây xem bên ngoài dù có sốt ruột nhiều như thế nào đi nữa cũng không thể truyền đạt tiếng lòng của mình tới đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Trường Dung dẫn theo Bành Thiết Y đi tìm nước mắt giao nhân.
Con chuột yêu bị Chu Trường Dung khống chế kia còn kiên cường hơn nhiều so với trạng thái sống dở chết dở trước kia. Chỗ ảo diệu của Độ Vong Kinh chính là có thể giúp linh hồn được nó độ hóa vẫn giữ được năng lực khi còn sống.
Mà đạo thống quỷ tu héo tàn nhiều năm, lại thường tối nghĩa khó hiểu. Từ trước đến giờ tất cả mọi người chỉ biết pháp thuật quỷ tu có xu thế theo hướng quỷ quái linh hồn, nhưng nào có thể phân rõ môn đạo trong đó? Sở dĩ đa số quỷ tu có thể nhờ vào điều động linh hồn để chiến đấu, đó hầu hết đều được phát minh vào thời gian sau này, còn giống như Chu Trường Dung có thể điều khiển một con chuột yêu vừa mới chết lập tức phát huy thiên phú thần thông của bản thân đi tầm bảo, gần như đã có thể xem là kinh thế hãi tục.
Nếu quỷ tu nào cũng có bản lĩnh như vậy, vậy thời điểm quỷ tu cường thịnh, chỉ cần giết chết những tiên tôn lợi hại rồi thu họ làm nô tài, chẳng phải đã có thể xưng bá thiên hạ sao?
Đáng tiếc chính là, tộc giao nhân ở đây cũng được mà tộc điểu cũng tốt, đối với sự việc của nhân tộc đều chỉ biết qua loa đại khái, đối với đạo thống quỷ tu lại càng chỉ nghe qua mấy đoạn ngắn linh tinh, nào có thể phân rõ môn đạo trong đó?
Chuột yêu phát huy trọn vẹn sự lợi hại của nó, dẫn hai người Chu Trường Dung và Bành Thiết Y đi bảy vòng tám lượt, sau đó đột nhiên ngừng lại.
“Tại sao dừng lại?” Bành Thiết Y không khỏi cau mày.
“Viên nước mắt giao nhân kia đã vào trong tay một người dự thi rồi, đang ở phía trước. Chuột yêu cảm ứng được thực lực của đối phương, bởi vậy mới ngừng lại.” Chu Trường Dung vừa thu hồi chuột yêu vừa dùng ánh mắt cổ vũ mong đợi nhìn Bành Thiết Y, “Thiết Y huynh, vậy phải nhờ vào ngươi rồi.”
Bành Thiết Y bị cái nhìn đầy mong đợi của Chu Trường Dung làm cho không khỏi sinh ra một chút hào khí trong người.
Hắn thân là tộc Đại Bằng, nếu có năng lực đương nhiên phải giúp đỡ bảo vệ kẻ yếu.
“Giao cho ta là được.”
Dứt lời, đôi cánh đằng sau lưng Bành Thiết Y mơ hồ xuất hiện, cánh chấn động, toàn thân lập tức đã biến mất không còn tăm tích. Loại bản lĩnh dịch chuyển tức thời này chính là thiên phú thần thông của tộc Đại Bằng. Cũng nhờ tốc độ như vậy, tộc Đại Bằng mới có thể may mắn có nhiều tộc nhân sống sót sau cuộc đại chiến giữa nhân tộc với yêu tộc, bây giờ dòng giống so với tộc Khổng Tước cũng dồi dào hơn nhiều.
Lại nói đến người dự thi có trong tay nước mắt giao nhân nọ, cầm nước mắt giao nhân còn chưa kịp vui được mấy khắc đồng hồ, cũng còn chưa kịp cất giấu viên nước mắt giao nhân không dễ có được thì đã bị Bành Thiết Y bắt gọn.
“Ngươi là Bành Thiết Y!”
Người kia và Bành Thiết Y chỉ vừa mới đánh đối mặt, thời gian nói hết một câu cũng chẳng có đã bị lông bằng của Bành Thiết Y đâm cho không kịp ứng phó.
Nước mắt giao nhân Trong tay hắn cũng thuận theo đó rơi vào trong tay Bành Thiết Y.
“Khoan đã, chúng ta có thể kết minh, ở chỗ của ta còn có một con chuột yêu…” Hiển nhiên người kia và Chu Trường Dung có chung một suy nghĩ, thật sự không muốn viên nước mắt giao nhân bản thân vất vả lắm mới lấy được bị cướp đi một cách dễ dàng như vậy.
Nếu như có thể kết minh với Bành Thiết Y, nói không chừng vẫn còn có một tia hi vọng.
“Ngươi còn có một con chuột yêu?” Bành Thiết Y hơi động lòng.
Hắn không ngốc, nếu hắn có thể có thêm một con chuột yêu, không nhắc đến hắn và Chu Trường Dung hợp tác ra sao, nhưng ít nhất hắn sẽ có thêm càng nhiều đường lui.
“Lấy ra ta xem một chút.”
“Ngươi đồng ý hợp tác với ta trước.”
“Ngươi không lấy ra thì sao ta biết ngươi nói thật hay giả?” Bành Thiết Y đã từng gặp qua Chu Trường Dung, giờ khắc này tất nhiên cần phải cẩn thận.
Tộc nhân tộc Đại Bằng vây xem cũng âm thầm cầu khẩn.
Nhất định phải thành công.
Chỉ cần Bành Thiết Y chiếm được con chuột yêu kia thì sẽ không rơi vào cạm bẫy của Chu Trường Dung nữa, lúc đó hiển nhiên có thể xoay chuyển tình thế rồi!
Đúng vậy, tộc Đại Bằng bây giờ đều đang yên lặng cầu khẩn trong lòng.
“Được.” Kia người đã bị Bành Thiết Y đánh trọng thương, bây giờ cũng là miếng thịt trên tấm gỗ, muốn làm bộ làm tịch cũng không có tư cách. Nếu Bành Thiết Y có thể nói lời giữ lời hiển nhiên sẽ rất tốt, còn nếu không giữ lời, hắn cũng hết sức.
Rất nhanh, người này móc ra một con chuột yêu đang thoi thóp, thoạt nhìn nó chỉ có thể hít vào chứ không thể thở ra.
“Cái này không phải do ta.” Người kia sợ Bành Thiết Y hiểu lầm, nhanh chóng giải thích, “Chuột yêu trời sinh rất sợ tộc điểu chúng ta, bởi vậy sau khi chúng nó bị bắt sẽ luôn lo lắng đề phòng, nhưng mà vẫn có thể dùng được.”
Tâm trạng Bành Thiết Y chìm xuống, hẳn là tên Chu Trường Dung kia nói thật, tuổi thọ đám chuột yêu này chỉ còn đến nửa năm?
“Ta biết rồi, ngươi…” Bành Thiết Y đưa tay ra, dự định cầm con chuột yêu qua, nhưng tay còn chưa kịp đụng tới phần lông của chuột yêu, ngang trời bỗng bay ra một cái châm, trực tiếp đâm thủng con chuột yêu đó.
“Chít chít ——” Trong nháy mắt chuột yêu như được tăng sức, rơi trên mặt đất không ngừng lăn lộn.
Khứu giác của nó đã trở nên vô ích.
“Ai?” Điểu tộc đã bị đánh trọng thương lúc này nhìn thấy chuột yêu của mình bị hủy khứu giác, tức giận đến nỗi vết thương cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Bành Thiết Y trầm tư không đáp, đã đoán được người ra tay.
Chu Trường Dung chậm rãi đi ra từ một đầu khác, mỉm cười nhìn Bành Thiết Y và vị tuyển thủ điểu tộc.
“Thiết Y huynh, nếu ngươi đã hợp tác với ta thì sao có thể lấy chuột yêu của người khác chứ? A, chẳng lẽ đây là chữ tín của tộc Đại Bằng?”
“Ta chỉ là muốn lấy chuột yêu thôi, cũng chưa nói muốn hợp tác với hắn, không xem là bội ước.” Bành Thiết Y cũng có lời đáp sẵn với Chu Trường Dung.
“Ngươi… Các ngươi!” Điểu tộc bị trọng thương kia giờ khắc này nhìn thấy Chu Trường Dung và Bành Thiết Y như vậy, sao có thể không hiểu bọn họ cấu kết làm bậy với nhau từ lâu, bản thân chỉ là vật hy sinh tranh đấu giữa bọn họ mà thôi, nhất thời dưới lửa giận công tâm trực tiếp ngất xỉu.
“Không ngờ tốc độ của ngươi lại nhanh như vậy.” Tuy Bành Thiết Y biết chắc chắn Chu Trường Dung sẽ xuất hiện ngăn cản nhưng không ngờ hắn có thể đến nhanh đến thế.
“Nếu trong tay đối phương có nước mắt giao nhân, chắc chắn cũng sẽ có chuột yêu. Chỉ là ta có hơi không yên lòng, muốn nhìn xem thành ý hợp tác của Thiết Y huynh với ta mà thôi.” Nói tới đây, Chu Trường Dung giả vờ giả vịt thở dài, “Thiết Y huynh, biểu hiện của ngươi làm ta có hơi bất an đấy.”
“Bất an thì bất an thôi, ngươi ta vốn dĩ bèo nước gặp nhau.” Bành Thiết Y cầm nước mắt giao nhân, nhưng vẫn không muốn giao nó ra. Nếu thứ này rơi vào trong tay Chu Trường Dung, có muốn cầm cũng khó khăn.
“Được rồi, nước mắt giao nhân tạm thời để ở chỗ Thiết Y huynh đi.” Không biết Chu Trường Dung bị gì, thế mà lại trực tiếp bỏ qua ước định đã bàn giao cẩn thận từ trước, “Tuy Thiết Y huynh không đặt cam kết trong lòng, thế nhưng tại hạ vẫn sẽ tuân thủ lời hứa.”
Nói xong, Chu Trường Dung làm như không có chuyện gì xảy ra, xoay người rời đi, ngược lại khiến cho Bành Thiết Y đã chuẩn bị vô số lí do nhất thời chột dạ.
Kỳ lạ, hắn chột dạ cái gì?
Bọn họ vốn chỉ là hợp tác ngắn ngủi mà thôi.
Nhưng trong lòng Bành Thiết Y vẫn có gì đó không đúng lắm, đành ngượng ngùng đi theo sau Chu Trường Dung, khá là khổ não.
Chu Trường Dung không cần nhìn về đằng sau cũng biết rõ chắc chắn trong lòng Bành Thiết Y lúc này rất hổ thẹn.
Hai người hợp tác, hiển nhiên lấy tín làm trọng. Bành Thiết Y tự phụ về tu vi và xuất thân, lúc đầu đối xử với Chu Trường Dung cũng chỉ là lợi dụng chiếm đa số, nhưng bây giờ Chu Trường Dung lùi một bước để tiến hai bước lại làm cho Bành Thiết Y tự giác lùn hơn Chu Trường Dung một đầu.
Đây cũng là nguyên nhân Chu Trường Dung muốn hợp tác với Bành Thiết Y.
Muốn hợp tác với tiểu nhân thì nhất định phải dùng lợi ích lâu dài.
Thế nhưng nếu muốn hợp tác với kiểu công tử yêu tộc cao ngạo như Bành Thiết Y thì nhất định phải đánh vào lòng áy náy của hắn.
Đến đây, hợp tác mới xem như đã thật sự thành.
Ước chừng Bành Thiết Y muốn làm gì đó để tỏ rõ thái độ của bản thân, vì vậy trong khoảng thời gian sau đó biểu hiện rất tích cực.
Thời gian chưa tới một năm, dù tìm được nước mắt giao nhân thì những người khác cũng không ra được, huống chi, đám chuột yêu cũng không dễ tìm. Bởi vì có pháp thuật của Chu Trường Dung, trái lại mỗi khi bọn họ tìm được một số chuột yêu khác, hầu hết cũng đã chết gần hết bên trong mê cung.
“Dựa theo số lượng chuột yêu tử vong trước mắt mà xem, chỉ sợ số người có chuột yêu trong tay sẽ không vượt quá năm.” Chu Trường Dung khá chắc chắn, trong tay bọn họ đã có một viên nước mắt giao nhân, muốn tìm được hai viên còn lại chẳng hề khó.
Thêm vào thời gian còn sớm, bọn họ có thể chậm rãi từ từ.
Có điều, Bành Thiết Y đối với điều này lại không rõ chút nào, hắn cảm thấy tìm nước mắt giao nhân tốc độ cành nhanh sẽ càng tốt, hiện tại Chu Trường Dung lại đột nhiên bắt đầu dây dưa lằng nhằng, chẳng lẽ định đợi người khác chắp tay dâng tặng nước mắt giao nhân cho chắc?
“Ngược lại ta không gấp, ta đã có một viên nước mắt giao nhân, có thể tiến vào vòng tỷ thí kế tiếp đã là điều chắc chắn. Thái độ ngươi bây giờ lại không nhanh không chậm, chẳng lẽ muốn từ bỏ thi đấu?”
“Bây giờ dù chúng ta có gom đủ hết tất cả nước mắt giao nhân vào tay thì cũng chỉ hấp dẫn những người dự thi khác công kích chúng ta mà thôi.” Chu Trường Dung lắc đầu một cái, “Đại khái chúng ta đã biết hai viên nước mắt giao nhân còn lại ở phương hướng nào rồi, không bằng chờ một chút, đợi đến thời điểm một tháng cuối cùng chúng ta hẳn động thủ, so với hiện giờ động thủ tốt hơn nhiều.”
Quan trọng nhất là, yêu khí trên người hắn đã không còn dư lại bao nhiêu, đương nhiên phải đợi đến bước ngoặt cuối cùng mới có thể sử dụng, nếu không bại lộ sớm, sợ là sẽ gặp sự cố.
“Có ta ở đây, ngươi cần gì phải sợ bọn họ?” Bành Thiết Y rất tự tin với tu vi của mình.
“Ta nhớ Khổng Di trong tộc Khổng Tước cũng đã là tu vi Yêu Tôn, hình như so với Thiết Y huynh ngươi còn cao hơn một chút.” Chu Trường Dung lôi Khổng Di ra để che dấu tai mắt người khác, “Ở bên trong không gian chật hẹp như vậy, chỉ sợ Thiết Y huynh ngươi cũng không tiện phát huy.”
Nhất thời Bành Thiết Y cũng có chút khó nói.
Hắn chưa từng gặp Khổng Di, chỉ từng nghe qua các tộc nhân nhắc đến gã mà thôi. Nhưng mà hắn đã gặp qua Khổng Thư, biết Khổng Thư không đơn giản. Mà Khổng Di đó lại có thể đạp Khổng Thư xuống, chắc chắn cũng không loại người hiền lành gì.
“Vậy trước hết bây giờ chúng ta tìm một con đường chính xác rời đi đi.” Bành Thiết Y lại rục rà rục rịch đưa ra một sáng kiến khác, “Chỉ cần chúng ta tìm được con đường chính xác, sau đó mang nước mắt giao nhân đi thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
“Điều này không có khả năng.” Chu Trường Dung lắc đầu, “Ta đã dò xét qua, mê cung này không phải chỉ cần nửa năm một năm là có thể đi hết, nếu muốn ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy tìm ra con đường chính xác, hoàn toàn không có khả năng.”
Không, thật ra trong lòng Chu Trường Dung đã có mấy phần manh mối.
Nhưng mà đó có thể xem là lá bài tẩy của Chu Trường Dung thì sao có thể nói ra ngay bây giờ chứ?
Lời đã nói đến mức này, Bành Thiết Y cũng chỉ đành nghe theo lời giải thích của Chu Trường Dung.
Ngược lại thừa dịp bây giờ có thể bổ sung năng lượng, đợi tới lúc cướp đoạt nước mắt giao nhân mới có thể một đòn tất trúng.
Sư Vô Cữu ở bên ngoài xem, nhìn thấy hành động của Chu Trường Dung, bắt đầu cũng có chút không rõ sau đó lập tức phản ứng lại. Chết tiệt, hình như quên mất vấn đề yêu khí rồi!
Một năm này, chỉ sợ yêu khí trên người tiểu tử lừa đảo đã không còn dư lại bao nhiêu, chẳng trách từ đầu tới cuối hắn có thể không ra tay thì sẽ không ra tay, còn lôi kéo Bành Thiết Y làm tay chân, thì ra là vì cái này.
Sớm biết, lúc đó nên dùng phương pháp độ yêu khí càng nhanh hơn cho Chu Trường Dung.
Nhưng mà… Nhưng mà vào lúc ấy, tâm lý Sư Vô Cữu vẫn còn hơi băn khoăn.
Nhưng bây giờ, hắn lại hơi hối hận.
Lỡ đâu thân phận nhân tộc của Chu Trường Dung bị phát hiện ở trong đó, vậy thì sẽ phiền toái.
Thời gian thoáng một hơi đã qua.
Đối với những yêu tộc mà nói, một năm nay so với chợp mắt một giấc cũng không có gì khác nhau.
Thời gian nhanh chóng trôi đến tháng cuối cùng, Bành Thiết Y đã có chút đứng ngồi không yên.
Nếu không đi cướp nước mắt giao nhân nữa thì sẽ không còn thời gian nữa đâu.
Mà Chu Trường Dung vẫn cứ không nhanh không chậm, nếu không phải trong tay hắn có chuột yêu, chỉ sợ bây giờ Bành Thiết Y đã gom đủ ba viên nước mắt giao nhân tới tay rồi.
“Chúng ta lên đường đi.” Dưới tầm mắt nóng rực của Bành Thiết Y, cuối cùng Chu Trường Dung cũng coi như kết thúc tĩnh tọa, quyết định bắt đầu cướp đoạt hai viên nước mắt giao nhân còn lại.
“Đi!”
Viên nước mắt giao nhân thứ hai cướp được khá dễ dàng.
Tựa hồ người dự thi kia đã bị những người khác phục kích mấy lần, trên người có trọng thương.
Từ miệng hắn, Chu Trường Dung biết được, nhóm người dự thi không có chuột yêu đã kết liên minh với người dự thi có chuột yêu. Trước mắt, ngoại trừ bị đào thải, bên phía Khổng Di ít nhất cũng đã tập trung được gần mười người, mà hắn thì vẫn chưa từ bỏ ý định muốn liều mạng lần cuối cùng.
Đáng tiếc, người này vất vả lắm mới tránh khỏi truy sát của bọn Khổng Di lại không ngờ đụng phải Chu Trường Dung và Bành Thiết Y ở đây.
Nước mắt giao nhân rơi vào tay Chu Trường Dung.
Lần này, Bành Thiết Y cũng không dám lấy nước mắt giao nhân khỏi tay Chu Trường Dung.
Hơn nữa, nếu Khổng Di tập trung nhân thủ, bây giờ Bành Thiết Y cũng cần Chu Trường Dung trợ giúp.
May mắn bản thân lúc trước cũng tìm được một đối tượng hợp tác, nếu đơn đả độc đấu, e rằng bây giờ cũng đã bị Khổng Di hãm hại.
So sánh với nước mắt giao nhân, tin tức bên phía mấy người Khổng Di vẫn quan trọng hơn một chút.
“Trong tay chúng ta có hai viên nước mắt giao nhân, sợ là chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ phải đối mặt với bọn Khổng Di.” Bành Thiết Y hơi lo lắng, “Chỉ là nếu muốn chạy trốn trong vòng một tháng, ngược lại cũng không phải không thể.”
Hai người bọn họ mỗi người giữ một viên nước mắt giao nhân đi về hai hướng khác nhau, cứ như vậy có thể phân tán thực lực của đám Khổng Di, khả năng bọn họ có thể chạy thoát cũng sẽ lớn hơn một chút.
“Chạy trốn không phải phong cách của ta.” Chu Trường Dung từ chối thẳng, “Dù thật sự phải chạy trốn, trước hết chúng ta cũng phải giết chết chuột yêu trong tay Khổng Di, để hắn không tìm được chúng ta nữa, sau đó chúng ta lại ẩn thân. Nhưng mà, sợ rằng trên người Khổng Di không chỉ có một con chuột yêu.”
Đây mới là chỗ phiền phức.
Tùy tiện giết chết một con, sau đó lại phát hiện ra người ta có thêm một con nữa, ngược lại sẽ tự để lộ thực lực và địa điểm của bản thân.
“Vậy nên làm gì?”
“Tiên hạ thủ vi cường.” Chu Trường Dung nhìn chằm chằm vào Bành Thiết Y, “Bọn họ ỷ nhiều người, chưa chắc sẽ đặt chúng ta vào mắt. Hơn nữa chúng ta phải hành động cùng nhau, có vậy bọn họ mới không phân biệt được rốt cuộc chúng ta có một người hay hai người.”
[tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.]
Bành Thiết Y hơi bất an trong lòng, cứ cảm thấy không đúng lắm, “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Ngươi đưa nước mắt giao nhân trong tay của ngươi cho ta.” Chu Trường Dung trực tiếp giơ tay ra, “Ta xin thề trước Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, chắc chắn xong việc sẽ giao trả lại viên nước mắt giao nhân này cho ngươi. Nếu như phạm lời thề, phạt ta kiếp sau làm người!”
…
“Khổng đạo hữu, hình như hai viên nước mắt giao nhân còn lại đã bị cùng một nhóm người giữ trong tay.”
“Thế mà lại có người nhanh hơn chúng ta?”
“Vẫn là do lúc trước chúng ta mất quá nhiều thời gian liên hợp.”
Mọi người ngươi một lời ta một lời, nhưng hầu hết đều xem Khổng Di là trung tâm.
Khổng Di nói, có ba viên nước mắt giao nhân tới tay, hắn muốn một viên, còn lại hai viên mấy người bọn họ tự mình tranh đoạt.
Dù biết rõ sau khi nghe thấy câu nói này của Khổng Di bọn họ vẫn phải bàn bạc lại nhưng so với cứ như vậy bị đào thải tốt vẫn hơn nhiều, nếu có thể nếm thử thì vẫn muốn liều mạng một phen.
“Không sao.” Dù sao Khổng Di cũng xuất thân từ tộc Khổng Tước, về mặt áp chế huyết thống mạnh hơn những tộc điểu khác không phải chỉ một hai lần. Hơn nữa mặc dù những mặt khác hắn không bằng Khổng Thư, nhưng về phần đối nhân xử thế cũng tự có chỗ độc đáo của mình.
“Chúng ta trực tiếp đoạt đồ lại là được.”
“Thật không biết người lấy được nước mắt giao nhân là ai đây?”
“Trước mắt chúng ta vẫn chưa đụng phải Bành Thiết Y tộc Đại Bằng, rất có thể là hắn cầm.”
“Chu Trường Dung tộc Ô Nha chúng ta cũng chưa gặp, nói không chừng là hắn.”
“Chu Trường Dung cũng chỉ mới là tu vi la thiên đại yêu thôi, nếu đúng là hắn có được nước mắt giao nhân thật, ngược lại là chuyện tốt.”
Bành Thiết Y bên kia là một cái đinh cứng, ngoại trừ Khổng Di có thể so với hắn, trong đây có ai đủ lòng tin có thể cướp nước mắt giao nhân khỏi tay hắn?
Nhắc tào tháo, tào tháo đến.
Khổng Di còn đang phiền não nếu nước mắt giao nhân ở trong tay Bành Thiết Y, vậy bản thân phải làm thế nào mới có thể lấy được nó? Hắn chỉ biết Bành Thiết Y sẽ tại một lần thi nào đó thay lông phản tổ, nhưng cụ thể nguyên nhân là gì thì gã lại không rõ lắm, dù sao tình huống bây giờ đã khác trong giấc mơ rất nhiều.
“Giao nước mắt giao nhân ra đây!”
Chính lúc đám người Khổng Di thấy phiền não phải làm sao mới có thể cướp được nước mắt giao nhân, đột nhiên phía trước xuất hiện một bóng đen, mà theo đó là một luồng uy thế khủng bố thuộc về yêu tu đỉnh cấp.
Sắc mặt Khổng Di trở nên nghiêm túc, vẻ mặt cũng hiện ra yêu hình tương ứng, lớn tiếng nói, “Tấn công dựa theo trình tự lúc trước!”
Tiếng nói vừa dứt, mỗi một điểu tộc bên người Khổng Di đều mơ hồ hiện ra nguyên hình yêu tộc, yêu lực cũng theo đó tăng lên.
Bọn họ phân biệt bốn phương hướng, trên dưới phải trái tiến hành tấn công, một số điểu tộc thì ở bên cạnh yểm trợ tác chiến, phụ trợ giúp đỡ lẫn nhau, phát huy trọn vẹn thực lực đoàn thể lớn nhất, trận thế không hề hoảng loạn một chút nào, hiển nhiên đã được huấn luyện từ trước.
Người tộc Khổng Tước ở bên ngoài quan sát lần này tán thán có thừa.
“Khổng Di rất có phong độ của một đại tướng, có thể dùng những điểu tộc này đâu ra đấy để mình sử dụng như vậy, chứng tỏ rất có bản lĩnh.”
“Tộc Khổng Tước có người kế nghiệp rồi, ha ha.”
“Không tệ, Khổng Di biểu hiện một cách không ngờ.”
Dù sao ở bên trong một hoàn cảnh như vậy, dưới một tình huống như thế, Khổng Di lại có thể nhanh chóng tốc hành lập ra một đoàn đội cũng đã chứng tỏ có đủ tố chất làm tộc trưởng đời tiếp theo.
“Thiết Y của chúng ta sẽ không thua đâu.”
“Dù Khổng Di của các ngươi lợi hại thì lại làm sao, rõ ràng cũng đã trúng bẫy, ha ha.”
Từ trước đến giờ người tộc Đại Bằng và tộc Khổng Tước không hợp, chẳng sợ bọn họ cũng không thích Chu Trường Dung, nhưng so với người tộc Khổng Tước thì Chu Trường Dung vẫn đáng yêu hơn chút chút.
Hơn nữa, Bành Thiết Y và Chu Trường Dung đã thương lượng xong kế sách, chỉ sợ Khổng Di sẽ té ngã ngửa!
Sắc mặt người tộc Khổng Tước chỉ vừa mới vui mừng được một chút xíu thì đã lập tức trở nên cứng đờ.
Bành Thiết Y nhanh chóng không địch lại, khí thế cũng yếu đi.
“Trên người ngươi không có nước mắt giao nhân?” Khổng Di đi ra từ giữa đám người, phát hiện chuột yêu của mình không hề phản ứng gì với Bành Thiết Y, có thể thấy nước mắt giao nhân không ở trên người Bành Thiết Y.
“Nếu ta có, cần gì phải đi cướp của ngươi?” Bành Thiết Y khẽ cau mày, giả vờ giả vịt nhìn Khổng Di, “Ba viên nước mắt giao nhân, hẳn đã tới tay của ngươi.”
Bành Thiết Y thế mà không có nước mắt giao nhân? Chẳng lẽ, hai viên còn lại đều ở trên người tên Chu Trường Dung kia?
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Trường Dung: Trái với lời thề, đày ta kiếp sau làm người!
Bành Thiết Y: Thật luôn, lời thề ác độc như vậy mà cũng dám thề? Xem ra chắc chắn hắn sẽ trả lại nước mắt giao nhân cho ta!