Chương 148:
“Hắn không phải Thần Tàng.” Sư Vô Cữu nhất thời có chút phiền lòng, nhưng hắn lại biết rõ một thứ, Chu Trường Dung không phải Thần Tàng.
Mặc kệ Dịch Chi Xuân nói cái gì, người khác nói cái gì, Sư Vô Cữu đều rất chắc chắn điều đó. Tựa như việc hắn trông giống Sư Hoàn Chân như đúc nhưng hắn cũng không phải Sư Hoàn Chân vậy. Hắn ghét những người luôn luôn so sánh Chu Trường Dung và Thần Tàng với nhau, giống như tất cả mọi thứ Chu Trường Dung làm đều chiếm từ Thần Tàng mà có vậy.
Bọn họ biết cái gì!
Chẳng biết Sư Vô Cữu đã phát nổ bao nhiêu câu từ thô tục trong lòng.
“Ngươi tưởng rằng ngươi không nói thì ta không có cách nào?” Sư Vô Cữu lạnh lùng nhìn Sùng Minh, lập tức phế bỏ một nửa tu vi của hắn.
“A —— “
Sùng Minh chỉ cảm thấy lỗ huyệt, gân mạch toàn thân như bị một nguồn sức mạnh nào đó cưỡng ép chặn nghẹn lại. Sức mạnh trong cơ thể không chỗ để đi, chỉ có thể thoát khỏi thân thể hắn, mang theo mười phần thống khổ. Càng cảm thấy đau thì sức mạnh trong cơ thể càng ít đi.
Chỉ một thoáng qua, tu vi Sùng Minh bây giờ đã không còn lại một nửa.
“Đám người các ngươi, hẳn cũng xuất thân từ bên trong đại tộc tầng trời Tiêu Dao.” Sư Vô Cữu liếc mắt nhìn Sùng Minh một cái, không tiếp tục để ý đến, quay đầu nhìn về phía các yêu tộc kia, “Ta biết các ngươi không sợ chết, nhưng ta không biết, các ngươi có sợ bị đánh dấu ấn kẻ phản bội, sợ tộc nhân các ngươi bị xử trí hay không?”
Sư Vô Cữu biết đánh rắn phải đánh 7 tấc.
[đánh rắn phải đánh 7 tấc: đánh ránh phải đánh đúng chỗ cho chết mới thôi, tựa như đối với con người, muốn trừng trị phải trừng trị đúng chỗ]
Đúng như dự đoán, Sư Vô Cữu còn chưa dứt lời, ánh mắt những yêu tộc đó nhìn Sư Vô Cữu lập tức lộ ra vẻ hoặc phẫn hận hoặc cầu khẩn.
“Ngươi muốn giết cứ giết, đều là người trong yêu tộc cần gì phải lấy tộc nhân uy hiếp bọn ta?”
“Tin tức ta tới đây, tộc nhân của ta hoàn toàn không hề biết.”
“Yêu tộc chúng ta không có luật lệ liên lụy cửu tộc như nhân tộc!”
…
“Liên lụy hay không, không phải do các ngươi quyết định, mà là ta quyết định.” Sư Vô Cữu bày ra tư thế lạnh nhạt, “Lão đại của các ngươi không chịu nói tung tích của người ta muốn tìm, tất nhiên ta chỉ có thể bắt các ngươi để xả giận thôi, ai bảo hai tên này vừa nhìn đã biết là kẻ cô độc, ta không tìm ra người dính liên lụy!”
“Sư Vô Cữu, ngươi nhất định phải tuyệt tình như thế sao?” Sùng Minh gian nan phát ra âm thanh.
“Thú vị, nghe lời của ngươi, giống như ta là kẻ ác độc lắm vậy.” Sư Vô Cữu cười nhạo nói, “Chẳng lẽ từ đó đến giờ không phải là các ngươi đối nghịch với bọn ta trước? Cho các ngươi thêm một khắc để cân nhắc, bản tọa không có thời gian lề mề với các ngươi.”
Dứt lời, Sư Vô Cữu xoay người lại, tiện tay cho mấy người Quy Cửu và Bành Thiết Y mấy viên thuốc, để bọn họ trước tiên trị thương xong xuôi sau lại nói.
Quy Cửu không bị gì, vẫn luôn được bảo vệ, không bị thương, trước tiên đi đến bên cạnh Sư Vô Cữu, dò hỏi, “Sư công tử, Dịch Chi Xuân lúc nãy các ngài nhắc đến, chẳng lẽ là Dịch Chi Xuân Dịch Yêu Hoàng?”
“Cái tên hoa hòa lòe lẹt như thế, chẳng lẽ ngươi còn biết người thứ hai?” Sư Vô Cữu hỏi ngược lại.
Xem ra là người bọn họ đều biết.
Quy Cửu chỉ cảm thấy hoang đường.
Tại sao lại là hắn?
Thế nhưng Sư Vô Cữu đã nói như vậy, mà mấy người Mạc Hàn cũng không phủ định, cộng thêm người trong yêu tộc xuất hiện, đều đang chứng minh Dịch Chi Xuân thật sự chính là người ở đằng sau thúc đẩy sự việc phát triển.
“Sư công tử, hình như ngài cũng không bị lời ma tu kia nói ảnh hưởng.” Quy Cửu do dự một chốc, vẫn hỏi ra miệng. Trước đó ma tu kia nói, nếu Chu Trường Dung cưỡng ép mở ra tầng trời Hoàng Tuyền vào lúc này thì chắc hẳn phải chết, mà các quỷ tinh có liên quan đến Chu Trường Dung chắc chắn cũng phải chết.
Như vậy, chẳng phải đồ đệ Phong Tế Tế của hắn cũng phải chết sao?
“Hắn sẽ không chết, ta không thể để hắn chết.” Sư Vô Cữu kiên quyết nói, “Chu Trường Dung rất thích gạt người, thế nhưng về điểm này, hắn chưa bao giờ gạt ta.”
Nhìn dáng vẻ Sư Vô Cữu tự tin như thế, trong lòng Quy Cửu cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Các đại năng đấu tranh không phải là việc mà bọn họ có thể chen vào, bọn họ ngoại trừ đứng bên cạnh lo lắng, hình như cũng không thể làm gì khác.
Một khắc thời gian nhanh chóng trôi qua.
“Xem ra các ngươi không dự định nói, được thôi, bản tọa cũng cảm thấy tốn nước miếng với các ngươi thật sự quá lãng phí thời gian, vẫn là sưu hồn nhanh hơn.” Có vẻ như Sư Vô Cữu đã hơi mất kiên nhẫn, hơi hơi nhấc tay, dự định động thủ.
“Khoan đã, hắn không nói ta nói.” Mạc Hàn thấy Sư Vô Cữu làm thật, nhanh chóng thay đổi giọng điệu. Hắn cũng không có nhiều lo lắng như Sùng Minh, hắn chỉ biết, nếu Sư Vô Cữu động thủ thật, chỉ sợ một tia hồn phách còn lại hắn cũng không còn!
Dịch Chi Xuân không thể tiếp tục cứu hắn một lần nữa, bởi vì chấm dứt tại đây, bọn họ đã không còn giá trị lợi dụng nào. Đã vậy, hắn cần gì phải che che giấu giấu vì một kẻ khác.
“Ồ?” Sư Vô Cữu lạnh lùng nhìn về phía Mạc Hàn, “Ngươi có thể bảo đảm ngươi nói chắc chắn là sự thật?”
“Có thể bảo đảm, có thể bảo đảm.” Mạc Hàn vội vàng nói, “Vào lúc này rồi, ta cũng không dám lừa dối ngài.”
“Thế nói nghe một chút.” Sắc mặt Sư Vô Cữu hơi hòa hoãn.
“Mạc Hàn, ngươi không được phép nói!” Dường như Sùng Minh muốn giãy giụa ngăn cản Mạc Hàn, chỉ là hắn bây giờ đã bị Sư Vô Cữu phế bỏ một nửa tu vi, nào có thể nhấc nổi sóng gió gì?
“Thôi đi, sư phụ ngươi bây giờ cũng chẳng nhận ngươi.” Mạc Hàn không chút khách khí trào phúng nói, “Ma tu như chúng ta, từ sớm đã không thể chung sống với người bình thường rồi. Dáng vẻ của ngươi hiện giờ, nhìn lại cũng chỉ có bản thân ngươi tự mình cảm động, còn người khác nhìn thấy chỉ cảm thấy chán ghét.”
“Ngươi câm miệng!” Sùng Minh vồ tới, dự định tấn công Mạc Hàn.
“Bọn Trần Hóa Vũ bị nhốt ở bên trong Lệ Cư giới Tu Chân.” Mạc Hàn vừa vội nói vừa tránh né Sùng Minh tấn công, “Chủ nhân nói, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Hơn nữa trong ngoài Lệ Cư đều không có trận pháp, nếu mấy người Trần Hóa Vũ muốn đi cũng có thể đi bất cứ lúc nào.”
Lệ Cư?
Lại là chỗ đó?
Sư Vô Cữu trầm mặc một lát, không thể không thừa nhận Dịch Chi Xuân cân nhắc đúng là rất hay. Bởi vì hai người hắn và Chu Trường Dung đúng là sẽ không chạy đến Lệ Cư đi tìm.
“Chủ nhân nói, càng dùng trận pháp mạnh mẽ nhốt mấy người Trần Hóa Vũ lại thì biến số sẽ càng nhiều, dù sao bọn ta cũng không thể nhìn chằm chằm bọn họ mọi thời khắc được, một khi bọn họ tự sát, chúng ta sẽ bị kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Vì thế, biện pháp tốt nhất chính là nhốt trái tim bọn họ lại, khiến bọn họ tự ngoan ngoãn ở tại một chỗ không đi ra ngoài.” Mạc Hàn nói tới đó, trên mặt còn mang theo vẻ kính phục sâu sắc.
Bàn luận về năm bắt lòng người, Dịch Chi Xuân đúng là một tay rất chuyên.
Hắn biết Diệp Vệ không phải kiểu người thiện nam tín nữ gì, một khi hắn có chỗ nào đó hơi quá mức thì sẽ bị hoài nghi, bởi vậy, còn không bằng không làm gì. Đầu tiên để Sùng Minh và Mạc Hàn đi bắt bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy bị uy hiếp, sau đó lẳng lặng quan sát, nhìn bọn họ sử dụng đủ loại biện pháp để chạy thoát.
Tiếp đó, Dịch Chi Xuân sẽ ra trận, dẫn bọn họ tới đạo trường nơi đáy biển của mình.
Nếu không có Khổng Noãn đột nhiên xuất hiện, phá vỡ kế hoạch của Dịch Chi Xuân, hẳn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu bây giờ vẫn còn đang ngây ngốc ở bên dưới Đạo trường Phục Hy.
Hết cách, người định không bằng trời định, có ai có thể nghĩ tới sẽ xuất hiện một khổng tước cái bình thường chạy đến làm nhiễu loạn toàn bộ bàn cờ đâu chứ.
Khổng Noãn vừa chết, mấy người Diệp Vệ lập tức nổi lên lòng hoài nghi.
Sau đó Dịch Chi Xuân cũng trừng phạt hoa yêu kia, đưa bọn họ đến Lệ Cư.
Sự tồn tại của Lệ Cư, mấy người Trần Hóa Vũ và Diệp Vệ đã từng nghe Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nhắc đến, có thể coi là nơi bọn họ quen thuộc. Cộng thêm Dịch Chi Xuân dẫn theo mọi người rời đi, để bọn hắn đầy đủ tự do, khi đó mới làm cho bọn họ bỏ qua hoài nghi.
Sau đó, không cần Dịch Chi Xuân làm gì nữa. Bởi vì chỉ cần mấy người Trần Hóa Vũ và Diệp Vệ nhìn rõ thảm trạng của giới Tu Chân bây giờ, bọn họ sẽ biết phải bảo vệ tốt bản thân, không đến nỗi trở thành uy hiếp cho Chu Trường Dung, mới có thể giúp Chu Trường Dung yên tâm xử lý tốt các oan hồn tu sĩ trong giới Tu Chân.
“Hắn đúng là biết chọn chỗ.” Sư Vô Cữu nở nụ cười một tiếng, tiện tay đặt Mạc Hàn và Sùng Minh cùng một chỗ với những yêu tộc kia, “Còn lại các ngươi xem mà xử lý.”
Dứt lời, Sư Vô Cữu lập tức biến mất tại chỗ.
Một khắc sau, hắn đã xuất hiện ở trước cửa Lệ Cư.
“Quả nhiên ở đây.” Sư Vô Cữu đã nhận ra hơi thở thuộc về mấy người Trần Hóa Vũ bên trong Lệ Cư, vẻ mặt không khỏi hiện ra tia vui mừng. Sau khi mình tìm ra bọn họ thì có thể trở về tìm nhóc lừa đảo rồi!
Thế Gian.
Sau khi nhóm các hóa thân tiên ma nhận ra dân chúng người phàm bình thường không dễ khống chế bèn đặt trọng tâm lên trên đầu nhóm quan to hiển quý.
So với phàm nhân chỉ cầu ấm no sống qua ngày thì thứ đám người phàm quyền thế muốn theo đuổi lại càng nhiều hơn.
Bọn họ muốn trường sinh bất lão, muốn tìm về phong thái oai hùng lúc còn trẻ, muốn cả nhà phú quý, hay hoặc là muốn đổi một người vợ càng thêm trẻ đẹp.
Đử loại dục vọng, đủ loại yêu cầu.
Chẳng sợ bọn họ có dục vọng, chỉ sợ bọn họ không có yêu cầu. Đối mặt với những người đó, cuối cùng nhóm các “tiên sư” cũng coi như tìm về được một chút tự tin.
Đầu tiên bọn họ sẽ bắt đầu thỏa mãn yêu cầu đơn giản nhất những người đó, sau đó lại hơi lôi kéo, đầu độc từng chút. Giúp đỡ những người đó bài trừ dị kỷ bên trong triều đình, khiến bọn họ dẫn mình tiến vào hoàng thất, từ đó khơi ra tranh đấu hoàng thất.
Trước hết chậm rãi tiêu hao một phần vận nước, sau đó giúp bọn họ đủ để đến gần hoàng đế quốc gia thì có thể bắt đầu thử điều khiển hoàng đế và văn võ bá quan của quốc gia, dẫn dụ bọn họ phát động chiến tranh với các nước láng giềng.
Hai nước giao chiến, tất có thắng bại.
Dù là thắng lợi hay thất bại, một phần vận nước của hai quốc gia đều sẽ trở thành tu vi của bọn họ, cớ sao bọn họ lại không làm?
Chỉ là kế hoạch của bọn họ rất tốt, nhưng trong quá trình thực hiện lại không quá thuận lợi.
Không vì gì khác.
Chuyện ma quỷ.
Trong tay đám quan to hiển quý, có ai mà không dính máu tươi của dân chúng vô tội? Cũng không biết vì cớ gì, vốn linh hồn của dân chúng bình dân hẳn phải vô cùng yếu đuối mới đúng, nhưng kết quả từng người từng người đều trở thành ác quỷ.
Thành ác quỷ thì cũng thôi đi, cố tình từng tên ác quỷ đó còn rất biết trốn, cứ thừa dịp nhóm các “tiên sư” không ở thì sẽ đi quấy phá đám quan to hiển quý.
Từ đấy đến giờ, những người đó làm gì còn có tâm tư bài trừ dị kỷ, hầu như mỗi một người đều đi cầu cạnh nhóm các “tiên sư”, xin nhờ bọn họ trừ tà. Trước khi từ tà thành công, mọi thứ đều khỏi bàn.
Bởi vậy, rất nhiều người đưa mắt nhắm vào quỷ tu.
Dưới cái nhìn của bọn họ, người có thể tổ chức điều khiển đám ác quỷ đó, chỉ có quỷ tu mà thôi. Mà quỷ tu vốn đã ít, tình cờ tìm được mấy người đều dồn dập lắc đầu phủ nhận không phải mình ra tay. Thực lực của bọn họ cũng bị phong ấn, sao có thể tạo ra tình huống như thế?
Tiếp đó, chính là thần tu ở Thế Gian.
Chu Trường Dung tìm cơ hội liên lạc với Hoàng Thử Lang ở Thế Gian. Hoàng Thử Lang có rất nhiều tín đồ ở Thế Gian, hơn nữa cũng quen biết vô số thần tu. Nếu thần tu muốn tu công đức, như vậy bây giờ chính là thời cơ tốt.
Cũng không cần bọn họ tự mình ra tay đối phó với “tiên sư”, chỉ cần báo cho tín đồ của mình, đừng nên tin tưởng các “tiên sư dị giáo” là được. Còn những thứ khác thì tình cờ thể hiện ra một ít chiêu số nho nhỏ như là thần tích gì gì đó.
Tuy không đủ để làm các “tiên sư” trọng thương, nhưng lại đủ làm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán.
Loại du kích chiến này, Chu Trường Dung chơi đến quen tay.
Đương nhiên, mỗi khi thành công dạy dỗ nhóm các “tiên sư”, nhóm thần tu cũng sẽ phát hiện tốc độ mình thu thập công đức nhanh hơn rất nhiều, bởi vậy bọn họ sẽ càng thêm ra sức.
Thần tu và quỷ tu quật khởi, ở bên trong kiếp nạn đã biểu hiện hết sức rõ ràng.
“Lợi hại.” Vương Bình Nhược nhịn không được tán thán Chu Trường Dung nói, “Không ngờ còn có chiêu liên hợp với thần tu động thủ nữa?”
“Nhân thủ quỷ tu chúng ta có hạn, chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với những người đó, báo mộng lúc mới bắt đầu sẽ có tác dụng, nhưng lại không thể dùng lần thứ hai.” Phong Tế Tế cũng đưa ra cái nhìn của mình.
“Xem trước mắt, tình huống ở giới Thế Gian vẫn đỡ hơn ở giới Tu Chân nhiều.” Ứng Trúc Xuân cũng cảm thán không thôi, ai có thể ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà giới Tu Chân và Thế Gian có thể xảy ra biến cố lớn như vậy đâu chứ?
Đối những người phàm mà nói, thần tu và quỷ tu là hai đạo thống bọn họ quen thuộc nhất, chỉ là bọn họ đều thống nhất gọi cả hai đều là tiên nhân.
Nhưng trên thực tế, bọn họ dâng hương cho thần linh hoặc là tế bái tổ tiên, đều thuộc về phạm vi năng lực của thần tu và quỷ tu.
Bây giờ, Chu Trường Dung liên hợp với thần tu, ngay lập tức làm cho áp lực của nhóm quỷ hầu giảm mạnh.
“Đây chỉ là kế tạm thời, chống đỡ không được quá lâu.” Chu Trường Dung lại không lạc quan như mấy người Vương Bình Nhược bọn họ, “Nhân thủ chúng ta có hạn, chỉ có thể bảo vệ các đại quốc. Còn các tiểu quốc, đã có rất nhiều nơi không thể cứu vãn.”
Cũng chỉ có các đại quốc mới có thể làm cho nhóm tiên ma hóa thân kiêng kỵ.
Chu Trường Dung ra lệnh cho chúng quỷ tinh của mình, dặn bọn họ giám thị hướng đi Thế Gian mọi thời khắc, thuận tiện gây phiền phức cho nhóm tiên ma hóa thân. Còn hắn thì âm thầm chạy trở về Đạo trường Phục Hy.
Nếu đã nói phân công hành động với Sư Vô Cữu thì cũng không thể đợi Sư Vô Cữu đem mấy người Trần Hóa Vũ trở về rồi mà phía bên mình vẫn còn dậm chân tại chỗ.
Không biết có phải bởi vì thời gian ở cùng Sư Vô Cữu quá dài hay không mà tính cách quyết tâm phải phân thắng bại kỳ quái của Sư Vô Cữu lại có chút lây cho hắn.
Nghĩ tới đó, Chu Trường Dung không khỏi bật cười.
Tựa như mỗi lần nghĩ đến Sư Vô Cữu, hắn ngoại trừ cười thì không còn biểu tình nào khác nữa rồi.
Có vẻ Tịch Chu đã dự liệu được Chu Trường Dung sẽ trở về từ lâu, cung kính đợi sẵn từ trước.
“Chu đạo hữu, mời ngồi.” Tịch Chu mở lời mời nói.
Trước mặt hắn đã bày sẵn trà.
“Xem ra Nhân Hoàng biết ta phải quay về.” Chu Trường Dung thản nhiên ngồi xuống, ngược lại cũng không lo lắng Tịch Chu sẽ làm gì hắn, “Xem ra Nhân Hoàng bệ hạ cũng chưa chắc đồng lòng với Dịch Chi Xuân.”
“Ta và hắn, vốn không có quan hệ gì.” Tịch Chu từ tốn nói, “Thứ thiên đạo muốn đối phó, thật ra nhiều nhất vẫn là những tu sĩ thần ma yêu phật từ giới Tu Chân thuộc tầng trời thứ 5 trở lên, còn với người phàm thì không có bao nhiêu liên quan. Bây giờ, giới Tu Chân đã bị phá huỷ hơn nửa, Thế Gian không nên trở thành chiến trường cho đại kiếp nạn.”
“Thì ra trong lòng Nhân Hoàng cũng biết phân nặng nhẹ.” Chu Trường Dung ý tứ hàm xúc không rõ trào phúng một câu, “Có vậy ta cũng yên tâm nhiều hơn, nếu Nhân Hoàng không phân biệt được, ta chỉ có thể đau đầu.”
“Xem ra Chu đạo hữu cũng có ý kiến với các tu sĩ?” Tịch Chu dừng lại một lát, ánh mắt nhìn Chu Trường Dung tựa như không rõ, “Trong tu chân giới, chắc hẳn cũng có không ít tu sĩ đạo thống quỷ tu.”
“Trong giới người phàm, cũng có kẻ quyền thế ức hiếp bình dân. Chỉ là bọn hắn đều chạy không khỏi sinh lão bệnh tử, hơn nữa năng lực cá nhân có hạn, cuối cùng cũng chỉ là trò đùa trẻ con. Thế nhưng tu chân giới lại không thể như thế, trong tu chân giới nếu có một tu sĩ đi theo tà đạo thì lực phá hoại của tu sĩ đó có thể so với một đội quân, một quốc gia.” Chu Trường Dung trầm giọng nói, “Bầu không khí ở cửu thiên thập giới hiện giờ, là từ đâu đến? Nói cho cùng, đều là do tu sĩ tu chân giới không thèm đặt những người phàm vào trong mắt, đợi đến sau khi bọn họ phi thăng thành tiên, tất nhiên cũng sẽ không đặt tu sĩ bình thường vào trong mắt. Kết cục, chính là hậu quả gieo xuống từ trước.”
Là thượng bất chính hạ tắc loạn.
[Thượng bất chính, hạ tắc loạn: Người trên mà không tử tế thì người dưới tất sẽ làm loạn, cướp bóc, càn quấy.]
Bầu không khí bên trong tu chân giới đã hỏng từ căn nguyên bên trên thì sao có thể thay đổi nổi?
Càng không cần phải nói sau lưng các tu sĩ thường sẽ có sư môn, có đạo thống, một tu sĩ chết đi, đồng môn của hắn sẽ như nước biển cuồn cuộn không ngừng kéo đến báo thù cho hắn, quả thật dai dẵng vô biên.
Bản thân Chu Trường Dung cũng đã ăn qua thiệt thòi như vậy, nào còn có thể có hảo cảm với bọn họ?
“Đúng là như thế.” Tịch Chu xem như đồng ý với cách nói của Chu Trường Dung, “Thiên đạo giáng xuống đại kiếp nạn, chỉ sợ cũng là vì muốn giảm bớt số lượng các tu sĩ. Bây giờ linh khí bên trong đất trời đã không thể chịu nổi gánh nặng, sau khi tu chân giới trải qua kiếp nạn, tình hình hẳn sẽ được hoà hoãn hơn nhiều.”
“Nhưng Dịch Chi Xuân không định ngừng tay, đúng không?” Cuối cùng Chu Trường Dung cũng coi như hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi, “Nếu không, ngươi cũng sẽ không đặc biệt ở đây chờ ta.”
Tịch Chu khẽ gật đầu, xem như xác nhận suy đoán của Chu Trường Dung.
“Đó là vì sao?” Chu Trường Dung cau mày nói, “Nếu Dịch Chi Xuân muốn thúc đẩy kiếp nạn, bây giờ hắn đã thành công. Tu chân giới bị hủy hơn phân nửa, tầng trời Hoàng Tuyền mở, thiên đạo sẽ tính toán lại nhân quả, tất cả các hóa thân tiên ma ở hạ giới sẽ phải chịu nhân quả phản phệ. Đến đây, cũng đã đủ.”
“Nguyên nhân cụ thể, ta cũng không rõ.” Tịch Chu thành thật trả lời nói, “Trong lòng hắn cũng có oán khí, hơn nữa tình huống như vậy, cũng không phải là thứ hắn muốn ngăn cản là có thể ngăn cản.”
Dáng vẻ ảo nảo của Tịch Chu không giống như là đang nói dối.
Chu Trường Dung chỉ có thể quăng ra vấn đề thứ hai của bản thân, “Ta muốn biết, vì sao Dịch Chi Xuân muốn mắt Khuy Chân?”
Đừng xem trước đó Dịch Chi Xuân thừa nhận những việc mình đã làm với Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu rất thẳng thắng, nhưng trên thực tế Dịch Chi Xuân luôn luôn lảng tránh một vấn đề.
Đó chính là vì sao hắn phải móc mắt Khuy Chân của Diệp Vệ.
Nếu chỉ bởi vì muốn lợi dụng Diệp Vệ giám thị hướng đi của Chu Trường Dung thì lại quá miễn cưỡng. Dù sao từ rất nhiều năm về trước Diệp Tiêu và Vệ Liên Hoàn cũng đã bị đuổi giết, bày trận cũng có hơi quá sớm.
Trước đây Chu Trường Dung cho rằng, người giật dây muốn lấy mắt Khuy Chân là vì muốn tìm Sổ Sinh Tử, nhưng từ lúc bắt đầu Dịch Chi Xuân đã biết Sổ Sinh Tử ở trong tay Chu Trường Dung, còn biết Sư Vô Cữu là một thanh đại đạo thánh binh khác. Nói cách khác, mắt Khuy Chân đối với Dịch Chi Xuân hoàn toàn không có tác dụng gì.
Nếu vậy, vì sao hắn phải dùng trăm phương ngàn kế để lấy mắt Khuy Chân đây?
Chu Trường Dung cảm thấy trong đó có liên quan đến vấn đề Dịch Chi Xuân luôn luôn che giấu.
Từ vết tích của một loạt sự kiện phía trước là đã có thể thấy được, xưa nay Dịch Chi Xuân không hề làm chuyện vô ích. Nếu hắn phí hết tâm tư muốn lấy được mắt Khuy Chân như thế, vậy chắc chắn sẽ có tác dụng.
“Từ nhiều năm trước hắn đã là Chuẩn Thánh, muốn mắt Khuy Chân cũng không khó. Nhưng hắn không tự mình động thủ, ngược lại để thủ hạ đứng ra đi lấy, cẩn thận từng li từng tí đến cực hạn. Chứng tỏ hắn đối với mắt Khuy Chân cũng không quá để bụng. Nhưng ta thấy lạ chính là, nếu hắn đã lấy được thì vì sao lại không dùng mà đưa cho ngươi? Chỉ để giá họa sao, thật sự quá chuyện bé xé ra to.”
“Ngươi và Diệp Tiêu quen biết, hẳn ngươi nên biết, mắt Khuy Chân ngoại trừ dò xét bảo vật bí mật thì nó còn có một công dụng quan trọng nhất, chính là phân biệt thật giả.”
“Phân biệt thật giả?” Trong đầu Chu Trường Dung mơ hồ lóe lên cái gì đó, chỉ là hắn nhất thời không thể nắm lấy.
“Lúc trước Diệp Tiêu muốn tìm kiếp sau của Vệ Liên Hoàn, chính là nhờ đôi mắt này. Nếu hai mắt được luyện hóa thành công, nghe đâu còn có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp này của một người. Dường như Dịch Chi Xuân muốn thông qua hai mắt tìm người nào đó, nhưng cụ thể là ai, ta cũng không biết.” Tịch Chu tận hết khả năng nói ra mọi thứ mình biết, “Mà hai mắt của Diệp Tiêu cũng không uy lực như trong truyền thuyết. Hơn nữa, Dịch Chi Xuân là yêu tộc, dù hắn là Chuẩn Thánh cũng không thể thay đổi xuất thân của mình. Hắn giao mắt Khuy Chân cho ta, cũng là muốn mượn sức mạnh của ta, xem có thể phát huy sức mạnh của hai mắt đến mức to lớn nhất hay không. Nhưng rất đáng tiếc, trước mắt ta không có tiến triển gì.”
Thông tin liên quan đến mắt Khuy Chân quá ít.
Dù là bản thân Diệp Tiêu, trước kia sử dụng hai mắt của mình cũng rất mơ mơ hồ hồ, bởi thế ghi chép cụ thể làm thế nào để sử dụng, tu luyện nó cũng đã sớm biến mất bên trong không gian, thời gian mênh mông.
“Người hắn muốn tìm, chắc chắn không phải Sư Hoàn Chân và Thần Tàng, vậy hắn muốn tìm ai?” Chu Trường Dung chợt cảm thấy đau đầu. Thời gian Dịch Chi Xuân sống quá dài, người biết tin tức về hắn hầu như đều đã không còn trên đời.
“Chu đạo hữu, trước tiên có thể để những chuyện này qua một bên.” Tịch Chu nghiêm túc nói, “Ta đã tính qua, đợi thêm nửa năm nữa chính là ngày âm khí Thế Gian nặng nề nhất. Vào lúc đó, quỷ môn Thế Gian sẽ mở ra, ngươi hoàn toàn có thể sử dụng Sổ Sinh Tử và sức mạnh quỷ tu, sai khiến quỷ hồn và nguyên thần tu sĩ ở Thế Gian đối phó với các tiên ma hóa thân. Ta cũng sẽ sử dụng sức mạnh của Nhân Hoàng, tận khả năng bảo vệ người phàm, giúp ngươi tranh thủ một ít thời gian.”
“Thời gian gì?” Chu Trường Dung biết rõ còn hỏi.
“Tất nhiên là thời gian ngươi mở ra tầng trời Hoàng Tuyền.” Tịch Chu gằn từng chữ một, “Thời gian mở ra tầng trời Hoàng Tuyền càng sớm, đại kiếp nạn kết thúc cũng sẽ càng sớm. Không cần phải đợi đến khi sinh linh thế gian lầm than, rồi mới động thủ.”
“Dịch Chi Xuân sẽ không để ngươi dễ dàng động thủ.”
“Ta biết, ta sẽ sử dụng sức mạnh của Đạo trường Phục Hy ngăn cản hắn.” Hiển nhiên Tịch Chu đã quyết định xong, “Ta có thể hiểu trời cao muốn giáng kiếp nạn, ta không ngăn cản được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nhưng mọi thứ phải chấm dứt tại đây. Bây giờ kiếp nạn vẫn không ngừng mở rộng, người phàm không thể so với tu sĩ, linh hồn của bọn họ cực kỳ yếu đuối. Ta cứu không được những tu sĩ đó, nhưng ít nhất những người phàm đều vô tội, tốt xấu gì ta cũng phải bảo vệ bọn họ.”
Cái gì đạo thống tu chân giới, cái gì thánh nhân đạo tổ cửu thiên thập giới?
Tất cả, đều không phải thứ Tịch Chu xem trọng.
Tu sĩ cũng được, tiên nhân cũng tốt, từ điểm bắt đầu, từ cơ bản nhất bọn họ đều là người phàm.
Chỉ có bảo vệ Thế Gian, mới có thể nói đến tương lai.
Bộ phận nhân tộc Tịch Chu dự định hi sinh ban đầu, không hề có vị trí cho người phàm.
Tác giả có lời muốn nói:
Người phàm: Bởi vì tụi tui vừa đông lại vừa yếu, cho nên cũng cần được bảo vệ~