Chương 147:

Đối với nhóm người phàm mà nói, tổ tiên chính là sự tồn tại che chở bọn họ.

Bởi vậy, tổ tiên báo mộng, mặc kệ tốt xấu, trước tiên cứ tin đi không có sai.

Hơn nữa đám tiên sư đó thật sự rất kì lạ, bọn họ chỉ là người bình thường, muốn sống sót bằng cơm canh đạm bạc đã là chuyện rất không dễ. Còn theo đuổi tu tiên cái gì, trường sinh bất lão cái gì, đó là việc mà chỉ có các lão gia nhà giàu mới dám nghĩ tới.

Mà dù ở bất kì thời đại nào, người có quyền thế luôn luôn là số ít, người bình thường mới chiếm đại đa số.

Tu sĩ giới Tu Chân, mặc kệ tu vi cao hay thấp, vận khí so với nhóm người phàm mà nói cũng đã là vạn người chưa chắc có được một người, bọn họ không cần phải chạy đôn chạy đáo vì sinh tồn, bởi vậy bọn họ càng tham lam, càng dễ bị sai sử.

“Bọn người phàm tục quả thực ngu không thể nói!”

Rất nhiều tiên nhân sau khi rõ ràng sự tình ngọn nguồn, tức tối chửi ầm lên.

Chỉ là một trò “báo mộng” đơn giản mà thôi, thế mà có thể làm nhiễu loạn kế hoạch của bọn họ? Một giấc mộng bình thường, lẽ nào so bằng cầu tiên vấn đạo sao?

Phàm là người thì vốn đã có thói quen bảo sao hay vậy.

Bọn họ có được quá ít, bởi vậy mới không nỡ dùng đồ vật của mình để chơi cá cược. Đối với bọn họ mà nói, hai chữ an ổn mới là quan trọng nhất.

Nhóm các tiên sư tạm thời không thể không bỏ qua con đường dẫn dụ những người phàm, chuyên tâm bắt đầu trước tiên lừa gạt bọn quan to hiển quý.

Ngu dân mà thôi, đợi bọn hắn rảnh tay, tất nhiên sẽ tới trừng trị chúng.

Mấy người Chu Trường Dung cũng không xuống Thế Gian, mà mượn sức mạnh của Sổ Sinh Tử, lợi dụng các quỷ hồn du đãng ở xung quanh Thế Gian quan sát tình huống.

Tất cả coi như thuận lợi.

Bọn họ nếu hạ phàm, như vậy thì có khác gì với các tiên ma hóa thân hạ giới đâu? Thế Gian hiện giờ đã không thể chịu nổi một chút dằn vặt nào nữa.

“Ta dùng chỉ là kế sách trị phần ngọn thôi.” Chu Trường Dung nói thế, “Qua một thời gian không lâu nữa, hẳn sẽ có người đứng ra, vấy bẩn ‘tổ tiên báo mộng’ là do kẻ bất lương rắp tâm làm bậy. Lúc đó, người phàm cũng sẽ rơi vào hỗn loạn.”

Có quá nhiều người hạ phàm, nhóm người phàm cũng đã bắt đầu tồn lòng hoài nghi, dần dần cũng sẽ trở nên quen. Trước mắt Chu Trường Dung có thể làm, chỉ là kéo dài thời gian quá trình những người phàm tiếp thu các “Tiên sư” lâu thêm một chút.

“Vậy nên làm gì?” Sư Vô Cữu có một lòng tin tưởng khó có thể giải thích được với Chu Trường Dung, thật giống như chỉ cần Chu Trường Dung muốn là sẽ có thể giải quyết tất cả khó khăn trên đời.

“Sư Vô Cữu, chúng ta phải cứu mấy người Trần Hóa Vũ ra.” Chu Trường Dung nhìn Sư Vô Cữu nói, “Bọn họ hiện giờ không biết đã bị Dịch Chi Xuân nhốt ở đâu.”

“Nhóc lừa đảo, ngươi rất đau lòng sao?” Sư Vô Cữu đã nhìn thấu nỗi buồn đằng sau biểu cảm bình tĩnh của Chu Trường Dung, không nhịn được hỏi ra miệng.

“Thật ra ta đã biết đại khái vì sao thân phận của mấy người Trần Hóa Vũ bị bại lộ rồi.” Chu Trường Dung cười khổ nói, “Nếu ta đoán không sai, hẳn là vì cặp mắt của Diệp Vệ.”

“Cặp mắt? Đúng, lúc trước khi mắt của hắn bị đào đi, là Dịch Chi Xuân giúp đỡ thi pháp giúp hắn mọc ra cặp mắt mới.” Chu Trường Dung vừa nói như thế, Sư Vô Cữu cũng nghĩ tới.

Nhớ không lầm, lúc trước khi Dịch Chi Xuân dùng hai đóa hoa nhỏ làm mắt thay Diệp Vệ, nhờ đó Diệp Vệ mới có thể nhìn lại ánh sáng lần nữa. Đồng thời, Dịch Chi Xuân cũng có thể thông qua cặp mắt của Diệp Vệ quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.

Như vậy việc Diệp Vệ phải làm quỷ tinh của Chu Trường Dung cũng không thể gạt được.

Nghĩ tới đây, Sư Vô Cữu âm thầm nghiến răng.

Lúc đó, bọn họ còn cảm kích Dịch Chi Xuân giúp đại ân, ai ngờ Dịch Chi Xuân đã bất đầu bày trận từ lúc đó rồi!

“Ba người bọn họ là ứng cử viên cho quỷ tu của ta, một khi bọn họ chết thì sẽ tự động bị Sổ Sinh Tử câu hồn mà đến, sẽ trở thành trợ lực cho ta. Bởi vậy, nếu ba người bọn họ ở bên chỗ Dịch Chi Xuân, bọn họ sẽ rất an toàn…”

Giọng nói của Chu Trường Dung dần dần yếu đi.

Tuy hắn không nói hết nhưng Sư Vô Cữu cũng đã biết lời Chu Trường Dung còn chưa nói hết.

Một khi Chu Trường Dung tìm ra mấy người Trần Hóa Vũ, chắc hẳn mấy người Trần Hóa Vũ sẽ phải chết.

Chỉ cần mấy người Trần Hóa Vũ an toàn rời khỏi nơi đó, biết sự việc phát sinh bên trong cửu thiên thập giới, bọn họ sẽ biết Chu Trường Dung là người duy nhất có khả năng hóa giải đại kiếp nạn. Mà khi ở bên trong hư không cảnh giới bọn họ không thể giúp Chu Trường Dung, họ vẫn luôn hổ thẹn trong lòng, bây giờ nếu để bọn họ biết, kết thúc thân phận người sống, trở thành quỷ tinh có thể giúp đỡ Chu Trường Dung, giúp đỡ cửu thiên thập giới, chắc chắn bọn họ sẽ không hề do dự.

Vô cùng buồn cười.

Kẻ địch bắt bạn của hắn đi là vì để bảo vệ bọn họ. Mà hắn cứu bọn họ ra, lại là vì muốn hại chết bọn họ.

“Bọn họ sẽ không trách ngươi.” Sư Vô Cữu chạm lên tay Chu Trường Dung, “Thật ra đối với tu sĩ chúng ta mà nói, thịt, người cái gì đó đều không quan trọng, chỉ cần nguyên thần của chúng ta vẫn còn, là người sống hay là quỷ tinh cũng không quá khác nhau.”

“Bị người quản lý so với tự do tự tại, sao có thể không có gì quá khác nhau?” Giống như bây giờ, quỷ tinh không có chuyện gì làm cũng chỉ có thể ở bên trong Sổ Sinh Tử. Không phải bọn họ không thể tự do đi lại, mà là bọn họ lo lắng cho an toàn của Chu Trường Dung, tình nguyện tu hành ở bên trong Sổ Sinh Tử mà thôi.

“Được rồi, đừng nói mấy cái này nữa. Nếu đại kiếp vẫn tiếp tục kéo dài, chỉ sợ lúc đó cũng không thiếu chút hy sinh này đâu.” Sư Vô Cữu dùng sức vỗ vỗ vai Chu Trường Dung, “Ngươi cảm thấy chúng ta phải đi đâu tìm mấy người Trần Hóa Vũ đây?”

Cửu thiên thập giới quá lớn.

Nếu không có một mục tiêu rõ ràng, muốn tìm ra bọn họ nào có dễ dàng như vậy?

“Mấy người Trần Hóa Vũ không phải kẻ ngu dốt. Khổng Noãn vì bọn họ mà chết, dù sau đó Dịch Chi Xuân sẽ qua loa mượn cớ bỏ qua, nhưng trong lòng bọn họ chắc hẳn sẽ sinh ra hoài nghi. Ta nghĩ, chắc chắn hiện giờ bọn họ cũng đang nghĩ biện pháp liên hệ với chúng ta, xác nhận Dịch Chi Xuân tốt hay xấu.” Chu Trường Dung thoáng suy nghĩ một lúc nói, “Hẳn hai người Sùng Minh và Mạc Hàn sẽ biết tung tích của bọn họ, chúng ta tìm hai người đó trước!”

“Sư Vô Cữu, chắc phải làm phiền ngươi đi một chuyến.” Chu Trường Dung cười nhìn Sư Vô Cữu, “Lần này, chỉ sợ hai chúng ta phải phân công hành động.”

“Phân công hành động?” Sư Vô Cữu khẽ cau mày, hắn không quá muốn tách khỏi Chu Trường Dung.

Cảm giác chỉ có một thân một mình, hắn đã nếm trãi đủ nhiều trong lúc Chu Trường Dung chết đi rồi.

“Sư Vô Cữu, yên tâm đi.” Chu Trường Dung cười nói, “Ta còn muốn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, muốn thu thập hỗn loạn mà, thiên đạo không thể nhìn ta chết.”

Đúng là cũng có lý.

Sư Vô Cữu thoáng yên tâm một chút, “Được, ta phải làm gì, ngươi cứ việc nói đi.”

——————————————————

Tại nơi hai người Mạc Hàn và Sùng Minh.

Bành Thiết Y đã hoàn toàn huyễn hóa ra dáng vẻ phượng hoàng, hắn vốn là hậu duệ phượng hoàng, bây giờ muốn điều khiển dáng vẻ chân thân phượng hoàng cũng không quá khó.

“Quy trưởng lão, rốt cuộc hai tên ma tu này từ đâu mà ra? Đại bằng huynh đã biến ảo ra chân thân phượng hoàng mà cũng không thể đẩy lùi bọn họ?”

Đối với yêu tộc mà nói, huyết thống long phượng đã có thể xưng tụng là sức chiến đấu đỉnh cấp trong yêu tộc, mà Bành Thiết Y càng là người tài giỏi trong số đó, tình huống bây giờ đã nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Hai người này chỉ là phường ma tu không có danh tiếng gì, sao lại khó giải quyết thế chứ?

“Quy trưởng lão, Quy trưởng lão…”

“Im lặng.” Quy Cửu liếc mắt trừng tộc nhân cứ líu ra líu ríu ở bên cạnh một cái, “Bệ hạ truyền tin cho ta.”

Sau khi Ngọc Sương tiêu hóa lượng thông tin cực lớn đó, rốt cục cũng đã xác định Dịch Chi Xuân là thủ phạm thúc đẩy đại kiếp nạn xảy ra, mà phương pháp hóa thân kia cũng truyền ra từ tay Dịch Chi Xuân.

Ngọc Sương chỉ báo lại việc này cho ông nội của mình, không dám báo cho các trưởng lão yêu tộc khác. Bởi vì hắn cũng không thể xác định được, nếu các trưởng lão khác biết đến việc này là do Dịch Chi Xuân thúc đẩy thì có đứng về phía Dịch Chi Xuân hay không. Dù sao hiện giờ cũng có không ít trưởng lão động lòng với phương pháp hóa thân.

“Dịch Yêu Hoàng?” Ngọc Tư cũng dường như không thể tin được, nhưng chuyện đã đến nước này, không tin cũng không được, “Trước tiên con liên hệ Quy Cửu, hắn am hiểu bói toán, có lẽ có thể giúp đỡ.”

“Vâng.” Trước mắt cũng chỉ có thể như thế.

“Sau khi đại nạn qua đi, nếu để nhân tộc biết việc này là do yêu tộc ta gây nên, chỉ sợ yêu tộc ta muốn sinh tồn sẽ càng thêm gian nan.” Ngọc Tư rốt cuộc vẫn không nhịn được, lần thứ hai bắt đầu lo lắng.

“Thiếu chủ là Chuẩn Thánh, đợi chủ nhân Sổ Sinh Tử mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, chúng ta sẽ tổ chức cho bọn họ đại điển song tu thật long trọng. Những nhân tộc kia, sao dám nói nhiều nửa câu?” Ngọc Sương cười khinh bỉ, “Hơn nữa, dù việc này không phải do Dịch Chi Xuân thúc đẩy từ giữa, lẽ nào hoàn cảnh sinh tồn của yêu tộc chúng ta cũng sẽ chuyển biến tốt?”

Ngọc Tư trầm mặc một lát, nói, “Cháu trai, hình như tâm trạng của con có hơi không đúng, có chuyện gì xảy ra sao?”

Ngọc Sương không có trái tim, xử sự từ trước đến giờ đều rất lý trí khách quan. Ngọc Tư rất ít khi thấy cháu trai của mình kích động đến thế.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Không có gì.” Ngọc Sương lắc đầu, “Chỉ là con bị người ta nói, may mắn con là Yêu Hoàng yêu tộc chứ không phải là Nhân Hoàng nhân tộc mà thôi.”

Nhân Hoàng Tịch Chu.

Hắn lựa chọn bỏ qua cho Dịch Chi Xuân làm trò, hắn lựa chọn hy sinh một số ít người để bảo toàn toàn bộ nhân tộc.

Ngọc Sương không biết, nếu mình đứng trên vị trí đó thì mình sẽ lựa chọn như thế nào? Có lẽ sau khi trãi qua do dự, hắn cũng sẽ lựa chọn giống như Tịch Chu.

Nhưng bây giờ, Ngọc Sương đã có thể xác định.

Hắn đúng là rất may mắn.

May mắn mình không phải Tịch Chu.

Khi hắn ý thức được điều đó, có lẽ hắn đã biết về phương diện dẫn dắt tốt một bộ tộc, hắn vĩnh viễn không thể sánh bằng Tịch Chu.

Bành Thiết Y lấy một địch hai, tạm thời bất phân cao thấp với hai người Mạc Hàn, Sùng Minh.

Mà tình hình như vậy cũng không thể tiếp tục kéo dài, bởi vì thời gian Bành Thiết Y có thể biến ảo ra chân thân phượng hoàng là có hạn.

Chỉ cần canh giờ vừa đến, hắn sẽ lập tức bị đánh bại, ngay cả mấy người Quy Cửu cũng sẽ bị bắt giữ.

“Ngươi là Bành Thiết Y tộc Đại Bằng đúng không, chúng ta có nghe nói đến ngươi.” Mạc Hàn dùng trường đao chém lên người Bành Thiết Y nhưng lại không thể lưu lại bất kì dấu vết nào trên người đối phương, ngược lại làm cho tay bị chấn động đến tê dại, “Thật ra chúng ta không phải đối thủ của nhau đâu, ngươi cũng không thể kiên trì được bao lâu nữa, không bằng ngừng tay, thế nào?”

Bọn họ không thể cứ luôn ở đây đấu tới đấu lui với Bành Thiết Y được.

Hơn nữa, dầu gì chủ nhân cũng là yêu tộc, đại kiếp nạn lần này nhắm chủ yếu ở trên người nhân tộc, đợi đến khi kiếp nạn qua đi, nói không chừng yêu tộc sẽ quật khởi. Nếu hắn và Mạc Hàn thật sự giết chết Bành Thiết Y, chắc chắn sẽ rước lấy phiền phức.

Dù sao đợi đến khi kiếp nạn qua đi, chẳng biết chủ nhân của bọn họ có còn sống sót được không đây.

Hắn và Sùng Minh có thể làm, đơn giản là thừa dịp lúc chủ nhân vẫn còn, nhanh chóng cướp cho mình một số vốn liếng.

Tỷ như nhân cơ hội đó tăng cao thực lực của bản thân, xưng bá một phương, sau đó sẽ không đến nỗi bị trả thù.

“Tộc Đại Bằng ta chưa từng có chuyện bỏ chiến bao giờ.” Giọng điệu của Bành Thiết Y vô cùng kiên định, “Dù có chết, ta cũng phải kéo các ngươi cùng chết!”

Không đúng, đám yêu tộc đều cứng đầu vậy sao?

Mạc Hàn tức đến nỗi tay cầm đao phát run, trong mắt chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, nếu Bành Thiết Y không thức thời thì không thể trách hắn. Chỉ cần giết chết hết bọn yêu tộc xung quanh đây, vậy thì sẽ không có ai biết bọn họ giết chết Bành Thiết Y!

“Sùng Minh, hắn kiên trì không được bao lâu, chúng ta thừa thế xông lên, giết hắn.” Trường đao của Mạc Hàn tỏa ra lượng lớn ma khí, đảo mắt khuếch tán ra phạm vị trăm dặm.

Mấy người Quy Cửu không thể không bắt đầu phòng ngự, để tránh bị ma khí ăn mòn.

“Ta chỉ chờ lời này của ngươi.” Sùng Minh cười lạnh một tiếng, “Do ngươi nghĩ quá nhiều, nếu động thủ sớm một chút thì nào có dây dưa ra nhiều việc như vậy?”

Đột nhiên Bành Thiết Y cảm thấy áp lực đè nặng.

Quả nhiên.

Lúc nãy hai ma tu nọ dây dưa với hắn là bởi vì đang lo lắng gì đó. Nhưng bây giờ, hình như hai người bọn họ đã quyết định phải tốc chiến tốc thắng.

Đây chắc chắn không phải một hiện tượng tốt!

“Các ngươi đi nhanh.” Bành Thiết Y đập cánh bay xuống, trực tiếp che chắn ở trước mặt Quy Cửu, quạt một cái, sức gió cực mạnh xua tan đi ma khí xung quanh, mở ra một con đường cho mấy người Quy Cửu, “Trở về Cung Yêu Hoàng, ở bên ngoài đã không còn an toàn.”

“Chúng ta muốn đi, nhưng mà xung quanh đây còn có rất nhiều người mai phục, chúng ta hoàn toàn không ra được.” Quy Cửu cười khổ nói.

Những người kia chưa chắc là đối thủ của Bành Thiết Y, nhưng nếu muốn đối phó với Quy Cửu chỉ có thể bị động phòng ngự thì vẫn không gặp bất kì trở ngại nào. Chỉ là chẳng biết vì sao, những người kia chỉ mai phục nhưng lại không ra tay tấn công bọn họ, ngược lại là hai kẻ thủ lĩnh như Mạc Hàn và Sùng Minh lại tự mình ra trận, thật sự không hợp lý.

“Ta mở đường cho các ngươi.” Bành Thiết Y cắn răng nói, “Các ngươi nhanh đuổi theo.”

Mấy người Quy Cửu không tiếp tục suy xét nữa, lúc này cũng cất bước đi theo.

“Không được cho bất cứ người nào chạy thoát!” Mạc Hàn cao giọng hô to, những người đã mai phục từ trước lập tức xuất hiện, vây nhốt Bành Thiết Y và mấy người Quy Cửu thành từng tầng từng tầng.

Đợi đến khi tất cả những người đó xuất hiện, mấy người Bành Thiết Y và Quy Cửu ngây ngẩn cả người.

Cuối cùng bọn họ đã biết vì sao những người đó mãi không xuất hiện.

Bởi vì trước mặt bọn hắn bây giờ, không phải ma tu hay gì cả, trái lại đều là yêu tu, tất cả đều là đồng tộc của bọn họ!

“Các ngươi là yêu tộc!” Quy Cửu nhìn những người bao quanh bọn họ, không khỏi cả giận nói, “Các ngươi điên rồi, cùng ở chung với ma tu? Các ngươi có còn nhớ luật sắt của yêu tộc là gì hay không? Luật sắt yêu tộc thứ nhất, không được tương tàn đồng tộc, các ngươi muốn bị trục xuất khỏi tầng trời Tiêu Dao sao?”

“Nếu các ngươi chịu tản ra, ta sẽ đưa các ngươi xuống hạ giới, bảo đảm không làm bất kì người nào bị thương.” Một yêu tộc nhìn về phía Quy Cửu nói, “Không hiểu chuyện chính là các ngươi, yêu tộc chúng ta chỉ có thể co rúc ở tầng trời Tiêu Dao, mọi thời khắc phải đều phải lo lắng nhân tộc tấn công. Nhưng bây giờ, nhân tộc gặp đại kiếp nạn, đây là lúc yêu tộc chúng ta quật khởi, bây giờ chúng ta hành động cũng chỉ là vì cơ nghiệp ngày sau cho yêu tộc mà thôi!”

“Nực cười, ma tu cũng là nhân tộc, lời bọn họ sao có thể tin?” Quy Cửu cả giận nói.

“Bọn họ chỉ là thủ hạ của chủ nhân.”

“Các ngươi… Các ngươi có ý gì?” Quy Cửu cả kinh, dường như nghe ra ý nghĩa gì khác.

Yêu tộc từ trước đến giờ đều rất bài ngoại.

Quy Cửu khó có thể tưởng tượng được những yêu tộc đó sẽ cam tâm tình nguyện phục tùng hai người Mạc Hàn và Sùng Minh, bởi vì sức mạnh huyết mạch của những người đó không hề thấp, địa vị ở bên trong yêu tộc chắc chắn cũng không thấp. Thế nhưng bọn họ bây giờ lại tình nguyện đối phó đồng tộc, còn nói lời nói như vậy.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ chủ nhân trong miệng bọn họ, cũng là yêu tộc?

Quy Cửu không dám nghĩ đến.

Nhưng nếu nghĩ theo hướng đó, tất cả dường như đang mọc rễ nảy mầm, làm hắn khó có thể bỏ qua hoài nghi.

Hiển nhiên Bành Thiết Y cũng nghĩ đến điều đó.

“Không thể nào!”

Tinh thần hắn dao động, chân thân phượng hoàng luôn kiên cường chống đỡ đột nhiên tán loạn, rơi trên đất hóa thành hình người, sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng sợ, vừa nhìn đã biết là do dùng sức quá độ.

“Chúng ta cũng không muốn đi đến bước này.” Mạc Hàn nhấc theo đao, chậm rãi đi về phía mấy người Bành Thiết Y. Trong thời khắc sống còn, bị đồng tộc giết chết, đúng là quá đáng thương.”

Mạc Hàn chậc chậc hai tiếng, nhìn Bành Thiết Y, “Yêu tộc các ngươi thật là được trời cao chăm sóc, chỉ cần đầu thai tốt, dù mỗi ngày chỉ ăn cơm ngủ nghỉ cũng có thể tăng cao tu vi, hơn nữa tuổi thọ lại dài. Còn có thêm tầng trời Tiêu Dao riêng biệt cho các ngươi cư trú, chẳng cần quan tâm đến cái gì, nào giống như chúng ta, mỗi ngày đều phải vì sinh tồn, vì tăng cao tu vi mà chạy sống chạy chết, nhưng chỉ cần giết một vài người thì sẽ bị truy nã, bị đuổi giết, bị xem là đại ma đầu tội ác tày trời.”

“Ngươi bớt nói nhiều đi.” Sùng Minh lườm một cái, “Muốn giết thì ngươi cứ giết, cần gì nói mấy cái đó?”

“Hết cách mà, ai bảo ta cảm thấy không cam lòng làm gì chứ? Nhưng mà nếu cam lòng, lúc trước ta đã trực tiếp đầu thai rồi.” Mạc Hàn cũng không tức, từng bước một đi về phía Bành Thiết Y, “Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?”

“Khoan đã.” Một người trong yêu tộc nói, “Mạc tiên sinh, nói thế nào Bành Thiết Y cũng là nhân tài mới xuất hiện của yêu tộc ta, cứ giết chết như vậy thì thật sự quá đáng tiếc, không bằng trước tiên bắt hắn trở về, chỉ cần hắn thấy chủ nhân, chắc chắn hắn sẽ từ bỏ điều sai đi theo ánh sáng thôi.”

“Ngươi cảm thấy chủ nhân còn có tâm tư chiêu binh mãi mã sao?” Mạc Hàn thấp giọng nở nụ cười, “Bây giờ kiếp nạn đã thành, chỉ sợ chủ nhân cũng chẳng muốn làm cái gì. Suy nghĩ của ngài, không ai có thể đoán ra, vẫn nên giết tên Bành Thiết Y này đi cho sạch sẽ. Những kẻ có quan hệ với Chu Trường Dung, đều giống như trúng tà, hoàn toàn không sợ chết!”

“Ta và hắn không có quan hệ gì hết.” Bành Thiết Y không muốn tên của mình cùng đặt một chỗ với Chu Trường Dung. Chu Trường Dung hại hắn thảm lắm rồi, sao đến lúc chết vẫn còn bị dính líu quan hệ với tên đó nữa chứ?

“Lời ngươi nói không tính.” Mạc Hàn giơ đao lên, “Yên tâm, ta giết người rất khéo, tốc độ nhanh lắm.”

“Chờ đã…” Quy Cửu muốn lấy mai rùa của mình ra, có ý định ngăn cản.

Chỉ trong nháy mắt đó.

Động tác của Mạc Hàn giống như bị đột ngột bấm nút ngừng.

Không, không chỉ có hắn mà ngay cả những người khác bên cạnh hắn cũng bị bấm nút ngừng trong nháy mắt.

“Người có quan hệ với Chu Trường Dung, không chết được.”

Trên trời chậm rãi xuất hiện một bóng người.

Hai mắt Quy Cửu lập tức sáng ngời, “Thiếu, thiếu chủ!”

Mà những yêu tộc ở bên phía Mạc Hàn lúc này nhìn thấy Sư Vô Cữu, sắc mặt lại trở nên trắng như tuyết.

Hiển nhiên bọn họ biết Sư Vô Cữu.

Yêu tộc xuất hiện thêm một Chuẩn Thánh, dường như còn có quan hệ với Thánh Yêu Hoàng Đại Đế bệ hạ năm xưa, vì vậy bây giờ được Yêu Hoàng và các trưởng lão tôn xưng một tiếng “Thiếu chủ”, sao bọn họ có thể không biết?

Mấy người bọn họ, nào có thể là đối thủ của Chuẩn Thánh?

Sư Vô Cữu cúi đầu liếc mắt nhìn mấy người Quy Cửu một cái, lập tức hạ xuống đất.

“Mạc Hàn, Sùng Minh, đều là người quen cũ.” Trên mặt Sư Vô Cữu mang theo nụ cười, trong giọng nói cũng mang theo vẻ nhẹ nhàng, “Hai người các ngươi, hình như lúc trước cũng lừa ta.”

Hai người Mạc Hàn và Sùng Minh muốn trốn, nhưng giờ Sư Vô Cữu ở đây bọn họ có thể dễ dàng bỏ trốn sao?

Chỉ cần vừa đối mặt, thực lực, công pháp bọn họ lấy làm kiêu ngạo đều không đáng để nhắc tới.

“Nói đi, Dịch Chi Xuân nhốt mấy người Trần Hóa Vũ và Tử Sơn Quân ở đâu?” Sư Vô Cữu nhìn bọn họ hỏi, “Nếu không nói, ta cũng chỉ có thể sưu hồn, dù sao ta cũng có thể tìm được, các ngươi nghĩ cho kĩ.”

Dịch Chi Xuân?

Khoan đã, hắn nghe thấy cái gì?

Mấy người Quy Cửu và Bành Thiết Y cảm thấy hình như mình vừa nghe được một điều không nên nghe.

“Thì ra Chuẩn Thánh đại nhân đã gặp chủ nhân.” Mạc Hàn chế giễu nói, “Đã vậy, hẳn Chuẩn Thánh đại nhân ngài cũng hiểu, suy nghĩ của chủ nhân không phải là thứ chúng ta có thể phỏng đoán, chúng ta chỉ nghe lệnh làm việc thôi.”

“Hửm?”

Sư Vô Cữu nhẹ nhàng búng búng ngón tay, đầu gối Mạc Hàn tê rần, lập tức quỳ trên mặt đất.

“Nếu ngươi không nói thật, tiếp theo ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi.” Sư Vô Cữu nhẹ giọng nói, “Ta biết, ngươi là một người thông minh.”

“Nếu ngươi đã gặp chủ nhân, thì hẳn ngươi nên biết, chỉ khi sư phụ ở chỗ của chủ nhân, đó mới là nơi an toàn nhất.” Sùng Minh đứng ở bên cạnh nhìn Sư Vô Cữu, kiên quyết không rời nói, “Nếu các ngươi cứu sư phụ ra, cũng chỉ biến sư phụ thành con rối của các ngươi, cuối cùng hi sinh mà thôi.”

“Xem ra ngươi biết.” Sư Vô Cữu quay đầu nhìn về phía Sùng Minh, “Đáng tiếc, Tử Sơn Quân không liên quan gì đến ngươi.”

“Muốn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền không hề dễ dàng.” Sùng Minh dường chỉ chẳng bị lời nói của Sư Vô Cữu lay động, “Chủ nhân nói, chỉ cần đợi thêm mấy chục năm, thiên đạo cảm thấy đủ, tất nhiên sẽ thu tay lại. Lúc đó, cửu thiên thập giới đâu đâu cũng có oan hồn, các ngươi tiện tay siêu độ là đã có thể thu hoạch vô số công đức, muốn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền cũng dễ dàng hơn nhiều. Ngược lại, nếu các ngươi muốn mở ra vào lúc này, cuối cùng cũng chỉ có thể đi lên con đường như Thần Tàng mà thôi.”

Sắc mặt Sư Vô Cữu dần dần thay đổi.

Hắn nhận ra điều Sùng Minh nói cũng không phải không thể.

Thiên đạo đúng là rất cần Chu Trường Dung mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, nhưng sau đó thì sao?

Nếu tầng trời Hoàng Tuyền được mở ra, thật sự vẫn còn cần có một Chu Trường Dung sao?

Hoặc là nói, thiên đạo cần một Chu Trường Dung sống sờ sờ, có tình cảm, có tiêu chuẩn phán đoán của riêng mình sao?

Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám khẳng định điều đó, không phải sao?

Sư Vô Cữu phát hiện, có lẽ mọi thứ đều không đơn giản như hắn nghĩ.

Hắn suy nghĩ chỉ là cứu Trần Hóa Vũ ra, tập hợp quỷ tinh, giúp Chu Trường Dung thu thập công đức, mở tầng trời Hoàng Tuyền, mọi việc sẽ trở về quỹ đạo chính.

Mà bản thân Chu Trường Dung lại chưa từng nói qua, sau khi mở ra tầng trời Hoàng Tuyền thì sẽ thế nào.

Dường như Chu Trường Dung chưa từng cam kết gì cả.

Sùng Minh nói tới đó, nghiêm túc nhìn về phía Sư Vô Cữu, “Ngươi cam lòng nhìn Chu Trường Dung rơi xuống kết cục như Thần Tàng sao? Nếu ngươi không muốn, như vậy ta và ngươi giống nhau, ta tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi biết tung tích của sư phụ. Chu Trường Dung tự thân khó bảo toàn, một khi sư phụ ta trở thành quỷ tinh, chắc chắn sẽ phải chết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play