“……” Chung Dập hơi nhíu mày lại nhìn cô: “Mua vua gì vậy?”

Quy tắc thi đấu sao?

Quý Huyền Tinh ho nhẹ một tiếng, nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc nhưng có chút hổ thẹn.

A a a a a a a a Quý Huyền Tinh, mày nghiêm túc một chút đi!

Cô nhấp một ngụm trà, che giấu nói: “Không có việc gì.”

Chung Dập có chút bất đắc dĩ nhìn cô, theo bản năng vươn tay ra, muốn búng búng cái trán của cô. Nhưng cuối cùng lại chuyển phương hướng, cầm lấy ly cà phê ở một bên, giọng nói khàn khàn: “Tập trung một chút đi.”

“Vâng.” Quý Huyền Tinh đáp lời, khóe miệng lại nhịn không được giơ lên, ngay cả ánh mắt cũng mang theo ý cười không thể che giấu được.

Lúc ấy cô cảm thấy mình và Chung Dập sẽ mãi mãi tốt đẹp như vậy, chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến được hạnh phúc.

Sau khi hai người kết thúc, Chung Dập xem thời gian thì cảm thấy cũng không sai biệt lắm, liền dẫn cô đi ăn cơm.

“Muốn ăn cái gì?” Chung Dập một bên hỏi, một bên dùng tay chặn cánh cửa một cách tự nhiên, để cho cô đi ra ngoài trước.

Đôi mắt của Quý Huyền Tinh chớp chớp, nói: “Đây là địa bàn của anh, anh tương đối quen thuộc, có đề cử nào không?”

Cô bỗng nhiên cảm thấy sự hiểu biết của mình đối với anh giống như có hơi ít, tuy rằng số lần hai người đi ăn cùng nhau không phải ít nhưng dường như lần nào cũng là Chung Dập chiều theo ý cô.

Cô nghĩ mình cần hiểu anh nhiều hơn, dù sao thì……

Là bạn gái tương lai sao? Trước tiên cần phải hiểu rõ đối phương cho thật tốt.

Hai người song song đi xuyên qua phòng thư ký, cùng nhau vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của đám người phía sau.

Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, mọi người rốt cuộc cũng không kiềm chế được, buông đóng văn kiện trong tay, tắt những tab không cần thiết, mở giao diện chat rồi bắt đầu thảo luận một cách cuồng nhiệt.

“Vừa rồi động tác chặn cửa cũng thật quá tự nhiên! Chung tổng thật sự là một người dịu dàng trước sau như một a!”

“Khí chất của hai người rất hợp nhau, đứng chung một chỗ thật đẹp mắt, mẹ nó, tôi ngay cả tên con của họ là gì cũng đã nghĩ ra rồi!”

“Đúng vậy, đối thoại cũng thật ngọt ngào, tại sao khi tôi nghe câu ‘ địa bàn của anh’ thì liền cảm thấy có chút gì đó kiêu ngạo không thể giải thích được?”

Tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn khi bàn luận về tin tức bát quái của ông chủ, bản chất của con người chính là buôn chuyện, có thể khiến cho người ta quên đi nổi thống khổ của việc làm công, áp lực của công việc.

Mà chỉ có một người đang rũ đầu ở bên bàn làm việc của mình, hai mắt nhìn màn hình máy tính một cách vô hồn, chờ đợi thông báo đuổi việc của HR.

Vui sướng đều là của người khác, sẽ không ai biết được cô ta sắp trở thành kẻ lang thang thất nghiệp thì có bao nhiêu thống khổ.

-

Tập đoàn Hoa Dật tọa lạc tại khu thương mại CBD, được bao quanh bởi các trung tâm mua sắm. Chung Dập suy nghĩ một lúc rồi đưa cô đi đến một nhà hàng Teppanyaki kiểu Pháp.

Đầu bếp phục vụ bọn họ là một ông chú người pháp, trông giống như ông già Noel và vô cùng dí dỏm, hài hước. Các món ăn cũng rất tinh xảo, thường ngày Quý Huyền Tinh ăn rất chậm, vì vậy món này còn chưa ăn xong thì món tiếp theo đã làm xong, đặt trước mặt của cô.

Cô có chút sốt ruột, sợ để nguội sẽ làm ảnh hưởng đến hương vị nên vùi đầu cố gắng ăn.

Chung Dập vẫn không ăn uống gì, chỉ uống ly nước chanh ở trước mặt. Anh hơi hơi nghiêng đầu, trong mắt mang theo một nụ cười nhạt dịu dàng.

Sau đó anh quay đầu lại cười xin lỗi người đầu bếp, khi mở miệng thì nói ra một câu tiếng pháp rất chuẩn chỉnh: “S'il vous plat ralentir, mes enfants mangent lentement.” (Xin chậm một chút, người bạn nhỏ của tôi ăn rất chậm.)

Quý Huyền Tinh ngẩn người: “Anh vừa mới nói cái gì vậy? Anh học tiếng Pháp khi nào vậy?”

“Nói người bạn nhỏ của anh miệng nhỏ, ăn cái gì cũng chậm.”

Ba từ người bạn nhỏ này không biết tại sao lại chọc tới Quý Huyền Tinh, giống như mang theo vẻ cưng chiều và sủng nịnh đối với một đứa trẻ, nhưng cũng có một chút hương vị rất khó tả. Trong lòng cô vui vẻ, tuy rằng ngoài miệng không cười nhưng đôi mắt sáng ngời đều trần ngập vui sướng.

Một tay của Chung Dập đặt ở bên thành ghế, một tay cầm cốc nước trên bàn, lại mở miệng, khi nói thì mang một chút âm thanh giọng mũi: “Khi đi du học có gặp một người bạn cùng phòng người Pháp, học được vài ba câu.”

Ánh mắt của anh vẫn luôn ôn đạm yên lặng, thật giống như cái gì cũng không làm, chỉ là ngồi ở chỗ này, khiến người ta cảm thấy có một loại cao hứng lười biếng.

Quý Huyền Tinh cũng có thể cảm nhận được, vừa rồi anh nói chuyện lưu loát như vậy, không đơn giản chỉ là học được vài ba câu.

Anh chính là người như vậy, không bán lộng không khoe khoang không đem có nói thành không, là người đàn ông đúng mực, khiêm tốn. Thân sĩ thần bí, giống như một làn gió xuân nhè nhẹ, lại giống như một ánh sáng nhạt sâu thẳm trong khe núi.

Quý Huyền Tinh rất thích hương vị thức ăn ở đây, thanh đạm và tươi ngon, nhưng không nghĩ rằng Chung Dập sẽ thích. Cô âm thầm ghi nhớ trong lòng, cảm thấy hai người càng ngày càng xứng đôi.

Tốc độ chế biến đồ ăn của đầu bếp quả nhiên chậm lại, Quý Huyền Tinh cũng giảm bớt tốc độ ăn, vì vậy có thêm thời gian phân tâm.

Lúc này mới ý thức được Chung Dập hầu như chưa đụng vào bất cứ món nào ở trước mặt.

“Sao anh không ăn?” Có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Quý Huyền Tinh: “Anh không thích sao?”

Loại cảm giác này cô không biết phải miêu tả như thế nào, là bởi vì biết cô sẽ thích cho nên mới mang cô tới sao? Cho dù để anh đề cử thì anh cũng sẽ quan tâm đến khẩu vị của cô.

Ngoại trừ sự cảm động và thỏa mãn bao quanh khắp người thì cô còn có một chút áy náy và áp lực. Thứ cô muốn vẫn luôn là một mối quan hệ bình đẳng.

Chung Dập khẽ lắc đầu: “Không có cảm giác thèm ăn.”

Nhưng trên thực tế độ yêu thích của Chung Dập đối với nhà hàng này cũng không thấp. Khẩu vị của anh thiên về thanh đạm, nhà hàng này lại tinh xảo và sang trọng, nhưng không hiểu vì sao nó lại không hợp với khẩu vị của anh cho lắm.

Nghĩ cô gái nhỏ có lẽ sẽ thích nên liền tới đây.

Quý Huyền Tinh thở phào nhẹ nhõm không thể giải thích được, nhưng trong giây lát lại đột nhiên ý thức được cái gì đó, nhíu mày nói: “Anh bị cảm sao?”

“Có chút.”

Hôm nay bọn họ vẫn luôn ai bận việc nấy, chưa nói được với nhau mấy câu. Quý Huyền Tinh có chút ảo não khi đến bây giờ mình mới phát hiện ra, cô bỗng nhiên cũng không còn hứng thú ăn uống, hỏi: “Vậy anh muốn ăn cái gì?”

Chung Dập nhàn nhạt nhìn về phía cô, trên người anh luôn có một loại ma lực xoa dịu người khác, nói những lời mang theo sự trấn an: “Đừng quan tâm đến anh, anh không muốn ăn cái gì hết, em ăn đi.”

Anh hơi hơi cúi đầu, dùng cằm chỉ chỉ: “Phần này của anh xem như đã lãng phí, nếu em cũng không ăn thì sẽ lãng phí tâm sức của đầu bếp, khiến người ta buồn lòng.”

Chính là như vậy, anh luôn có thể thuyết phục được người khác.

Quý Huyền Tinh khẽ mím miệng một cái, tiếp tục ăn những món trước mặt, trong lòng vẫn có chút rầu rĩ không vui.

Lúc này, vị đầu bếp vẫn luôn xào nấu bỗng nhiên đã mở miệng: “Ce n'est pas un gentleman de provoquer une petite amie en colère, laissez-moi vous donner un spectacle unique.” (chọc bạn gái tức giận thì không phải là người đàn ông tốt, để tôi biểu diễn một kỹ năng độc đáo cho cô ấy xem)

Chung Dập nhạt nhẽo mở miệng: “Juste des enfants à la maison, mais merci, je crois que ce sera un spectacle merveilleux” (Chỉ là một người bạn nhỏ ở trong nhà, nhưng mà cũng cảm ơn, tôi tin rằng đó sẽ là một màn biểu diễn tuyệt với)

Trên mặt ông chú mập mạp đều là thất vọng, thậm chí cả bộ râu của ông ấy cũng giật giật cho hợp với tình hình lúc này: “Désolé, mais vous avez l'air vraiment bien” (xin lỗi, nhưng nhìn qua hai người thực sự rất xứng đôi)

Ông ấy nói xong còn nhìn lướt qua khuôn mặt của hai người với vẻ băn khoăn, cuối cùng giống như là đã chấp nhận sự thật. Sau đó khuôn mặt của ông ấy trở nên vui vẻ, bàn tay quay hai vòng ở trên không trung, bày ra bộ dạng vô cùng quý ông đối với Quý Huyền Tinh.

Quý Huyền Tinh sửng sốt, quay đầu hỏi Chung Dập: “Vừa rồi hai người nói cái gì vậy?”

Đôi mắt của cô rất sáng, ở dưới ánh đèn càng thêm phần thuần khiết, trên mặt đều là sự mờ mịt. Vốn dĩ chỉ là một câu hiểu lầm, nhưng không biết tại sao anh lại cảm thấy bây giờ mình có chút nói không nên lời.

Cuối cùng Chung Dập chỉ chọn những ý quan trọng, rồi giải thích một chút: “Ông ấy cảm thấy em không vui, muốn biểu diễn cho em xem một chút.”

Quý Huyền Tinh có chút tò mò: “Là cái gì?”

Chung Dập cười nhạt, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô: “Đến đây, lùi sang đây một chút.”

Cô làm theo, đôi mắt nhìn về phía trước, sợ chính mình sẽ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

Khi hai người đều đã lùi đến vị trí an toàn thì hai tay của ông chú người Pháp đã múa máy ở trên không trung, thực hiện những động tác phức tạp. Tất cả lực chú ý của Quý Huyền Tinh đều tập trung vào tay ông ấy, nghĩ thầm không phải là cái trò biến ra bông hồng đã cũ rich đấy chứ?

Lại không chú ý đến một cái tay khác của ông chú đã lặng lẽ đặt trên cái tấm sắt. Giây tiếp theo, một ngọn lửa bùng lên từ tấm sắt, sau đó càng lúc càng mạnh, tạo thành một ngọn lửa lớn, giống như một con rồng đỏ rực đang bay lượn ở trên không trung.

Quý Huyền Tinh không khỏi mở to hai mắt, ngay sau đó nở một nụ cười.

Chung Dập nghiên đầu nhìn qua, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ càng thêm sáng ngời diễm lệ bởi ánh lửa, trong đôi mắt sáng ngời và ẩm ướt của cô dường như có những ngôi sao đang nhảy múa. Anh lẳng lặng nhìn, rốt cuộc thì con ngươi nhạt nhẽo cũng không khỏi nổi lên một ý cười dịu dàng.

Sau khi hai người cơm nước xong xuôi thì Chung Dập đưa một ít tiền boa, sau đó đưa Quý Huyền Tinh về nhà.

Bây giờ đã là cuối tháng mười, ban đêm vào cuối thu có gió lạnh thổi phơ phất. Cửa sổ xe đóng chặt, có một mùi hương thoang thoảng lại có chút quen thuộc truyền đến chóp mũi của Chung Dập.

Anh bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực có chút thắt lại, ngẩn người hỏi: “Có lạnh không?”

Quý Huyền Tinh lắc đầu, nghiêng đầu sang hỏi: “Anh nóng sao?”

“Có chút.”

“Vậy anh mở cửa sổ đi, em không sao.”

Rốt cuộc vẫn là lo lắng cho cô, Chung Dập chỉ mở một khe nhỏ ở cửa sổ phía sau. Gió lạnh thấu xương lập tức thổi vào một cách tàn sát bừa bãi, va chạm trong không gian nhỏ hẹp, thổi đi mùi hương dịu dàng ngọt ngào của người thiếu nữ.

Chung Dập một tay nới lỏng cà vạt, sự ói bức trong lòng ngực vẫn không biến mất, ngược lại gió thổi vào khiến anh càng thêm đau đầu.

Nửa giờ sau, xe dừng dưới lầu của Thư Uyển nhất hào.

Chung Dập giữ vững tinh thần, giọng nói khàn khàn: “Đi lên đi, khi nào có gì cần hỏi thì nhắn tin cho anh.”

“Vâng.” Quý Huyền Tinh nhẹ giọng đáp lại, bỗng nhiên cảm thấy chính mình có lẽ nên nói cái gì đó, hoặc làm cái gì đó.

Chỉ là đơn thuần muốn kéo dài thời gian, cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian có thể trôi qua nhanh như vậy.

Cô vừa nghĩ, vừa muốn cởi dây an toàn ra. Đồng thời vô cùng ghét bỏ bộ não của chính mình, tại sao lúc này nó lại đột nhiên vô dụng như vậy.

Đầu óc ngu ngốc thì cũng thôi đi, ngay cả dây an toàn cũng muốn gây rắc rối cho cô, mở cả nửa ngày cũng không mở ra, khiến cho tâm trạng đang xáo động của cô lại trở nên bất ổn.

Cô rũ đầu, nhíu mày, sườn mặt xinh đẹp bởi vì nhẹ bĩu môi lại càng thêm trẻ con.

Chung Dập ở một bên lẳng lặng nhìn, trong lúc nhất thời cảm thấy buồn cười. Khẽ cười nói: “Nó chọc em ở chỗ nào vậy? Em dùng thêm một chút lực nữa thì toàn bộ dây an toàn sẽ bị em phá hủy mất.”

Anh nói xong, liền hơi hơi cúi người, dựa về phía cô.

“Sao anh lại mua cái xe chắc chắn như vậy?” Trong lòng Quý Huyền Tinh buồn bực mà nói những lời trẻ con, không có chú ý đến tay anh đã vươn về phía bên này, ngược lại còn mạnh tay ấn vào nút công tắc.

Khoảnh khắc đầu ngón tay ấm áp vô tình xẹt qua mu bàn tay của cô, cô cảm thấy nơi bị anh đụng trúng đã lập tức trở nên nóng rực. Tay cô chỉ vô thức cuộn tròn lại, toàn bộ bàn tay trở nên nóng bừng.

Cơ thể Quý Huyền Tinh không tự giác mà căng chặt, đôi mắt có chút hoảng loạn mà chớp chớp, lúc này mới ý thức được anh cách mình gần như vậy, gần đến mức có thể nhìn thấy thấy vòng xoáy nhỏ trên đỉnh đầu của anh.

Cả người cô đều bị mùi hương xuân quang nhàn nhạt trên người anh bao vây lấy, cảm thấy không khí xung quanh đều trở nên loãng hơn, hô hấp của cô có chút khó nhọc, ngay cả người cũng hơi choáng váng.

“Răng rắc ——”

Âm thanh yếu ớt được phát ra vô tận trong bầu không khí yên tĩnh này, như là một cái chốt phá vỡ không khí sền sệt trước đó, không khí lại tràn vào một lần nữa, Quý Huyền Tinh rốt cuộc cũng thanh tỉnh trở lại.

Giọng nói của Chung Dập vang lên từ chính đỉnh đầu của anh, mang theo chút suy yếu khàn khàn: “Được rồi, lúc nảy cái nút bị kẹt.”

Trong chớp nhoáng, đầu óc Quý Huyền Tinh bất tri bất giác vang lên, mới vừa rồi lòng bàn tay của anh nóng bỏng một cách dị thường. Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông khẽ nhắm lông mi tựa lưng vào ghế ngồi, giống như đang kìm chế thứ gì đó.

Cô không hề nghĩ ngợi gì mà cúi người qua, đặt tay lên trán anh.

Thật nóng.

Trong lòng Quý Huyền Tinh lộp bộp một chút, gấp giọng nói: “Chung Dập, anh phát sốt.”

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play