Quý Huyền Tinh uống trà sữa, khẽ chớp mắt với Chu Toàn Di.
“Thật là sảng khoái a, đúng là tự vả mặt mình.” Chu Toàn Di hưng phấn nói: “Không phải là cô ta vẫn luôn nhìn cậu không vừa mắt sao, vào buổi tiệc sinh nhật ấy còn nói rất nhiều về phẩm hạnh nhan sắc của cậu, lần này thật đúng là.... ha ha ha...”
Quý Huyền Tinh chậm rãi khuấy trà sữa, đuôi mắt khẽ hạ, khẽ “Ừ” giống như một con mèo lười biếng cao quý, gãi nhẹ vào lòng người.
“Cô ta lại có thể làm được đến mức này vì Tống Chính Sơ, thật đúng là sức mạnh của tình yêu.” Chu Toàn Di có chút thổn thức, lại nói: “Tuy nhiên cậu cứ đồng ý với cô ta như vậy, có phải là cũng quá tùy ý rồi hay không, cậu lại không muốn tham gia cái đó.”
Quý Huyền Tinh: “Ai nói tớ không muốn tham gia.”
Chu Toàn Di mở to hai mắt: “Vậy cậu-----“
“Tớ đã cố ý.”
Quý Huyền Tinh tao nhã cầm khăn giấy lau khóe miệng không có gì: “Đó chính là để cho những người nhìn tớ không vừa mắt phải nguyện ý quỳ xuống gọi tớ là bố.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Toàn Di, cô bình tĩnh sửa miệng: “----A, gọi là tiên nữ mới đúng.”
Chu Toàn Di quả thực hoàn toàn bội phục, giơ ngón tay cái lẩm bẩm: “Trâu bò.”
Thật là đủ độc ác, rõ ràng bản thân cũng cần đối phương hợp tác, lại tạo ra một hồi khó xử như vậy, còn làm cho người ta quỳ xuống gọi mình là tiên nữ.
Giây tiếp theo, cô nói thêm: “Nếu không phải có yêu cầu về số lượng, tớ cũng không cần đến cái gọi là đồng đội kia.”
Miệng Chu Toàn Di thành công há thành chữ o thật lớn: “....”
Phải chăng đây chính là sức mạnh của học bá sao?
Quý Huyền Tinh đẩy trà sữa sang một bên: “Có phải cậu muốn đi Pháp chơi không?”
Ánh mắt Chu Toàn Di lập tức sáng lên, giống như gà con điên cuồng gật đầu, cảm thấy quý tiên nữ này bây giờ cả người cũng đều phát sáng.
“Trong đội còn thiếu một người.” Tiên nữ nâng cằm lên: “Để tớ dẫn cậu bay nha.”
Nguyễn Vi Vi còn đang hơi mơ màng không biết vì sao người này bỗng nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy. Tống Chính Sơ cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái, kéo bốn người vào một nhóm để đi ghi danh.
Chu Toàn Di đã nói dối để có thể thành công tham gia, nói đùa rằng đội bọn họ xếp hạng nhất trong các khóa học chuyên nghiệp, hạng nhất về thành tích tổng thể, và đứng top 1 trong mười hội sinh viên có khả năng tổ chức.
Mà Quý Huyền Tinh chỉ nói một câu tùy ý khác, nhưng cô cần phải khống chế chỉnh thể thời gian xuất nhập khẩu của hàng hóa, nói xong liền biến mất, ngay cả việc báo danh cũng là để Chu Toàn Di thay cô làm.
-
Lý Hạng Minh gõ cửa tiến vào, mang theo văn kiện mới.
“Chung tổng, những tài liệu này cần được ngài ký.” Anh ấy đặt tài liệu lên bàn, rũ mắt nhìn xuống bữa ăn chưa được đụng đến, lại nói: “Đây là thuốc của anh, đừng quên uống nó.”
Qua vài giây, Chung Dập đọc xong văn kiện trong tay mới ngẩng đầu lên, lúc mở miệng âm thanh có hơi khàn khàn: “Biết rồi, lui xuống đi.”
Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, lấy nước uống hai viên thuốc trên bàn, lúc này mới có thời gian nhìn tin nhắn trả lời trên điện thoại di động, tất cả chỉ như là một chuyện thư giản.
Một lát sau, biểu cảm của anh có hơi thả lỏng, nhìn văn kiện đang xếp thành núi trên mặt bàn, chậm rãi gõ mấy chữ.
[Chung Dập]: Không bận.
[Chung Dập]: Em muốn gian lận sao?
Lúc này Quý Huyền Tinh vừa biến mất trong nhóm chat đang ôm điện thoại di động trả lời tin nhắn. Cô đợi hơn mười phút mới nhận được tin nhắn, vừa nhìn thấy liền nổ tung trong nháy mắt, mười ngón tay tung bay trả lời.
[Quý Huyền Tinh]: Sao có thể tính là gian lận được???
[Quý Huyền Tinh]: Đây gọi là giúp đỡ từ bên ngoài vô cùng hợp lý!
[Quý Huyền Tinh]: Anh đây chính là vu khống, em sẽ nói với cậu nhỏ của em!!!
[Chung Dập]: Chỉ có trẻ con mới kiện với người lớn.
Quý Huyền Tinh nhìn thấy lời này, tim bỗng nhiên đập nhanh lợi hại, cô khẽ cắn môi, gõ chữ rồi lại xóa, cuối cùng mới cẩn thận kiểm tra vài lần rồi gửi đi.
[Quý Huyền Tinh]: Ai bảo anh ngày nào cũng gọi em là trẻ con, vậy sau này chúng ta sẽ đều là người lớn, giao tiếp bình đẳng.
Thời gian chờ đợi giống như đặc biệt dài, thật giống như mỗi giây đều được đại não tự động kéo dài ra vô số lần, mỗi giây chờ đợi đều làm cho người ta trở nên lo lắng, rồi lại tràn ngập sự hưng phấn khi chờ đợi.
Cuối cùng, điện thoại di động nhẹ nhàng kêu lên.
Quý Huyền Tinh đưa tay đè trái tim đang điên cuồng đập mạnh rội vội vàng nhìn xem, lại phát hiện chỉ là tin nhắn Chu Toàn Di xác nhận tin tức một lần nữa với cô, cô hít sâu kiểm tra sau đó nhắn lại: [Không có vấn đề gì, cảm ơn cậu, GIF hôn.]
Cô lại mở lại hộp thoại của Chung Dập trên điện thoại di động, thấy không có bất cứ tin nhắn mới nào được cập nhật, tinh thần sa sút nói không nên lời.
Cô khẽ ấn vào avatar nho nhỏ của Chung Dập, nhỏ giọng oán giận.
“Có biết không trả lời tin nhắn là rất bất lịch sự hay không.”
“Bận chết anh, quên đi.”
Một giây sau, tin nhắn mới được chuyển đến, khóe miệng Quý Huyền Tinh nhịn không được mà cong lên.
[Chung Dập]: Được rồi, người lớn, có cần phải cho người đón em không?
Cô càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mà ôm điện thoại di động cười ngây ngô. Một bước dài như vậy trên vạn lý trường thành quả thực là một bước nhảy vọt!
[Quý Huyền Tinh]: Không cần, em tự đi được.
Cô nhắn xong, nhanh chóng thay quần áo, ôm máy tính đi ra ngoài.
........
“Ai thế, đó là ai vậy, được trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tự đi đón, còn ngồi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc?”
“Không biết, nhưng mà trông thật đẹp a, khí chất kia vừa thần tiên vừa thanh thuần.”
“Đúng vậy, nhìn kỹ đi, cô ấy vừa mới nhìn tôi một cái, oa, một người phụ nữ như tôi cũng không chịu nổi.”
“Nhưng nhìn qua có hơi trẻ, giống như là học sinh vậy.”
Trong mắt mọi người tất cả đều là tin đồn, sau khi Lý Hạng Minh tự mình đưa người vào liền tiếp tục làm việc. Sau khi mọi người nhìn thấy anh ấy liền vội vàng la ó, nhưng trong mắt tất cả đều truyền đến sự mập mờ không nói nên lời.
Quý Huyền Tinh không thường xuyên đến đây, ở Tập đoàn Hoa Dật không có mấy người biết cô. Cô không biết bên ngoài bởi vì sự xuất hiện của mình mà đang điên cuồng thảo luận, dẫn tới một trận cuồng chiều ăn dưa.
Trong phòng làm việc, Quý Huyền Tinh ngồi bên cạnh bàn khách nhỏ, lấy máy tính ra mở máy.
Trong phòng làm việc này, hơi thở thuộc về Chung Dập quá mức mãnh liệt, tất cả mọi thứ bên trong hoàn toàn thuộc về anh. Đây không phải lần đầu tiên cô đến đây nhưng hiếm thấy có hơi không được tự nhiên, đại khái là bây giờ cô biết rõ mục đích của bản thân là không thuần khiết.
Mà ngoại trừ việc không được tự nhiên thì lại có một loại cảm xúc hưng phấn không nói nên lời. Cô giống như mèo con xông vào rừng rậm, liều mạng xông vào lãnh địa của hổ vương. Mà không phải là cô đến cướp thức ăn với hổ, cô là muốn.... ăn con hổ đó.
Cô đưa tay lên sờ sờ gương mặt có chút nóng bỏng, sau đó hỏi: “Em ở đây thật sự sẽ không quấy rầy anh làm việc sao?”
Mặc dù.... cho dù có quấy rầy thì cô cũng sẽ không đi, cùng lắm là cô không nói lời nào. Nhưng cô vẫn hỏi một câu như vậy, hơn nữa là mang tâm lý âm thầm cảnh cáo Chung Dập – nếu anh dám nói em ở chỗ này sẽ làm phiền nah, anh liền xong đời.
Chung Dập uống một ngụm nước, cổ họng có hơi đau đớn, trong mắt tất cả đều là ôn hòa: “Sẽ không.”
Âm thanh của anh so với lúc trước giống như có nhiều giọng mũi hơn, có hơi lười biếng dễ nghe. Quý Huyền Tinh bỗng nhiên thất thần, lỗ tai có chút nóng.
Nhưng một giây sau, cô có vẻ không hài lòng.
Cô ở đây sẽ không quấy rầy anh chứng tỏ cô hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với anh, điểm này cũng quá làm cho người ta uể oải đi!
Cô là một người sống sờ sờ, lại là một cô gái rất đẹp, nhưng đối với anh lại không có ảnh hưởng.
Rốt cuộc là nói anh không bị hấp dẫn bởi sắc đẹp hay là cô không đủ hấp dẫn đối với anh?
Ah ah ah ah ah, ah, thật là kiêu ngạo!
Bản thân cô cũng cảm thấy mình thật kiêu ngạo!
Chẳng bao lâu sau, anh đã chứng minh bằng hành động thực tế rằng anh thực sự sẽ không bị cô quấy rầy. Văn kiện trên bàn được nhấc lên nhẹ nhàng, Quý Huyền Tinh có chút khó chịu ngẩng đầu nhìn qua.
Vừa nhìn, bất giác liền sửng sốt.
Ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào sườn mặt của anh, mái tóc vô cùng gọn gàng nhìn qua càng thêm đẳng cấp, ngũ quan lưu loát dưới hàm lập thể đều thu hút ánh nhìn của người khác một cách tự nhiên, nhưng lúc này, khi anh chuyên tâm làm việc,trên người lại mang theo loại khí thế này, so với vẻ ngoài của anh càng thêm hấp dẫn người khác.
Anh lật xem văn kiện một cách nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú, ngón tay thon dài lật từng trang giấy, lúc này toàn bộ văn phòng giống như yên tĩnh lại, chỉ có tờ giấy kia phát ra âm thanh xào xạc.
Quý Huyền Tinh nhìn, tâm tình vốn nóng nảy cũng trầm xuống.
Cô lấy lại tinh thần, tập trung hoàn toàn vào máy tính trước mặt. Bọn họ đã tham gia vào một cuộc thi thương mại mô phỏng nhằm điều hành một công ty thực hiện trên nền tảng ảo.
Họ sẽ thực hiện chế biến và mua bán xuất nhập khẩu, sau đó xem xét doanh thu cuối cùng.
Các trận đấu tương tự đã có rất nhiều trước đó, Quý Huyền Tinh tìm hiểu về cách bố trí cũng như nhịp điệu của một số nhà vô địch, có lẽ cô cũng biết.
Loại trận đấu này thực sự cuối cùng vẫn là kiểm tra chất lượng tâm lý tổng hợp và kiểm soát, đó là sức mạnh tổng hợp.
Tài khoản của trận đấu sẽ được trường học thống nhất mở ra, cũng có một số nền tảng ảo tương tự, Quý Huyền Tinh chọn một cái sau đó mở một tài khoản để luyện tay.
Mặc dù mục đích tham gia cuộc thi là ích kỷ, nhưng cô là loại người quyết định làm gì thì sẽ nghiêm túc và thực sự làm tốt.
Lúc đầu, cô chỉ thăm dò liên lạc, sau đó tìm hiểu các quy tắc thì cô cảm thấy rất vui. Trong phòng ngoại trừ âm thanh của tài liệu được lật qua lật lại thì chính là âm thanh gõ máy tính.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ trong chốc lát hơn hai giờ đã trôi qua.
Chung Dập đã hoàn thiện lại các chi tiết của dự án M&T về những vấn đề gặp phải trong cuộc họp vừa qua, cuối cùng cũng thả lỏng được phần lưng căng thẳng của mình.
Anh uống một ngụm nước, nghiêng đầu nhìn, không ngờ cô bé lại vẫn ngồi bất động.
Anh ấn đường dây liên lạc nội bộ, gọi một ít đồ uống rồi từ từ bước tới.
Quý Huyền Tinh rũ mí mắt xuống, lông mày nhíu lại giống như gặp phải phiền toái.
Biểu cảm của cô rất nghiêm túc, mái tóc dài dày xõa xuống, hơi che khuất một nửa khuôn mặt.
Nào có chuyện đến tìm anh trợ giúp mà hai tiếng liền không nói với anh dù chỉ một câu.
Ngoan ngoãn như thế làm cho anh có hơi không quen.
Chung Dập cảm thấy bản thân trợ giúp từ bên ngoài như thế này sẽ phải làm gì đó, nếu không thì không phải rồi.
Anh đến gần, hơi cúi xuống nhìn về phía màn hình.
Vừa nhìn, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đứa nhỏ này có chút thông minh biết chia đôi khối lượng để giảm phí vận chuyển, nhưng cứ như vậy chỉ một hai cái.
Các đơn vị sản phẩm không dễ dàng phối hợp, khó trách nhìn qua có vẻ buồn như thế.
Anh chỉ muốn mở miệng, đột nhiên, có một hương thơm không thể nói truyền vào chóp mũi của anh, sạch sẽ ngọt ngào, hơi thở độc nhất vô nhị.
Cổ họng của anh hơi thắt lại, theo bản năng muốn lùi lại. Mà lúc này Quý Huyền Tinh bỗng nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp đối mặt với ánh mắt của anh.
Tay Chung Dập chống lên lưng ghế, khoảng cách và tư thế như vậy khiến cô có ảo giác được ôm ấp, cảm thấy có một dòng điện nho nhỏ chạy dọc lưng khiến cô bất giác ngồi thẳng người.
Khuôn mặt của cô bắt đầu nóng lên, cắn nhẹ môi nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười.
Mà Chung Dập khẽ giật mình, mới phát hiện tư thế hiện tại có chút không ổn. Vốn là không có gì, nhưng vừa rồi anh bỗng nhiên trốn tránh như vậy lại hình như thật sự có.
Không khí có chút yên tĩnh, dường như có thứ gì đó đang lặng lẽ lên men.
Anh có chút buồn cười xoa mũi, sao lại có chút khó chịu với đứa nhỏ này chứ, anh vừa định mở miệng, đột nhiên “Đinh ——” một tiếng.
Tiếng va chạm giữa các đồ sứ truyền đến trong văn phòng yên tĩnh, phá vỡ sự lên men im lặng, một sự yên lặng khác bỗng dâng lên.
Không khí ngập sự ngưng tụ mới.
“Cái đó.....Thực xin lỗi.”
Hai người cùng lúc nhìn qua, liền thấy người cầm khay mang vẻ mặt “Tôi cái gì cũng không thấy” nhìn bọn họ, giống như bản thân rất nhỏ bé.
Tất cả đều là xấu hổ và căng thẳng.
Quý Huyền Tinh vốn có chút nóng mặt, trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, ngay cả vành tai cũng nóng lên.
Tần Tư Nguyệt chạy ra như được đại xá, khẽ ấn vào trái tim nhỏ bé bị kinh hách.
Chúa ơi, cô ta vừa làm gì vậy?
Cô ta quấy rầy sếp hôn người yêu a!!!!
Chị Khả Khả nói đúng, bản thân thật sự không xứng với chủ ý của Chung tổng, bên cạnh có một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, sao còn có thể coi trọng người khác.
À.
Có phải bây giờ cô ta đã có thể viết thư từ chức trực tiếp, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi?
“Tần Tư Nguyệt, đứng đây nghĩ gì đấy? Đã đưa đồ vào chưa?”
Tần Tư Nguyệt cả người có chút phiêu phiêu, ấp úng nói: “Đang nghĩ muốn viết thư từ chức.”
Lý Hạng Minh nhíu mày nhìn cô ta, vừa định nói chuyện, Tần Tư Nguyệt bỗng nhiên tỉnh táo lại, cảm thấy mình vẫn có thể được cứu, đứng đắn nói: “Lý hạng Minh, tôi đề nghị anh không nên đi vào lúc này.”
“?”
Trong văn phòng, Chung Dập không dấu vết nhìn đứa trẻ bên cạnh, thấy người kia khẽ rũ mí mắt ngồi ở đó, dường như còn có chút sững sờ.
Anh đã rất tự nhiên bỏ qua sự bối rối vừa nảy, lấy khay đặt trên bàn, âm thanh bình thường nhẹ nhàng: “Dùng trà chiều một chút.”
“Trà?”
“Ừm.”
Bàn tay cầm nĩa bánh ngọt của Quý Huyền Tinh hơi run rẩy.
Con ngươi Chung Dập không khỏi trầm xuống, chỉ cho rằng cô còn đang ngượng ngùng. Cũng đột nhiên nhận ra rằng cô đã lớn, sau này cũng nên chú ý một chút.
Anh một lần nữa chuyển chủ đề: “Có thể vận dụng kiến thức trong sách giáo khoa một cách hợp lý ổn định, cũng là có chút đầu óc, nhưng suy nghĩ về mọi thứ vẫn không phải là rất toàn diện, em có thể thử phối hợp từng cách báo giá khác nhau.”
Chỉ có quỷ mới biết bây giờ Quý Huyền Tinh quả thực đang kích động nghĩ a a a kêu to, vừa rồi thiếu chút nữa liền ôm được anh. Trong thực tế, Vạn Lý Trường Thành dường như cũng không khó lắm, lúc này trong đầu đầy “Về với mèo con của ngươi đi, ta muốn trở thành nữ nhân của vua.”
“Cái gì gọi là tiền có thể mua được vua?” Lúc này vừa nghe, cô ngẩng mạnh con ngươi lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Chung Dập.
Mua đi! Bao nhiêu tiền cũng ok!
Lấy ra tất cả đi, có phá sản cô cũng muốn mua!
TYT & Ruby team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT