Quý Huyền Tinh đóng cửa lại, sau khi thay dép liền ngồi thừ trên ghế sofa.

Cô không thể nào nghĩ ra được, sao người đến đưa chìa khóa cho cô lại là Chung Dập. Cô về nước chưa đầy hai tiếng đồng hồ đã gặp mặt anh hai lần rồi, điều này thật là...

Quý Huyền Tinh vùi mặt vào lòng bàn tay, bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi. Cô không muốn đi đâu nữa cả, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên, giống như có dự cảm điều gì đó không tốt, cô ngơ ngác nhìn về cánh cửa, không muốn đi mở nó ra.

Cô mím môi, hô hấp hơi loạn lên, sau đó cô ngồi thẳng người lên, nhưng lại không di chuyển chút nào.

Người ngoài cửa dường như đang cùng cô so kè sự kiên nhẫn, hai giây sau, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Quý Huyền Tinh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, giống như đang đưa ra một quyết định nào đó vậy, sau đó cô mở mắt ra và đứng lên đi mở cửa.

Cô đứng ở trước cửa, cũng không vội vàng mở cửa mà theo thói quen nhìn vào lỗ chống trộm trên cửa.

Cùng lúc làm động tác đó, cô mới chợt nhớ ra thói quen này cũng là do Chung Dập dạy cho cô.

Lúc ấy cô vẫn luôn sống một mình, thi thoảng Chung Dập sẽ đến tìm cô, cô sẽ luôn chạy từng bước nhỏ xông ra mở cửa cho anh.

Chung Dập thấy cô thở hổn hển sẽ nhìn cô vài giây, sau đó cúi nhẹ người xuống, để tầm mắt hai người ngang bằng với nhau.

Ánh mắt ấm áp dịu dàng của anh lúc ấy thật sự đẹp đến khó tin, đôi mắt ấy càng đen láy và sâu thăm thẳm, anh nhìn cô chằm chằm, khiến trái tim cô đập loạn nhịp nhưng Quý Huyền Tinh vẫn cố gắng giả vờ trấn tĩnh.

"Làm sao vậy ạ?"

Nhưng cô không nhận ra được thật ra giọng nói của cô có chút run rẩy.

Bỗng nhiên Chung Dập đưa tay lên gõ nhẹ lên trán cô một cái, giọng nói rất thờ ơ: "Sao em biết là anh đến, lỡ như là người lạ thì sao? Lần sau nhớ là phải nhìn trước một cái có biết hay không?"

Có lẽ là do ánh mắt của anh khi ấy quá đỗi dịu dàng, lại có lẽ là do từng lời nói dịu dàng chầm chậm quá mê người. Dù sao thì khi ấy cô đã khắc vào trong lòng mấy lời nói đó, biến nó thành một thói quen.

Về sau này, không cần biết là đi đến đâu, chỉ cần có người gõ cửa thì cô sẽ luôn nhìn một lần trước rồi mới mở cửa.

Cũng rất may cô có thói quen ấy, chính thói quen này đã cứu cô và Áo Áo một mạng.

Còn nhớ lúc đó cô đang ở nhà chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, dì giúp việc cùng với Áo Áo cũng đang chơi ở trong phòng. Bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh rất lớn, người đến không có ý tốt gì.

Phòng làm việc nằm ngay sát cửa lớn của phòng khách nên cô là người nghe thấy âm thanh đầu tiên, cô đứng lên đi về phía cửa. Chỉ là cô không hề mở cửa ngay mà theo thói quen nhìn qua lỗ chống trộm, tim cô thình thịch hai nhịp.

Người đó giấu 1 cánh tay của mình sau lưng, giống như đang giấu một thứ đồ gì đó.

Lúc này, dì giúp việc vừa mới ru cho Áo Áo ngủ xong, cũng nghe thấy tiếng mà đi ra. Cô vội xoay người lại, đưa một ngón tay lên môi ra hiệu yên lặng, ý bảo dì ấy đừng lên tiếng.

Sau đó cô chỉ về phía phòng trong, muốn để cho dì giúp việc vào trong cùng với Áo Áo, để tránh khi đứa nhỏ thức dậy không thấy ai thì khóc lên.

Người ngoài cửa lại đập cửa thêm hai cái nữa, cũng cố gắng nhìn vào bên trong. Quý Huyền Tinh cách một cái kính chống trộm nhỏ xíu nhìn thẳng vào mắt hắn ta, có lẽ là do cảm nhận được nguy hiểm, lông tơ của cô dựng đứng hết cả lên.

Sau đó thì người đó đã bỏ cuộc, hùng hùng hổ hổ bỏ đi. Cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô mới phát hiện, mồ hôi lạnh đã chảy ra ướt sũng cả người.

Sau đó thì cảnh sát đã đến để lấy lời khai, khi ấy mới được biết tên này là tội phạm truy nã vô cùng nguy hiểm.

...

Lúc này, cô đứng ở ngay cửa, cách một lớp thủy tinh trên cách cửa nhìn thấy gương mặt của Chung Dập, thế mà cô có cảm giác như đã qua mấy đời rồi vậy.

Cô hít thật sâu, sự kháng cự bài xích trong lòng cô bị kí ức ấy thổi nhẹ qua, cũng trở nên nhạt đi rất nhiều.

Chung Dập dường như vẫn rất kiên nhẫn, biểu tình trên gương mặt vẫn nhàn nhạt ấm áp. Giống như anh biết cô đang ở bên trong nhìn ra vậy, ánh mắt anh trầm lắng nhìn thẳng vào lỗ kính chống trộm, cứ như đang đấu mắt với cô.

Quý Huyền Tinh không kịp đề phòng bị ánh mắt đen huyền của anh nhìn đến khiến nhịp tim cũng hẫng mất một nhịp.

Vào lúc này, Chung Dập lại nhấn chuông một lần nữa.

Giống như một sự thúc giục vô hình, lại giống như... sự kiên nhẫn chờ đợi và dung túng của anh với cô.

Quý Huyền Tinh hơi co ngón tay mình lại, cắn nhẹ môi dưới sau đó mở cửa ra.

Vẻ mặt của anh bỗng chốc có hơi giật mình, giống như không ngờ rằng cô sẽ mở cửa nhanh như thế.

Vẻ mặt này của anh khiến Quý Huyền Tinh cảm thấy không được tự nhiên, vốn dĩ đã rất gượng gạo vì không biết anh sẽ đến, lúc này lại càng thêm thấp thỏm lo lắng.

Bầu không khí dường như muốn đông đặc lại, cô bỗng dưng muốn tìm thứ gì đó để đập nát.

...Muốn ra sao thì ra đi!

Ngược lại thì Chung Dập là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, anh chầm chậm nói, giọng nói của anh mang theo vài tia  lười biếng: "Em đang sắp xếp đồ đạc hay đang nghỉ ngơi vậy, anh đến có phải đã làm phiền đến em rồi không?"

Quý Huyền Tinh ngẩn người một chút, không ngờ rằng anh chỉ cần nhẹ nhàng bình tĩnh nói một câu như thế đã hóa giải được hết những ngượng ngùng ban nãy, đưa một bậc thang để cho cô bước xuống.

Rất tự nhiên mà giúp cô tìm một lý do cho sự chậm trễ mở cửa của cô.

Anh vẫn luôn như thế, có thể dùng vài ba câu nói để thay đổi cục diện, tiến lùi đúng mực, khiến cho mọi người đều không cảm thấy quá khó xử.

Quý Huyền Tinh ngày trước mê mệt dáng vẻ ung dung tự tại này của anh, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy năng lực này của anh quá mức tuyệt tình.

Làm sao anh có thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra như vậy!

Quý Huyền Tinh không muốn thất thố trước mặt anh bèn cười nhẹ nhàng, bình tĩnh nói: "Cũng không có gì, đang chuẩn bị ngủ."

Cô tiếp tục đem vấn đề vứt lại cho anh... nút thắt này gỡ không được, anh tự xử đi.

Đầu mày Chung Dập nhướng lên, bỏ đi dáng vẻ khiêm tốn hữu lễ thường ngày, anh nói với cô: "Em không định để anh vào trong ngồi một chút sao?"

Vào ngồi thì cứ vào thôi, tôi sợ anh chắc!

Quý Huyền Tinh mắng anh một lượt từ đầu đến chân, nhưng trên mặt thì không để lộ biểu cảm gì, nghiêng người ra chừa một con đường cho anh đi vào, thậm chí cô còn đưa tay ra hiệu mời anh vào bên trong.

Chung Dập nhìn cô một lát, dường như bị chọc tức đến muốn bật cười, khóe miệng anh nhếch lên. Bỗng nhiên anh đưa tay lên, hai ngón tay chỉ nhẹ lên trán cô.

Dùng giọng thì thầm nói: "Cô gái nhỏ..."

Giọng anh hơi ngân dài, âm cuối kéo dài khiến giọng anh có thêm mấy phần lười biếng. Nhưng nghe kỹ hơn lại có cảm giác bịn rịn bất lực không nói nên lời được ẩn giấu bên trong.

Quý Huyền Tinh nhìn theo bóng lưng của anh, cô trề môi thấp giọng mắng: "Tên già này!"

Cô cũng đi theo sau, cố ý ngồi xuống một phía ghế sofa cách chỗ anh ngồi khá xa, cô cười nói: "Vừa mới trở lại, trong nhà cũng không có đồ ăn đồ uống gì cả, không thể tiếp đãi anh rồi."

Giọng nói của cô không có một tí chân thành nào cả, nụ cười trên mặt cũng rất giả tạo, người bình thường cũng có để nhìn ra cô không muốn gặp anh, đừng nói đến đây còn là Chung Dập.

Chung Dập bỗng nhiên đưa tay về phía Quý Huyền Tinh: "Đến đây, để anh nhìn một chút."

"?"

Quả tim trong lồng ngực Quý Huyền Tinh bỗng chốc đập rất nhanh, cũng không biết là anh còn muốn làm gì nữa.

Là muốn lật bài ngửa hay...

Cô còn chưa kịp hiểu được, Chung Dập đã mỉm cười mở miệng: "Để anh nhìn xem, Tiểu A Tinh nhà chúng ra có phải đã ở nước ngoài thay đổi thành người khác rồi hay không, sao mà vừa gặp anh đã không biết cách nói chuyện đàng hoàng nữa vậy."

Quý Huyền Tinh: "..."

Có thể nói là thay da đổi thịt, còn biến ra được thêm một đứa nhóc nữa kìa.

Liên quan gì tới anh chứ!

"Tiểu A Tinh em bị làm sao vậy, vừa mới nhìn thấy anh là trốn, là anh đã làm gì có lỗi với em sao?" Chung Dập bình tĩnh hỏi, nhưng bỗng nhiên ngữ khí của anh thay đổi, nhiều hơn mấy phần thực lòng và nghiêm túc: "Nếu thật sự là vậy, anh đã làm gì chọc em giận thì anh xin lỗi em trước."

Quý Huyền Tinh đột nhiên nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh, ánh mắt nhàn nhạt không có cảm xúc thường ngày được thay đế bằng sự nghiêm túc khó thấy, vô cùng chân thành, lại khiến cô có cảm giác anh trông có vẻ rất vô tội.

Nghe như thế này cứ như quan hệ giữa bọn họ vẫn còn rất tốt vậy, anh chỉ là đang xin lỗi một cô em gái đang ương bướng mà thôi.

Trong tích tắc, Quý Huyền Tinh bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.

Anh không hề biết?!

Anh thật sự không hề biết có chuyện gì đã xảy ra.

Tâm tình của Quý Huyền Tinh lúc này đang gió cuộn sóng trào, nếu như anh vẫn luôn chẳng biết gì cả, vậy thì mấy năm nay cô dằn vặt đau khổ như thế là vì cái gì chứ?

Chung Dập vẫn thản nhiên nhìn cô, sâu trong ánh mắt ấy là sự dò hỏi và khó hiểu. Có lẽ là còn có một xíu gì đó thấp thỏm... hay là anh thật sự đã làm điều gì có lỗi với cô rồi.

Nếu như anh đã không biết thì làm sao có thể tính là có lỗi chứ.

Tất cả đều là do cô tự làm tự chịu mà thôi.

Cô cảm thấy bản thân mình như bị rút hết sức lực, thân thể và linh hồn bị tách ra thành hai nửa. Một nửa là cảm giác muốn tan vỡ sụp đổ, nhưng một nửa còn lại thì bình tĩnh, lý trí để lạ.

"Không có..." Cô khó khăn mở miệng nói.

Chung Dập nhướng mày, rõ ràng là không tin, anh kéo giọng nói: "Vậy em nói anh nghe, anh gọi cho em nhiều cuộc điện thoại như thế, em không hề bắt máy mà ngược lại còn cho số điện thoại anh vào danh sách đen là tại sao?"

Cổ họng Quý Huyền Tinh khàn đặc lại, cô há miệng nhưng không tìm được lý do, khô khốc nói: "Có thể là do em trượt tay thôi..."

Chung Dập nhận ra giọng nói của cô rất lạ, đầu mày chau lại. Bỗng nhiên anh đứng dậy, bước về phía cô, rất tự nhiên mà đưa tay lên, đặt tay lên trán cô.

Lúc này Quý Huyền Tinh không hề tỉnh táo, cô không biết là anh đã đến gần cô từ khi nào, Sự ấm áp trên trán đã dọa cô giật mình, cứ như chạm phải thứ gì đó nóng hổi, cô vô thức muốn né đi.

Nhưng cô tránh không được.

"Em trốn gì chứ?" Chung Dập thấp giọng nói, một tay giữ lấy gáy của cô, một tay cảm nhận nhiệt độ trên trán cô: "Thấy khó chịu ở đâu à?"

Hốc mắt Quý Huyền Tinh chua xót, cô khàn giọng cố gắng nhịn lại không bật khóc, giọng nói cô tựa như đang cầu xin: "Em đang mệt lắm, em muốn ngủ một lát có được không?"

Chung Dập thấy cô không bị sốt, lúc này mới yên tâm. Cũng cảm thấy chuyện ngày hôm nay mình làm không được tốt, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nếu như hôm nay anh không đến, thì cô gái nhỏ này không biết còn trốn anh đến khi nào.

Tuy rằng... Quý Huyền Tinh vẫn không chịu nói thật cho anh biết.

Chung Dập cảm thấy rất bất lực và chán nản, anh nhẹ nhàng vuốt đầu cho Quý Huyền Tinh, vuốt cho những phần tóc con mà anh làm lộn xộn lại trở nên mềm mượt một lần nữa. Kỳ lạ là động tác này lại khiến cho tâm trạng của anh tốt hơn một chút: "Em đi ngủ trước đi, lát nữa anh dẫn em đi ăn."

Quý Huyền Tinh không hề nghe thấy anh nói gì cả, cả người cô lúc này cứ ngây ra. Cô đứng lên, đi về phía phòng của mình sau đó đóng cửa.

Tất cả các động tác của cô đều dựa vào bản năng cả.

Cho đến khi cô nằm được xuống giường, đắp chiếc chăn ấm áp mềm mại lên, ý thức của cô mới từ từ quay trở lại.

Cô cuộn tròn mình lại, trùm chăn kín hết cả người, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà khóc lên.

...

Quý Huyền Tinh không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, lúc cô tỉnh lại một lần nữa thì trời bên ngoài đã tối đen rồi.

Cô từ từ ngồi dậy. Ý thức và lý trí cũng từ từ trở lại trong đầu cô. Cô nhớ ra, trước đó Chung Dập hình như có nói muốn đưa cô đi ăn cơm.

Cũng không biết là anh có còn ở đây hay không.

Quý Huyền Tinh ôm lấy hai chân, suy nghĩ về tình huống của mình hiện tại.

Không biết là bao lâu sau, trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài rất ngắn.

Hay là cứ làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra, cứ xem anh như một người bình thường mà từ từ xa cách đi. Vốn dĩ hiện tại đã rất khốn đốn rồi, cô không thể khiến cho mọi chuyện trở nên càng rắc rối. Vẫn còn mối quan hệ giữa hai nhà, các chuyện làm ăn còn cần phải hợp tác, nếu cô đã quyết định về nước thì cô cũng không thể cứ trốn tránh cả đời được.

Cứ như thế đi.

Thử xem anh như một người người bề trên, là bạn của cậu nhỏ, hay đại loại là một mối quan hệ gì đó đi.

Quý Huyền Tinh rời giường, định bụng rửa mặt rồi ăn tạm cái  gì đó, sau đó đến bệnh viện một chuyến.

Còn chuyện Chung Dập nói muốn đưa cô đi ăn, nhưng cô còn muốn đến bênh viện, tất nhiên là có thể từ chối, Chung Dập cũng không thể cứ hỏi tiếp.

Nghĩ thông được điểm ấy, Quý Huyền Tinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô đẩy cửa ra ngoài thì lại phát hiện Chung Dập không có ở đấy, trái tim cô lại càng bình tĩnh hơn được ít nhiều.

Cô bật đèn phòng khách lên lại phát hiện trên bàn đã có thức ăn sẵn rồi, còn có một mảnh giấy được kẹp bên dưới.

Cô rút mảnh giấy đó ra, bên trên là kiểu chữ mà cô đã quen thuộc từ lâu.

Nét chữ mạnh mẽ, cách viết còn mang theo sự lạnh lùng sắc bén. Người ta đều nói, nét chữ nết người, nhưng chữ viết của anh lại khác biệt hoàn toàn với khí chất ấm áp bình thản của anh, Nét chữ của anh vừa mang theo một cảm giác rất mạnh mẽ góc cạnh nhưng nét bút cuối cùng lại rất tự nhiên phóng khoáng tùy ý.

"Anh có việc phải giải quyết, không thể ăn tối cùng với A Tinh rồi. Bố của em đã tỉnh lại rồi, thấy em ngủ rất say nên anh không có kêu em, em ăn gì đó đi rồi đến bệnh viện, đừng có để bụng mình đói.”

Chuyện bố cô đã tỉnh lại có thể nói là một tin tức tốt đẹp nhất đối với cô. Trái tim treo lơ lửng cả ngày hôm nay của cô cuối cùng đã có để được đặt xuống.

Quý Huyền Tinh tùy ý đặt mảnh giấy đó qua bên cạnh rồi ăn cơm.

Bỗng nhiên ánh mắt cô chú ý đến mấy chữ trên đó: "Thấy em ngủ rất say nên anh không có kêu em."

Cái gì gọi là "Thấy em ngủ rất say" ???

Chẳng lẽ trước đó Chung Dập vẫn ngồi đó nhìn cô ngủ hay sao???!!!

Đi chết đi!

Tên già này!

Quý Huyền Tinh vò nát mảnh giấy, mạnh mẽ ném nó vào thùng rác.

Cô suy nghĩ một hồi, giống như là không trút được cơn giận của mình vậy.

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play