Vào giây phút cánh cửa than máy đóng lại, Quý Huyền Tinh không cẩn thận ngước mắt lên nhìn, không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt nhìn mình chăm chú lại mang theo một chút dò xét của anh.
Ánh mắt anh nóng bỏng vô cùng khiến cho da đầu cô tê dại, cô vô thức tránh đi ánh mắt ấy.
Thang máy từ từ đi xuống, kỳ lạ là trong suốt quãng đường ấy không có ai bước vào nữa cả.
Bầu không khí trong không gian kín này yên tĩnh đến đáng sợ, cũng không biết là đã qua bao lâu, Quý Huyền Tinh mới khó khăn hồi thần lại từ khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt anh ban nãy.
Cô biết rằng về nước nhất định sẽ gặp lại anh, nhưng cô không ngờ lần gặp này lại đến sớm như thế.
Khiến cho cô không có bất kì sự chuẩn bị tâm lý nào, mọi chuyện đều đến một cách quá bất ngờ, cô lại bắt gặp anh trong một hoàn cảnh như thế này.
...
Cô bị ép phải nhìn thẳng vào những cử chỉ ân cần của anh và người vợ sắp cưới... có lẽ hiện tại đã thành vợ của anh rồi, nhìn hai người bọn họ ân ái, nhìn hai người họ vui vẻ hạnh phúc mà đấu võ mồm.
Những điều tàn nhẫn đó đánh thẳng vào trái tim cô, phá nát những phòng tuyến tâm lý mà cô đã dựng lên, cô chỉ cảm thấy thế giới nội tâm của mình vừa bị đánh nát không còn gì, một bên phải cố gắng xây dựng đắp nặn lên trở lại. Những mảnh vỡ đó cắt qua da, cắm sâu vào máu thịt, từng chút từng chút một càng đâm sâu hơn, cho đến khi đi theo mạch máu mà đâm thẳng vào tim cô.
Máu thịt đầm đìa, như núi lở như sóng trào.
"Tinh" một tiếng, cánh cửa thang máy từ từ mở ra.
Quý Huyền Tinh hít sâu một hơi, cô cứ như vừa mới trải qua một trận chiến kinh thiên động địa vậy, cả người cô không còn chút sức lực nào.
Cô bước ra khỏi thang máy, lại phát hiện những người đứng ngoài cửa không hề di chuyển, hơn nữa lại nhìn cô bằng ánh mắt rất phức tạp, dường như có mang theo vài tia thương hại và an ủi.
Quý Huyền Tinh bỗng nhiên bị ánh mắt này kích thích trúng dây thần kinh nào đó, từ lúc nào mà Quý Huyền Tinh cô cần người ta tội nghiệp cho mình rồi?
Cô cảm thấy thật kì quái, đuôi mắt cô lướt nhìn qua đám người, lại phát hiện hốc mắt mình hơi ẩm ướt.
Xung quanh giống như bị nhấn nút tắt âm, yên lặng đến lạ thuờng, Quý Huyền Tinh đưa tay lên chạm vào mắt mình.
Cánh tay cô cứng đờ, không biết từ khi nào, gương mặt cô đã ướt đẫm nước mắt.
Mấy người vừa nhìn cô lúc nãy đã tản đi từ sớm, dòng người hợp rồi tan, sẽ không còn ai biết cả, cũng không có ai quan tâm... Nội tâm của cô đã từng sụp đổ không còn gì.
Quý Huyền Tinh nhếch môi, hơi cúi đầu xuống. Một giọt nước mắt như viên ngọc rơi xuống từ khóe mắt cô, rơi xuống đất, gương mặt cô không có biểu cảm gì, đưa tay lên lau khóe mắt.
Lúc cô một lần nữa ngước mặt lên thì thần sắc trên gương mặt đã khôi phục như chưa có gì xảy ra.
...
Trình Thiên Tư nhìn người vẫn còn đứng trước thang máy chằm chằm xuất cả thần, cô ta đưa tay huơ huơ trước mặt anh, trêu ghẹo nói: "Người ta đã đi từ lâu rồi."
Chung Dập lúc này mới thu hồi ánh mắt của mình, trong đôi mắt ấy không biết là có tâm tình gì, anh không nói lời nào tiếp tục đỡ cô ta tiến về phía phòng khám.
Trình Thiên Tư hiếm khi được nhìn thấy bộ dạng của anh như thế này, lòng hiếu kì bỗng chốc dâng lên: "Ai đấy, bạn gái cũ của anh à?"
Lời này của cô ta nói ra, thật ra thì cũng không có ý gì cả, quá nửa chỉ là đang muốn trêu ghẹo anh thôi, cô ta quả thực rất tò mò về người có thể khiến cho Chung Dập mất khống chế như thế này.
Chung Dập bỗng nhiên ngước mắt lên, nhìn thẳng vào cô ta.
Tim Trình Thiên Tư thịch một tiếng.
Ánh mắt này phải nói như thế nào nhỉ, vừa mờ mịt, vừa có nét vui vẻ bất ngờ, lại nhiều thêm vài phần nghi hoặc, hơn nữa, pha trong ánh mắt ấy lại có thêm vài nét ấm ức và phẫn nộ.
Bà nó! Bà nó! Bà nó chứ!!!!
"Thật sự là người yêu cũ sao?!"
Trình Thiên Tư bất ngờ nói lớn, tựa hồ có vài phần vui vẻ khi thấy người ta gặp nạn, chuyện gì đang xảy ra thế này???
Tâm hồn hóng drama trong người cô ta bắt đầu bùng cháy, nhất thời quên mất luôn cả cái chân đau của mình: "Hây, anh kể tôi nghe đi, anh đắc tội gì với con gái nhà người ta thế? Sao mà người ta vừa thấy anh đã như gặp phải quỷ như vậy?"
Anh đã đắc tội gì với cô rồi, ngược lại thì anh cũng rất muốn biết đấy.
Không nói tiếng nào đã biến mất, tin nhắn thì không trả lời, người cũng không biết là trốn đi đâu, bây giờ bỗng nhiên quay trở về, nhưng vừa nhìn thấy anh thì lại chạy đi mất.
Đúng là cô gái vô tình không có lương tâm.
Sắc mặt Chung Dập trầm xuống, nhưng trong lòng anh vẫn có vài phần bất lực cam chịu và thất vọng.
Trình Thiên Tư bị sắc mặt này của anh dọa cho sợ muốn chết, chỉ có thể hậm hực mà nói: "Không muốn nói thì không nói thôi."
Cũng không cần phải dọa người ta như vậy mà.
Chung Dập nhíu mày lại, nhàn nhạt nói: "Không phải."
Nói rồi, sắc mặt của anh đã trở về như bình thường. Ánh mắt và đầu mày trở nên ôn tồn nhẹ nhàng, cứ như mọi thứ trên thế gian này đều không xứng để có thể lọt vào trong mắt của anh.
Trình Thiên Tư sửng sốt, nghiêng nghiêng ngả ngả đi được vài mét rồi mới kịp phản ứng, anh đang trả lời câu hỏi ban nãy của cô ta sao.
Cái gì?
Không phải bạn gái cũ thì cái biểu cảm của anh là có chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Có chuyện, chắc chắn là hai người này không bình thường.
Đến được phòng khám, bác sĩ kiểm tra chân của cô ta mấy lượt, cuối cùng thì chỉ dặn dò cô ta về nhà chườm đá, đến thuốc cũng không muốn kê cho cô ta.
Trình Thiên Tư không có chịu, cứ nhất quyết bắt bác sĩ phải kiểm tra thật kỹ cho mình: "Không được, hình như đầu tôi bị đụng phải đâu đó rồi, kiểm tra não cho tôi đi, tôi còn xuất hiện ảo thanh nữa cơ."
"Cô nghe thấy cái gì rồi, nói ra xem thử."
Trình Thiên Tư vô thức muốn trả lời câu hỏi nhưng lời vừa đến môi thì cô mới phản ứng lại, cô quay đầu ra sau nhìn một cái.
Một người mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, cũng rất đẹp trai đang lười biếng tựa vào bên cửa, cười hớn hở?
Nhưng mà không phải đang cười với cô ta.
????
Cô ta còn chưa kịp thời phản ứng thì Chung Dập ngồi bên cạnh đã mở miệng nói: "Tò mò làm chết mèo đấy."
Ngữ khí của anh vẫn nhàn nhạt nhẹ nhàng như thế, nhưng trong giọng nói ấy lại mang theo một ý cười không rõ ràng lắm.
Thẩm Bách Xuyên đi qua đấm nhẹ vào vai anh một cái, cười mắng anh: "Trong miệng cậu không có một câu nào tốt đẹp cả. Cậu trở về lúc nào đấy, cũng không biết gọi tôi đến uống vài ly, đúng là không có nghĩa khí."
Chung Dập giả vờ như rất ghét bỏ, đưa tay chỉnh lại chỗ quần áo đã bị anh ấy làm hơi nhăn nhúm: "Mới trở lại được hai tiếng đồng hồ."
Vừa nói, anh vừa nhìn đến người đối diện đang mặc thường phục, nhướng mày hỏi: "Hôm nay không phải trực à?"
Thẩm Bách Xuyên vẫy vẫy tay: "Đừng nhắc đến nữa, vừa thay quần áo xong chưa kịp ra khỏi bệnh viện thì anh rể bị đưa đến bệnh viện cấp cứu."
Chung Dập: "Xảy ra chuyện gì, tình hình bây giờ sao rồi?"
"Lên núi đi bộ hóng gió thì bị trượt chân ngã xuống, gãy một xương sườn, chiếc xương gãy suýt nữa đã đâm thủng tim rồi." Thẩm Bách Xuyên nói mà trong lòng vẫn thấy sợ hãi: "Cũng may là đã phẩu thuật thành công rồi."
Giọng nói Chung Dập trầm xuống: "Sao lại không nói cho tôi biết?"
"Haiz, tôi bận đến quên mất. Hơn nữa tôi mới là bác sĩ, nói cho cậu rồi cũng có tác dụng gì đâu. Hơn nữa cậu còn là một nhân vật lớn bận rộn như thế..." Nhìn thấy được sắc mặt của Chung Dập không được tốt, anh ấy lúc này mới không tiếp tục đùa giỡn: "Yên tâm đi, khi nào cần đến cậu thì anh em cũng sẽ không khách sáo đâu."
( App truyện TYT )Lúc này thì sắc mặt Chung Dập mới hòa hoãn trở lại, sau đó anh lại hỏi: "Huyền Tinh cũng vì chuyện này nên mới trở lại sao?"
"Còn không phải sao, cũng không biết là ở nước ngoài có gì tốt." Thẩm Bách Xuyên nói đến chuyện này là lại thấy buồn bực khó chịu: "Nhớ lúc đó chúng ta ở nước ngoài, có ngày nào là không muốn về nước đâu, con bé đó thì tốt rồi, đi một lần là không thấy bóng dáng đâu luôn, bốn năm trời cũng không về nhà lấy một lần. Tôi nghĩ là do người bạn trai ở nước ngoài của nó không cho nó về nước đấy..."
"Bạn trai?"
Chung Dập trầm giọng hỏi, sắc mặt trở nên u ám không có chút ánh sáng.
Thẩm Bách Xuyên nói: "Lần này còn đi theo con bé trở về đấy, tôi còn chưa kịp gặng hỏi gì đâu, nhưng mà tôi đoán chắc được tám phần là như vậy rồi. Tên đó thì không đẹp trai bằng cậu đâu, so với tôi thì lại càng kém rất xa. Cậu nói xem cô nhóc nhà chúng ta có cái mắt thẩm mĩ gì vậy chứ, ở cùng với chúng ta lâu như vậy rồi mà mắt nhìn cũng không cao lên được thêm tí nào."
"Phụt..." Trình Thiên Tư không nhịn được bật cười, không ngờ rằng Chung Dập lại có một người bạn tự luyến đến thế.
"Bạn của anh đúng là thú vị thật đấy." Cô ta vừa cười vừa để cho bác sĩ kiểm tra đầu của mình.
Thẩm Bách Xuyên tiếp tục nói thêm mấy câu, Chung Dập thi thoảng cũng nhàn nhạt đáp lại mấy tiếng, mặt anh hơi cúi xuống, cũng không biết là anh đang nghĩ gì.
"Được rồi, có cơ hội chúng ta cùng nhau đi uống mấy ly đi. Bây giờ tôi còn phải chạy về nhà để đưa chìa khóa cho cô bạn nhỏ nhà chúng ta, không thể để con bé có cơ hội ngủ ở ngoài được."
Trình Thiên Tư ở một bên lắng nghe, chỉ sợ rằng người này mới thật sự là người có vấn đề về não cần kiểm tra ấy chứ.
Người ta đã ở nước ngoài lâu như vậy rồi, nếu như có chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra từ lâu rồi, còn cần một ngày này của anh sao?
Tôi thấy anh đi đưa chìa khóa thế này, quả thực là làm chuyện rỗi hơi.
Thế nhưng giây tiếp theo, người vẫn không muốn nói gì là Chung Dập lại mở miệng: "Để tôi đi cho, cậu ở đây để có gì còn kịp ứng phó."
???
Trình Thiên Tư hoảng sợ nhìn anh, một tên não có vấn đề thì thôi đi, sao mà bệnh cả cặp thế này?
So sánh với khả năng mà Chung Dập có vấn đề về đầu óc, thì Trình Thiên Tư lại cảm thấy có lẽ là mình đã thực sự bị đụng vào đầu rồi, nhất định người có vấn đề là cô ta.
Giọng nói Chung Dập hơi lười biếng: "Vậy cậu gọi điện cho con bé trước đi, nói rằng cậu sẽ gửi chìa khóa, để con bé khỏi phải tìm đại một nơi để ở qua đêm."
"Đúng ha, tôi bận đến ngu người rồi." Thẩm Bách Xuyên liền cầm điện thoại lên vừa định nhấn số gọi.
Chung Dập lại lên tiếng nhắc: "Đừng có nói là tôi đi đưa."
"Tại sao chứ?"
"Cậu cũng biết là con bé không sợ tớ." Trong giọng nói của Chung Dập có lẫn vào sự dịu dàng và ý cười: "Đến lúc đó nói không chừng lại còn kéo tôi vào thông đồng với nó."
Thần sắc anh vẫn như bình thường, trông giống như chỉ đang giúp đỡ việc gì đó rất nhỏ nhặt, đưa ra một ý kiến nhỏ mà thôi.
Thẩm Bách Xuyên nghe đến đây, quả thực như vậy!
Cuộc điện thoại nhanh chóng được gọi đi, không đợi đầu dây bên kia kịp nói gì thì anh ấy đã phủ đầu trước: "Bây giờ cậu sẽ đi đưa chìa khóa cho cháu, chắc là khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến. Cái gì mà không cần chứ, ngủ bên ngoài sao có thể thoải mái bằng nhà mình được, việc này cứ quyết định như vậy đi."
Chung Dập đứng một bên lắng nghe, biểu tình trên mặt cũng từ từ được thả lỏng.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Bách Xuyên ném chìa khóa cho Chung Dập: "Nhất định phải tận tay đưa chìa khóa cho con bé, có thời gian thì cậu thuận tiện hỏi luôn mấy năm nay ở nước ngoài con bé đã làm gì rồi, dù sao thì nó thân với cậu còn hơn cả tớ nữa."
Chung Dập nhìn vào chìa khóa trong tay mình, ánh mắt trở nên sâu hơn mấy phần.
...
Quý Huyền Tinh đi ra khỏi cổng lớn của bệnh viện, tìm một nơi không có người, rút ra một điếu thuốc, châm lên.
Ngồi máy bay một thời gian dài, nghe được tin may mắn sau tai nạn, cuộc gặp gỡ đột ngột đó, từng chuyện một đè lên dây thần kinh của cô, khiến cho cả tâm hồn và thể xác cô cảm thấy mệt mỏi khó nói thành lời.
Cô cần cái gì đó để tươi tỉnh một chút, bình tĩnh một chút, tỉnh táo hơn một chút.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô phải dựa vào nicotin để ổn định và thư giãn áp lực tinh thần của mình, thậm chí còn có hơi ỷ lại thứ đồ này.
Đây không phải là một thói quen tốt.
Nhưng nhất thời cô không thể sửa được.
Hút được nửa điếu thuốc, tâm tình như sóng cuộn của cô mới có thể bình tĩnh trở lại. Đầu lưỡi của cô lướt qua răng hổ của mình, sau đó dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, vứt vào thùng rác.
Cô cầm điện thoại định bắt một chiếc xe, tìm một nơi nào đó để ngủ một lát, còn chưa kịp bước ra khỏi bệnh viện thì cô mới nhớ ra mình không có chìa khóa nhà, nhưng cô cũng không muốn lại đi lên đấy để lấy.
Cô sợ gặp phải người mà mình không muốn gặp.
Vào lúc này thì một chiếc xe từ đằng trước chạy tới, sự chú ý của cô lúc này đều đặt trên số người đang xếp hàng ở đằng trước.
... 56 người.
Chuyện làm ăn ở mấy nơi như bệnh viện thế này lại rất tốt, điều này cứ khiến cho người khác khó tránh có chút khó chịu trong lòng.
Bỗng nhiên, chiếc xe bên cạnh lại ấn còi.
Quý Huyền Tinh theo quán tính ngước lên nhìn, cứ cảm thấy chiếc xe này hơi quen mắt.
Đồng thời, cửa kính xe cũng được kéo xuống, gương mặt của Chu Thiệu Viễn cũng từ từ xuất hiện, anh ấy nhướng mày về phía cô: "Không biết là anh có thể có vinh hạnh được đưa người con gái xinh đẹp này một đoạn không."
Quý Huyền Tinh không nhúc nhích: "Sao anh vẫn còn chưa đi?"
"Đi hóng gió nào." Chu Thiệu Viễn kéo dài giọng, nói: "Mau lên xe, tiếp tục dùng thì sẽ chắn đường người khác mất."
Quý Huyền Tinh nhìn về những chiếc xe đang đi đến từ phía xa, cô bước nhanh hai bước rồi lên xe.
"Đi đâu?"
Quý Huyền Tinh suy nghĩ một hồi, rồi nói tên của một khách sạn ở gần đó.
Chu Thiệu Viễn cũng không hỏi gì nhiều thêm, chỉnh định vị một lát rồi nhanh chóng khởi động xe. Một lát sau anh ấy hỏi: "Em có dự định gì không, vẫn không trở lại Pháp sao?"
Quý Huyền Tinh không ngờ anh ấy lại hỏi luôn về vấn đề này với một câu như thế, khiến cho cô phải đối mặt. Chẳng qua là lúc ở trong phòng bệnh, khi mà cô nhìn thấy tình trạng của bố mình thì cô đã đưa ra lựa chọn từ lâu rồi.
"Vẫn ở lại đây thôi." Cô nói, trong giọng nói lại có vài tia ủ rũ mệt mỏi khó có thể nhận ra.
Chu Thiêu Viễn không hề kinh ngạc trước quyết định của cô mà anh ấy chỉ hỏi tiếp: "Có sắp xếp gì chưa?"
"Hả?" Quý Huyền Tinh xoa mặt mình, cười khổ nói: "Nói thật lòng, em chưa."
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến cho cô chưa kịp chuẩn bị sắp xếp bất kì thứ gì.
Phía trước là đèn đỏ, Chu Thiệu Viễn lái xe dừng lại, nghiêng đầu qua nói với cô: "Hay là đến làm việc ở công ty của anh đi."
Quý Huyền Tinh đang suy nghĩ về tính thật giả của câu nói này.
"Làm ơn đi, đừng có dùng biểu cảm đó mà nhìn em." Chu Thiệu Viễn cười nói: "Anh nói phải về nước làm việc là sự thật, cô ty đang bước vào giai đoạn khó khăn, hai năm nay không có tác phẩm nào thu hút người xem cả, cần phải chiêu mộ một nhóm người mới để thay máu cho công ty rồi. Anh cảm thấy em là một sự lựa chọn không tồi đâu, còn nữa..."
Chu Thiêu Viễn hơi dừng lại, gương mặt có sự nghiêm túc hiếm thấy, nhìn vào mắt cô nói: "Thiên phú của em mà để lãng phí mất thì anh sẽ cảm thấy vô cùng đáng tiếc."
Thời khắc này, Quý Huyền Tinh cảm thấy sợi dây thần kinh mình đã lâu không chạm đến kia bỗng nhiên rung động.
Cô cảm thấy trái tim mình đang đập nhanh hơn, máu huyết trong người cũng trở nên sôi trào, cảm giác này đã lâu rồi cô không có cảm nhận được.
"Xin lỗi."
Cô cúi đầu nhìn điện thoại mình, sau đó bắt máy.
"Không cần..."
"Con tự tìm một chỗ..."
"Thôi được rồi..."
Sau khi cúp máy, Chu Thiệu Viễn hứng thú nhìn cô, mở miệng trêu ghẹo: "Hiếm khi thấy em không kịp nói gì thế này."
"Là cậu nhỏ của em, cậu ấy căn bản có cho em cơ hội để lên tiếng đâu chứ." Quý Huyền Tinh bất lực nói: "Phiền anh đưa em đến tiểu khu Gia Viên đi."
...
Chung Dập dừng xe ở trước cổng của tiểu khu, anh chưa đi vào trong.
Nơi này rất quen thuộc với anh, lúc trước vào những kì nghĩ hay rảnh rỗi anh đều đến đây để đưa cô gái nhỏ đi chơi. Quen đến mức sau này bác bảo vệ ở cổng khu cũng biết mặt anh.
Vừa mới thấy anh đến, bác lại cười nói: "Lại đến đưa em gái đi chơi à."
Quý Huyền Tinh nghe thấy sẽ vui vẻ đáp lại: "Đúng vậy, anh trai của cháu rất tốt có đúng không?"
Trong giọng nói là sự hưng phấn đắc ý khi chiếm được tiện nghi của anh.
Dù sao thì dựa vào vai vế cô phải gọi anh một tiếng cậu nhỏ. Nhưng khi gọi anh là anh trai, thì sẽ khiến cho vai vế và ranh giới của anh trước mặt Thẩm Bách Xuyên thấp hơn một bậc rồi.
Nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ híp mắt cười vui vẻ đến vậy, giống như một chú hồ ly giảo hoạt, anh cũng để mặc cho cô làm càng.
Chẳng qua cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi.
Cô gái nhỏ suốt ngày chạy theo sau lưng anh bây giờ vừa gặp anh đã trốn đi mất.
Chung Dập cảm thấy trong lòng chua xót, lại pha thêm vài phần giận dữ.
Anh vẫn luôn cảm thấy rằng trong khoảng thời gian ấy, dường như đã có việc gì xảy ra nhưng anh lại không biết.
Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì chứ?
Đang suy nghĩ thì có một chiếc xe từ bên cạnh chạy đến, từ từ dừng lại ở trước cổng.
Quý Huyền Tinh đẩy cửa ra bước xuống xe, Chu Thiệu Viễn hạ cửa kính xe xuống hỏi: "Cậu nhỏ của em khi nào thì đến? Có cần gọi điện thoại không?"
"Không cần đâu, em lên đấy đợi là được rồi." Quý Huyền Tinh huơ tay với anh ấy: "Anh trở về chú ý an toàn nhé."
"Này!" Chu Thiệu Viễn gọi với theo: "Chuyện anh vừa nói khi nãy, em suy nghĩ kỹ càng đi nhé."
Quý Huyền Tinh vừa định mở miệng trả lời, bỗng nhiên chiếc xe bên cạnh nhấn còi hai tiếng.
Cô cảm thấy chắc là hôm nay cô với những chiếc xe không có hợp nhau cho lắm, sao mà chiếc nào cũng bóp còi bên tai cô thế này.
Cô vô thức xoay đầu lại nhìn, nhìn vào chiếc xe có vẻ vô cùng hống hách ở bên kia, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Chung Dập xuất hiện từ phía sau, vị trí của anh ngược sáng, không thể nhìn rõ được vẻ mặt của anh.
Hai người nhìn nhau qua một bức màng ánh sáng, cô không thể nhìn thấy anh được rõ ràng, nhưng anh lại có thể dễ dàng nhìn rõ cô.
Thật đúng là không công bằng chút nào.
Nhưng hai người họ không nói gì, vài giây sau Chung Dập mới nhàn nhạt mở miệng, vẫn cứ như xưa: "Huyền Tinh, chìa khóa này."
Anh đưa tay, chìa khóa nằm trong lòng bàn tay anh.
Chu Thiệu Viễn nhìn thế, vô thức nói: "...Cậu nhỏ?"
Chỗ của anh ấy cũng ngược chiều ánh sáng, không nhìn thấy rõ được, hơn nữa lúc ở bệnh viện cũng chỉ lướt qua một lần, anh ấy cũng không nhớ được mặt cậu nhỏ.
Nhưng mà khí chất của người này hình như không giống lắm.
Chung Dập nhìn về Quý Huyền Tinh cười nhẹ, giọng điệu rất dịu dàng thân mật: "Huyền Tinh, em giới thiệu một chút đi."
Quý Huyền Tinh hít sâu vào hai hơi: "Đây là Chu Thiệu Viễn, bạn của em. Đây là Chung Dập....là bạn của cậu nhỏ em."
Lúc cô nói không có cảm xúc, thậm chí còn có hơi qua loa.
Nhưng giữa "bạn của em" và "bạn của cậu nhỏ" thì ai thân ai sơ đã được phân tách rất rõ ràng.
Chu Thiệu Viễn lúc này mới nhận ra được đối phương: "Chung tổng."
Tuy rằng giọng nói của anh ấy nghe qua thì không có gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có hơi gượng gạo.
Không biết là có chuyện gì, mà cô cứ thế giáng chức của anh xuống.
Chung Dập cũng tiếp nhận, nhẹ giọng trả lời: "Giám đốc Chu."
Quý Huyền Tinh không biết là hai người này thế mà lại có giao tình từ trước, nhưng lúc này cô cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn nữa, cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này thôi.
"Thế em đi trước đây." Cô nói nhưng không có biểu tình gì, ánh mắt cũng đưa đi nơi khác, cũng không biết là cô đang nói với ai.
Nói rồi, cô bước về phía trước, lấy đi chiếc chìa khóa trong tay Chung Dập.
Thế nhưng lại không cẩn thận khiến đầu ngón tay quét qua lòng bàn tay anh, cô giống như chạm phải nước sôi vậy, nhanh chóng rụt tay về.
Chu Thiệu Viễn cũng cảm thấy bầu không khí rất kì lạ, mà không biết nguyên do vì sao, thế là anh ấy liền lên tiếng để thay đổi không khí: "Vậy em về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Quý Huyền Tinh ừ một tiếng xem như trả lời, cũng không nói gì nữa quay người bước đi.
Cứ như sau lưng cô có cá sấu, thuồng luồng hay quái vật gì vậy.
Chung Dập nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt anh trầm xuống.
Chu Thiệu Viễn nhìn người đàn ông đang đứng yên bất động, cảm thấy rất kì lạ. Hôm nay anh ấy cũng đã rất mệt rồi, chỉ nói: "Chung tổng, tôi đi trước đây, có cơ hội thì trò chuyện nhé."
Chung Dập cũng mở miệng đáp lời: "Nhất định rồi."
Đợi Chu Thiệu Viễn đã đi khuất, ánh mắt của Chung Dập lại một lần nữa tối sầm.
Đẩy cửa ra, xuống xe, bước từng bước dài vào bên trong tiểu khu.
Bảo vệ của nơi này vẫn là ông chú của năm ấy, nhìn anh hai giây, thế mà vẫn còn nhận ra anh: "Lại đến rước em gái đi chơi sao? Đã lâu rồi bác không thấy hai đứa. Chẳng phải con bé đã đi nước ngoài rồi sao?"
Sắc mặt Chung Dập bình tĩnh: "Con bé mới trở về, nên người anh trai như cháu đây phải đi trò chuyện với em gái mình một chút, xem xem mấy năm nay ở nước ngoài con bé thế nào."
“Được thôi, để cho con bé có thể có niềm vui bất ngờ thì bác ấy cũng không thông báo cho nó biết.”
TYT & Ruby team