Phùng Diệu Diệu cả người cứng đờ vì kinh ngạc, trong đầu toàn là ánh mắt cuối cùng người đàn ông kia nhìn cô ta, mang theo một cảm giác xơ xác tiêu điều và uy hiếp không nói nên lời, làm cô ta không khỏi rùng mình.
Nhưng khi nói chuyện với Quý Huyền Tinh, lại có thể ôn nhu như vậy. Ai dám tin rằng những lời ấm áp như vậy lại được nói ra trong ánh mắt khủng khiếp đó chứ.
Thật là khủng khiếp.
Người đàn ông này và Quý Huyền Tinh đều đáng sợ.
Phùng Diệu Diệu ôm người, trong lòng tự nói. Nhưng đồng thời cô ta lại nghĩ, người đàn ông kia thật sự là kim chủ của Quý Huyền Tinh sao? Tại sao anh có thể ấm áp dịu dàng như vậy với cô?
Cô ta tự hỏi, đều là được bao nuôi, tại sao cô ta gặp phải một người ghê tởm như vậy?
Cô ta không thể không khóc.
Trịnh Minh Khải không khỏi bổ não, vừa định điều tra đây là người do ai mang đến, thì liền nghe tiếng có người chạy tới.
Thiếu gia của nhà họ Triệu nhìn tình huống này liền thầm kêu không tốt, gật đầu khom lưng xin lỗi: “Trịnh tổng, cô gái nhỏ không hiểu chuyện, mong ngài đừng mất hứng. Còn không mau tới xin lỗi Trịnh tổng!”
Anh ta nói tiếp, hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Diệu Diệu trên mặt đất.
Không đợi cô ta mở miệng, Trịnh Minh Khải liền phiền não giơ tay lên, anh ta và thiếu gia nhà họ Triệu này vốn là quan hệ qua loa, giờ đây lại gây ra cho anh ta một chuyện lớn như vậy. Anh Dập thật vất vả mới tới đây chơi một chuyến, thật là con mẹ nó.
“Thôi khỏi.” Trịnh Minh Khải lạnh lùng nói: “Chọc đến tôi thì cũng được đi, lại đi đắc tội với anh Dập, mau đi đi, đừng ở đây chướng mắt.
Thiếu gia nhà họ Triệu vừa nghe thấy cái tên kia thì sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, ai dám đắc tội Chung Dập chứ, ai cũng biết hiện tại tập đoàn Hoa Dật lớn mạnh như thế nào.
Anh ta kéo Phùng Diệu Diệu rời đi, cô ta bị kéo lảo đảo, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ.
Trịnh Minh Khải nhìn thấy không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm người này thật là rác rưởi, sau này nhanh chóng tránh xa một chút.
-
Rốt cuộc không thể trực tiếp về nhà, Chung Dập đưa cô đến phòng khách sạn. Anh ôm cô, trên đường đi không ngừng có người nhìn lại, lặng lẽ đánh giá muốn biết người có thể khiến Chung Dập để ý như vậy là ai, có người bừng tỉnh đại ngộ, có người mờ mịt suy tư.
Quý Huyền Tinh nằm trong lòng Chung Dập, không để ý tới những ánh mắt lặng lẽ quan sát này. Cô ngửa đầu lên, trong mắt mỉm cười, trong mắt cô chỉ có Chung Dập.
Hai người một đường đi thang máy lên trên, cho dù trong không gian khép kín, Quý Huyền Tinh vẫn cảm thấy lạnh, người bất giác dựa vào trong ngực Chung Dập càng chặt hơn một chút.
Chung Dập nhận ra được, ngón tay ôm cô hơi chặt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn con số trước mặt, khóe miệng khẽ mím.
Không gian kín như vậy, tư thế của hai người, tim cô đập rất nhanh, nhanh đến nỗi sợ là Chung Dập cũng có thể nghe thấy âm thanh trái tim cô đập dữ dội vì anh.
Quý Huyền Tinh nhẹ nhàng nuốt xuống một chút, tùy tiện kéo một đề tài để che đậy: “Anh không muốn hỏi em vì sao lại đánh người à?”
Cô vốn định nói đánh nhau, nhưng suy nghĩ một chút giống như Phùng Diệu Diệu ngay cả một sợi tóc của cô cũng không động đến được, nhiều nhất chỉ là đụng phải quần áo của cô.
“Cô ta đã làm gì?” Anh có chút thờ ơ, rũ mắt nhìn về phía cô, khí thế kinh người trước đó đã sớm biến mất.
Ngay cả khi cô không nói, anh cũng sẽ tìm hiểu.
Quý Huyền Tinh chịu không nổi bộ dáng ôn nhu của anh, đồng thời tim cũng run lên, đè nén cảm xúc sắp trào ra hỏi: “Vậy anh.........Sao anh không hỏi em đã làm gì, lỡ như là do em không có việc gì tìm cô ta gây chuyện thì sao?”
Cô không muốn Chung Dập cảm thấy bản thân là người không nói đạo lý chỉ biết gây chuyện đánh nhau, nhưng khi anh tin tưởng cô vô điều kiện, ngoại trừ trái tim rung động và phấn khích, cô không thể không hỏi tại sao.
Chung Dập nhướng mày, trong mắt giống như đã sáng tỏ, lười biếng hỏi: “Em có biết tại sao không?”
Trong lòng Quý Huyền Tinh rung động, trái tim đập mãnh liệt hơn trước, cô vô thức dùng tay đè lại.
Anh sẽ không chất vấn nghi ngờ, thời điểm xảy ra chuyện sẽ tin tưởng cô vô điều kiện.
Anh quá tốt, làm cho cô muốn rơi nước mắt.
“Sẽ không.” Quý Huyền Tinh tựa vào trong ngực anh, thấp giọng đáp. Sau đó, kể lại: “Cô ta muốn chụp lén em rồi đăng lên diễn đàn trường.”
Dù sao thì cũng không thể không biết xấu hổ mà đi nói hết với Chung Dập, cô ta là muốn chụp ảnh khỏa thân của cô. Nhưng Chung Dập lại nghe hiểu, khí thế trên người trở nên lạnh lẽo, Quý Huyền Tinh không nhận ra, có chút đắc ý nói: “Nhưng em không để cho cô ta thành công, cô ta chỉ đơn giản là bị điên rồi mới như vậy.”
Nghe được nửa câu sau, Chung Dập thở phào nhẹ nhõm, lại bị giọng điệu như khoe chiến tích của cô làm cho có chút dở khóc dở cười. Rõ ràng là suýt chút nữa bị bắt nạt, nhưng không cảm thấy ủy khuất cũng không kể khổ với người khác.
Càng như vậy, anh càng muốn bảo vệ cô, muốn bảo vệ cô suốt cuộc đời.
Chung Dập im lặng thở dài, trong mắt lóe lên hàn quang, trầm giọng nói: “Cô ta đúng là bị điên.”
Quý Huyền Tinh vui vẻ vùi mặt vào trong ngực Chung Dập yên lặng cười, cô bỗng nhiên hy vọng thang máy vĩnh viễn không bao giờ dừng lại, cứ tiếp tục như vậy.
Tuy nhiên, “ding” một tiếng, cửa thang máy vẫn chậm rãi mở ra.
Bọn họ ra khỏi thang máy đi về phía trước, đi ra không xa thì một cánh cửa thang máy khác cũng mở ra, bên trong đột nhiên đi ra hai người hôn hít dây dưa cùng một chỗ, thậm chí quần áo cũng đã cởi ra hơn phân nửa.
Quý Huyền Tinh sững sờ nhìn, khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Làm ơn đi, mặc dù bình thường cô vô pháp vô thiên, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy những chuyện như thế, lại càng đừng nói là chứng kiến trực tiếp như vậy.
Cô xấu hổ đến nỗi lỗ chân lông toàn thân run rẩy, không biết phải làm gì.
Chung Dập cũng không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện loại chuyện này, trong lòng lại mắng Trịnh Minh Khải một lần nữa, chỉ toàn mời loại người gì đâu đến thôi.
Sau đó theo bản năng cúi đầu nhìn về phía người trong ngực, ánh mắt cô nhắm nghiền, tay nắm chặt quần áo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đều đã trở thành màu hồng nhạt.
Anh cau mày, sải bước rời đi.
“A hắt xì——“ Trịnh Minh Khải hắt hơi hai cái, lẩm bẩm nói: “Ai đang mắng tôi thế?”
Việc này thật đúng là không thể trách Trịnh Minh Khải, anh ta chỉ thuê phòng tiệc, còn bộ phận nhà ở bên ngoài vẫn được sử dụng bình thường. Ai có thể nghĩ đến có người ngay cả camera cũng không quan tâm mà cứ như vậy hành sự đâu.
Đến căn phòng tạm thời mở ra, Quý Huyền Tinh cả người vẫn bị che khuất. Mặc dù cô nhắm mắt lại, nhưng âm thanh kia vẫn bị cô nghe một cách vô cùng chân thực.
Đặc biệt là bây giờ cô cùng Chung Dập ở trong không gian mờ ám như vậy, khăn trải giường trắng nõn mềm mại cũng làm cho mặt cô nóng lên.
Chung Dập rũ mắt xuống, nhìn cô cúi đầu nhìn cũng không dám nhìn, đã sớm không còn kiêu ngạo như trước, nhịn không được âm thầm lắc đầu.
Đó là một cô bé.
Anh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, nhướng cằm về phía một nơi nào đó trong phòng, tự nhiên bỏ qua sự bối rối: “Em tắm trước đi, mặc như vậy rất dễ bị cảm lạnh, anh sẽ cho người chuẩn bị quần áo.”
Nói xong, liền tiến lên đặt tay lên vai cô.
Cho dù cách một lớp quần áo, Quý Huyền Tinh giống như toàn thân bị điện giật, trong nháy mắt bừng tỉnh, theo bản năng che ngực đã sớm bị che kín, gấp gáp vội vàng nói: “Em sẽ đi một mình!”
Nói xong, giống như sợ anh ôm mình lên, liền vịn vách tường đi.
Cô di chuyển quá nhanh, khi Chung Dập phản ứng lại, cô đã sắp đi đến cửa phòng tắm.
Chung Dập hơi giật mình, chờ cửa phòng tắm đóng lại, anh mới khẽ nhếch khóe môi dưới. Vốn cũng chỉ muốn đỡ cô qua đó, cô gái nhỏ lại phản ứng giống như anh đang muốn làm gì đó.
Anh có một số email cần phải trả lời, ngồi trên ghế sofa bên cạnh mở điện thoại di động lên kiểm tra. Một tài liệu hoàn toàn bằng tiếng Anh mà anh đã đọc hai lần nhưng không thể tập trung.
Bên tai đầy tiếng nước chảy, anh nhíu mày, ánh sáng quét vào chiếc giường lớn sạch sẽ và gọn gàng. Có ánh sáng xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn rộng đến trên giường, tạo thành một sự loang lổ mờ ám.
Lúc này Chung Dập mới đột nhiên ý thức được, anh ở đây có chút không ổn. Dù là cách một bức tường nhưng anh cũng đang ở cùng phòng với người con gái đang tắm trong kia.
Anh đứng dậy, sải bước đi ra ngoài. Nhưng khi đi ngang qua cửa phòng tắm, bước chân của anh cứng đờ, đồng tử đều co rụt lại.
Cửa phòng không đóng chặt, để lại một khoảng trống không lớn, chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong phòng tắm.
Phòng tắm được bao quanh bởi kính mờ ảo, sương khói lượn lờ. Nhưng thủy tinh dường như có huyền cơ bên trong, chỉ cần gặp phải lớp nước sẽ phai mờ.
Lúc này trên thủy tinh lấp đầy những ngôi sao, thân hình thiếu nữ thoắt ẩn thoắt hiện.
Lúc chọn phòng anh không để ý, lễ tân thấy bọn họ như vậy thì tự tự nhiên muốn suy nghĩ lệch lạc, tự chủ trương chọn cho bọn họ một phòng mẫu như thế này.
Từ bên ngoài nhìn vào tất cả mọi thứ là bình thường, nhưng bên trong có một tâm tư nho nhỏ.
Chung Dập thầm mắng một tiếng, bước nhanh rời đi. Trước khi rời đi, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại phát ra một âm thanh “rắc” rất nhỏ làm cho cô gái đang tắm rửa bên trong không nhận ra.
Qua vài giây, Quý Huyền Tinh vẫn “Chuyên tâm” tắm rửa khẽ cắn môi dưới nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.
-
Chỉ còn 2 ngày nữa là kết thúc trận đấu, từ hôm qua, Quý Huyền Tinh và đồng đội đã vươn lên vị trí số 1 và hiện tại điểm số đã tăng lên ổn định.
Nhất Tuyệt đã bị kéo xuống vị trí thứ hai.
Trên thực tế, khi họ đứng thứ năm, ba người còn lại đã ngớ ngẩn, sao lại có thể dễ dàng giành được một vị trí xuất ngoại như vậy?
Được lão đại mang sang Pháp quả nhiên là sảng khoái.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đi ra ngoài ăn mừng rồi trở về tiếp tục nằm chờ chiến thắng, trạng thái thư giãn trước đây của Quý Huyền Tinh dường như đã thay đổi. Bắt đầu làm cho bọn họ có thời gian rèn luyện một cách tuyệt vọng, trừ khi mọi người bị bệnh không thể đứng dậy nếu không không được nghỉ phép.
Ba người bọn họ đều đã quen nhàn rỗi, bỗng nhiên trở nên như vậy làm cho mấy người trở tay không kịp, cho đến đêm qua thống kê điểm tích lũy tổng hợp, khi tên của đội bọn họ nhảy lên vị trí đầu tiên, Quý Huyền Tinh mới từ bỏ sự tra tấn ma quỷ này, nhưng tất cả mọi người vẫn phải giữ vững vị trí hiện tại của mình.
Nguyễn Vi Vi sắp khóc, cảm thấy bản thân chưa từng cố gắng như vậy trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tống Chính Sơ nhìn người bên cạnh cũng có chút kinh hoàng, thật là một cô gái ngoan độc, tiểu tiên nữ trước kia đâu rồi?
Chu Toàn Di càng trợn tròn mắt, không phải chỉ cần nằm chờ thắng rồi lên máy bay thôi sao? Tại sao lại mơ mơ màng màng trở thành người cố gắng thi đấu?
Quý Huyền Tinh nhận được một tin nhắn, đi ra ngoài hai phút, lúc trở về trong tay mang theo không ít đồ ăn ngon, đặt lên bàn của mọi người.
“Trà chiều, nâng cao tinh thần.”
Hai nữ sinh đối với đồ ăn tương đối hiểu rõ, vừa nhìn là biết đồ của Sơ Ngữ Ký, theo bản năng nhìn nhau một chút, đồ vật ở đây ngoại trừ đắt tiền cũng không có gì khác biệt, bọn họ cho dù có thèm ăn đến mức nào cũng chỉ ăn một hoặc hai lần trong một năm để thưởng cho bản thân vì đã làm việc chăm chỉ, không dám nhiều hơn, gọi một phần là đủ.
Nhưng bây giờ, trên bàn có rất nhiều.
Họ thực sự tin rằng Quý Huyền Tinh giống như suy đoán trên diễn đàn, là một công chúa nhỏ nhà giàu khiêm tốn.
Mọi người cũng không ăn khách khí, thực sự quá mệt mỏi.
Trong khi ăn mọi người thư giãn, Nguyễn Vi Vi cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó, không thể không bát quái nhỏ giọng hỏi: “Đúng rồi, ngày đó......Hiệu quả thế nào rồi?”
Một khi các cô gái chia sẻ những bí mật nhỏ, mối quan hệ có thể ngay lập thăng tiến vài độ.
Cô ta nháy mắt, vẻ mặt mập mờ, sợ Quý Huyền Tinh không thể lĩnh hội.
Quý Huyền Tinh vốn đang cầm một ly trà Ô Long lên uống, cảm thấy tâm tính rất vững vàng, vừa nghe lời này mặt đều trầm xuống, qua mấy giây mới căm hận nói: “Cậu nói đúng, anh ấy thực sự bị mù.”
Anh không chỉ không có phản ứng trước đòn tấn công ma thuật từ chiếc váy của cô mà bây giờ ngay cả người cũng không thể nhìn thấy.
“..........” Nguyễn Vi Vi cảm thấy bánh ngọt ăn trên miệng cũng không còn ngọt được như vừa rồi, vẻ mặt đồng tình nhìn cô, muốn nói lại thôi. Qua vài giây mới nói: “Tớ không có ý là không tôn trọng người khuyết tật, nhưng hoa hậu giảng đường như cậu thực sự xứng đáng với người tốt hơn.”
“...”
Chỉ cần qua một trận đấu như vậy, cô ta thật sự phục Quý Huyền Tinh từ tận đáy lòng, người đẹp có năng lực làm việc mạnh mẽ, ngay cả Tống Chính Sơ cô ta cũng cảm thấy không xứng với Quý Huyền Tinh.
Chẳng lẽ loại tiên nữ ưu tú này đều thích kiếm tẩu thiên phong?
Vẫn là cô ta mù mắt không biết tên này có chỗ nào hơn người, hào nhoáng đến mức khiến mọi người bỏ qua những khiếm khuyết khác của anh, nếu không làm sao có thể làm cho hoa hậu giảng đường mê mẩn đến như vậy.
Hẳn là vậy.
Cô ta đã tự viết ra một vở kịch lớn, một chàng trai mù nhưng xuất sắc biết rằng anh có khiếm khuyết và cảm thấy rằng nàng tiên nhỏ xứng đáng với người tốt hơn, vì vậy anh từ chối nàng tiên nhỏ nhưng nàng tiên nhỏ tỏ vẻ không quan tâm, vẫn dũng cảm đuổi theo.
Khó trách chiêu dùng nhan sắc hấp dẫn này cũng vô dụng.
Suy nghĩ như vậy rất cảm động a, cô ta muốn khóc.
-
Lúc này, Chung - nhân sĩ mù – Dập đang ở trong thư phòng chơi cờ với ông Chung.
Chung Thụ Phong chưa đến sáu mươi, mặc một bộ quần áo tại gia màu xanh, cho dù ở nhà nhưng thắt lưng cũng thẳng tắp, không hề giảm bớt dù chỉ nửa phần khí thế. Trong mắt là sự khôn khéo và sắc bén của người đứng đầu, cho dù chỉ là đánh cờ bình thường nhưng cũng có vài phần ngoan cường.
Nhưng vẻ mặt không phải là rất tốt, có hơi nhợt nhạt.
Ông lẳng lặng nhìn con trai Chi Sĩ đối diện, sau đó chọn lựa, lên ngựa trực tiếp ăn hết xe của Chung Dập.
Chung Dập chỉ nhìn thoáng qua, liền biết đại cục đã định, cũng không cần tiếp tục chơi.
“Lúc đối đầu mà phân tâm thì cửa thành chắc chắn sẽ thất thủ, con có tâm sự.” Chung Thụ Phong cầm lấy trà trong tay uống một ngụm, nhàn nhạt nhìn anh một cái.
Thần sắc Chung Dập khẽ biến đổi, trong ngữ điệu mang theo ý cười ôn hòa: “Là do bảo đao của bố không già.”
Hai năm nay sức khỏe của ông trở nên xấu hơn, tất cả mọi thứ đều do con trai xử lý. Cuối cùng đã không làm ông thất vọng, kết quả thậm chí còn tốt hơn những gì ông từng làm. Biết anh có chừng mực, thấy anh không muốn nói cũng không hỏi nhiều nữa, vì vậy ông nói đến một chủ đề: “Tại sao không dẫn Tiểu Huyền Tinh đến đây, mẹ con rất nhớ con bé.”
Chung Dập bị bố mình đánh cho một ván cờ không hề xoay chuyển nhưng trên mặt vẫn hoàn toàn bình tĩnh, vậy mà lúc này đáy mắt lại có chút sâu thẳm lóe lên, anh rũ mắt không biết đang nghĩ gì, vài giây sau mới nói: “Gần đây cô ấy rất bận.”
Giọng điệu của anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng nếu lắng nghe cẩn thận lại giống như đang che đậy cái gì đó.
TYT & Ruby team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT