Phùng Diệu Diệu có gia cảnh bình thường nhưng ở trường trung học lại là một hoa khôi trường học, lớn lên học giỏi, tất cả nam sinh đều thích đuổi theo phía sau cô ta, gửi hoa, tặng quà, hỏi han.

Cô ta đã quen với cảm giác được mọi người chú ý, được mọi người theo đuổi như một công chúa.

Tuy nhiên, sau khi đến Giang Đại, mọi thứ đã thay đổi.

Trong việc học cô ta không thể so sánh với Quý Huyền Tinh, diện mạo cũng không thể so sánh với Quý Huyền Tinh, cô ta trở nên vô danh ảm đạm. Mặc dù không phải là không ai đuổi theo, nhưng nếu so sánh với Quý Huyền Tinh thì quả thực làm cho cô ta cảm thấy khó chịu.

Người theo đuổi Quý Huyền Tinh mỗi ngày đều lái xe sang tặng cô những bông hồng tươi nhất, cô ta lặng lẽ kiểm tra, một bó hoa đó liền có giá trị lên đến bốn năm ngàn tệ. Không chỉ thế, còn tặng tất cả các loại đồ trang sức kim cương, vẻ đẹp tinh xảo lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm cho tất cả các cô gái đều ngưỡng mộ.

Nhưng hết lần này tới lần khác Quý Huyền Tinh cũng không thèm liếc mắt một cái, thứ người khác không chiếm được lại bị cô cự tuyệt rõ ràng.

Nhìn lại những người theo đuổi chính mình, tặng một bó hoa 200 tệ mà còn tưởng bản thân rất lợi hại, còn muốn cô ta đi ăn tối cùng hắn, thậm chí là bắt đầu phát triển đến một giai đoạn khác.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì cô ta đều bị Quý Huyền Tinh áp chế khắp nơi còn phải nhặt nhạnh những tên đàn ông ở trong đống rác!

Cô ta không cam lòng.

Sau đó, cô ta vô tình phát hiện ra rằng trong điện thoại di động của bạn cùng phòng Nguyễn Vi Vi có một bức ảnh như vậy. Cô ta liền biết tại sao Quý Huyền Tinh có thể tỏ ra vô dục vô cầu giống như bây giờ, còn không phải là chê những người đó tiền không đủ nhiều sao, kỳ thật là sau lưng còn không phải bị người ta bao nuôi sao, vì thế cô ta liền đăng bức ảnh kia lên diễn đàn trường.

Quả nhiên, chỉ một bức ảnh đã có thể thu hút được sự chú ý của toàn trường, cô ta nhìn vào những tin nhắn khinh miệt nhục mạ, cảm thấy rất hạnh phúc, những khó chịu trong lòng đã tích tụ nhiều năm nhất thời đều có thể được phát tiết.

Nhìn xem nữ thần hoa hậu giảng đường thanh thuần trong miệng các người đi, không phải vẫn được bao nuôi thôi sao, có tiền là có thể đè lên người cô.

Cô ta chờ những người đàn ông kia nhìn rõ bộ mặt thật của Quý Huyền Tinh, nhìn thấy những điểm tốt của cô ta. Đến lúc đó, cô ta cũng sẽ đùa giỡn với những người đàn ông đó trong lòng bàn tay.

Trong số đó, quà tặng kim cương tất cả đều là của cô ta.

Nhưng cô ta chưa kịp vui mừng được nửa ngày thì một lá thư từ luật sư đã phá hủy toàn bộ cuộc sống tốt đẹp mà cô ta tưởng tượng. Không chỉ ăn một vụ kiện mà còn bị toàn trường biết.

Sau đó, tất cả bắt đầu xa lánh cô ta.

Cô ta không thể ở lại trường, không thể chịu đựng được sự lạnh lùng đó, vì vậy cô ta đã nghỉ học.

Nhưng một thành phố lớn như Giang Thành có chi phí sinh hoạt quá cao. Trong khi làm việc, cô ta đã gặp được một người đàn ông giàu có họ Triệu, là một tên phú nhị đại được nuông chiều từ bé, mỗi lần nằm bên cạnh người đàn ông này cô ta lại cảm thấy chán ghét.

Cô ta rõ ràng có tương lai sáng lạng nhưng tất cả đều bị Quý Huyền Tinh hủy hoại.

Khi cô ta phải chịu đựng sự ghê tởm và tất cả các loại giả dối đó, trong đầu chỉ có một ý tưởng - hủy hoại Quý Huyền Tinh.

-

Quý Huyền Tinh rửa tay xong, đứng trước gương tô son. Đột nhiên nghe thấy một tiếng “răng rắc” rất nhỏ, là âm thanh của khóa nhà vệ sinh.

Bàn tay tô son của cô dừng lại, thân thể không nhúc nhích nhưng trong gương lại nhìn thấy một nữ sinh khoảng hai mươi tuổi đang nhìn cô với ánh mắt không tốt.

Hành động trên tay cô không ngừng, son môi màu trà sữa trên môi càng ngày càng đậm, trông càng thêm ngây thơ.

Phùng Diệu Diệu hoàn toàn bị sự bình tĩnh của cô chọc giận, còn không phải dựa vào khuôn mặt đi quyến rũ đàn ông sao, ở đây giả bộ cao cao tại thượng cái gì?( App truyện TYT )

“Quý Huyền Tinh, cô nói xem nếu tôi chụp lại bộ dạng hiện tại của cô rồi đăng lên diễn đàn thì bọn họ có còn tin cô nữa không? Luật sư của cô còn có tác dụng hay không?”

“Cô đang nói chuyện điên rồ gì thế?” Quý Huyền Tinh vừa lau tay, vừa quay đầu nhìn cô ta, lông mày nhíu lại nói: “Cô đang điều trị tại bệnh viện tâm thần nào vậy? Bệnh chưa khỏi đã thả cô ra, có cần tôi giúp cô khiếu nại bọn họ không?”

Sắc mặt Phùng Diệu Diệu trắng xanh vì tức giận: “Quý Huyền Tinh mày giả vờ cái gì, mày thất sủng rồi mới phải nịnh bợ những nữ sinh kia để leo lên cành cao đúng không?”

“Cô bị ngu sao?” Quý Huyền Tinh nhìn váy công chúa trên người, cố nén xúc động muốn đánh người, lạnh lùng nói: “Thì ra cô không những có bệnh thần kinh mà còn có bệnh ảo tưởng.”

Phùng Diệu Diệu không ngờ cô sẽ mở miệng nói những lời như vậy, trong mắt có sự kinh ngạc rõ ràng. Nhưng một giây sau cô ta cười lớn: “Ha ha ha, mày không giả vờ nữa à, ngày nào cũng giả vờ bản thân tinh khiết, thật ra cũng là đi nằm ngửa mới có được. Lúc ấy là do bức ảnh kia quá trực quan ——”

Nói xong, giọng điệu của cô ta trở nên âm lãnh, đáy mắt mang theo điên cuồng: “Nếu mày bị lột sạch quần áo nằm trong loại nhà vệ sinh xa hoa này, mày còn có thể tiếp tục duy trì cái danh hoa khôi thanh thuần của mày hay không?”

Lời nói của cô ta còn chưa dứt, cả người đã giống như chó điên nhào về phía Quý Huyền Tinh.

.........

Bạn gái nhỏ của Trịnh Minh Khải đợi Quý Huyền Tinh nửa ngày cũng không thấy cô trở về. Cô ấy có chút lo lắng muốn đi toilet xem, trên đường đúng lúc nhìn thấy Trịnh Minh Khải và Chung Dập vừa nói chuyện xong đi ra.

Trịnh Minh Khải thân mật ôm eo cô: “Sao lại tới đây?”

“Em đi nhìn xem Huyền Tinh, cô ấy đi toilet đã lâu rồi.” Trước mặt mọi người, cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng, tự nhiên cọ cọ trong ngực Trịnh Minh Khải, dịu dàng hỏi: “Cô ấy không đi cùng các anh sao?”

“Không có a.”

Lúc này, tình cờ có hai cô gái mặc váy dạ hội đi đến, vừa đi vừa phàn nàn: “Có chuyện gì vậy, sao nhà vệ sinh lại dừng hoạt động để dọn dẹp vào giờ này chứ?”

“Quên đi, chúng ta đi đến tầng khác.”

Bọn họ đều đã nghe rõ ràng, trong mắt đều lộ ra lo lắng và mê man, đồng thời theo bản năng nhìn về phía Chung Dập.

Chỉ thấy ánh mắt Chung Dập khẽ động, sự ôn hòa vốn có biến mất toàn bộ, sải bước về phía toilet.

Trong toilet, Quý Huyền Tinh phản ứng rất nhanh, trực tiếp né tránh nhưng Phùng Diệu Diệu lại giống như thuốc cao bôi trên da chó nhào tới lần nữa, mục tiêu rõ ràng là phải xé váy của cô.

Làn váy của cô rất dài, rất dễ giẫm lên làn váy làm bản thân tự vấp ngã, hết lần này tới lần khác Phùng Diệu Diệu còn không chịu buông tha, trong lúc nhất thời làm cho cô có chút đấu tranh.

Quý Huyền Tinh lại trốn tránh, muốn một tay kéo làn váy để tránh cho bản thân ngã xuống, chỉ chốc lát sau liền có chút thở hổn hển.

Váy rách!

Sau này nếu cô lại mặc váy dài chấm đất thì cô chính là heo!

Khi Phùng Diệu Diệu lại phát điên, Quý Huyền Tinh đã hoàn toàn hết kiên nhẫn. Cô trực tiếp buông tay ra mặc kệ váy rách, cả người đứng vững để không vấp ngã. Chờ đến lúc Phùng Diệu Diệu nhào tới, cô nghiêng người né tránh, Phùng Diệu Diệu nhào vào khoảng không, cả người có chút ngẩn ngơ.

Nhân lúc này, Quý Huyền Tinh túm tóc cô ta, trực tiếp túm cô ta kéo về phía bồn rửa tay.

Cô mở vòi nước ra, dùng sức ấn Phùng Diệu Diệu vào trong.

Nước lạnh lẽo xông lên đầu, Phùng Diệu Diệu giật mình, bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Mà tay Quý Huyền Tinh lại giống như là một cái kìm mạnh mẽ cố định cô ta. Lần đầu tiên cô ta biết rằng sức mạnh của một người phụ nữ có thể lớn như vậy.

Phùng Diệu Diệu dần dần không còn sức giãy dụa, nhưng nước lạnh vẫn theo đầu tưới lên người, sặc cả vào mũi và họng.

Cô ta bắt đầu ho. Sự lạnh lẽo trên người không chịu nổi sự nỗi sợ hãi trong lòng, người này sẽ không thật sự muốn dìm chết cô ta như vậy chứ?

Cô ta không thể không rùng mình, linh hồn run rẩy vượt xa cái lạnh trên cơ thể, cô ta thực sự sợ hãi.

Đúng lúc này, lực đạo ở trên cổ rốt cuộc cũng tản đi, cả người Phùng Diệu Diệu giống như không có xương, theo bồn rửa mặt mềm nhũn ngã xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Quý Huyền Tinh.

“Điên đủ rồi sao?” Quý Huyền Tinh lạnh lùng nhìn cô ta, cảnh cáo: “Đừng chọc tôi nữa.”

Phùng Diệu Diệu cả người bị dọa rụt lại, theo bản năng gật đầu.

Quý Huyền Tinh chướng mắt nhất chính là người như vậy, tâm tư xấu xa của bản thân còn không ít. Cô không quan tâm đến cô ta nữa, nhìn xuống váy của mình.

Chiếc váy công chúa vốn rất xinh đẹp lúc này đã nhăn nhúm, bởi vì vừa rồi Phùng Diệu Diệu giãy dụa, nước cũng văng lên người cô. Ngực bị ướt một mảnh lớn, váy lụa dán chặt vào ngực, như ẩn như hiện.

Không có cách nào đi ra ngoài!

Bản thân cô cũng không mang theo điện thoại di động, khiến cho cô không biết làm thế nào để nhờ giúp đỡ. Nghĩ đến đây, cô lại hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Diệu Diệu một cái.

Đột nhiên Quý Huyền Tinh nghĩ tới cái gì đó, đúng vậy, vừa rồi không phải cô ta muốn chụp lén cô sao. Trên người cô ta nhất định có điện thoại di động, nghĩ như vậy liền đi về phía Phùng Diệu Diệu.

Phùng Diệu Diệu sợ hãi, giống như một con gà con, giọng nói run rẩy: “Tôi không dám nữa, cô đừng đánh tôi.”

Quý Huyền Tinh nhịn không được trợn trắng mắt, còn chưa kịp tiếp tục đi về phía cô ta, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Đồng thời, giọng nói của Chung Dập vang lên.

Không giống như sự dịu dàng trước đó mà trầm thấp như đang đè nén: “Huyền Tinh, em ở bên trong sao?”

Đôi mắt của Quý Huyền Tinh sáng lên: “Ở đây! Chờ một chút!”

Cô kích động chạy tới mở cửa, nhưng trải qua một trận ầm ĩ vừa rồi cô không chú ý, trên mặt đất có nước, giày cao gót mảnh khảnh giẫm lên làn váy, cả người ngay lập tức mất trọng tâm trượt xuống đất.

“A ——A ——“

Quý Huyền Tinh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước khi ngã xuống khó khăn lắm mới đỡ được vách tường, nhưng đầu gối vẫn đập xuống đất, đau đến nỗi nước mắt cô thiếu chút nữa chảy ra.

Chung Dập đang một mực chờ ở ngoài cửa nghe thấy âm thanh này, bàn tay đang buông xuống bên cạnh vô ý thức nắm chặt, không chút suy nghĩ một cước đá văng cửa.

Ngay sau khi anh bước vào, thấy cô gái ngã xụi lơ dưới một lớp vải mỏng màu xanh, một tay vịn vào bức tường để đứng dậy. Quần áo ướt sũng, đầu tóc lộn xộn, trông có chút chật vật.

Nhưng lại có một loại vẻ đẹp nói không nên lời giống như bị bắt nạt.

Khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt nhợt nhạt ngấn lệ, bắt mắt hơn cả những viên kim cương tinh xảo được đính trên váy.

Trái tim Chung Dập đập chậm lại, sải bước đi về phía cô sau đó cởi áo vest ra bằng một tay, bọc cô lại.

Quý Huyền Tinh hơi sửng sốt một chút, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Chung Dập, đây là toilet nữ."

“Ừ.” Anh thì thầm, giống như đang kìm nén cảm xúc.

Quý Huyền Tinh cảm thấy vẫn nên nhắc nhở anh: “Vậy anh đi vào....... Có phải hay không không quá ——”

Cô còn chưa dứt lời liền phát hiện ánh mắt Chung Dập vẫn luôn dừng ở trên người cô, quan sát từng tấc trên cơ thể, ánh mắt có chút nóng bỏng. Cô theo bản năng siết chặt quần áo trên cơ thể.

Bây giờ cô rất chật vật, thật khó coi.

Thấy cô không có vết thương rõ ràng trên người, Chung Dập mới thở phào nhẹ nhõm. Âm thanh nhẹ nhàng hơn bình thường, giống như trấn an: “Bị thương ở bên trong sao?”

Quý Huyền Tinh lắc đầu, vịn người Chung Dập muốn đứng lên nhưng một giây sau mắt cá chân truyền đến đau đớn, cô thấp giọng kêu lên: “Hình như bị trật chân rồi.”

Trong nháy Chung Dập mắt ôm ngang người cô lên, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn xuống đất, giọng nói khó có thể phân biệt ra là vui hay buồn: “Cô ta làm sao?”

Trịnh Minh Khải thầm nghĩ, anh Dập như vậy có thể là đã thật sự tức giận. Có lòng tốt mời anh đến địa bàn của mình chơi, bây giờ lại để xảy ra tình trạng như vậy, làm cho anh ta bây giờ muốn tiến lên giải thích cũng không dám, đành phải cười áy náy với Quý Huyền Tinh.

Bây giờ Quý Huyền Tinh mới phát hiện có người khác còn đứng ở cửa, chợt cảm thấy ngượng ngùng. Mặt cô dán vào ngực Chung Dập, vùi vào lòng anh, nhỏ giọng nói:” Em không cẩn thận, vấp váy nên ngã.”

Thật đáng xấu hổ.

Con ngươi Chung Dập lạnh như mũi dao băng, nhưng khi anh giơ tay lên vuốt đầu cô gái trong ngực, lại vô cùng dịu dàng Âm thanh nhẹ như đang thì thầm: “A Tinh không đau, chúng ta về nhà.”

“Ừm.”

Quý Huyền Tinh nhẹ giọng đáp, bàn tay trên vai anh vô thức cuộn lại, bất giác căng thẳng. Cô úp mặt vào lòng anh, khóe miệng không tự giác nhếch lên, ngay cả mắt cá chân đang đau đớn dường như cũng biến mất.

Bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, đột nhiên cảm thấy, việc mặc váy dài chấm đất cũng không còn là chuyện quá khó chịu.

Tuy nhiên Phùng Diệu Diệu vẫn đáng ghét như trước.

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play