Minh Đăng mấy ngày nay vẫn luôn chú ý chuyện của Thái Thanh Tông. Hiện tại người duy nhất biết vị trí của Cố Yêm chính là Thái Thanh Tông, dù hắn chưa lên núi nhưng trong lòng biết rõ, Yêu Tộc vẫn chưa rời đi.
Từ khi Yêu Chủ Hề Nha nửa đêm tới thăm Thái Thanh Tông đã qua năm ngày, vẫn là không có một chút tin tức. Minh Đăng hơi hơi rũ mắt, sau khi làm xong công khóa buổi sáng, bỗng nhiên đứng dậy.
"Thiền sư?"
Đệ tử nghe giảng bên cạnh có chút kỳ quái, giọng Minh Đăng dừng một chút: "Ta đi ra ngoài một chuyến, các ngươi tiếp tục."
Các đệ tử cũng chỉ biết Minh Đăng có việc, liền không nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm nhắm mắt lại làm công khóa. Minh Đăng từ trong nhóm tăng nhân đi ra, sau khi thị đồng đi tới nói nhỏ vài câu, trong lòng có một chút tính toán.
.........
Vân Đức Chân Quân cảm thấy mình mấy ngày này quả thật là nước sôi lửa bỏng.
Đêm đó Yêu Chủ Hề Nha của Yêu Tộc đến, ông đã gửi phù truyền âm cho sư huynh, sư huynh lại bảo ông tùy tiện qua loa đổ việc lên người huynh ấy.
Nhưng dù là như vậy, Yêu Tộc người ta cần chính là người, sao lại từ bỏ ý định?
Sau khi đợi mấy ngày, Hề Nha liền lại đến đây. Vân Đức Chân Quân chỉ đành tạm thời trấn an người trước. Nói cái gì lấy tính mạng đảm bảo Cửu Vĩ Thiên Hồ tuyệt đối không có việc gì, lúc này mới khiến sắc mặt Hề Nha tốt hơn một chút.
Nhưng mà còn chưa đợi Vân Đức thở ra một hơi, bên phía Yêu Tộc lại nói: "Cuối cùng lại cho thời gian một tháng, nếu sau một tháng vẫn không thả Cửu Vĩ Thiên Hồ ra, như vậy bốn vị Yêu Chủ sẽ hướng Tu Chân Giới đòi một cái công đạo."
Việc này là từ Thái Thanh Tông mà ra, Kiếm Tôn không ở trong Tông, đến lúc đó Thái Thanh Tông khó tránh khỏi sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Sau khi mời Hề Nha đi xuống, Vân Đức liền cảm thấy miệng đắng ngắt.
Đây còn chưa tính là kết thúc, ông vừa nhận được kỳ hạn cuối cùng của Yêu Tộc, lại nghe thấy đệ tử nói... Nói là đệ tử Giác Sơn Tự, Lăng Tiêu Tông, còn có Minh Nguyệt Cốc đều đã đến bái phỏng, có điều lần này tới đều là mấy tiểu bối.
Vân Đức xua xua tay, vội vàng cáo ốm không gặp.
Ông dừng một chút, sắc mặt nghiêm túc hướng về đệ tử tới bẩm báo, dặn dò: "Ngươi cứ nói ta đêm qua lúc tu luyện cấp hỏa công tâm, hôm nay bệnh tình nghiêm trọng, không thể gặp khách."
"Bảo bọn họ ngày khác lại đến bái phỏng."
Đệ tử thủ sơn nghe mà ngẩn ra lại ngẩn ra, trên mặt nghẹn đến đỏ bừng, giống như không ngờ tới người giống như Chưởng Giáo vậy mà lại cũng sẽ nói dối.
Vân Đức cũng là không có cách nào, mấy tiểu bối này vừa thấy chính là hướng về phía Cố Yêm mà tới. Trước đó không có nghe nói giao tình của mấy người tốt cỡ nào, Thủ Tịch Yến Trì của Lăng Tiêu Tông kia không lâu trước đó còn cùng Cố sư điệt thoái hôn, ai biết sao lại hết sức khó hiểu mà tìm đến ông, hơn nữa lại quan tâm Cố sư điệt không thôi.
Không chỉ có Yến Trì kỳ quái, Phật Tử của Giác Sơn Tự cũng tương tự, mấy ngày nay ông tu luyện không chỉ một lần ở Thái Thanh Tông nhận thấy được hơi thở vị Phật Tử kia.
Hai người cũng đã đủ khiến Văn Đức nhức đầu, hôm nay càng nghiêm trọng, lại thêm một Thánh Tử của Minh Nguyệt Cốc.
Biểu cảm ông ta chột dạ, sau khi lắc lắc đầu, vẫn là quyết định dựa theo lời sư huynh nói, dù sao giả bệnh cũng là biện pháp duy nhất hiện tại rồi.
Đệ tử thấy tâm ý Chưởng Giáo đã quyết, liền đành phải ra ngoài chuyển lời. Cũng may ba người vừa lúc gặp nhau, gã cũng không cần chuyển lời từng người.
"Các vị tiên trưởng, Chưởng Giáo nói mấy ngày này không gặp người."
"Chưởng Giáo làm sao vậy?" Người lên tiếng chính là Yến Trì, anh ta liếc liếc mắt nhìn Minh Đăng và Ngu Bạch Trần vừa vặn gặp được sau khi lên núi một cái, biểu tình có chút phức tạp.
Tiểu đệ tử lắc lắc đầu, vừa mới chuẩn bị nói Chưởng Giáo đêm qua tẩu hỏa nhập ma, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Vấn sư huynh đi tới.
"Các ngươi sao lại ở đây?" Chu Vấn đầu tiên là nhìn mấy người Ngu Bạch Trần một cái, lại nhìn về phía đệ tử Thanh Hoa Phong bên cạnh, có chút kỳ quái.
Đệ tử kia không ngờ tới đồng môn sư huynh cũng ở đây, sau khi cắn răng nói xong lời Chưởng Giáo dặn dò, xoay người bỏ chạy, bỏ lại một mình Chu Vấn không hiểu ra sao.
Chờ đã, Chưởng Giáo không phải vừa rồi còn sinh long hoạt hổ (vô cùng khỏe mạnh) cùng Yêu Chủ bàn bạc xong sao?
Chu Vấn nhíu nhíu mày, có chút kỳ quái.
Hắn là đệ tử Thái Thanh Tông, lại là anh em tốt với Cố Yêm, ngay từ đầu lúc có tin tức của Cố Yêm, Vân Đức Chân Quân liền nói cho Chu Vấn biết.
Nói là y cùng Kiếm Tôn hiện tại ở bên ngoài tiềm tu, qua mấy ngày sẽ trở về, đây cũng là nguyên nhân Chu Vấn không sốt ruột.
Hắn, một là không đoán được Cố Yêm là Yêu Tộc, hai là nghĩ đến Cố Yêm là ở cùng Kiếm Tôn, có thế nào đi nữa, ai có nguy hiểm cũng không thể là y có nguy hiểm a.
Bởi vậy mấy ngày nay liền thả lỏng, hoàn toàn không biết mấy người bên ngoài này tìm Cố Yêm cũng sắp điên rồi.
Đệ tử kia nói xong cũng đã rời đi, Chu Vấn tuy rằng không biết Chưởng Giáo vì cái gì phải giả bệnh, nhưng cũng không phá hư, chỉ là nhìn về phía Ngu Bạch Trần, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Trong những người này, hắn cùng hai người khác không quen, chỉ có thể hỏi Ngu Bạch Trần.
Sắc mặt Ngu Bạch Trần có chút tái nhợt, có điều cậu ta mấy ngày này tốt xấu gì cũng đã từ trong việc Cố Yêm không muốn gặp mình điều tiết lại, khe khẽ mím môi, nói: "Ta là đến hỏi Chưởng Giáo tin tức của A Yêm, vừa lúc cùng Yến Thủ Tịch và Minh Đăng thiền sư gặp mặt."
"Có điều không ngờ tới Chưởng Giáo bị bệnh, ngay cả bọn ta cũng không gặp."
Chu Vấn ho nhẹ một tiếng, sau khi nghe xong thì không tiện nói. Hắn trái lại biết một chút tin tức của Cố Yêm, chỉ là thấy Chưởng Giáo cũng không lộ ra, hắn chỉ có thể nói: "Các ngươi đừng nhìn ta, ta cũng chỉ biết là Cố Yêm không có nguy hiểm."
Mấy người thấy Chu Vấn cũng không biết, không khỏi có chút thất vọng. Chu Vấn không chú ý tới sắc mặt bọn họ, chỉ là có chút kỳ quái: "Lại nói các ngươi biết Yêu Chủ là tới làm gì không?"
Mấy ngày nay Yêu Chủ ở tại trên núi, Chu Vấn cũng rất tò mò, có điều lại không ai giải đáp.
Nghe thấy lời Chu Vấn nói, mấy người Yến Trì lúc này mới nhớ tới Chu Vấn vẫn chưa biết chuyện thân phận Yêu Tộc của Cố Yêm. Trong lòng ba người không hẹn mà cùng muốn che giấu việc này.
Yến Trì vốn là muốn lên tiếng, rồi lại muốn thăm dò Ngu Bạch Trần có biết thân phận Cố Yêm hay không, liền thoáng dừng một chút.
Ai ngờ Ngu Bạch Trần còn chưa nói gì, người lên tiếng lại là Minh Đăng: "Cũng có lẽ là Yêu Tộc gần đây có chuyện gì đi, bọn ta cũng không biết."
Sau khi Yến Trì nhìn về hướng Minh Đăng, đối phương cũng thản nhiên nhìn lại, sắc mặt hai người giống nhau, lại không nhìn ra cái gì. Trái lại là Chu Vấn, sau khi nghe
thấy thì vô cùng tiếc nuối, lại cảm thấy sắc mặt hai người có chút không đúng.
............
Bởi vì ban ngày Vân Đức Chân Quân cáo ốm không gặp, mấy người Yến Trì buổi tối liền tạm thời ở lại Thái Thanh Tông.
Mấy người đều ở trong phòng cho khách.
Minh Đăng buổi tối đi ra ngoài, vừa lúc không hay không biết mà tiêu sái đi tới động phủ của Cố Yêm. Trong động phủ kia một mảnh lạnh lẽo, không hề có hơi người.
Sau khi hắn đứng ở ngoài cửa hồi lâu liền muốn rời khỏi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Yến Trì đã tới cửa.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lại không hẹn mà cùng nhíu mày lại.
"Thiền sư buổi tối còn không nghỉ ngơi?" Yến Trì mở miệng.
Minh Đăng hơi hơi nâng mắt lên nhìn về phía anh ta: "Yến Thủ Tịch cũng không có nghỉ ngơi."
Hắn nhớ lại sắc mặt kỳ quái của Yến Trì khi mình trả lời Chu Vấn lúc ban ngày, biểu tình thoáng dừng lại, có chút kỳ quái. Lẽ nào Yến Trì cũng đã bắt đầu nổi lên nghi ngờ quan hệ giữa Cố Yêm và Yêu Tộc?
Hắn không biết Yến Trì và Ngu Bạch Trần cũng đã sớm biết thân phận của Cố Yêm, trong lòng chỉ có thể đưa ra suy đoán này.
Vừa lúc buổi tối lại ở cửa động phủ của Cố Yêm gặp được Yến Trì, Minh Đăng không khỏi càng thêm cảnh giác hơn một chút.
.........
Ngay tại lúc ba người từng được Cố Yêm đồng thời dùng thủy kính liên hệ chạm mặt sau khi y rời khỏi, hơn nữa trong lòng đều nghi ngờ đối phương đang điều tra thân
phận của y.
Bản thân Cố Yêm lại ở trong Thập Vạn Đại Sơn lăn qua lộn lại, chỉ vì sau khi y ăn cay, vô cùng khó hiểu mà buổi tối lại tái phát chứng khao khát làn da.
Cố Yêm vẫn chưa từng gặp loại tình huống này, y bình thường tái phát chứng khao khát làn da đều là khi tâm tình dao động thật lớn hoặc là thời gian dài không tiếp xúc với người khác không thể không phạm, mà lần này, vậy mà lại vì y ăn cay.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Cố Yêm nằm ở trên giường nhắm mắt, chỉ cảm thấy lửa nóng do ban ngày ăn cay từ trên ngực lan ra, cả người nóng rực, ngay cả đầu ngón tay cũng nóng lên.
Nhưng y biết rõ đây chẳng qua là ảo giác mà thôi, y đây là tái phát cơn nghiện rồi.
Bên trong nhà gỗ, hơi thở một người khác quanh quẩn, hương tuyết tùng nhàn nhạt, cho dù là mỗi người một giường cũng có thể ngửi thấy. Cố Yêm trở mình một cái,
dùng chăn cuộn mình lại muốn chống đỡ cho qua, nhưng càng muốn chống cự lại càng không được, nhất là trong tình huống Phó Hàn Lĩnh đã ngủ.
Cuối cùng tới nửa đêm, Cố Yêm hít sâu một hơi, ngồi dậy nhìn thiếu niên tóc trắng nhắm mắt trên giường bên cạnh một cái, do dự một chút, vẫn là chậm rãi ôm chăn leo lên giường ông ta.
Chỉ là ôm ngủ một đêm, không có việc gì, Cố Yêm nói với chính mình, cùng lắm thì trước khi trời sáng, Phó Hàn Lĩnh tỉnh lại, y liền giả vờ như cái gì cũng không xảy ra, ôm chăn rời đi.
Chỉ cần y đủ cẩn thận, rời đi đủ sớm, sẽ không có vấn đề.
Theo lời tự trấn an này, Cố Yêm chậm rãi dời tới trên giường Phó Hàn Lĩnh.
Cái giường kia còn là y biến ra không lâu, vừa hay có thể chứa được hai người, y trải phẳng chăn của mình, cẩn thận nằm xuống, dán lưng bàn tay với Phó Hàn Lĩnh. Tinh thần mới vừa thả lỏng, ngay sau đó liền thấy cái người không hề phòng bị, nhắm mắt ngủ say kia mở mắt.
Mà lúc này, Cố Yêm còn xấu hổ cầm lấy tay đối phương.