Người này cười kỳ quái như vậy làm gì?

Y vẫn là lần đầu tiên thấy có người bị cào không tức giận, trái lại còn cười. Cố Yêm thu đệm thịt hoa mai lông xù về, khó hiểu mà cảm thấy hơi lạnh, cũng may Phó Hàn Lĩnh lúc này cuối cùng đã thu lại biểu tình.

"A Yêm, những lời nói vừa rồi đều đã nghe thấy." Ông ta làm như nhớ tới, hỏi.

Phó Hàn Lĩnh biết Cố Yêm hoàn toàn không để ý việc này.

Quả nhiên, Tiểu Hồ Ly không tim không phổi chỉ là nâng mắt, cười nói: "Để cho Yêu Tộc tìm không thấy cũng tốt, dù sao ta vốn cũng không muốn trở về Yêu Tộc."

"Chẳng qua có một điểm."

Cái đầu lông xù của Cố Yêm quay sang, nhìn Phó Hàn Lĩnh nói: "Ông không thể làm Linh Thụ bị thương."

Cố Yêm có thể dễ dàng tha thứ ông ta hạ cấm chế với Linh Thụ, nhưng tổn thương thì không được, dù sao Linh Thụ cũng xem như đã từng giúp y.

Sau khi y nói ra, thiếu niên tóc trắng cúi người bên cạnh tự hỏi một lúc, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Cố Yêm cũng liếc mắt nhìn ông ta một cái, đột nhiên nghe Phó Hàn Lĩnh dùng gương mặt lạnh lùng kia nhìn y, sau đó bình thường hỏi: "Đúng rồi, giữa trưa muốn ăn gì?"

"Có muốn ăn gà nướng không?"

Cố Yêm:... Mắt hồ ly của y đảo vòng, biểu tình kỳ quái liếc mắt nhìn Phó Hàn Lĩnh một cái.

Buổi sáng cháo, giữa trưa gà nướng, sao y lại có cảm giác Phó Hàn Lĩnh muốn nuôi mình?

Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Yêm luôn cảm thấy từ khi hai người cùng tiến vào Linh Thụ, người này luôn là lạ.

Tâm tư y chớp động trong tích tắc nhưng lại không thể nói rõ là cái gì, có điều, gà nướng vẫn là muốn ăn.

Không có con hồ ly nào không thích ăn gà nướng.

Cố Yêm rụt rè gật gật đầu, ho nhẹ một tiếng: "Nếu giữa trưa ông ăn, có thể thuận tiện để lại cho tôi một phần."

"Tôi muốn ít cay."

Ở Tu Chân Giới hiện tại đã có ớt, có điều Cố Yêm dựa theo địa giới, xem như là một hồ ly phương Nam, không thể ăn cay lắm, chỉ có thể bảo người cho y ít một chút.

Phó Hàn Lĩnh hiểu rõ, gật gật đầu, thấy đối phương sau khi chạy đến bờ sông dùng hình thức động vật nhỏ rửa mặt, chải chuốt xong, quay đầu lại liếc mắt nhìn ông ta một cái, mới nhanh như chớp chui vào trong bụi cây, trong mắt không khỏi hiện lên tươi cười.

A Yêm thật đáng yêu, dáng vẻ hồ ly cũng vậy, chỉ tiếc bây giờ vẫn chưa thể đụng đến.

Phó Hàn Lĩnh nghĩ đến dáng vẻ tiểu hồ ly ghé vào bờ sông rửa mặt vừa rồi, ánh mắt nhìn về phía đất trống không khỏi sâu hơn một chút.

Cố Yêm sau khi tiến vào bụi cỏ liền đi tới nơi linh khí sung túc nhất trong núi, hôm nay dự định ở bên ngoài tu luyện. Yêu Khí trong Thập Vạn Đại Sơn vô cùng thích hợp với y, y ở trong đây tu luyện, tu vi quả thật tiến triển cực nhanh.

Sau khi Cố Yêm tìm tới đỉnh núi liền ngồi xổm tu luyện, mãi cho đến qua một lúc, Tiểu Thụ Linh tìm đến.

Thụ Linh đêm qua sau khi trở về liền nhận ra cấm chế mà Kiếm Tu đáng giận kia hạ, không chỉ cấm chế nó nói chuyện, vậy mà còn có thể điều khiển hành vi của nó.

Nó vốn tưởng rằng bản thân là nhất thời sơ ý mới có thể trúng chiêu, sau khi trở về liền lập tức dùng Linh Lực muốn cởi bỏ cấm chế, chỉ là nó không ngờ tới, cấm chế
này vậy mà càng giải càng chặt, đến cuối cùng còn hoàn toàn cắt đứt liên hệ của mình với bên ngoài.

Tiểu Thụ Linh nản lòng thử rất nhiều lần, kết quả đều không liên hệ được bên ngoài, về sau còn bị cấm chế làm cho hôn mê, mãi đến giữa trưa mới tìm lại được quyền tự chủ thân thể.

Nó vốn là lửa giận phừng phừng muốn tới nhà gỗ tìm chủ nhân cáo trạng, kết quả lúc tới lại chỉ thấy Kiếm Tu đáng giận kia đang tu luyện, chủ nhân không ở bên trong.

Thụ Linh giao phong thua, vô thức sợ sệt một chút, không dám đi vào. Mà Phó Hàn Lĩnh lại giống như không thấy nó, chỉ chuyên tâm tu luyện.

Thụ Linh do dự một lúc, nghĩ 'hảo thụ' không chịu thiệt trước mắt, liền lại lén trốn đi nơi khác tìm chủ nhân cáo trạng. Không ngờ thật sự tìm được chủ nhân ở đỉnh núi.

Cố Yêm lúc này biến thành Cửu Vĩ, chín cái đuôi cáo dựng ở phía sau, sau khi hấp thu Linh Khí xong mới mở mắt ra.

"Tối hôm qua có xảy ra việc gì hay không?"

Bởi vì không biết trước khi mình cảnh cáo, Phó Hàn Lĩnh có chừng mực hay không, nhìn thấy Tiểu Thụ Linh chạy tới, dáng vẻ nóng lòng cáo trạng, Cố Yêm liền cũng hỏi
một câu.

Cái này không hỏi còn tốt, vừa hỏi, Tiểu Thụ Linh liền líu ra líu ríu đem chuyện tối hôm qua đều nói ra một lần, lúc nói đến cắt đứt liên hệ với bên ngoài lại tức giận.

"Chủ nhân, người nói có phải hắn là muốn cầm tù người hay không?" Tiểu Thụ Linh cũng không ngốc, lúc này lập tức nhân cơ hội mách lẻo.

Cố Yêm liếc mắt nhìn nó một cái, cảm thấy suy nghĩ của nhóc con này còn rất phong phú: "Cầm tù ta làm gì?"

Tiểu Thụ Linh nghiêm trang nói: "Chủ nhân ngươi tuổi còn nhỏ, không biết tu sĩ bên ngoài đáng giận chừng nào, bọn họ luyện đan, luyện khí đều xem Yêu Tộc là tài liệu,
nói không chừng Kiếm Tu này chính là mặt người dạ thú, muốn cầm tù người để lấy máu đấy."

Nó dừng một chút, lại bổ sung: "Hắn còn biết ngài là Cửu Vĩ Thiên Hồ."

Máu thịt Cửu Vĩ Thiên Hồ càng hiếm có.

Cố Yêm gật gật đầu, cảm thấy ý thức phòng bị của Yêu Tộc rất mạnh, khó trách trong Tu Chân Giới không có xuất hiện loại sự kiện có Yêu Tộc bị gạt, ngược luyến tình thâm trong tiểu thuyết kiếp trước.

Tiểu Thụ Linh dốc hết tâm huyết bôi đen Phó Hàn Lĩnh, cần phải làm cho chủ nhân ý thức được chỗ nguy hiểm của hắn. Cố Yêm lại sờ sờ đầu nó, đột nhiên hỏi: "Ăn gà nướng không?"

Tiểu Thụ Linh ngẩn ra một lúc, ngơ ngác hỏi: "Gà nướng gì?"

Chờ đã, đề tài sao bỗng nhiên lại nhảy đến gà nướng rồi. Còn không chờ nó nói cái gì, Cố Yêm liền lại nói: "Được rồi, chủ nhân mang ngươi đi ăn gà nướng."

Sau khi nó khóc lóc thút thít cáo trạng xong, không ngờ chủ nhân còn có tâm tình ăn gà nướng.

Có điều... Đi đâu ăn gà nướng chứ? Tiểu Thụ Linh không hay không biết cũng đã bị chủ nhân ảnh hưởng.

Sau khi được chủ nhân hóa thành hình người ôm lấy, Tiểu Thụ Linh liền quên chuyện cảnh cáo Phó Hàn Lĩnh, mơ mơ hồ hồ nằm ở trong lòng chủ nhân, đỏ mặt nhắm mắt lại.

Cố Yêm vừa cúi đầu, liền nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ hồng của Tiểu Thụ Linh, nhịn không được nhéo nhéo mặt nó, chỉ hy vọng lát nữa mặt nó đừng lại biến trắng.

Giữa trưa, Phó Hàn Lĩnh thấy đã đến giờ, liền vào trong núi bắt gà về nướng.

Bản thân ông ta không ăn, chỉ là làm cho tiểu đồ đệ ăn, nghĩ một con gà nướng thì cũng đủ rồi.

Con gà kia được đút thuật pháp, chất thịt đặc biệt ngon. Phó Hàn Lĩnh nhóm một đống lửa, dựa theo truyền âm Vân Đức gửi tới mới vừa rồi, điều khiển ngọn lửa.

Bí quyết nướng gà không gì ngoài lửa, với tu vi của Phó Hàn Lĩnh dương hỏa chí thuần này lại càng tinh diệu.

Cố Yêm còn chưa đi đến bên nhà gỗ, liền ngửi được một mùi hương.

"Gà thơm quá."

Sư tôn tiện nghi này nướng gà vẫn là có chút tài năng. Tiểu Thụ Linh ở trong lòng Cố Yêm cũng bị gà nướng hấp dẫn rồi, lúc này mơ mơ hồ hồ nghĩ, thì ra chủ nhân nói dẫn nó đến ăn gà nướng vậy mà lại là thật.

Hai người càng đến gần, mùi gà nướng này càng nồng đậm. Sau khi Cố Yêm đẩy bụi cỏ ra, xoát một cái, tai cáo đẩy dây tóc màu đỏ, chậm rãi xông ra.

Phó Hàn Lĩnh thấy tiểu đồ đệ hóa thành hình người tới đây, hơi hơi nâng mắt lên.

"Lần đầu tiên nướng, không biết có hợp khẩu vị hay không."

Đây là trước đó chưa từng nướng?

Cố Yêm kinh ngạc liếc mắt nhìn ông ta một cái, có điều lại vẫn là đi qua.

Phó Hàn Lĩnh dùng dao nhỏ cắt một cái chân gà cho y nếm thử trước.

Trước đó đã ngửi được mùi, Cố Yêm cũng không khách sáo liền vươn tay nhận lấy gà nướng. Nhưng mà ngay sau đó, Tiểu Thụ Linh bị mùi thơm che mắt mới xem như phản ứng lại đây.

"Chờ đã chủ nhân, đây là gà do tên xấu xa nướng!"

Phó Hàn Lĩnh như cười như không liếc mắt nhìn Tiểu Thụ Linh lại ở trong lòng Cố Yêm kia một cái, Thụ Linh liền không thể tự chủ, đứng dậy từ trong ôm ấp yêu thương của chủ nhân, nhảy xuống.

"Chủ nhân." Tiểu Thụ Linh bị khống chế uất ức không thôi.

Cố Yêm khẽ khụ một tiếng chia miếng thịt chân gà cho nó.

"Tiểu Thụ, chủ nhân hôm nay sẽ dạy ngươi một việc."

"Chán ghét thì chán ghét, nhưng mà bụng không thể đói, chúng ta phải tách thân thể và tình cảm ra, ngươi yên tâm, sau khi ăn gà nướng của ông ta, chúng ta lại cùng nhau chán ghét ông ta."

Ngay trước mặt Phó Hàn Lĩnh, Cố Yêm nói rất đường đường chính chính.

Tiểu Thụ Linh ngẩn ra một chút.

Phó Hàn Lĩnh sau khi bị cọ ăn miễn phí còn bị cứa tim lại không đổi sắc mặt, thậm chí ngay cả một chút tức giận cũng không có, sau khi Cố Yêm ăn xong một cái đùi gà lại đưa qua đi một cái khác.

Thụ linh:... Nó hiếm có mà không nói nên lời.

Cố Yêm lại ăn đến cái đuôi nhảy ra lắc lư, lắc lư, có điều y ăn, ăn, lại cảm thấy mùi vị có chút không đúng.

"Có nên... cay thêm một chút?"

Gà nướng, gà nướng, nếu không cay, hình như thật sự có chút không đúng.

Cố Yêm nhìn về phía Phó Hàn Lĩnh, Kiếm Tu dáng vẻ thiếu niên tóc trắng thoáng dừng một chút: "Một chút?"

Cố Yêm ăn xong hai cái chân gà nướng nguyên vị trầm tư: "Phải, không nhiều lắm, một chút."

Phó Hàn Lĩnh tỏ vẻ hiểu rõ.

Thời gian một nén nhang sau, thanh niên áo đỏ tuấn mỹ nước mắt lưng tròng ngồi dưới đất, vừa ăn vừa thổi khí.

Cố Yêm đã sắp bị cay chết rồi, y cay đến đuôi mắt ướt sũng, ngay cả miệng cũng đỏ.

Thụ Linh ở bên cạnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, cay đến lăn lộn ra đất.

Phó Hàn Lĩnh không để ý đến Thụ Linh, chỉ là lúc tiểu đồ đệ cay đến nước mắt cũng sắp rơi xuống, ánh mắt hơi sâu hơn, đưa qua một ly nước đá.

Lời tác giả:

Lão cún già si tình: Ngay cả ăn cay cũng đáng yêu như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play