Tin tức Yêu Vương cùng Kiếm Tôn kết làm đạo lữ rất nhanh liền truyền ra ngoài, mới đầu có người nói như vậy, mọi người đều cảm thấy là người này điên rồi.

Kiếm Tôn Phó Hàn Lĩnh là ai.

Tính tình lạnh lùng đến cực điểm, sao có thể cùng người khác kết thành đạo lữ, hơn nữa lại là Yêu Tộc của trận doanh khác.

Người nghe thấy lời đồn đãi đều bắt đầu bội phục lá gan của người bịa đặt nọ. Vậy mà lại dám lấy Kiếm Tôn ra ăn nói lung tung, thật sự không sợ không còn mạng sao?

Người của Tu Chân Giới nghe thấy lời đồn này đều không tin, thậm chí còn đoán đây có phải là chuyện do phía Ma Tộc làm ra hay không. Dù sao nghe nói đệ tử của sáu tiên môn lớn đã cùng Ma Vực và Ma Tộc giằng co mấy ngày rồi.

Nhưng mà niềm tin của bọn họ rất nhanh đã bị vả mặt, các tiền bối của Tu Chân Giới tới Yêu Thành tham gia đại điển đăng cơ xong trở về, sắc mặt trầm trầm, khiến trong lòng mấy người không tin trước đó nhất thời lộp bộp một cái.

Đây là có chuyện gì?

Lẽ nào Kiếm Tôn thật sự có đạo lữ rồi?

Không ít người gấp gáp muốn tìm Thái Thanh Tông hỏi thăm tin tức, kẻ đứng mũi chịu sào liền muốn tìm đệ tử quan môn của Kiếm Tôn, Cố Yêm.

Nào ngờ càng tìm, biểu cảm của mọi người càng kỳ quái.

Vẫn là Vân Đức Chân Quân nhìn bộ dáng những người lòng đầy tò mò này, vẩy vẩy phất trần.

"Cố Yêm không ở Thái Thanh Tông."

"Kia hắn ở đâu?" Có người hỏi.

Vân Đức vuốt râu dài, lắc đầu nói: "Đương nhiên là ở Yêu Thành."

Ông ta nói xong liền không nói gì thêm, cho người tiễn mấy người không bớt lo này ra ngoài, trên đường vừa lúc gặp Chu Vấn. Mấy người nhìn nhau một cái, không khỏi đi đến trước mặt Chu Vấn cẩn thận thăm dò.

"Chu sư điệt, mới vừa cùng Vân Đức Chân Quân nói chuyện, bọn ta vẫn có chút không rõ."

"Cố sư điệt và Kiếm Tôn vì sao đều ở Yêu Tộc, nếu nói là tham gia lễ đăng cơ của Yêu Vương, hiện tại hẳn là cũng đã trở về." Bọn họ ngập ngừng nói.

Chu Vấn thở dài, bình tĩnh mà nhìn mấy người, trong lòng biết là bọn họ không muốn chấp nhận sự thật, dừng một chút nói: "Các vị trưởng lão, lời đồn bên ngoài đều là thật."

"Cố Yêm chính là Yêu Vương, Kiếm Tôn chính là đạo lữ của Yêu Vương."

"Yêu Tộc là nhà của bọn họ, bọn họ không ở lại trong nhà thì đi đâu a?"

Một câu nói đánh mạnh cho mấy vị trưởng lão ngây ngốc, đám tiểu bối ở phía sau lén lén lút lút tìm hiểu tin tức cũng ngẩn ra một chút.

Vậy mà lại là thật...

Lời đồn đãi bên ngoài vậy mà lại là thật.

Chờ đã, bọn họ sắp xếp lại một chút. Đầu tiên là đệ tử quan môn của Kiếm Tôn là Yêu Vương, sau đó lại là Kiếm Tôn cùng đệ tử quan môn của mình kết làm đạo lữ?!

Cái này, mợ nó, tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy!

Nhưng mà đây là Chưởng Giáo của Thái Thanh Tông và anh em tốt của Cố Yêm chính miệng chứng thực, không cho phép bọn họ không tin.

Trong khoảng thời gian ngắn, những người trước đó nghi ngờ đều đã bị vả mặt, cả Tu Chân Giới đều oanh động rồi.

Cố Yêm sau khi kết hôn vốn nhàm chán, đeo mặt nạ chuẩn bị đi ra ngoài chơi một chút, kết quả chưa kịp ra khỏi Yêu Thành đã bị người vây quanh.

Bởi vì muốn hòa vào Tu Chân Giới, đánh vỡ ngăn cách nhiều năm với bên ngoài, Yêu Thành ở Nam Cương cũng không lập ra giới hạn.

Sau khi nghe thấy truyền thuyết về Kiếm Tôn cao lãnh cùng Tiểu Hồ Ly của ông ta, không ít người hâm mộ danh tiếng mà đến, chỉ vì liếc mắt nhìn trộm Cố Yêm và Phó Hàn Lĩnh một cái.

Cố Yêm bị lão cún già Phó Hàn Lĩnh kia đặt ở trên giường nhiều ngày, tin tức cũng không nhanh nhạy. Bởi vậy vẫn chưa biết hình vẽ của y và Phó Hàn Lĩnh bên ngoài gần như mỗi người đều giữ một cái, khiến cho hôm nay vừa ra khỏi cửa đã bị người nhận ra.

"Yêu Vương!" Một tiếng này vừa hô lên, tất cả mọi người đều quay đầu lại, Cố Yêm theo bản năng liền giả vờ không có nghe thấy.

Nhưng bởi vì sự việc nổi danh Tu Chân Giới, tất cả mọi người đều nhận ra y, từ chi tiết quần áo y mặc liền đoán ra y là ai, những người muốn biết cửu vĩ hồ đẹp cỡ nào này đều dùng sức lực dọa người chen tới trước mặt Cố Yêm, còn muốn ra sức miễn phí cho Yêu Thành.

Cố Yêm giật giật khóe miệng, trong lúc nhất thời thật sự không ngờ lại là kết quả như vậy.

Hiện giờ vừa lúc mặt nạ tùy tiện đeo vào ở trong xô đẩy, không cẩn thận bị chen rớt, Cố Yêm vừa quay đầu lại nhìn, những người tò mò kia liền đều ngây dại.

Trước đó tuy rằng những người này đã từng nhìn qua tranh, nhưng những vật chết đó dù sao cũng kém xa người thật. Không chỉ là dung mạo, ngay cả tác phong, thần thái cũng có chút khác biệt.

Cố Yêm một thân áo đỏ, bộ dáng nhíu mày lúc này dù là bất đắc dĩ, cũng khiến trái tim người khác nhảy lên một cái. Chỉ cảm thấy bị một ngọn lửa đụng vào trong lòng.

Thừa lúc mọi người ngẩn ngơ, Cố Yêm vội vàng lại lùi về bên trong Yêu Thành, không dễ dàng đi ra ngoài.

Đợi cho Cửu Vĩ Hồ đại yêu trước mặt rời đi, mọi người mới từ trong vẻ đẹp hớp hồn người khác kia phục hồi lại tinh thần.

Qua hồi lâu mới có người lặng lẽ nói: "Ta hiểu được Kiếm Tôn rồi."

Cái này, con mợ nó, cũng quá đẹp rồi đi, nếu bọn họ là Kiếm Tôn cũng sẽ động tâm.

Những người hâm mộ danh tiếng mà đến này thoáng chốc liền hiểu rõ hôn sự này, thậm chí có chút đáng tiếc Yêu Vương nhanh như vậy đã có đạo lữ rồi.

Một người trong đó nhịn không được dùng pháp thuật lưu lại dáng vẻ Cố Yêm bị chen rớt mặt nạ mới vừa rồi.

Muốn trở về nói cho những người khác.

Nhưng mà còn chưa chờ gã đem khung cảnh này nói cho người khác, niệm châu lưu ảnh trong tay đã đột nhiên vỡ nát.

Cùng thời gian này, những bức họa từng lưu truyền về Cố Yêm trong tay mọi người không hẹn mà đều cùng bị hủy không còn dấu vết.

Mọi người trong lúc nhất thời kinh ngạc không thôi.

Mà lúc này Phó Hàn Lĩnh thu tay, sắc mặt lúc này mới thả lỏng một chút.

Trên đời này ngoại trừ ông ta, không ai có thể cất giữ đồ vật của A Yêm.

Linh Khí được gọi trở về, Tôn Giả tóc trắng ngồi ở trên tòa mới vừa ngẩng đầu, liền thấy Tiểu Hồ Ly mình mới vừa nghĩ tới ủ rũ trở về.

"Làm sao vậy? Không phải vứt ta lại đi ra ngoài chơi sao?" Phó Hàn Lĩnh giọng điệu thản nhiên.

Cố Yêm không nhịn được ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái.

"Có phải đã sớm biết rằng tôi nổi danh bốn biển rồi hay không?" Chẳng trách hôm nay có thể yên tâm để y đi ra ngoài như vậy, thì ra là đã sớm biết.

Bên ngoài Yêu Thành đều là người muốn nhìn thấy y, y còn làm sao đi ra ngoài.

Cố Yêm mài mài răng hồ ly, tức giận đến tai cũng vươn ra ngoài.

Phó Hàn Lĩnh rót một chén trà nóng cho y, đợi sau khi cơn giận của Cố Yêm hạ xuống mới nói: "Ta có biện pháp mang ngươi đi ra ngoài chơi."

"Không ai nhận ra chúng ta." Ông ta nói xong lại bổ sung một câu, sắc mặt tự nhiên.

Cố Yêm lúc này mới nâng trà lên uống một ngụm.

"Ai biết có phải là ông lại gạt ta hay không."

Sau khi Phó Hàn Lĩnh nhướng mày, nhịn không được vân vê tai cáo của y.

"Ta lừa ngươi làm gì?"

"A Yêm, ta cũng không phải thích chịu khổ ngủ dưới đất."

Phó Hàn Lĩnh có lần làm quá ác, Cố Yêm liền phạt ông ta mấy ngày ngủ dưới đất, hôm nay lời này khiến tai cáo của Cố Yêm nhịn không được cuộn cuộn lại, sau khi vỗ tay ông ta xuống, nhướng mày.

"Biện pháp ông nói là gì?"

Ánh mắt Tiểu Hồ Ly hung hăng nhìn ông ta, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp tràn đầy hình ảnh của mình, trong lòng Phó Hàn Lĩnh khẽ động, nhịn không được cúi đầu
khẽ hôn y.

"A Yêm, chúng ta tới nhân gian định cư đi."

"Mua một cái sân, có thể trồng một ít hoa cỏ."

Giọng điệu ông ta dịu dàng.

Cố Yêm từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, sau khi thân thể cứng đờ liền đã quên mất tức giận vừa rồi, cảm thấy hứng thú nói: "Tới nhân gian trái lại không tệ."

"Có điều trồng cái gì do tôi quyết định."

Y quay đầu lại nhìn Phó Hàn Lĩnh, giọng điệu bá đạo, ai ngờ Phó Hàn Lĩnh lại không có tức giận, trong mắt thậm chí xuất hiện một vệt tươi cười.

"Được."

Người này cười sao mà mưu mô như vậy?

Sau khi ở lại nhân gian một năm, cuối cùng sự thật quả thực chứng minh, suy đoán của Cố Yêm không sai...

Lão cún già Phó Hàn Lĩnh này đã sớm có kế hoạch.

Sau khi không tự nhiên mà náo loạn một hồi, Cố Yêm vừa được xoa thắt lưng, vừa nhịn không được mà vung vuốt cáo lên một cái, tức giận bất bình:

"Ông nói tới nhân gian thả lỏng chính là thả lỏng như vậy?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play