Đối với tu sĩ mà nói, dù là ở trong đêm đen, thị lực cũng sẽ không chịu ảnh hưởng. Hai người lúc này bốn mắt nhìn nhau khiến Cố Yêm muốn giả vờ giả vịt thu tay về cũng không được.
"Khụ, ông nghe tôi giải thích." Người bị y cầm tay kia lẳng lặng rũ mắt, chỉnh lại quần áo, chờ đợi.
Cố Yêm mới đầu bị phát hiện, đáy lòng luống cuống mấy giây, lúc này lại cắn răng, tỉnh táo lại.
"Tôi nói tôi là vì ăn ớt, cho nên mới tái phát chứng nghiện, ông tin không?"
Cố Yêm đối với việc này cũng không nói dối, y chính là vì ăn ớt mà tái phát chứng nghiện, chuyện này lại nói vẫn phải trách Phó Hàn Lĩnh.
Chân mày Phó Hàn Lĩnh khe khẽ giật giật, nâng mắt lên, ánh mắt ông ta tỉnh táo, lại rũ mắt nắm ngược lại tay y, giọng điệu bình tĩnh: "Cho nên, cần ta chịu trách nhiệm sao?"
Phó Hàn Lĩnh nói những lời này rất tự nhiên, cũng quá bình tĩnh rồi, khiến Cố Yêm cũng không khỏi ngẩn ra hồi lâu.
Nhưng mà người đối diện sau khi nhìn thấy sắc mặt y, trong mắt không chút biến đổi, giống như là không biết mình đang nói cái gì.
Cố Yêm chỉ cảm thấy chỗ mình bị nắm lấy cũng có chút nóng lên. Y bất chấp việc tái phát chứng nghiện, muốn lui về sau, vừa vặn phía sau rõ ràng là mép giường trống trải, lúc này lại tránh cũng không thể tránh.
Ánh mắt thiếu niên tóc trắng nhìn thẳng y, dù hiện giờ ông ta bị cắn trả trở lại dáng vẻ thiếu niên, ánh mắt vẫn vô cùng áp bức.
"Ta muốn chịu trách nhiệm."
Lúc Cố Yêm không nói gì, ông ta bỗng nhiên cười cười.
"Uỳnh uỳnh" mấy tiếng.
Trong đầu Cố Yêm hiếm có mà rối loạn mấy giây, bị nổ cho nói không ra lời. Y biết biện pháp tốt nhất hiện tại chính là đẩy Phó Hàn Lĩnh ra, nhưng y không ra tay.
Chỉ là nhíu mày, nâng mắt lên, nhìn cái hôn kia hạ xuống.
Phó Hàn Lĩnh chính là hôn lên lúm đồng điếu của y.
Nhàn nhạt, lúc bình thường cười xấu xa đặc biệt đáng yêu.
Hơi thở băng tuyết lướt qua bên tai, y bỗng nhiên siết chặt tay.
Chỉ vì động tác như vậy thật sự quá mức khó xử, lúc Phó Hàn Lĩnh cúi đầu, kề lên trên mặt y, y vừa ngẩng đầu lên, sợi tóc hai người gần như đan vào nhau, giống như là quấn quýt.
Chen chúc trên giường, màu trắng cùng màu đen đối lập. Cố Yêm chỉ cảm chỗ lúm đồng điếu có chút ấm áp, trái tim y giống như bị siết lại, nhịn không được nhìn về phía Phó Hàn Lĩnh.
"A Yêm." Phó Hàn Lĩnh nhỏ giọng nói.
Cố Yêm vốn là tái phát chứng nghiện, âm thanh kề sát bên tai nói gần như khiến sống lưng y run rẩy.
Đuôi mắt y ửng hồng, giống như là bị ép đến bất đắc dĩ. Cố Yêm hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân chậm rãi tỉnh táo lại. Đợi đến sau khi quay đầu đi, Cố Yêm khắc chế, cắn răng, vươn tay ngăn Phó Hàn Lĩnh lại: "Ông có ý tứ gì?"
Rất nhiều hành vi của bọn họ trước đó thật ra đều có chút mờ ám, nhưng đều ở trong giới hạn. Trong lòng hai người biết rõ, bởi vì thân phận thầy trò cũng sẽ không vượt qua, nhưng hôm nay Phó Hàn Lĩnh lại đã đánh vỡ cân bằng này.
Động tác hôn môi này cùng hôn khế vi diệu trước đó hoàn toàn không giống nhau. Lúc Cố Yêm phát hiện đối tượng trên hôn khế này là Phó Hàn Lĩnh, chỉ là cảm thấy
đối phương đang trêu đùa mình. Nhưng hiện tại y lại biết, hôn môi này tuyệt đối không chứa ý đùa giỡn.
Cố Yêm là Cửu Vĩ Hồ, trời sinh hiểu chuyện tình ái, cảm giác đối với loại chuyện này nhạy cảm nhất, sẽ không cảm nhận sai. Đối phương nói chịu trách nhiệm, còn có hôn môi y vừa rồi, ngay từ khi bắt đầu chính là nghiêm túc.
Y nhìn về phía Phó Hàn Lĩnh.
Quả nhiên sau khi nói những lời này, Phó Hàn Lĩnh cười khẽ một tiếng.
"A Yêm không phải đã nghĩ ra rồi sao?"
"Vi sư đối với ngươi có... tình ý."
Bọn họ cho dù là là từ thân phận hay là những cái khác mà nói, đều là không thể kết làm đạo lữ nhất. Đây cũng chính là nguyên nhân Cố Yêm sau khi biết được bí mật của hôn khế cảm thấy đối phương chính là trêu chọc, không có nghĩ nhiều.
Nhưng mà Phó Hàn Lĩnh lại cố tình vào lúc này bày tỏ.
Tuy rằng ông ta nhếch khóe môi lên, nhưng mà trên mặt lại tràn đầy nghiêm túc, không có một chút đùa cợt. Trong lòng Cố Yêm ngẩng ra một chút, trong lúc nhất thời lại không biết nên làm ra phản ứng gì.
"Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không tiếp tục." Phó Hàn Lĩnh nói.
Bởi vì sợi tóc quấn vào nhau, ông ta vừa cúi đầu liền có thể chạm vào mắt Cố Yêm.
Hai người chưa bao giờ cách gần như vậy, Cố Yêm thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của Phó Hàn Lĩnh.
Hai người cứ như vậy, ở trong bóng tối chăm chú nhìn nhau, chỉ là sau yên tĩnh kéo dài, Cố Yêm nhíu nhíu mày, lại vươn tay đẩy Phó Hàn Lĩnh ra:
"Tôi tu chính là Đạo Vô Tình."
"Sư tôn, tôi nghĩ là ông biết."
Chân mày y khẽ nhướng, có chút lạnh lùng.
Vô Tình Đạo không thể động tình, nếu không chính là phá Đạo, Cố Yêm không tin Phó Hàn Lĩnh không biết, nhưng lúc này ông ta lại nói ra lời như vậy.
Y nhíu mày lại, Phó Hàn Lĩnh lại không để ý.
Ông ta đương nhiên biết Cố Yêm tu là Đạo Vô Tình, lúc này bất thình lình cúi đầu lại nhẹ nhàng hôn khẽ lúm đồng điếu bên môi đối phương, rũ mắt cười khẽ: "A Yêm thật đáng yêu."
Y đẩy đẩy Phó Hàn Lĩnh, liền bỗng nhiên nghe người nọ nói: "A Yêm, Vô Tình Đạo của ngươi không phải chính thống."
Vô Tình Đạo trong Tu Chân Giới hiện hành là tôn sùng không động tình, chủ ở đoạn tình tuyệt ái, nhưng mà Vô Tình Đạo như vậy hoàn toàn không chính xác.
Phó Hàn Lĩnh cũng là sau khi đột phá Hóa Thần đến Độ Kiếp Kỳ mới biết được vạn pháp thế gian, nếu đơn thuần lấy đoạn tình kết thúc không khỏi quá hạn hẹp rồi.
Như vậy tới thời điểm Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn sẽ không hay không biết đi vào cạm bẫy do Thiên Đạo lập ra, hủy ở lúc độ kiếp, khó thể phi thăng.
Sau khi ông ta rũ mắt, đem nguyên do việc mình ở trong Hoài Âm Thành nói rõ, mím môi trịnh trọng giải thích: "Ta trước đó vô tình lừa ngươi, chỉ là vì sau khi phân hồn, ta chỉ tình nguyện bị một mình ngươi giết chết, cho nên mới để ngươi tới Hoài Âm Thành."
"A Yêm, ngươi với ta mà nói vẫn luôn là tồn tại đặc biệt."
Ông ta lúc đó vẫn chưa nhận thức được mình thích Cố Yêm, nhưng dù là như vậy, kiêu ngạo như ông ta, vẫn tình nguyện để cho tàn hồn cuối cùng của mình chết ở trong tay Cố Yêm.
Sau khi ông ta nói xong, vốn là tư thế đè giường, lúc này lại thu tay, động tác dịu dàng hơn một chút.
Cố Yêm lúc này chứng nghiện vẫn chưa ổn định, nhưng trong lòng y rối loạn, vậy mà lại đã xem nhẹ một chút cảm giác khao khát làn da.
Sau khi người nọ nói xong, chỉ rũ mắt nắm tay y, lẳng lặng chờ đợi, giống như hoàn toàn không nóng lòng đòi đáp án.
Cố Yêm nhíu mày nhìn qua, Phó Hàn Lĩnh siết chặt tay một chút.
"A Yêm trước tiên ngủ đi, ngày mai lại nói."
Ông ta dừng một chút, nói: "Ta chỉ là muốn nói, nếu ngươi là vì Vô Tình Đạo mà từ chối ta, thì không cần lo lắng."
"Ngươi có thể suy nghĩ một chút trước."
Ông ta thu ánh mắt về, không hề ép sát, chỉ là nắm tay Cố Yêm, trước sau không có buông ra.
Cố Yêm nhíu nhíu mày, nhịn không được nghĩ, người này không phải là cố ý chứ, nhưng dù là như vậy, y hiện tại cũng không thể lại quay về giường của mình, chỉ có thể dứt khoát cam chịu mà nhắm mắt lại.
Nói thật, Cố Yêm trước đây chưa bao giờ tự hỏi cảm giác của mình với Phó Hàn Lĩnh... Cũng là hôm nay sau khi đối phương đánh vỡ giới hạn giữa hai người, y mới bắt đầu tự hỏi.
Trong bóng đêm, bên cạnh một mảnh im lặng, Cố Yêm lại nhịn không được mở mắt ra, qua một lúc lại lần nữa nhắm lại.
Y lúc đầu là vì tái phát chứng khao khát làn da mà ngủ không được, sau nửa đêm lại là vì lời lão cún già nói!
Mãi đến sáng ngày hôm sau chứng khao khát làn da của Cố Yêm rút đi, y mới thả tay ra, quay đầu oán hận nhìn tên đầu sỏ hại y không ngủ ngon kia, xoay người rời đi.
Lúc Cố Yêm buông tay, đầu ngón tay người trên giường thoáng dừng một chút, lại không mở mắt ra.
Tiểu Thụ Linh tối hôm qua trở về, bị ớt cay cả một đêm, ở bờ sông không ngừng uống nước, cũng không kịp chạy tới nhà gỗ giám sát Kiếm Tu kia.
Bởi vì muốn uống nước, buổi tối nó mơ mơ màng màng ngủ ở bờ sông, buổi sáng vừa mở mắt liền nhìn thấy trong rừng bên cạnh, trước sau căng một sợi dây thừng.
Chủ nhân đang nằm ở bên trên nghỉ ngơi.
Cố Yêm tối hôm qua ngủ không ngon, buổi sáng sau khi tỉnh lại lười cùng Phó Hàn Lĩnh ở cùng một phòng liền vắt dây thừng ở trên cây ngủ. Trong lòng y thầm mắng
lão cún già Phó Hàn Lĩnh kia, cảm thấy bản thân đêm qua bởi vì ông ta mà mất ngủ, quả thật là thần kỳ.
Lúc này sau khi một mình ra ngoài, nhắm mắt lại thôi miên bản thân, rất nhanh liền ngủ đi.
Tiểu Thụ Linh vừa tìm được chủ nhân liền thấy y nghỉ ngơi, đành phải chờ dưới tàng cây, thường thường nhảy đến bên cạnh hái mấy quả dại. Chẳng qua lúc nó ngẩng đầu, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt chủ nhân không khỏi có chút kỳ quái.
Chủ nhân đây là làm sao? Cả đêm không ngủ?
Nó chờ một lần này liền chờ cả buổi chiều.
Sau khi Cố Yêm ném chuyện phiền lòng của Phó Hàn Lĩnh đi, ngủ bù từ buổi sáng thẳng tới buổi tối, trong rừng cây ve kêu từng hồi, mãi thẳng đến khi mặt trăng lên cao, Cố Yêm mới mở mắt ra.
Đã tối rồi.
Cố Yêm không khỏi nhíu nhíu mày.
"Chủ nhân." Tiểu Thụ Linh lúc này thấy y tỉnh lại, liền ở dưới tàng cây phất phất tay.
Cố Yêm nhìn bên dưới một cái, thu dây thừng, nhảy xuống đất.
"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Y nhìn về phía Tiểu Thụ Linh, có chút kỳ quái.
Tiểu Thụ Linh tủi thân, nói: "Ta từ lúc chủ nhân ngủ thì vẫn canh giữ ở đây."
"Cái này cho chủ nhân." Nó nói xong lại đưa quả dại trong tay qua.
Cố Yêm hôm qua ăn gà nướng, vốn nên từ chối quả dại, nhưng nghĩ đến lời lão cún già nói tối hôm qua, trong lòng thoáng chốc lại nhíu mày, nghiêm mặt lấy qua.
"Chủ nhân, quả dại này rất ngọt." Nó thấy Cố Yêm nhận lấy, còn vui vẻ giới thiệu.
Cố Yêm nếm thử một ngụm, gật gật đầu: "Cũng không tệ."
Lúc này trăng đã lên giữa trời, Cố Yêm vẫn chưa có ý định quay về, sau khi y duỗi eo, xoay người tới suối nước nóng. Tắm rửa mãi cho đến sau nửa đêm mới lấy từ trong Túi Càn Khôn ra một bộ đồ mới, mặc vào.
Không cần nghĩ, Phó Hàn Lĩnh chắc chắn là ở trong nhà gỗ chờ y. Tối hôm qua sau màn bày tỏ kia, người nọ liền là bộ dáng ôm cây đợi thỏ. Cố Yêm híp híp mắt, dù y
không biết tâm tư của mình với đối phương, lại cũng không muốn gặp ông ta. Mấy ngày này liền dứt khoát ở lại bên ngoài, dù sao ở đâu tu luyện cũng như nhau.
Y đảo lộn ngày đêm, sau khi tắm rửa liền chuẩn bị đi tu luyện, kết quả không ngờ tới lại ở bên ngoài suối nước nóng gặp Phó Hàn Lĩnh.
Mà lần này đương nhiên không có khả năng là vô tình gặp mặt.
"Ta thấy ngươi đã lâu chưa về, liền muốn đi tìm một chút." Phó Hàn Lĩnh nắm kiếm, sắc mặt thản nhiên.
Ông ta hôm nay vẫn là dáng vẻ thiếu niên tóc trắng lạnh lùng kia, chẳng qua sắc mặt lại càng thêm tái nhợt, Cố Yêm nhíu nhíu mày, lúc nâng mắt lên, lại cười nói: "Làm
phiền Kiếm Tôn rồi."
"Chẳng qua mấy ngày này tôi muốn ở bên ngoài tu luyện."
Bày tỏ hôm qua chẳng những không kéo gần khoảng cách hai người, trái lại là càng xa hơn.
Trong lòng Phó Hàn Lĩnh thoáng ngẩn ra một chút.
"A Yêm thật sự vô tình với ta?" Ông ta bỗng nhiên cười hỏi.
Cố Yêm nhíu mày, cũng dứt khoát nói trắng ra: "Tối hôm qua ông còn một việc chưa nói rõ."
"Cho dù Đạo Vô Tình tôi hiện tu hạn hẹp, nhưng Vô Tình Đạo thật sự cũng không chắc sẽ công bằng với ông."
Sau khi Cố Yêm ngủ dậy cũng đã cân nhắc, Phó Hàn Lĩnh chỉ ra thiếu sót trên đường tu đạo của y, nhưng với Vô Tình Đạo chân chính mà nói, Đại Đạo vô tình mà người có tình, cân bằng trong đây ở chỗ chí công.
Sao lại có thiên vị đối với một người.
Mà người giống như Phó Hàn Lĩnh cũng sẽ không muốn tình cảm chí công giống như người khác.
Thứ người này muốn rất rõ ràng, đó là muốn sự thiên vị của y, có lẽ... còn có càng nhiều thứ hơn.
Cố Yêm không cảm thấy là mình có thể cho Phó Hàn Lĩnh.
Y yêu Phó Hàn Lĩnh không có khả năng nhiều hơn so với đối phương để ý mình.