Cố Yêm chụp được hình ảnh xấu mặt của Phó Hàn Lĩnh, lúc này cảm thấy mỹ mãn, sau khi giấu đồ vật ở trong tay áo, xoay người lại, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Y vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bên dưới áo đỏ bỗng nhiên vươn ra tới một cái đuôi cáo lông trắng.
Đuôi cáo từ bên trong áo đỏ xuyên ra ngoài, lúc này đang dán lên người Cố Yêm, tràn đầy đắc ý mà lắc lư, giống như sợ người khác không biết nó rất vui vẻ.
Vừa lúc Phó Hàn Lĩnh lúc này cũng nhìn qua, lúc nhìn thấy Cố Yêm lộ ra đuôi hồ ly, biểu cảm kỳ quái.
Cố Yêm câm nín giây lát, lại lạnh mặt nhét cái đuôi trở về, sau đó mới giải thích với Phó Hàn Lĩnh: "Vừa rồi là ngoài ý muốn."
Y cũng không có vui vẻ như vậy.
Cố Yêm ở trong lòng thuyết phục chính mình, cũng như thuyết phục đuôi cáo lại muốn nhảy ra phía sau, cưỡng chế thu đối phương về.
Phó Hàn Lĩnh nhìn y một cái, không nói tin, cũng không nói không tin, chỉ là nghĩ đến dáng vẻ tiểu đồ đệ vừa rồi, chân mày thả lỏng một chút.
Cố Yêm sau khi vui vẻ đến đuôi hồ ly cũng lộ ra thì cũng thu lại một chút, thấy Phó Hàn Lĩnh thức thời không nhân cơ hội nói gì, liền nói: "Sắc trời đã trễ, tôi muốn ngủ trên giường, ông thì sao?"
Bên trong nhà gỗ này chỉ có một cái giường, Cố Yêm trước đây ngủ trên đó, cũng không dự định nhường lại.
Tiểu Thụ Linh ở cùng y cũng không cần giường, nhưng hiện giờ có thêm một người sống, vẫn là cần nói một tiếng.
Có điều Cố Yêm nghĩ một người lớn như Phó Hàn Lĩnh, không có khả năng không có biện pháp. Nhưng mà sau khi lời này nói ra, Phó Hàn Lĩnh lại nhíu nhíu mày: "Linh lực của ta vẫn chưa khôi phục, không thể tìm chỗ ở."
Ông ta giống như là để chứng minh, Linh Khí trên đầu ngón tay vừa cảm ứng được một chút liền tan đi.
Cố Yêm lại cũng nhíu mày lại. Tuy rằng Phó Hàn Lĩnh không gạt y, nhưng y không có khả năng để bản thân nhường giường.
"Vậy Kiếm Tôn tu luyện một đêm đi, ta đi ngủ."
Cố Yêm vô tình rất là triệt để, hoàn toàn đã quên bản thân đêm qua phát bệnh vẫn là Phó Hàn Lĩnh cứu y.
Mắt thấy Tiểu Hồ Ly sẽ bỏ mặc mình đi ngủ, Phó Hàn Lĩnh khẽ ho một tiếng, mím môi nói: "A Yêm có thể thay ta biến ra một cái giường hay không."
Với trình độ cảnh giác của Tiểu Hồ Ly với mình hiện tại, Phó Hàn Lĩnh cũng không thể nói thẳng hai người cùng ngủ trên một cái giường cũng được, chỉ có thể hạ thấp
xuống, bảo Cố Yêm thay mình biến ra một cái giường.
Đại khái là phong thái cực tốt, Phó Hàn Lĩnh cho dù là lúc có việc nhờ người cũng không có cảm xúc gì khác, trái lại là gương mặt trong trẻo, lạnh lùng này lại ẩn chứa một phần tươi cười.
Cố Yêm vừa quay đầu lại, ánh mắt liền tạm dừng trong tích tắc, khó hiểu mà cảm thấy thế này có chút giống mỹ nhân kế.
Bình thường đều là hồ ly mê hoặc người ta, Cố Yêm còn chưa từng thấy người mê hoặc hồ ly, lúc này phục hồi lại tinh thần, lại cũng cảm thấy thú vị. Có điều y trái lại cũng không có trực tiếp đồng ý, xoay người lại, ôm cánh tay nói: "Có thể thì có thể, có điều Kiếm Tôn có phải là cũng nên nói cho ta biết cái hôn khế quỷ kia nên giải như thế nào hay không?"
Cố Yêm chạy đến Thập Vạn Đại Sơn mới biết được cái hôn khế kia xé cũng không xé được, vứt lại cũng không vứt được, hoàn toàn không đơn giản giống như y nghĩ trước đó.
Hơn nữa, cho dù là trước đó hay là hiện tại, đều xem như một trận đấu pháp mà nói, sự tồn tại của hôn khế này vẫn có chút không thích hợp. Giữa y và Phó Hàn Lĩnh có danh phận thầy trò, hôn khế lại giống như là một trò đùa dai.
Cố Yêm sau khi nói xong lúc liền nhìn Phó Hàn Lĩnh, là người này ban đầu đưa hôn khế qua, ông ta hẳn là biết được làm thế nào để giải trừ.
Sau khi y nói ra câu này, trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, Phó Hàn Lĩnh nhìn về phía y, đột nhiên hỏi: "A Yêm vì sao muốn giải trừ hôn khế?"
"Đây vốn là phần thưởng cho ngươi."
Cố Yêm vốn đang yên đang lành nói chuyện với Phó Hàn Lĩnh, lại lần nữa bị sự vô sỉ của ông ta dọa sợ, "Cái gì gọi là vốn là phần thưởng cho ngươi"?
Nếu đó vốn là một con rối đường hoàng thì cũng thôi đi, nhưng cố tình bên trong lại là bản thân Phó Hàn Lĩnh.
Cố Yêm cũng phải nghi ngờ là ông ta đang nói đùa.
"Kiếm Tôn chớ nói đùa." Y dừng một chút, lại nói: "Ông còn nói nữa tôi sẽ cười tới lộ đuôi cáo ra mất." Cố Yêm dường như vì bày tỏ bản thân nghiêm túc, thoáng cảm giác thật sự muốn thả cái đuôi ra.
Phó Hàn Lĩnh lẳng lặng nhìn y: "A Yêm là để ý cùng bản tôn viết trên cùng một hôn khế?"
Cố Yêm:... Cái này có thể không để ý sao?
"Kiếm Tôn lẽ nào đã quên chúng ta là thầy trò."
Y vừa lên tiếng như vậy, Phó Hàn Lĩnh lại mỉm cười: "Nhưng mà không phải A Yêm đã rời bỏ sư môn sao?"
Cố Yêm bị Phó Hàn Lĩnh dùng lời của chính mình nghẹn
lại, lúc này Phó Hàn Lĩnh cuối cùng lại ho khẽ một tiếng, giọng điệu bình tĩnh, nói: "Bản tôn tạm thời cũng không biết cách giải bỏ hôn khế này, cần phải ra ngoài tìm trong Tàng Thư Các mới biết được."
"Tàng Thư Các?" Cố Yêm nghe thấy lời ông ta nói, híp híp mắt.
Phó Hàn Lĩnh thản nhiên nói: "Thứ này là tìm được trong một bí cảnh thượng cổ."
Ông ta nói chuyện giọng điệu bình thản, Cố Yêm nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu, không nhìn ra cái gì, đành phải tạm thời bỏ qua, vươn tay, biến ra một cái giường ở
bên ngoài.
"Nhớ rõ lời ông nói."
Y nói dĩ nhiên là việc về sau ra ngoài giải bỏ hôn khế. Phó Hàn Lĩnh không lên tiếng, đơn giản là Cố Yêm hiện đã lên giường.
Dù sao cũng đã ôm nhau ngủ, Cố Yêm cũng lười ở bên trong dựng lên bình phong ngăn cách gì đó. Sau khi xoay người biến thành hồ ly, liền nhảy lên giường tiến vào
trong chăn, chỉ chừa chín cái đuôi sợ nóng ở bên ngoài, mới nhắm mắt lại.
Phó Hàn Lĩnh khe khẽ rũ mắt, mãi đến khi Cố Yêm ngủ rồi mới phóng mắt về phía cái giường Cố Yêm lâm thời biến ra, lúc này phù truyền âm trong ngực ông ta hơi hơi
sáng lên.
Ông ta nhìn Tiểu Hồ Ly ngủ say một cái, vươn tay liền ngắt phù truyền âm.
..........
Vân Đức Chân Quân từ sau hôm đó bị sư huynh dọa sợ, đã rất lâu không dám liên hệ sư huynh, có điều lần này lại không thể không liên hệ.
Ông từ chỗ sư huynh biết được ông ta và Cố sư điệt không có nguy hiểm, vốn là tu luyện, xử lý công vụ như thường, nhưng mà không ngờ tới, lúc nửa đêm, phía nam
sáng lên mấy chấm nhỏ, Yêu Khí tận trời, lại di chuyển về phía Trung Châu.
Vân Đức không thể không mở mắt ra, vừa định phái đệ tử đi thăm dò xem là chuyện gì, liền nhìn thấy yêu mang hạ xuống.
Hộ Sơn Đại Trận của Thái Thanh Tông bị va đập, ông nghe có người bên ngoài bẩm báo nói là Yêu Chủ Hề Nha của Yêu Tộc xin gặp.
Yêu tộc bình thường sẽ không chủ động xuất hiện ở các châu khác, huống chi lần này chưa được sự đồng ý đã trực tiếp vào Trung Châu tìm tới Thái Thanh Tông.
Vân Đức ý thức được có chút không đúng, mở miệng nói: "Mời Yêu Chủ Hề Nha vào."
Hơn nửa đêm, cửa lớn Thái Thanh Tông mở ra, không khỏi khiến đệ tử Lăng Tiêu Tông bên cạnh và Hồi Xuân Sơn bên dưới đều có chút kỳ quái.
Đang nửa đêm, lẽ nào có người tới thăm?
Mấy người Hề Nha sau khi bàn bạc, tuy vốn chuẩn bị tìm đến Thái Thanh Tông, nhưng cũng không dự đinh tùy tiện như vậy. Nguyên nhân khiến hắn nửa đêm đột nhiên tới chính là hoàn toàn không liên hệ được với Linh Thụ.
Tuy rằng đã hạ cấm chế, nhưng vẫn có thể liên hệ. Nhưng sau khi truyền lời lúc ban ngày, mấy vị Yêu Chủ trong đêm phát hiện hoàn toàn mất đi cảm ứng với Linh Thụ.
Lúc này mấy người đều có chút đứng ngồi không yên.
Nhưng mà Trung Châu có quy củ không cho ngoại tộc tùy ý tiến vào, bốn người bọn họ không thể cùng đi, liền không thể không để Hề Nha tới Thái Thanh Tông hỏi
việc này.
Vân Đức vừa mở mắt liền nhìn thấy Yêu Chủ Hề Nha trong sân.
Gần như là ông ở bên ngoài vừa dứt lời, đối phương liền vào được.
Yêu Chủ ngày thường trầm ổn, âm u, lúc này cau mày, sắc mặt càng kém hơn một chút, còn chưa chờ Vân Đức mở miệng liền nói: "Hề Nha lần này tự tiện tiến vào Trung Châu thật sự có việc cần, mong chân nhân bao dung."
Thấy sự tình khẩn cấp như vậy, Vân Đức đành phải làm tròn chức trách, hỏi: "Sự việc khẩn cấp, Yêu chủ có chuyện gì cứ nói đừng ngại."
Yêu Thành ở Nam Cương cùng Thái Thanh Tông đều tự đứng vững một phương, Hề Nha mặc dù không muốn xung đột với Thái Thanh Tông, nhưng vẫn là nói ra việc
xảy ra gần đây.
Lúc nói đến Phó Hàn Lĩnh phong bế Linh Thụ, trên mặt lại khó coi.
Tuy rằng Vân Đức đoán được người của Yêu Tộc tới chắc chắn không phải chuyện tốt, nhưng lại không ngờ rằng chuyện này vậy mà lại có liên quan tới sư huynh ông.
Là ông thì lúc này cũng không nói được cái gì, dù sao thoáng nghĩ liền biết đây chắc chắn là chuyện sư huynh ông có thể làm ra.
Nghĩ đến sư huynh mấy ngày trước còn trong phù truyền âm cùng ông nói chuyện "sư tẩu", trong miệng Vân Đức Chân Quân không khỏi có chút khô, chỉ có thể tạm thời trấn an Yêu Tộc tìm tới cửa này.
"Yêu Chủ phải chăng đã quá sốt ruột, có lẽ không liên hệ được Linh Thụ chỉ là nhất thời ngoài ý muốn, có lẽ là tối nay Linh Thụ đang tu luyện cũng không chừng." Những
lời này thật ra ngay cả bản thân Vân Đức cũng không tin, mấy người Yêu Tộc đều có biện pháp cảm ứng huyết mạch gì đó, ai nấy đều có thần thông, sao có thể không
phát hiện được, chỉ là ông phải thay sư huynh tạm thời ổn định trước a.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Hề Nha một mảnh âm u, lúc này trực tiếp nói rõ: "Chân nhân cần gì nói đùa."
"Có thể khiến Linh Thụ mất liên lạc, trong thiên hạ cũng biết là vị nào rồi, hơn nữa, trước đó Linh Thụ cũng từng nhắc tới Kiếm Tôn."
"Cửu Vĩ Thiên Hồ quan trọng đối với Yêu Tộc, nếu là những người khác, tại hạ cần gì nóng lòng như vậy, nhưng việc của ngài Thiên Hồ liên quan tới số mệnh Yêu Tộc, mong Chân Nhân cho Yêu Tộc một chút mặt mũi."
Vân Đức không ngờ tới Hề Nha trực tiếp lấy việc lớn Yêu Tộc mà nói, thậm chí so Cố Yêm còn trên cả Yêu Tộc, trong lúc nhất thời lại không thể nói gì.
Đến cùng là chuyện gì, trong lòng hai người biết rõ, tuyệt đối có liên quan tới Kiếm Tôn. Chỉ là Yêu Chủ này chỉ e vẫn chưa biết Kiếm Tôn là muốn cùng Cố Yêm kết làm đạo lữ.
Trên trán ông giật giật, lúc này chỉ có thể hít một hơi, nói: "Yêu Chủ tối nay đến, tạm thời ở lại trước đi, bổn tọa cố hết sức liên hệ Kiếm Tôn, mau chóng cho ngươi một câu trả lời thuyết phục."
Hề Nha vốn là tới đòi một lời công đạo, lúc này mới tạm thời lui một bước: "Mong rằng Chưởng Giáo chân nhân mau chóng cho bản tôn một câu trả lời."
Vân Đức lắc lắc đầu, ở trong viện, mãi đến khi trấn an được Yêu Chủ mới gửi phù truyền âm cho sư huynh, không ngờ còn chưa gửi tới đã bị người thuận tay cắt đứt.
Ông câm nín một lúc, thở dài, cảm thấy việc này quả thật đã loạn thành một đoàn, đành phải lại gửi một đạo lưu ân (tin nhắn thoại) cho sư huynh.
...........
Một bên khác, Giác Sơn Tự cũng đã biết chuyện Yêu Chủ nửa đêm tới Thái Thanh Tông.
Minh Đăng mở mắt ra từ trong đả tọa, nhìn về phía yêu khí hạ xuống ở chân trời, khe khẽ mím mím môi. Mấy ngày này dùng phương pháp Tuần Hồn (xuất hồn đi), nhưng lại không điều tra được gì ở Yêu Tộc, mấy tiểu yêu kia cũng không biết gì.
Hôm qua hồn phách ly thể của hắn mới trở về, hôm nay vốn là phải nghỉ ngơi, lại không ngờ nhìn thấy Yêu Khí ở Trung Châu.
"Thiền sư, Yêu Khí bên ngoài là chuyện gì?" Tiểu đồng theo hầu hỏi.
Minh Đăng nắm tràng hạt, nhìn chân trời một cái, giống như đang suy tư gì đó. Lúc tiểu đồng cho rằng hắn sẽ không trả lời, thản nhiên mở miệng: "Yêu Tộc có việc nhờ người."
Xem ra Yêu Tộc cũng không tìm thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Chỉ có Thái Thanh Tông có thể, chỉ là Vân Đức Chân Quân lại không muốn nói mà thôi.
Hắn rũ mắt, tay siết chặt một chút.
..........
Lúc này, ở xa tận Thập Vạn Đại Sơn, khác với tâm tình mọi người, Phó Hàn Lĩnh lại vẫn canh giữ ở bên trong nhà gỗ.
Ông ta tu luyện suốt một đêm không ngủ, sau khi hừng đông, mở cửa ra, Thụ Linh bị cấm chế của ông ta hạn chế, lúc này vẫn chưa tỉnh. Sau khi Phó Hàn Lĩnh ninh cho Cố Yêm một bát cháo mới xem xét truyền âm tối hôm qua.
Ông ta vừa mở ra, giọng nói sốt ruột của Vân Đức liền truyền tới: "Sư huynh, người cấm Linh Thụ của người ta, hiện tại Yêu Tộc đã tìm tới cửa rồi."
"Nói muốn người phá cấm chế, trả Cố sư điệt lại a."
Ông dùng hai ba câu nói lại sự tình một lần, Phó Hàn Lĩnh trái lại cũng không bất ngờ. Lúc ông ta hạ cấm chế với Thụ Linh thì đã biết Yêu Tộc sẽ tìm tới.
Có điều cũng không phải gấp, thanh danh ông ta từ trước đến nay đều rất kém, thêm cái này cũng không xem là gì.
Vân Đức đang chờ biện pháp giải quyết của sư huynh, nào ngờ đợi hồi lâu, lại nghe thấy sư huynh thản nhiên nói: "Ngươi cứ nói bản tôn bóp phù truyền âm của ngươi."
Trên thực tế, Phó Hàn Lĩnh quả thật cũng đã bóp.
Còn không chờ ông nói gì, cháo bên kia đã ninh xong rồi.
Phó Hàn Lĩnh nhìn về bên trong nhà gỗ, khe khẽ mím môi.
Cố Yêm tỉnh rồi, những lời vừa rồi cũng không biết đã nghe trộm bao lâu. Nhưng sau khi Tiểu Hồ Ly xinh đẹp ở trên cửa sổ kia nhảy ra, Phó Hàn Lĩnh vẫn là sắc mặt như thường, đưa cháo cầm trong tay qua.
Cố Yêm lười biến về hình người, liền dùng hình dáng hồ ly ăn cơm.
Ăn cháo đơn giản cũng không cần kỹ xảo gì, tiểu hồ ly cúi đầu, ăn từng ngụm nhỏ, nhưng mà lông cái trắng bông bông quanh miệng lại không dính chút nào, trái lại ăn vô cùng ôn nhã, thanh tú.
Phó Hàn Lĩnh nhìn, nhìn, không khỏi vươn tay gãi gãi cằm y, sau đó liền bị một móng vuốt cào lên lưng bàn tay.
"Ta nói ngày hôm qua Tiểu Thụ Linh sao lại kỳ quái như vậy, thì ra là ngươi hạ cấm chế." Cố Yêm để mặc Phó Hàn Lĩnh hầu hạ lau miệng, mới ngồi xuống hai chân,
nhìn về phía ông ta.
Miệng vết thương trên lưng bàn tay Phó Hàn Lĩnh sâu có thể thấy xương. Ánh mắt ông ta nhìn Cố Yêm lạnh nhạt như thường, lại như là tuyết tan, chậm rãi nở khai một nụ cười.
Lời tác giả:
Tiểu Hồ Ly cong một vuốt: Thần, bệnh thần kinh a!