Tiểu Thụ Linh:...
Mợ nó, cún mưu mô!
Nó nhìn thấy một màn này, trong lòng bừng bừng lửa giận, lại không nói được một lời. Trái lại bởi vì bị hạ cấm chế, biểu tình nghẹn nín đến đỏ bừng, lúc này chỉ có thể nhìn Kiếm Tu Nhân Tộc này giả vờ.
Quả nhiên, sau khi ông ta ngụy trang xong, Cố Yêm vừa tắm rửa xong, khoác áo đi vào, vừa vào cửa liền thấy Phó Hàn Lĩnh sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ suy yếu lại kiên cường.
Cắn trả này lợi hại như vậy?
Y cũng có chút không chắc chắn. Nhưng khi nhìn về phía đối phương, cảnh giác trong mắt trái lại tản đi một ít.
Có vẻ lão cún già thật sự là bị cắn trả, tạm thời không thể vận dụng linh lực. Vậy thì y cũng yên tâm hơn một chút rồi.
Hai người lúc này ở trong cùng một phòng. Nơi này vốn cũng không phải nhà của Cố Yêm, hơn nữa Phó Hàn Lĩnh ban ngày còn dùng Linh Lực còn lại tạo một cái sân nhỏ bên ngoài, Cố Yêm lúc này cũng không thể không biết xấu hổ mà đuổi người đi.
Sau khi đi vào liền dứt khoát đi tới bên ghế tựa, ngồi xuống.
Hai người ở trong phòng đều tự mình tu luyện, nhìn vào trái lại hòa bình vô sự, không có vấn đề gì.
Chỉ riêng Tiểu Thụ Linh lo lắng không thôi.
.........
Một bên khác, mấy vị Yêu Chủ hiện tại không nhận được tin tức của ngài Thiên Hồ, sốt ruột không thôi.
"Làm sao bây giờ? Hiện giờ Thụ Linh cũng không có cách nào nói cho chúng ta biết là ở nơi nào rồi."
Bọn họ vốn còn muốn sau khi chỉnh đốn đám tiểu yêu, để ngài Thiên Hồ nhìn thấy thành ý của Yêu Tộc, sau đó lại thông qua Thụ Linh đi đón người, không ngờ tới hiện tại ngay cả Thụ Linh cũng không được rồi.
Hơn nữa ý tứ mấy câu nói cuối cùng kia của Thụ Linh luôn khiến trong lòng mấy vị Yêu Chủ có chút bất an.
Bọn họ thương lượng nửa ngày, nếu thật sự không được thì chỉ có thể đi tìm Thái Thanh Tông rồi. Dù sao vị Phó Kiếm Tôn kia cũng cùng đi vào.
Mấy người cau mày, trong lòng có chút lo lắng Phó Hàn Lĩnh sẽ làm gì với ngài Thiên Hồ, chí bảo của Yêu Tộc bọn họ, lúc này lại không có biện pháp.
Dù sao Tu Chân Giới ngoài sáu lục địa còn có vô số tiểu châu, đảo nhỏ cùng hoang mạc đếm không hết, muốn tìm người so với mò kim đáy biển còn khó hơn, nhất là người nọ còn cố ý trốn tránh bọn họ.
"Lúc này chỉ có thể tạm thời gửi hy vọng vào Thái Thanh Tông." Hề Nha thở dài nói.
Hề Nha chuẩn bị đi Thái Thanh Tông một chuyến, mà Yến Trì lại tìm cách khác.
Cố Yêm ngày đó từ trong Linh Thụ rời đi, đến hiện giờ đã qua mấy tháng. Yến Trì ở ngoài mặt giúp y che dấu thân phận, nhưng lại vẫn luôn âm thầm tìm kiếm.
Trước đó vốn là muốn tự mình thi pháp, nhưng sau khi ý thức được anh ta không có đồ vật tùy thân của Cố Yêm, Yến Trì sắc mặt khó coi trong tích tắc, chỉ có thể xuống dưới chân núi ủy thác những liên minh tán tu hành tẩu khắp nơi kia.
Anh ta không muốn làm cho sư trưởng trong sư môn nghi ngờ, vì vậy tìm kiếm vô cùng bí mật.
Nhưng mà mấy tháng qua đi lại không có một chút tin tức. Không riêng gì anh ta, bên phía Thái Thanh Tông cũng biểu hiện ra không có tin tức. Yến Trì nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không nói được là cái gì.
Lúc này chỉ có thể nhìn về phía tu sĩ sở trường tìm người kia: "Hôm nay có tin tức không?"
Lúc anh ta đang nói chuyện cùng Đại trưởng lão bỗng nhiên nhận được truyền âm, tưởng người này đã tìm được một chút dấu vết, liền vội vàng xuống núi, nào ngờ tu sĩ kia lại lắc lắc đầu: "Vẫn chưa có, Linh Thụ kia có thể nháy mắt dịch chuyển ngàn dặm, điều tra vẫn cần một khoảng thời gian."
"Vậy các hạ hôm nay tới là?" Yến Trì hơi hơi nhíu nhíu mày, mấy ngày nay sau khi Cố Yêm rời đi, tính tình anh ta vẫn luôn không tốt, thường xuyên nghiêm mặt, tu sĩ đi theo anh ta đều đã quen rồi.
Tán tu được nhờ tìm người kia cũng không để ý, chỉ là nói: "Có điều bọn ta phát hiện một việc khác, cảm thấy hẳn là nên nói cho ngài biết."
"Chuyện gì?" Yến Trì biết, khiến cho tán tu vẫn luôn tìm người này tìm mình, chắc chắn là có việc, sắc mặt không khỏi nghiêm túc hơn một chút.
Người nọ nói: "Ta mấy ngày nay tới Nam Cương tìm kiếm, vô tình gặp phải Ngu Thánh Tử của Minh Nguyệt Cốc đi ra từ trong Yêu Thành."
Gã không biết thân phận Cố Yêm, nhưng Yến Trì trước đó đã ngầm dặn dò có chuyện liên quan đến y nhất định phải nói, tán tu này cũng liền nhớ rõ.
"Ta nấp ở bên ngoài, nghe thấy trong miệng Ngu Thánh Tử và Yêu Chủ từng nhắc tới tên Cố Yêm."
"Cho nên đặc biệt đến báo cho ngài biết một tiếng."
Yến Trì nghe thấy Ngu Bạch Trần tới Yêu Tộc, động tác trong tay dừng một chút.
Ngu Bạch Trần đã nghi ngờ thân phận Cố Yêm?
Một câu nói của Yêu Chủ Bạch Côn trước đó làm cho rất nhiều người trong lòng khó hiểu. Chẳng qua đại đa số người không có nghi ngờ. Yến Trì đã sớm biết thân phận Cố Yêm, trái lại cũng không kinh ngạc.
Có điều kiến anh ta kỳ quái chính là Ngu Bạch Trần tới Yêu Tộc tìm hiểu Cố Yêm.
Lẽ nào cậu ta đã hoài nghi cái gì?
Trong lòng anh ta trầm xuống, trên mặt lại không biểu hiện ra cái gì, chỉ là hướng về phía tu sĩ tới báo tin kia, nâng mắt nói: "Chuyện này ta sẽ xử lý."
"Đa tạ các hạ đã cho biết."
Trong lòng Yến Trì hiện lên các loại suy nghĩ, chỉ là cảm thấy bản thân có lẽ nên thử gặp riêng Ngu Bạch Trần một chút, xem đối phương tìm tới Yêu Tộc có phải trùng hợp hay không.
Nếu thật sự là nghi ngờ... Cũng tiện giúp Cố Yêm che giấu.
Chỉ trong nháy mắt anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, Yến Trì cũng không biết bản thân sao lại quan tâm chuyện Cố Yêm như vậy. Rõ ràng quan hệ hai người cũng không thân cận, nhưng mà anh ta lại vô thức làm như vậy.
Giống như từ thời điểm anh ta biết được thân phận đối phương liền có chút không đúng.
Yến Trì nhíu chặt mày, nghĩ không ra.
Sau khi tiễn tu sĩ tìm người đến báo tin đi, anh ta ngồi ở trong quán trà trước đó hay hẹn cùng Cố Yêm một lúc, mãi cho đến buổi tối mới trở về.
Đại trưởng lão trước đó đang cùng anh ta bàn bạc công việc, nhìn thấy Yến Trì rời đi vẫn có chút kỳ quái, lúc này thấy anh ta trở về, mới nhíu mày triệu người tới trong điện.
"Ngươi gần đây là có chuyện gì?"
Yến Trì mấy tháng nay không ngừng đột nhiên rời đi, một lần còn được, nhiều lần như vậy liền có chút khiến người ta không vui, huống chi sau khi anh ta trở về còn hồn vía ở tận đâu đâu.
Đại trưởng lão không thể không nghi ngờ. Ông hôm nay cố ý chờ là muốn hỏi Yến Trì đến cùng làm sao vậy, nhưng lại thấy đệ tử vẫn luôn trầm ổn không nói gì.
Yến Trì vô thức không muốn khiến Đại trưởng lão biết mình đang tìm Cố Yêm, im lặng một lúc liền đẩy Ngu Bạch Trần ra.
"Ban ngày là Ngu Thánh Tử có việc thương lượng, đệ tử mới rời đi, mong Đại trưởng lão thứ tội."
Ngu Thánh Tử?
Ngu Bạch Trần của Minh Nguyệt Cốc?
Đại trưởng lão biết trước đó từng truyền ra chuyện Yến Trì thích Ngu Bạch Trần, lúc này sau khi nhận được giải thích, trái lại có chút hiểu rõ, sau khi dừng một chút, nói lời quan tâm: "Nếu ngươi đã mở lòng, trái lại cũng không sao, chỉ là mọi việc nên lấy tu luyện làm trọng, không thể lẫn lộn đầu đuôi."
Yến Trì biết đại trưởng lão hiểu lầm cũng không giải thích, chỉ là khi đối phương nói đến mở lòng, không biết vì sao trong đầu vậy mà lại hiện ra hình ảnh Cố Yêm.
Trong lòng anh ta đột nhiên siết chặt, có chút phức tạp.
Lẽ nào vì gần đây vẫn luôn tìm kiếm đối phương mà trong đầu đều là Cố Yêm?
Yến Trì siết chặt tay lại một chút, lại nhíu mày lại, đối với việc trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến Cố Yêm vẫn là có chút để ý.
Đại trưởng lão thấy vậy lắc lắc đầu, sau khi tự cho là đã biết câu trả lời liền thả lỏng một chút. Ông vốn lo lắng Yến Trì sinh tâm ma, hiện tại xem ra là ông nghĩ nhiều rồi.
Có điều Đại trưởng lão lại nghĩ đến, lẽ nào vị Phật Tử của Giác Sơn Tự kia không đúng, cũng có liên quan tới Ngu Thánh Tử?
.........
Cố Yêm vẫn chưa biết Ngu Bạch Trần thay y đeo hai cái mũ.
Y vẫn luôn tu luyện tới buổi tối, khi mở mắt ra, sắc trời bên ngoài cũng đã tối sầm. Lúc này trên trời dày đặc ánh sao, lẳng lặng hạ xuống ngọn cây, ngay cả tiếng chim hót
cũng không thấy.
Tiểu Thụ Linh không biết tựa vào cửa sổ ngủ gật khi nào, vốn đang ngủ say sưa, sau khi nghe thấy động tĩnh trong phòng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cho rằng bản thân còn chưa tỉnh ngủ, lúc dụi mắt sức lực lớn một chút, thiếu chút nữa đã không đứng vững.
Nguyên hình của Thụ Linh vốn nhỏ, cân bằng không tốt, lúc này bởi vì mơ hồ lập tức liền đụng đầu điểm lên ván gỗ, sau khi kêu "Binh" một tiếng mới tỉnh táo lại.
Động tác này nếu là người khác trái lại cũng không có gì, nhưng mà do Tiểu Thụ Linh thân thể nho nhỏ tròn tròn làm ra lại đặc biệt đáng yêu.
Cố Yêm nhìn thấy không khỏi cười khẽ một tiếng.
Sau khi nhìn sắc trời bên ngoài lúc một cái, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thuận thế đỡ giúp Tiểu Thụ Linh đứng lên.
"Về sau khi ngủ chú ý một chút, đừng để ngã xuống."
Tiểu Thụ Linh trông chừng chủ nhân cả một ngày, lúc này không chỉ được chủ nhân quan tâm, còn được sờ! Mở lớn hai mắt, vui vẻ không thôi, nó biết là chủ nhân vẫn là thích nó nhất mà!
Nhưng mà nó vừa chuẩn bị lại lấy lòng mà cọ cọ, không biết vì cái gì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh.
Tiểu Thụ Linh không để trong lòng, cho rằng mình cảm nhận sai, kêu chít chít lại chuẩn bị làm nũng, kết quả động tác liền đột ngột dừng lại. Sau khi nó tới gần chủ nhân, thân thể khó hiểu mà không thể cử động, giống như bỗng nhiên cứng lại. Tiểu Thụ Linh kinh ngạc giây lát, bỗng nhiên nghĩ tới mình bị hạ cấm chế, phản ứng lại, tức giận nhìn về phía Phó Hàn Lĩnh.
Nhưng Phó Hàn Lĩnh lại làm ra vẻ vừa mới tu luyện xong, chậm rãi mở mắt ra.
Thân thể Tiểu Thụ Linh bị khống chế, lại không nói được một câu, chỉ có thể há há miệng, lại nghẹn khuất khép lại.
Cố Yêm không biết qua lại ngầm giữa hai người. Y vốn chỉ là thấy nhóc con kia ngủ gật ngoài cửa đáng yêu, hiếm khi chọc trúng y một cái, mới vươn tay sờ sờ, lúc
này sau khi tùy tiện an ủi, cho rằng Tiểu Thụ Linh ngoan ngoãn tự mình điều chỉnh lại tâm tình. Y nhéo nhéo tai nhóc con kia, liền thu tay về: "Ta nhớ ngươi có phòng nhỏ của mình, trở về đi ngủ đi?"
Cái này sao có thể.
Tiểu Thụ Linh trước đó tuy rằng có thể không cần ngủ ở đây, nhưng đó là vì không có Phó Hàn Lĩnh a. Hiện tại Phó Hàn Lĩnh đến đây rồi, trong đầu nó giống như có cảnh báo, cho dù như thế nào nó cũng không thể rời đi. Để cho Kiếm Tu Nhân Tộc đáng giận này lấy lòng chủ nhân!
Tiểu Thụ Linh hạ quyết tâm không đi, thậm chí còn muốn đêm nay sẽ ở lại trên cửa sổ. Nhưng mà Kiếm Tu tóc trắng, tu luyện xong vẻ mặt vẫn suy yếu kia lại thản nhiên nhìn nó một cái.
Tiểu Thụ Linh cho rằng ông ta muốn nói lời gièm pha với chủ nhân, dũng cảm ưỡn ngực, nhưng mà Phó Hàn Lĩnh lại không nói một câu chỉ làm như bị gió thổi lạnh, khẽ ho một tiếng.
Nhưng mà đáng giận chính là, ánh mắt chủ nhân quả thật dời đi khỏi nó.
"Thương thế của ông vẫn còn chưa khỏe?" Cố Yêm nhìn thấy sắc mặt Phó Hàn Lĩnh sau khi điều tức, có chút nghi hoặc.
Phó Hàn Lĩnh lắc lắc đầu: "So với ban ngày tốt hơn một chút." Có điều bộ dáng này của ông ta lại không nhìn ra chỗ nào tốt hơn so với ban ngày.
Cố Yêm vẫn chưa từng thấy lão cún già như vậy, từ khi y quen biết Phó Hàn Lĩnh, cho dù là lời đồn bên ngoài hay là tận mắt nhìn thấy, người này đều là dáng vẻ uy thế thâm trầm, hình ảnh thiếu niên yếu ớt như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Phó Hàn Lĩnh thấy Cố Yêm nhìn mình, trong mắt như cười như không, bỗng nhiên nói: "A Yêm thích bộ dáng thiếu niên?" Ông ta tuy là câu hỏi, giọng điệu lại chắc chắn.
Cố Yêm cũng không giả vờ: "Bộ dạng hiện giờ này của ông so với trước đây thuận mắt hơn."
Dáng vẻ ốm yếu, lạnh lùng hiện giờ không giống như cường thế bức người lúc trước, hoàn toàn là khẩu vị mỹ nhân Cố Yêm thích nhất.
Tuy rằng Cố Yêm có gương mặt đào hoa, nhưng tuyệt đối là người ở trên, trước đó so với Phó Hàn Lĩnh vô duyên vô cớ thấp hơn một phần, luôn khiến y để ý, huống chi trước đó còn từng bị mặc áo cưới, đẩy ngã.
Hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của Phó Hàn Lĩnh, cũng coi như gỡ lại một bàn.
Phó Hàn Lĩnh dĩ nhiên biết được tâm tư của tiểu đồ đệ, lúc này hơi hơi rũ mắt, ngoài miệng lại nói: "Dáng vẻ này may mắn không để người khác nhìn thấy."
Ông ta biết, việc mình càng không muốn, tiểu đồ đệ lại càng thích.
Tâm tư phản nghịch của hồ ly chính là như vậy.
Quả nhiên, Cố Yêm trước đó còn nghi ngờ mục đích ông ta ở lại, lúc này nghĩ đến lão cún già tám phần là vết thương trên người chưa khỏe, không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên chật vật, cho nên mới ở lại.
Y nhíu mày, không biết nghĩ tới cái gì, tâm tình lại trở nên thoải mái. Có điều khi Cố Yêm vừa định mở miệng, tay lại bị Tiểu Thụ Linh kéo lấy.
"Chủ nhân, người..."
Tiểu Thụ Linh vừa định nói chủ nhân người đừng tin phép khích tướng của ông ta, nhưng mà lời đến bên miệng lại nói không được, trái lại là thân thể càng thêm không thể khống chế.
Cố Yêm cho rằng Tiểu Thụ Linh là ghen tỵ, sau khi búng trán nó liền nói: "Chuyện của người lớn nhóc con đừng xen vào, trở về ngủ một giấc đi."
Tiểu Thụ Linh hoảng sợ phát hiện, khi Phó Hàn Lĩnh nhướng mày nhìn qua, trong lòng nó vốn là muốn nói, nhưng thân thể lại tự mình quay ra sau, không thể khống chế mà cùng tay cùng chân đi ra ngoài.
Cố Yêm không nhận ra không đúng, cho rằng sau khi y nói xong, Tiểu Thụ Linh cuối cùng đã nghe lời, thấy dáng vẻ nó xoay người còn khen một câu nghe lời.
Nhìn thấy Thụ Linh muốn khóc mà không có nước mắt, bị khống chế rời đi, trong mắt Phó Hàn Lĩnh hiện lên một tia hài lòng, trên mặt lại không đổi sắc. Ban ngày tu luyện cũng không sao, ông ta cùng A Yêm chung phòng, sao có thể cho phép có tinh quái tựa lên trên cửa sổ.
Ở trong lòng ông ta, đây nghiễm nhiên là không gian riêng tư của bọn họ.
Cố Yêm không để ý tới Tiểu Thụ Linh, sau khi người đi rồi, đóng cửa sổ lại, lúc này trong lòng vẫn nhớ rõ suy nghĩ hiện lên trong đầu mình vừa rồi. Mắt thấy Phó Hàn
Lĩnh vô cùng kháng cự dáng vẻ thiếu niên, Cố Yêm đã thầm nghĩ lưu lại cảnh này, về sau không tìm được cái khác để nói, có thể đặc biệt giữ lại trêu chọc đối phương.
Vì thế nhân lúc đối phương không chú ý, Cố Yêm lặng lẽ bấm một cái pháp quyết, khi Phó Hàn Lĩnh nhìn qua, lưu lại dáng vẻ này của đối phương, mới xem như không có việc gì mà ho nhẹ một tiếng.
Phó Hàn Lĩnh thật ra đã nhận ra động tác của tiểu đồ đệ, có điều ông ta không đổi sắc, để mặc đối phương làm càn, chỉ là không ngờ tới khi nâng mắt lên lại kinh ngạc trong tích tắc.
Tiểu đồ đệ... hình như quá mức đắc ý, đuôi hồ ly đã lộ ra rồi?