Lúc Cố Yêm tỉnh lại ngày hôm sau, khao khát làn da mạnh mẽ kia đã qua đi. Y nằm ở trên giường, trước tiên che ánh mắt lại một chút, đợi sau khi làm quen với ánh
mặt trời mới nhớ lại việc tối hôm qua, lập tức ngồi bật dậy.

Chờ đã, tối hôm qua y và Phó Hàn Lĩnh ôm nhau ngủ?

Bởi vì tối hôm qua tái phát chứng nghiện, tuy rằng Cố Yêm vẫn có thể nói chuyện nhưng mà ý thức cũng đã mơ mơ màng màng, mãi đến hiện giờ mới xem như hoàn toàn tỉnh táo lại.

Y nhớ tới tối hôm qua bản thân đầu tiên là ở bên suối nước nóng tái phát chứng khao khát làn da, lại gặp Phó Hàn Lĩnh, bởi vì sau khi được cõng trở về, dùng Thanh
Tâm Hoàn không có tác dụng, sau đó... y vậy mà lại cùng Phó Hàn Lĩnh ôm nhau ngủ.

Cơ bụng xúc cảm rất tốt bên dưới mái tóc bạc vào buổi tối còn ở trước mắt. Cố Yêm câm nín hồi lâu, lần đầu tiên hận không thể nhắm mắt lại tiếp tục ngủ đi.

Việc này xem là thế nào?

Tuy rằng y và sư tôn tiện nghi không có thật sự làm cái gì đó, nhưng mà bản thân cởi quần áo người ta, ôm cả một đêm. Không chỉ như vậy, Cố Yêm hiện tại cũng không nhớ rõ bản thân mình có mặc quần áo hay không.

Có điều, khiến y nghĩ không ra chính là... Phó Hàn Lĩnh vậy mà không có tránh né.

Cố Yêm hiểu rõ tính tình người nọ, lạnh lùng, cao ngạo, cái gì cũng không để vào mắt. Chỉ là loại tình huống này, ông ta vậy mà vẫn không đá văng y ra.

Ánh mặt trời chiếu vào trong nhà gỗ nhỏ, Cố Yêm xoa ấn giữa hai chân mày, lúc nghĩ tới sự kiện ma huyễn này, liền nhìn thấy người bị y xỉ vả.

Phó Hàn Lĩnh vừa mới nấu một bát cháo, đưa tới cho Cố Yêm.

Tiểu Thụ Linh cảnh giác tựa lên trên cửa sổ, nhìn người nọ chăm sóc cho chủ nhân, dáng vẻ có thể xù lông bất cứ lúc nào, lại không biết vì cái gì, không dám làm ra hành động quá đáng, chỉ có thể tràn đầy đáng thương mà nhìn chằm chằm Cố Yêm.

Cố Yêm bị hai luồng ánh mắt nhìn, trên trán nhảy lên càng kịch liệt. Phó Hàn Lĩnh lại giống như là không có việc gì đi tới, mở miệng:

"Ngươi tối hôm qua mệt mỏi cả đêm, đây là do Linh Cốc đun thành, có lợi cho thư giãn tinh thần."

Hương thơm của cháo ngập tràn bên trong nhà gỗ, Cố Yêm đã nhiều ngày ăn trái cây, cũng có chút muốn uống. Hơn nữa tối hôm qua ôm cũng ôm rồi, lúc này lại làm trò đưa đẩy cũng rất làm kiêu.

Y vươn tay nhận lấy bát cháo, mới vừa uống một ngụm lại bỗng nhiên nghĩ đến: "Cháo này là từ đâu tới?"

Trong Thập Vạn Đại Sơn đều là một vài cỏ dại, tinh, quái, không có trồng lúa đi? Cố Yêm mới vừa nghĩ tới đây, Phó Hàn Lĩnh liền thản nhiên nói: "Ta sáng nay thức dậy gieo thóc, lâm thời trồng được một ít."

Lâm thời trồng được một ít?

Biểu cảm của Cố Yêm biểu tình có chút kỳ quái, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm, dù sao người như Phó Hàn Lĩnh hoàn toàn sẽ không khiến người ta liên hệ ông ta với trồng trọt lại cùng nhau.

Y quay đầu đi, Tiểu Thụ Linh bi phẫn liền xê mông ra, Cố Yêm cuối cùng mới nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Đỉnh núi hoang vu kia của y đã được Phó Hàn Lĩnh cải tạo lại một lần, chẳng những bên cạnh có Linh Điền (ruộng), ngay cả nhà ở cũng có rồi. Trong một đêm, một cái nhà gỗ hoang vu đã biến thành một khu nhà ở rất có phong cách.

Cố Yêm câm nín hồi lâu, không thể không hỏi: "Ông là dự định ở lại trong này lâu dài?" Y cố ý lược qua chuyện hai người thoát y ôm nhau ngủ tối hôm qua, nói tới chuyện này.

Phó Hàn Lĩnh nhìn về phía Cố Yêm, nhướng mày, nói: "Ta đêm qua thật vất vả mới khôi phục được một ít linh lực, toàn bộ đều đã dùng để trồng mấy thứ này, nếu A Yêm không giữ ta lại, chỉ sợ là phải ăn ngủ trên đỉnh núi rồi."

Thiếu niên tóc trắng lạnh lùng còn vươn tay ra chứng minh lời mình nói: "Ta hiện tại đã bị cắn trả."

Cố Yêm nhìn về phía Tiểu Thụ Linh bên cạnh, chỉ thấy Tiểu Thụ Linh tâm không cam, lòng không nguyện mà gật gật đầu, ý bảo Phó Hàn Lĩnh không có gạt y. Nhưng
mà Cố Yêm vẫn nhớ rõ chuyện y cố ý cắn nuốt lôi kiếp, luôn cảm thấy lão già Phó Hàn Lĩnh này không có dễ dàng bị cắn trả như vậy.

Nhưng đối phương quả thật là dáng vẻ thiếu niên, lúc này khuôn mặt trẻ lại không ít, khi nhìn thấy người như vậy lại thật sự khiến Cố Yêm có chút không tiện từ chối.

Cố Yêm nghĩ nghĩ, vẫn là dứt khoát nói ra rõ ràng: "Ta đã rời bỏ sư môn rồi, về sau không định gọi ông là sư tôn nữa."

Hiện tại Thập Vạn Đại Sơn là địa bàn của y, y chính là một con hồ ly hoang dã, tiêu diêu tự tại. Cố Yêm cố ý nhắc nhở Phó Hàn Lĩnh nơi này cũng không phải là Thái Thanh Tông của ông ta.

Vốn tưởng rằng với tính tình của Phó Hàn Lĩnh, khi nghe thấy y rời bỏ sư môn sẽ lạnh mặt lại. Ai ngờ đối phương giống như không chút để ý, trái lại là như cười như không nhìn mình.

Ánh nhìn này Cố Yêm không rõ thế nào, nhưng mà Phó Hàn Lĩnh lại không nói gì, chỉ là thu ánh mắt về, nói: "A Yêm hiện tại không gọi sư tôn cũng tốt."

Dù sao, về sau Vân Đức cũng phải gọi là sư tẩu. Hai chữ sư tôn này, giữ lại về sau ở trên giường nhấm nháp cũng không phải không thể.

Tối qua Cố Yêm ôm ông ta ngủ cả đêm, Phó Hàn Lĩnh cũng nhịn cả buổi tối. Người thương ở trong lòng, dù bản thân ông ta không phải người xem trọng tình dục, cũng khó tránh vất vả kiềm chế.

Mà cố tình tiểu đồ đệ vẫn không chút nhận ra.

Thái dương Phó Hàn Lĩnh phập phồng gân xanh, rũ mắt niệm Thanh Tâm Chú cả đêm.

Có điều, mặc dù là chịu giày vò như vậy, ngày hôm sau ông ta vẫn không đổi sắc, mãi đến khi nhìn thấy kiêng kỵ trong lòng Linh Thụ.

Nó khó hiểu mà cảm thấy người này giống như một thợ săn đang cố gắng khắc chế, nhưng mà loại kiềm chế sau khi tới một mức độ nhất định không biết sẽ biến thành cái gì. Nó trong lòng sợ hãi người này, ban ngày vẫn là cách xa một chút, hiện tại ngay cả phía sau chủ nhân cũng không dám đi theo nữa.

Cố Yêm trái lại phát hiện Thụ Linh hôm nay không đúng, cho rằng là nó sợ Phó Hàn Lĩnh nên cũng không nghĩ nhiều. Dù sao người này lần đầu tiên y gặp trước đây cũng líu ríu trong lòng.

Hôm nay nói ra rõ ràng, Cố Yêm cũng không để ý tới Phó Hàn Lĩnh nữa. Hai người cũng không nhắc tới chuyện hôn khế và che giấu thân phận trước đó, giống
như cam chịu trước đó là một hồi đọ sức.

Cố Yêm sau khi thân thể khỏe lại, liền lại tới chỗ suối nước nóng tắm rửa một lúc. Tuy rằng cơ thể Cửu Vĩ Thiên Hồ tự mang mùi thơm, nhưng mà Cố Yêm đêm qua cùng Phó Hàn Lĩnh ôm cả một đêm, vẫn là có chút không được tự nhiên.

Sau khi y uống cháo xong, xoay người rời đi, Phó Hàn Lĩnh cũng không nói thêm gì.

Ông ta cũng biết không thể ép quá chặt, bọn họ còn thời gian rất dài để ở chung lần nữa. Phó Hàn Lĩnh từ sau khi biết được tâm ý của mình liền thả lỏng tâm tính, dù sao vẫn phải để tiểu hồ ly ghi thù trả đũa.

Thiếu niên tóc trắng ở trong nhà gỗ, sau khi đã không còn động tĩnh, nhắm mắt lại tu luyện.

Mấy tinh, quái quanh quẩn bên ngoài sau khi cảm nhận được Linh Khí phát ra cũng vô thức lui ra ngoài, không dám tới gần nơi này, cảm thấy từ sau khi những Yêu Tộc kia dọn đi, trong núi này gần đây lại trở nên có chút kỳ quái.

Nhưng mà Thập Vạn Đại Sơn có vách chắn thiên nhiên, bọn họ có cảm thấy kỳ quái như thế nào đi nữa, tin tức cũng không truyền ra được.

Linh thụ trời sinh không hợp với tu sĩ, huống chi đêm qua Phó Hàn Lĩnh còn ôm chủ nhân cả một đêm, nó lại càng không thể thích đối phương. Lúc này sau khi chủ
nhân rời khỏi, nó thật vất vả mới có cơ hội ở cùng một chỗ với chủ nhân, vội vàng đuổi theo chân chủ nhân.

Cố Yêm biến thành hồ ly chậm rãi, tiêu sái dạo ở trong rừng, thấy Tiểu Thụ Linh đi theo mình, không khỏi nhíu mày.

"Ta muốn đi tắm."

Tiểu Thụ Linh khóc thút thít, nói: "Chủ nhân đã một ngày không ôm ta rồi."

"Có phải có người mới rồi không cần người cũ nữa hay không."

Bước chân Cố Yêm dừng lại, bị lời nó nói làm cho ngẩn ra, mới phản ứng lại nó đây là nói Phó Hàn Lĩnh. Tiểu Thụ Linh đây là cho rằng vì y thích Phó Hàn Lĩnh mà không thích nó nữa, giờ phút này tâm tình uể oải.

Cố Yêm dùng cái đuôi cuốn đối phương lên, trái lại không ngờ tới nó có thể nghĩ nhiều như vậy, lúc này không khỏi mở miệng: "Con mắt nào của ngươi thấy ta
thích ông ta?"

Tiểu Thụ Linh buông hai tay che mắt xuống, ra sức chớp chớp.

"Chủ nhân buổi tối còn cùng hắn ôm nhau ngủ, chủ nhân cũng chưa từng ngủ chung với ta."

Cố Yêm không nghĩ tới chuyện tối hôm qua, nhóc con này đều đã thấy, bị nghẹn một cái, giống như không có việc gì, nói: "Tối hôm qua chỉ là một việc ngoài ý muốn,
nếu không phải phát bệnh, ta tuyệt đối sẽ không cùng hắn ở trên cùng một giường."

Tiểu Thụ Linh vốn lo lắng chủ nhân vứt bỏ nó, càng thích tu sĩ Nhân Tộc mới tới kia hơn, lúc này bị lời y nói làm cho sửng sốt một chút, lại cảm thấy có lẽ là nó suy nghĩ nhiều rồi, chủ nhân cũng là bất đắc dĩ, vì vậy trở nên thả lỏng, thu tay lại, cười nói:

"Ta đã biết là chủ nhân tuyệt đối sẽ không thích cái tu sĩ Nhân Tộc giống như khối băng kia mà."

Cố Yêm bị hình dung này oanh tạc một phen, có điều cũng lười sửa lời Tiểu Thụ Linh, sau khi nhéo nhéo mặt nó, nói: "Ngươi biết là tốt rồi."

"Ta chính là tu Đạo Vô Tình."

Y nói chắc như đinh đóng cột, nhưng mà vào lúc nói ra, trong mắt lại mơ hồ hiện lên một bóng người, ngay cả bản thân y cũng không nhận ra.

"Được rồi, ta muốn đi tắm, ngươi chờ ở bên ngoài."

Sau khi y an ủi Tiểu Thụ Linh xong liền mặc kệ. Tiểu Thụ Linh bị nhéo nhéo mặt, đặt ở trong bụi cỏ cách đó không xa, đành phải ở bên ngoài chờ chủ nhân tắm rửa xong.

Không phải nó không muốn tới gần, mà là tối hôm qua không biết vì sao, Nhân Tộc âm hiểm kia đã hạ cấm chế ở trên người nó, nó cơ bản là không có cách nào tới gần ôn tuyền, hiện tại ngay cả tiến vào nhà gỗ nhỏ bình thường cũng không cho phép.

Nó nắm nắm tay, mắt thấy không vào được, lại ở trong lòng mắng Nhân Tộc nọ mấy câu.

Có điều nghĩ đến quan hệ giữa chủ nhân và Nhân Tộc kia, Thụ Linh do dự một chút, vẫn là liên hệ mấy vị Yêu Chủ.

Trước đó là nó cùng mấy Yêu Chủ này tranh giành tình cảm, Thụ Linh mới không muốn để ý tới mấy người liên hệ nó, nhưng mà hiện tại thì khác, đã xuất hiện một tu sĩ
Nhân Tộc có thể cùng chủ nhân ôm nhau ngủ.

Tiểu Thụ Linh đánh không lại Phó Hàn Lĩnh, hơn nữa còn có chút sợ ông ta, cũng chỉ có thể liên hệ mấy Yêu Chủ cùng hợp tác.

...........

Từ sau khi biết ngài Thiên Hồ là bị đám tiểu yêu kia dọa sợ, sắc mặt mấy vị Yêu Chủ liền đen lại, nhanh chóng bổ túc tri thức cho mấy tiểu yêu một phen, để tránh bọn nó lần sau không hiểu quy củ lại mạo phạm đến Ngài.

Tuy rằng mấy tiểu yêu hiện tại biết mình sai rồi, nhưng mà khiến mấy vị Yêu Chủ buồn rầu chính là, Linh Thụ hiện tại lại không liên hệ được.

Liên tiếp mấy ngày, Linh Thụ giống như là chơi trò mất tích, hoàn toàn không để ý tới bọn họ. Ngay lúc Bắc Kính nóng nảy không thôi, bỗng nhiên trước mặt mấy người xuất hiện một cái bóng cây.

Linh Thụ trước đây vẫn là liên hệ cùng mấy tiểu yêu, đây còn là lần đầu tiên chủ động liên hệ cùng Yêu Chủ. Hề Nha đứng dậy cùng Bạch Côn nhìn nhau.

Lẽ nào là ngài Thiên Hồ đã xảy ra chuyện? Bằng không, với dục vọng chiếm hữu của Linh Thụ lại làm sao sẽ liên hệ bọn họ?

Mấy người trong lòng đều nghĩ như vậy, không khỏi nghiêm trọng hơn một chút. Qua một lúc, sau khi bóng cây ngưng tụ thành thực thể, dáng vẻ Thụ Linh hiện ra.

"Ngươi sao lại chủ động liên hệ với chúng ta rồi? Lẽ nào ngài Thiên Hồ có chuyện gì rồi?" Bắc Kính dẫn đầu hỏi.

Tiểu Thụ Linh hừ lạnh một tiếng, cũng có chút không tình nguyện, nhưng mà biết hiện tại chuyện của chủ nhân quan trọng hơn, mở miệng nói: "Đừng tưởng rằng liên hệ với các ngươi là ngài Thiên Hồ bằng lòng gặp các ngươi rồi."

"Hôm nay tới tìm các ngươi là có việc."

"Kiếm tu nhân tộc kia cũng đi theo chủ nhân vào trong cây, còn hạ cấm chế với ta, nếu các ngươi không lấy lòng chủ nhân, ngài sẽ là người nhà người ta rồi."

Thụ Linh nói xong lại oán hận mà mắng Phó Hàn Lĩnh mấy câu, nó vừa định mở miệng nói bọn họ ở Thập Vạn Đại Sơn, bảo mấy Yêu Chủ mau đến tranh thủ tình cảm, kết quả lời còn chưa nói ra đã bị tắt tiếng.

Nó mới phát hiện, bởi vì cấm chế, nó thậm chí ngay cả nói cũng không thể nói, Tiểu Thụ Linh há há miệng vội vàng muốn bổ sung, nhưng mà bóng dáng chớp động vài
cái liền biến mất, hoàn toàn không kịp nói thêm cái gì.

Mấy vị Yêu Chủ không hiểu ra sao, nhưng Liên Thường vẫn là từ trong Kiếm Tu Nhân Tộc bắt được trọng điểm.

"Kiếm Tu Nhân Tộc, là vị Phó Kiếm Tôn kia?"

"Ông ta đi vào cùng ngài Thiên Hồ, hẳn là ông ta rồi." Người nói chuyện chính là Bạch Côn, gã là tận mắt nhìn thấy Phó Hàn Lĩnh dùng sức phá vỡ cấm chế của Linh Thụ, lúc này nhíu nhíu mày.

"Tuy rằng ngài Thiên Hồ vốn là đệ tử của vị Phó Kiếm Tôn kia, nhưng mà sao ta lại cảm thấy trong lời Linh Thụ nói có ý tứ khác?"

Hề Nha cũng đã nghe ra một chút. Tuy rằng Linh Thụ ngày thường không muốn để ý mấy Yêu Chủ, nhưng mà mỗi lần chủ động liên hệ đều là việc lớn liên quan đến tồn vong của Yêu Tộc, lần này vì Phó Kiếm Tôn kia liên hệ bọn họ, hẳn là quả thật có việc nhưng mà không tiện nói ra.

"Hơn nữa ta phát hiện Linh Thụ vừa rồi là muốn nói bọn họ ở chỗ nào, nhưng không biết vì cái gì lại không nói được." Liên Thường nghĩ nghĩ, cuối cùng phát hiện chỗ kỳ quái.

Bạch Côn cầm quân cờ, rũ mắt: "Linh Thụ đã bị hạ cấm chế, không thể lộ ra tin tức về ngài Thiên Hồ, chỉ e đây mới là lý do hôm nay nó sốt ruột tìm chúng ta."

Một bên khác, bên trong Thập Vạn Đại Sơn, sau khi Phó Hàn Lĩnh tu luyện xong, đầu ngón tay thoáng dừng một chút. Liền thấy Thụ Linh kia sau khi phát hiện mình không thể nói chuyện, vẻ mặt tức giận nhìn mình.

Ông ta chỉ nhìn một cái liền thu ánh mắt về.

Lúc này Cố Yêm vừa lúc đã trở lại, sau khi Phó Hàn Lĩnh nghe thấy tiếng động lại thu hồi Linh Khí, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play