Ánh trăng chiếu vào giữa những cây cối cách đó không xa. Mắt Cố Yêm nửa khép, suy nghĩ, ngẩng đầu lên liền thấy từ trong cây cối, một bóng người chậm rãi đi tới.

Bên trong Thập Vạn Đại Sơn còn có những người khác?

Bên trong đầu y lập tức nhảy ra suy nghĩ này, cũng may hiện tại miễn cưỡng khắc chế cơn nghiện, thần thức vẫn tỉnh táo. Cố Yêm siết tay lại, nhíu mày, muốn nhìn rõ bóng người kia, liền cố sức nhìn, ánh vào mắt mái tóc trắng.

Người này sao nhìn có chút quen mắt?

Mái tóc trắng đặc trưng của lão cún già, Cố Yêm làm sao quên được, đợi sau khi người đến gần, hơi thở của y dừng lại trong nháy mắt.

Phó Hàn Lĩnh lúc này là bộ dáng thiếu niên, nhưng mà toàn thân khí thế trầm lạnh như vực sâu, là ai cũng sẽ không nhận sai. Huống chi trên tay người này còn cầm Trảm Uyên cùng một đôi kiếm với y.

Cố Yêm trong thời gian ngắn không biết nói gì mới tốt.

Nên hỏi ông ta sao ở chỗ này?

Hay là hỏi ông ta sao lại thành bộ dáng thiếu niên?

Phó Hàn Lĩnh cúi người kiểm tra trán y, sau khi thấy không có gì đáng ngại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhìn về phía Cố Yêm, giải thích: "Ngươi chân trước vừa tiến vào Linh Thụ ta liền vào theo."

"Có điều Linh Thụ chỉ cho phép Yêu Tộc tiến vào, tu vi của ta rơi vào cắn trả, sau khi tiến vào bị làm khó dễ một chút mà thôi." Thụ Linh kia cố ý đưa ném ông ta tới địa cực phương Bắc.

Cố Yêm lúc này mới phản ứng lại: "Ông trước đây vẫn luôn ở chỗ này?"

Phó Hàn Lĩnh gật gật đầu.

Cố Yêm nhớ đến khoảng thời gian Thụ Linh biến mất vào ngày đầu tiên y tiến vào, mi mắt giật một cái. Hiểu được Phó Hàn Lĩnh chịu dằn vặt chỉ sợ là có liên quan tới
Tiểu Thụ Linh.

Chẳng qua giọng điệu Phó Hàn Lĩnh thản nhiên, thật sự cũng không xem chuyện này là gì, sau khi ông ta giải thích một câu, trái lại nhìn về phía Cố Yêm, nhíu mày lại, có chút nghi hoặc.

"Trên thân thể cũng không có gì đáng lo."

Ông ta vừa rồi dùng Linh Tức thăm dò, Cố Yêm vừa mới đột phá, linh khí trong thân thể sung túc, ngay cả bị thương cũng không có, sao lại không thoải mái?

Lưng bàn tay ông ta còn dán trên trán Cố Yêm, lúc Phó Hàn Lĩnh rũ mắt nhìn y, tuy rằng Cố Yêm cố hết sức kiềm chế, nhưng mà tai cáo lại theo động tác của ông ta mà khe khẽ run run, giống như sảng khoái, lại nhạy cảm không thôi.

Phó Hàn Lĩnh đã từng nhìn thấy bộ dáng ở kỳ phát tình của tiểu đồ đệ, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, chẳng qua hiện tại chưa tới kỳ phát tình.

Ông ta dừng một chút, nhìn nơi mình và Cố Yêm tiếp xúc một cái, chần chừ nói: "Tâm Nghiện?"

Đã bị phát hiện rồi, Cố Yêm cũng liền vò mẻ chẳng sợ nứt: "Tôi có chứng khao khát làn da."

"Thích đụng chạm da thịt với người khác, nếu thời gian dài không tiếp xúc với người khác, sẽ phát bệnh giống như bây giờ."

Cố Yêm đơn giản giải thích chứng khao khát làn da một lần, lại trừng Phó Hàn Lĩnh, bảo đối phương đưa rút tay về. Y vốn khó chịu, người này lại trêu chọc vài lần, y cũng sắp không kiềm chế được nữa.

Bởi vì trước khi đi đã mắng Phó Hàn Lĩnh, Cố Yêm hiện tại đối với ông ta cũng không có tôn kính gì, khi nói chuyện hoàn toàn bỏ qua ngụy trang trước đó.

Phó Hàn Lĩnh cũng không thấy ngoài ý muốn, ông ta đã sớm biết tính tình tiểu đồ đệ, trái lại cảm thấy tiểu đồ đệ chân thật như vậy càng thêm đáng yêu hơn một chút. Khi Cố Yêm bảo ông ta thu tay về, ông ta trái lại nhẹ nhàng đụng vào hai gò má y một chút.

"Tiếp xúc như vậy cũng có cảm giác?"

Trước đó y cùng Ngu Bạch Trần tiếp xúc đều là nắm tay cách một tầng Linh Khí, vẫn là lần đầu tiên bị người hết sờ trán lại dán lên mặt. Nhưng mà sư tôn tiện nghi giọng điệu thản nhiên, sắc mặt nghiêm túc, động tác vô cùng tự nhiên, khiến y muốn ngăn lại cũng không được.

Hơn nữa, Cố Yêm không thể không thừa nhận, quả thật có tác dụng.

Ngứa ngáy nơi ngực y nháy mắt giảm bớt một chút. Đuôi mắt Cố Yêm bị ép ẩm ướt, lúc này khẽ rũ, suy nghĩ một lúc, nói: "Đừng có sờ tai của ta."

Y lúc này không còn sức lực, chỉ có thể dùng ngôn ngữ cảnh cáo Phó Hàn Lĩnh. Cố Yêm biết thuộc tính cuồng lông nhung của sư tôn tiện nghi, vốn sau khi nói ra, không chắc chắn đối phương sẽ thật sự nghe lời mình. Nhưng mà không ngờ tới Phó Hàn Lĩnh lại ngừng lại, thật sự không chạm vào tai cáo của y.

"Rất khó chịu?" Ông ta nhỏ giọng hỏi. Thiếu niên tóc trắng dưới ánh trăng có loại tuấn tú lạnh băng đến cực điểm.

Chân mày Cố Yêm nghiêm lại một chút, vốn là muốn nói gì đó, lại khó hiểu mà bị dáng vẻ thiếu niên của Phó Hàn Lĩnh làm mờ mắt, qua một lúc mới nhướng mày nói: "Phải chờ thời gian rất lâu mới có thể ổn, thời gian giãn cách lần này có hơi dài."

Chứng khao khát làn da của Cố Yêm đã rất lâu không tái phát, chính vì như vậy, thế tới lần này mới mạnh mẽ.

Y hơi hơi siết chặt tay một chút, Phó Hàn Lĩnh thấy thế liền gật gật đầu: "Ta trước tiên ôm ngươi trở về."

Tuy nói Thập Vạn Đại Sơn nơi nơi đều là cây cối, nhưng mà Cố Yêm cả buổi tối này cứ ngồi ở trên cây thì vẫn luôn có chút không được tự nhiên. Y vẫn chưa nói Phó
Hàn Lĩnh lại đã nhìn ra, lúc này chủ động lên tiếng nói.

Cố Yêm nhíu nhíu mày, hiện tại phát bệnh mới chỉ là vừa bắt đầu. Loại thời điểm này y cũng không muốn khiêu khích Phó Hàn Lĩnh, có điều sau khi nghe đến ôm, giữa hai chân mày y vẫn là nhảy lên một cái, ngăn ông ta lại.

"Cõng tôi là được rồi."

Cố Yêm tưởng tượng không ra Phó Hàn Lĩnh muốn dùng tư thế gì ôm mình, vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, y cũng muốn rùng mình một cái. Vật sống thật sự trong núi này cũng chỉ có hai người, Phó Hàn Lĩnh nhìn y một cái, không rõ tiểu đồ đệ vì sao bài xích mình ôm cậu ta như vậy, có điều lại cũng không nói gì thêm.

Bên này Tiểu Thụ Linh sau khi tìm được Thanh Tâm Hoàn, vừa chuẩn bị đi ra ngoài liền thấy chủ nhân đã trở lại, chẳng qua lần này chủ nhân không phải tự mình trở về, mà là được người cõng ở trên lưng.

Lúc Phó Hàn Lĩnh cõng Cố Yêm còn nắm cổ tay y, để ngừa y tái phát cơn nghiện. Thân thể hai người chạm nhau, hơi nóng chỗ da thịt tiếp xúc dường như cũng truyền đi theo.

Bản thân Phó Hàn Lĩnh không có chứng khao khát làn da, nhưng lúc này lại hơi hơi siết chặt tay một chút.

Cơ hội cùng tiểu đồ đệ tiếp xúc thân mật khó được, nhưng mà ông ta cũng không muốn khiến Cố Yêm khó chịu, lần này phá lệ không có trêu đùa y.

Cố Yêm sau khi được cõng quay về nhà gỗ vẫn còn có chút choáng váng. Tiểu Thụ Linh nóng ruột, vừa định nhảy đến bên cạnh chủ nhân, đã bị tu sĩ tóc trắng bên cạnh bắt lấy nhấc sang một bên.

"Ngươi hiện tại không thể đụng vào y."

Cố Yêm hiện tại cả người nhạy cảm không thôi, vừa đụng vào sẽ xảy ra chuyện.

Thụ Linh không tin lời người này nói, vừa muốn phản bác, dựa vào cái gì ngươi đụng được, ta đụng không được. Liền nhìn thấy chủ nhân từ từ nhắm lại hai mắt chủ động cầm cổ tay người này.

Phó Hàn Lĩnh vừa rồi đặt tiểu đồ đệ xuống, bàn tay rời đi một tích tắc liền lập tức bị giữ chặt, trong lòng ông ta khe khẽ giật giật, ánh mắt càng sâu hơn, có điều trên mặt lại trước sau không thay đổi, nếu không phải trên lưng bàn tay thượng nổi gân xanh, chỉ sợ cũng khiến người khác cho rằng không chút cảm giác.

Tiểu Thụ Linh sau khi chủ nhân vươn tay ra liền trở nên yên tĩnh, Phó Hàn Lĩnh nhìn thanh niên áo đỏ hiện tại suy yếu, hơi hơi híp mắt lại.

"Đưa Thanh Tâm Hoàn cho ta."

Thụ Linh nhìn ông ta một cái, đưa cái lọ tìm được qua. Phó Hàn Lĩnh không biết Thanh Tâm Hoàn có tác dụng hay không, nhưng lại tạm thời đút cho Cố Yêm.

Sau khi Cố Yêm ăn Thanh Tâm Hoàn thì nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.

"Có tác dụng không?" Phó Hàn Lĩnh hỏi.

Cố Yêm dừng một chút, giống như đang cảm nhận ngứa ngáy trong ngực mình, qua một lúc sau, lắc lắc đầu: "Hình như không có tác dụng."

Trước đây khi y tái phát chứng khao khát làn da chưa từng dùng Thanh Tâm Hoàn, vẫn là do Ngu Bạch Trần giúp giảm bớt, lần này sau khi dùng, quả nhiên thứ này hoàn toàn không có tác dụng.

Hơn nữa Cố Yêm có thể cảm nhận được, không biết vì sao thời gian lần phát tác này sẽ rất dài, hơn nữa sẽ đặc biệt khó khăn.

Chỉ cùng Phó Hàn Lĩnh nắm tay đã không thể đơn giản giảm bớt nữa, ngứa ngáy trong lòng khiến Cố Yêm khó hiểu mà muốn càng nhiều hơn. Y lại không ngốc, lúc này dĩ nhiên biết được cái này đại biểu cho cái gì, chẳng qua lúc này vẫn không có biện pháp giải quyết mà thôi.

Đang lúc Cố Yêm do dự, ngứa ngáy kia lại đánh úp tới, y vô thức siết chặt tay đang nắm Phó Hàn Lĩnh.

Tiểu Thụ Linh tò mò nhìn trái nhìn phải, Cố Yêm cắn răng, mở miệng nói: "Tiểu Thụ Linh, ngươi trước tiên đi ra ngoài đi."

Thụ Linh nghe lời chủ nhân nhất, vào lúc này đành phải lui ra ngoài. Ánh mắt Phó Hàn Lĩnh nhìn chằm chằm y không rời đi.

Cố Yêm híp híp mắt, vừa mới chuẩn bị nhận sai chuyện mắng chửi người lần trước, nhờ Phó Hàn Lĩnh giúp y, đột nhiên nghe đối phương nói: "A Yêm, có việc gì có thể chờ thân thể ngươi khỏe rồi lại nói."

Phó Hàn Lĩnh lần này cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng mà hiện tại Thanh Tâm Hoàn hiển nhiên không có tác dụng.

Tiểu đồ đệ hiện tại rất khó chịu.

Ông ta nhìn nhìn một lúc, bỗng nhiên vươn tay tới gần Cố Yêm, đầu ngón tay vân vê đuôi mắt y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play