Phía đối diện im lặng trong giây lát.

Phó Hàn Lĩnh là thật sự nghi hoặc, mà Vân Đức Chân Quân cũng là thật sự không trả lời được.

Có điều, vấn đề mà ông để ý hơn chính là sư tẩu. Lần trước sư huynh nói được một nửa liền ngắt, nói cái gì nếu tiến triển thuận lợi, ông ta trở về sẽ có thêm sư tẩu.

Vân Đức lúc đó chưa kịp phản ứng lại, sau khi trở về lại cẩn thận suy xét một chút, cảm thấy cái này không đúng a. Không phải đang yên lành nói chuyện của Cố sư điệt sao, làm thế nào mà sau khi tiến triển thuận lợi lại lập tức nhảy đến sư tẩu rồi?

Cố sư điệt và sư tẩu có quan hệ gì?

Vân Đức Chân Quân lúc này bị hình ảnh bản thân tưởng tượng ra dọa sợ, sau đó mới rất kiềm chế bảo bản thân đừng nghĩ nhiều, trấn an có thể là mình đã hiểu lầm.

Tuy rằng sư huynh bên ngoài có tiếng xấu, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không bằng cầm thú gì.

Chỉ là hôm nay lại nghe tới sư tẩu, Vân Đức Chân Quân không thể không hỏi một câu: "Sư huynh, sư tẩu đến cùng là ai a?"

Phó Hàn Lĩnh nhíu nhíu mày: "Lần trước không phải đã nói rồi sao?"

"Nói... nói cái gì?" Vân Đức Chân Quân cũng phải lắp bắp, lúc ông hỏi ra vấn đề này, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, ngay sau đó sư huynh giống như là trách cứ ông đại kinh tiểu quái, tu luyện không tới nơi tới chốn, thản nhiên nói: "Cố Yêm."

"Ta và sư tẩu của ngươi lấy chính là kiếm đôi, ngươi không biết sao?"

Sau khi Phó Hàn Lĩnh nói xong, lại cảm thấy từ chỗ Vân Đức không nhận được câu trả lời gì, sau khi bấm một cái pháp quyết, giọng điệu lạnh nhạt, nói: "Về sau nhìn thấy sư tẩu phải tôn kính một chút."

Vân Đức bất ngờ không kịp đề phòng mà nghẹn một cái, lúc này bỗng nhiên đã hiểu vì sao Cố sư điệt lại nói sư huynh là bệnh thần kinh rồi.

Sư tôn nhà ai sẽ muốn kết hôn với đệ tử?

Hơn nữa... Đệ tử còn chưa đồng ý đã bảo ông gọi sư tẩu?

Vân Đức Chân Quân vốn là tính tình trầm ổn, Thái Sơn có sụp xuống thì mặt cũng không đổi sắc, lúc này lại bị sư huynh ép đến mức nắm lấy sách, sắc mặt hoảng hốt,
cảm thấy bản thân có thứ gì đó vỡ nát.

Mãi cho đến ngày hôm sau, đệ tử hầu hạ bên cạnh nhìn thấy Chưởng Giáo cũng vẫn là mất hồn mất vía.

Sau khi Phó Hàn Lĩnh không nhận được câu trả lời thì thu tay về, có điều ông cũng nghiêm túc suy nghĩ, những việc mà bản thân làm, có phải người thường thật sự không thể chấp nhận hay không?

Lúc này sắc trời đã sáng, ông ta suy nghĩ cả một đêm, lúc này thoáng có chút ý tưởng... Hồ ly ghi thù.

Thiếu niên tóc trắng vuốt ve mũi kiếm, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu muốn tiểu đồ đệ tha thứ, có lẽ có thể để y trả thù một lần.

Về phần trả thù như thế nào, Phó Hàn Lĩnh tạm thời vẫn chưa có kế hoạch. Sau khi trải qua uy thế khủng bố tối hôm qua, lúc ông ta nâng mắt lên, Trảm Uyên lập tức im
như thóc.

Phó Hàn Lĩnh thản nhiên nhìn nó một cái: "Đi thôi, đi tìm Trầm Quang."

Trảm Uyên thở ra một hơi, khe khẽ ngân lên vài cái, đi theo chủ nhân, cùng nhau đi về phía Nam.

Cố Yêm gần đây phát hiện Trầm Quang vẫn luôn có chút kỳ quái, giống như là có chuyện muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Y vừa mới tu luyện
xong, Trầm Quang liền vòng quanh y, vô cùng cẩn thận mà ngân lên, nhìn vào hết sức đáng thương.

Cố Yêm vốn để nó tùy ý tự phát triển, nhưng mà không ngờ liên tiếp mấy ngày, Trầm Quang đều là cái dạng này, không khỏi có chút kỳ quái.

Trầm Quang là cảm nhận được hơi thở bên phía Trảm Uyên, nhưng mà nó không biết nói, lại không có cách nào biểu đạt một mảnh mờ mịt trong đầu, chỉ đành đi theo, xoay vòng quanh Cố Yêm, hơn nữa có đôi khi lại kinh sợ uy thế khó hiểu ở bên kia mà không dám xoay quanh.

Cố Yêm nhìn Trầm Quang lên cơn thần kinh một cái, không thể không nghi ngờ là nó có vấn đề ở đâu đó rồi hay không?

Lẽ nào ở trong núi buồn chán sinh ra bệnh rồi? Y nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một đáp án như vậy, chắc chắn là mấy ngày này y tu luyện, chưa từng dùng tới Trầm Quang, cho nên nó không chịu được nữa.

Bởi vậy, hôm nay, sau khi tu luyện xong, y còn cố ý luyện kiếm một lúc.

Trầm Quang vừa được chủ nhân cầm lấy liền trở nên yên tĩnh. Tiểu Thụ Linh ở bên cạnh tựa lên cửa sổ, nhìn thấy thanh kiếm này mấy ngày nay điên cuồng thu hút sự chú ý của chủ nhân, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Nhưng mà Trầm Quang lúc này lại nhìn cũng không liếc mắt nhìn nó một cái, càng khiến Tiểu Thụ Linh cảm thấy thanh kiếm này vô cùng mưu mô.

Ánh mắt nó nhìn chằm chằm Trầm Quang, bĩu môi, nhưng lại không thể quấy rầy chủ nhân luyện kiếm, đành phải một mình đếm số. May mà sau nửa đêm, Trầm Quang không tiếp tục quấn lấy chủ nhân nữa.

Cố Yêm mấy ngày này, mỗi ngày đầu tiên là tu luyện, sau đó liền tới chỗ suối nước nóng tắm rửa, đã rất nhiều ngày như vậy rồi, nhưng mà hôm nay lại mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Khi y ngâm mình ở trong suối nước nóng, khó hiểu mà cảm thấy có hơi nóng.

Cảm giác ngứa ngáy tê dại truyền đến từ chỗ ngực, cảm giác quen thuộc này khiến y ngẩn ra một lúc.

"Chứng khao khát làn da tái phát rồi?"

Cố Yêm từ sau khi đột phá đến Nguyên Anh, đã rất lâu chưa từng tái phát bệnh tình, y vốn cho rằng theo tu vi tăng trưởng, ngay cả chứng nghiện này cũng có thể giảm bớt, nhưng mà thật không ngờ, đêm hôm khuya khoắt, ở trong rừng sâu núi thẳm, y vậy mà lại tái phát.

Cố Yêm cũng là nhất thời không nghĩ tới mới ngẩn ra một lúc, lúc này cơn nghiện tê dại kia truyền đến, khiến y hít ngược một ngụm khí lạnh.

Ở bên trong nước suối dịu dàng, thứ này chẳng những không được dằn xuống, trái lại còn càng thêm lợi hại. Cố Yêm nhắm mắt lại kiềm chế một lúc, phủ thêm quần áo, có chút muốn cười khổ.

Ở trong Thập Vạn Đại Sơn này chỉ có một mình y, y đi đâu tìm một người giảm bớt chứng khao khát làn da.

Y nhíu nhíu mày, bởi vì việc xảy đến bất ngờ, ngón tay vịn vào suối nước nóng bên cạnh cũng có chút trở nên trắng bệch, nhưng sau tu vi Cố Yêm tăng trưởng, khả năng nhẫn nại cũng đã gia tăng một chút, lúc này hít sâu một hơi, vẫn là chậm rãi đứng dậy từ trong nước.

"Chủ nhân, người làm sao vậy?" Tiểu Thụ Linh còn đang ríu ra ríu rít ở bên ngoài, nghe thấy y đứng dậy, cho rằng Cố Yêm tắm rửa xong rồi, chuẩn bị chạy tới, có điều lại bị Cố Yêm ngăn lại.

"Đừng đi qua." Cố Yêm đè ép giọng nói xuống. Bởi vì khắc chế, giọng nói y lúc này khàn hơn ngày thường một chút, lúc xoay đầu qua còn có chút run rẩy, nghe vào giống như là đã xảy ra chuyện.

Tiểu Thụ Linh nghe ra không đúng, sau khi Cố Yêm lên tiếng, chậm một bước liền xông vào, kết quả liền thấy chủ nhân vịn lên cây bên ngoài suối nước nóng, nhắm mắt lại, dáng vẻ vô cùng khó chịu.

"Chủ nhân, chủ nhân." Tiểu Thụ Linh không biết chủ nhân sao lại thế này, vội vàng chạy qua, muốn nâng Cố Yêm dậy. Nhưng lại nhìn thấy chủ nhân nhắm mắt lại dưới ánh trăng, đuôi mắt có chút đỏ, bỗng nhiên từ bên trong mái tóc đen, hai cái tai trắng nhung nhung xông ra.

"Đừng tới gần ta."

Cố Yêm có khó chịu hơn nữa cũng không thể cầm tay Tiểu Thụ Linh, hơn nữa Thụ Linh cũng không phải con người, có xúc cảm hay không cũng không nói được.

Giọng nói y suy yếu, Tiểu Thụ Linh nhìn thấy bộ dạng này của Cố Yêm cũng gấp đến sắp khóc, Cố Yêm thấy thế đành phải nói: "Ta không sao, bệnh cũ thôi."

Thấy Tiểu Thu Linh thật sự đang lo lắng, y lại mở miệng: "Ngươi vào trong nhà gỗ lấy mấy viên Thanh Tâm Hoàn giúp cho ta."

Thanh Tâm Hoàn là để trì hoãn kỳ phát tình, với chứng nghiện này cũng không biết có tác dụng hay không. Nhưng mà nơi này thật sự là không có ai, Cố Yêm cũng
chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Y hiện tại không có sức lực đi đường, chỉ có thể bảo Tiểu Thụ Linh trở về lấy.

Tiểu Thụ Linh đành phải liên tục gật đầu, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, xác định chủ nhân không có chuyện gì mới gạt nước mắt đi.

Y vốn vô cùng khó chịu, nhưng mà vừa thấy Tiểu Thụ Linh khóc như vậy, tuy rằng bệnh trạng vẫn chưa giảm bớt, nhưng mà vẫn khó hiểu mà có chút buồn cười, sao lại làm như là y bị bệnh gì không thể chữa được vậy.

Chẳng qua là một chứng khao khát làn da, Cố Yêm vẫn có thể nhịn.

Y tựa vào bên cạnh cây chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngay cả Trầm Quang bay ra cũng không biết.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Thụ Linh ở bên trong nhà gỗ lật tung mọi thứ tìm kiếm cái vật gọi là Thanh Tâm Hoàn kia, lại bỗng nhiên nhận thấy phía sau có người, quay đầu sang liền phát hiện tu sĩ trước đó bị nó ném ở phương Bắc kia lại tới nữa rồi.

Tiểu Thụ Linh cảnh giác đưa tay ra sau lưng, Phó Hàn Lĩnh điều tra ra tiểu đồ đệ ở lại nơi này, sau khi đến lại không nhìn thấy bóng người, không khỏi nhíu mày lại: "Chủ nhân của ngươi đâu?"

Tiểu Thụ Linh không nói gì, lúc này phù truyền âm của Cố Yêm lại tới.

Phó Hàn Lĩnh nhìn nó một cái, thản nhiên nói: "Ta là sư tôn của hắn."

Ở trong Nhân Tộc, sư tôn hình như là trưởng bối, có trách nhiệm bảo hộ đệ tử. Tiểu Thụ Linh tuy rằng không quen nhìn Phó Hàn Lĩnh, nhưng mà chủ nhân hiện tại
không biết lại bị làm sao, nó lại không tìm thấy cái Thanh Tâm Hoàn gì kia, liền đành phải nói: "Chủ nhân hình như không thoải mái, hiện tại ở bên cạnh suối nước nóng phía trước."

Không thoải mái? Phó Hàn Lĩnh lúc này nhíu mày lại. Sau khi cảm nhận được Trầm Quang đang xao động, ông ta không kịp nói gì thêm với Thụ Linh liền đi về hướng suối nước nóng phía trước.

Sắc trời đã tối, Cố Yêm tựa vào bên cạnh cây chờ Tiểu Thụ Linh, qua một lúc sau, nghe thấy tiếng động trong bụi cỏ, chậm rãi mở mắt ra, liền nhận thấy tiếng Trầm Quang ngân nga càng lớn, giống như là đang cảnh báo gì đó.

Hôm nay đã luyện kiếm xong, theo lý mà nói, Trầm Quang sẽ không buồn nữa a.

Suy nghĩ của y dừng lại trong một tích tắc, mới vừa nhận thấy không đúng lắm, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play