Bầu không khí trên đại điện im lặng, mấy vị Yêu Chủ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều là sắc mặt âm trầm, nghiêm trọng.
Ngu Bạch Trần lúc này kiểm chứng đã nhận được kết quả, sau khi cậu ta đứng dậy, nói lời cảm tạ, vẫn là nói: "Lần này là Bạch Trần nợ Yêu Tộc một cái nhân quả, về sau có việc, Yêu Chủ có thể tới tìm ta."
Trên mặt cậu ta miễn cưỡng hoàn hồn, chỉ là chân mày nhíu lại thật chặt.
Vốn là chuyện hợp tác, cũng không thể coi là Ngu Bạch Trần nợ bọn họ. Sau khi Hề Nha mở miệng khách sáo vài câu, thấy Ngu Bạch Trần trong lòng ủ dột liền cũng không nhiều lời nữa, chỉ là bảo mấy Yêu Thị đi tiễn khách.
Mãi đến khi người đi rồi, thân hình cao lớn của Bắc Kính mới đổ sụp xuống.
"Ngu Bạch Trần cũng không được, đến cùng là ai mới có thể gặp được ngài Thiên Hồ a." Bọn họ đã nhiều ngày nhận được tin tức của ngài Thiên Hồ, lại trước sau không thể gặp được, gần như đều lo đến rụng tóc rồi.
Giống như là cách đó không xa có một bàn sơn hào hải vị, lại không chỉ không chạm tới được, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn được một cái, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng để đỡ thèm.
Trên mặt Bắc Kính tràn đầy sốt ruột, Liên Thường cũng không tốt hơn chỗ nào. Chỉ có Bạch Côn cầm quân cờ, không biết suy nghĩ cái gì.
Hề Nha sau khi bảo đám tiểu yêu trở về, vốn đang xoa ấn giữa hai chân mày, quay đầu sang, không ngờ lại nhìn thấy Bạch Côn như đang suy tư gì đó, không khỏi mở miệng: "Ngươi nghĩ ra cái gì rồi?"
Mấy người nhìn sang, Bạch Côn cũng ngẩng đầu lên: "Ta suy nghĩ ngài Thiên Hồ vì sao lại trốn chúng ta."
Cửu Vĩ Thiên Hồ ở Yêu Tộc địa vị cao quý, cho dù Cố Yêm không hứng thú với vị trí Yêu Hoàng, cũng không đến mức trốn tránh bọn họ. Ngày đó Bạch Côn ở trong
đại điện Ma Vực, lúc gã nhận ra Cố Yêm, Cố Yêm không quay đầu một cái liền đi vào Linh Thụ, hơn nữa mấy lần trước đó đều cố ý dùng thứ gì đó che lại hơi thở để tránh đi bọn họ.
Hành động này rất kỳ quái.
Gã nói ra nghi hoặc của mình bao lâu nay.
Hề Nha cũng đã nghĩ tới gì đó.
Quả thật.
Trước đó còn có thể giải thích ngài Thiên Hồ là đệ tử Thái Thanh Tông, không muốn để lộ thân phận, cho nên không muốn gặp bọn họ, vậy hiện tại thì sao? Hiện tại nếu đã rời khỏi Thái Thanh Tông, lại vì sao không muốn gặp chứ?
Bắc Kính cùng Liên Thường liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng phát hiện không đúng, nhìn bộ dáng ngài Thiên Hồ giống như là có ám ảnh với bọn họ?
"Vẫn là trước tiên đi hỏi một chút Yêu Tộc đầu tiên gặp được ngài Thiên Hồ đi, có phải nó đã mạo phạm ngài Thiên Hồ, làm cho ngài Thiên Hồ sinh ra hiểu lầm với Yêu Tộc hay không?"
Mấy người đều gật gật đầu.
Vì thế con nhím con mới vừa trở về không bao lâu lại bị dẫn tới, mấy Yêu Chủ bảo nó cẩn thận nhớ lại quá trình gặp ngài Thiên Hồ.
"Ngươi kể lại tình cảnh ngày hôm đó một lần." Hề Nha mắt chứa uy thế nhìn nó.
Con yêu nhím vẫn luôn lớn gan bị dọa sợ, vừa nhớ lại vừa đem sự tình nói ra, lúc nghĩ đến mùi hương trên người Cố Yêm còn đỏ mặt.
"Nghiêm túc một chút."
Con nhím con phục hồi lại tinh thần từ trong mùi hương trước mắt, lại nói lại một lần sự việc sau đó.
Quá trình gặp mặt thật ra không có cái gì kinh tâm động phách, Bắc Kính cẩn thận phân tích rồi lại phân tích, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, biểu cảm trở nên kỳ quái.
"Chờ đã, Yêu Tộc đầu tiên ngài Thiên Hồ gặp được là con nhím, vật nhỏ này ôm ngài gọi mẫu thân. Hẳn sẽ không làm cho ngài Thiên Hồ hiểu lầm chúng ta cũng là
cùng một dạng đức hạnh như mấy tiểu yêu này chứ?"
Phỏng đoán này của Bắc Kính vừa nói ra, cả đại điện đều im lặng, Liên Thường ho nhẹ một tiếng: "Cái này không phải là không có khả năng."
"Có lẽ ngài Thiên Hồ cho rằng mấy tiểu yêu này chính là diện mạo cả Yêu Tộc?" Lúc Hề Nha nói những lời này, bên thái dương nhảy lên một cái, ánh mắt nhìn về phía con nhím con không hiểu gì, chỉ thấy đối phương mặt đầy nghi hoặc.
Cuối cùng vẫn là Bạch Côn nói: "Ta nhớ ngài Thiên Hồ từng nói bảo chúng ta tìm mụ mụ thì tới chỗ khác tìm, có lẽ ngày mai chúng ta có thể hỏi Linh Thụ một chút, mụ
mụ này có phải ý là mẫu thân hay không." Nếu đúng như vậy, như vậy liền chứng minh suy đoán của bọn họ không sai.
Ngày hôm sau, Tiểu Thụ Linh đang tựa lên đuôi cáo của chủ nhân chơi, bỗng nhiên nhận được câu hỏi của mấy vị Yêu Chủ.
Chẳng qua lần này không phải ở tìm hiểu bọn họ ở đâu, mà là kỳ quái hỏi nó: Mụ mụ có phải ý là mẫu thân hay không?
Tiểu Thụ Linh ngẩn ra một lúc, vừa lúc nhớ tới đề tài này trước đó nó đã từng hỏi, vô cùng đắc ý mà trả lời.
Ý tứ chính là mẫu thân.
Bên kia, mấy vị Yêu Chủ suy đoán thành sự thật sắc mặt kỳ quái.
Bên này, đuôi cáo của Cố Yêm đảo qua đảo lại, giống như chọc mèo, sau khi trêu chọc Tiểu Thụ Linh vài lần, cuối cùng mở mắt, cuốn Tiểu Thụ Linh nhảy nhót trên người y lên trên bàn.
"Yên tĩnh một chút."
Tiểu Thụ Linh lập tức che kín miệng, qua không bao lâu, thấy chủ nhân không có y truy cứu, nó lại hỏi: "Chủ nhân, chúng ta phải ở lại trong núi cả đời sao?"
Thật ra nó cũng có chút kỳ quái, khoảng thời gian trước, mấy Yêu Tộc đều nói ngọn núi lạc hậu, đã dọn đi rồi, sao chủ nhân lại trở lại. Hơn nữa nơi này chỉ có hai người nó và chủ nhân, chủ nhân không buồn sao?
Cố Yêm đương nhiên buồn, có điều y không dễ dàng gì mới cắt đuôi được Phó Hàn Lĩnh, lúc rời đi lại đã mắng ông ta, cho dù như thế nào cũng không thể đi ra.
Thậm chí có lẽ y phải ở trong này vài năm để trốn đầu sóng ngọn gió mới được.
Chẳng qua, mất cái này lại được cái khác, nơi này không có hoạt động giải trí gì, có có thể thanh tu đến Hóa Thần Kỳ. Đến lúc đó đi ra ngoài, tuy rằng có thể vẫn như trước không đánh lại lão cún già sư tôn, nhưng mà mắng rồi bỏ chạy vẫn có thể.
Cố Yêm thở dài, Tiểu Thụ Linh thấy sau khi nó nhắc tới đề tài này, ánh mắt chủ nhân liền trở nên nặng trĩu.
"Aizzz, ta đắc tội với một lão cún già, bây giờ vẫn chưa thể đi ra ngoài."
Phó Hàn Lĩnh mới vừa liên thông với hôn khế đột nhiên nghe thấy một câu này, chân mày không khỏi nghiêm lại một chút.
Lão cún già, là nói ông ta sao?
Nghe thế nào cũng không phải lời hay ho. Động tác ông ta dừng lại, lẳng lặng lắng nghe, đột nhiên nghe thấy tiểu đồ đệ nói: "Lão cún già này không những hẹp hòi, lại còn ghi thù."
"Ta trước đó che giấu tung tích bị ông ta phát hiện. Ông ta không những không vạch trần, còn tương kế tựu kế mà lừa ngược lại ta."
"Âm hiểm, giả dối." Tiểu Thụ Linh đồng tình mà gật gật đầu.
"Hơn nữa ông ta còn có sở thích kỳ quái..." Khi Cố Yêm nói đến chứng cuồng lông nhung của Phó Hàn Lĩnh, biểu cảm nháy mắt kỳ quái, lại nhanh chóng khôi phục tự nhiên.
Không chỉ như vậy, Phó Hàn Lĩnh còn làm cái gì quỷ hôn, quả thật là bệnh thần kinh.
"Chẳng qua may mắn là ta chạy rồi." Sau khi Cố Yêm đem những việc xấu xa của sư tôn tiện nghi ra quở trách một lần, tổng kết.
Tiểu Thụ Linh lắng nghe chỉ là liên tục gật đầu, chỉ cảm thấy chủ nhân trước đây thật sự là sinh hoạt trong đầm rồng hang hổ, trên đời lại có người bệnh thần kinh còn
thần kinh hơn, chủ nhân trước khi chưa gặp được nó thật sự là chịu khổ rồi.
Một hồ một thụ an ủi lẫn nhau, không chú ý tới hôn khế trên bàn sáng lên thật lâu.
Phó Hàn Lĩnh lẳng lặng nghe hết hành vi bệnh thần kinh của mình trong miệng tiểu đồ đệ, biểu tình trên mặt thản nhiên, chỉ là Trảm Uyên cũng đã bị dọa đến muốn chui về Kiếm Phủ không dám đi ra.
Thiếu niên cô đơn, lạnh lùng, nắm phù truyền âm, chậm rãi nhíu mày lại, hoàn toàn không tán thành với lên án của tiểu đồ đệ. Sau khi sắc mặt ông ta trầm xuống, gửi phù truyền âm cho Vân Đức Chân Quân xa tận Thái Thanh Tông.
Vân Đức Chân Quân hơn nửa đêm bị đánh thức, không biết sư huynh lại có việc gì.
Sau khi vô cùng cẩn thận mà nhận phù truyền âm, qua một lúc đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh như băng của sư huynh: "Ngươi cảm thấy danh tiếng của ta như thế nào?"
Đây là cái câu hỏi gì?
Ông cảm thấy vô cùng khó hiểu, cẩn thận nói: "Bên ngoài đều tôn xưng ngài là Kiếm Đạo Đệ Nhất Nhân, Sát Thần, Đạo Tôn?"
Sau khi Phó Hàn Lĩnh nghe nói, nghĩ đến đánh giá của tiểu đồ đệ đối với mình, đầu ngón tay hơi hơi dừng lại một chút.
"Vì sao sư tẩu của ngươi lại cảm thấy ta là bệnh thần kinh?"
Phó Hàn Lĩnh cảm thấy được ông ta chẳng qua là có chút tình thú mà thôi, lần trước ở Hoài Âm Thành bảo tiểu đồ đệ mặc áo cưới cũng chỉ là vì cảm thấy đẹp.
Vì sao ở trong mắt đồ đệ lại thành lão cún già rồi?
Lời tác giả: Ha ha ha, đừng hỏi, hỏi chính là sư tôn là rất giống cẩu mà không tự biết.
*Lão cún già: Từ gốc là Lão cẩu bỉ: Lão là già, ý chỉ tuổi tác cao, cẩu: động vật bốn chân sủa gâu gâu, bỉ: giống như. Lão cẩu bỉ: người đã già còn có hành vi xấu xa (giống chó).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT