Sau Khi Vật Hy Sinh Công Lật Xe

Chương 7


1 năm

trướctiếp

Ban đêm vô cùng yên tĩnh, sau khi Cố Yêm chạy vào bên trong cấm địa, âm thanh của những đệ tử thủ sơn càng ngày càng xa. Mãi cho đến sau khi không nghe thấy tiếng động nào nữa, lúc này Cố Yêm mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Cố Yêm vẫn là lần đầu tiên đến cấm địa này, nghe Chu Vấn nói bên trong đây nuôi rất nhiều yêu thú hung mãnh hung tính chưa trừ, càng đi vào bên trong tu vi của yêu thú lại càng cao.

Yêu thú khác với Yêu Tộc. Yêu Tộc hiện còn tồn tại đều là người của gia tộc thượng cổ, huyết thống cao quý. Mà yêu thú lại là các loài thú và thảo mộc trong núi, sau khi sinh ra trí khôn thì được nhân loại dùng dược vật cải tạo ra những năm gần đây.

Cố Yêm nhìn rừng cây xung quanh, hơi hơi híp híp mắt. Trên cây, một con Nhện Núi đang rình coi, lạnh run mà cuộn thân thể lại.

Con Nhện Núi này là một trong những bá chủ quanh đây, dựa theo tu vi của nhân loại thì đã tới Kim Đan Kỳ. Từ lúc Cố Yêm tiến vào cấm địa nó đã theo dõi đối phương. Lúc này vốn là ngo ngoe muốn động, ai ngờ còn chưa tới gần liền cảm nhận được uy áp của huyết mạch đại yêu.

Áp chế từ huyết mạch khiến chân của con Nhện Núi run lên. Cố Yêm vốn còn cảnh giác con Nhện Núi này phát động đánh lén, ai ngờ tại lúc bản thân cong lưng lên, bày ra tư thế tiến công, yêu thú kia lại rớt từ trên cây xuống.

Y dựng thẳng đuôi cáo, vừa nhíu nhíu mày, lại phát giác con Nhện Núi kia vậy mà lại đã hôn mê bất tỉnh.

Trực giác của Cố Yêm có liên quan đến huyết thống của bản thân, có điều hiện giờ lại không có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Ở bên ngoài thời gian càng dài sẽ càng dễ bại lộ. Sau khi Cố Yêm đá con yêu thú đã ngất xỉu kia một cái, liếc mắt nhìn những lối đi giống nhau xung quanh, quyết định đi về phía chính giữa.

Ở chỗ sâu trong cấm địa có một người đang tu luyện. Từ hừng đông đến khi mặt trời lặn, đã một ngày qua đi, người kia lại vẫn chưa từng mở mắt. Kiếm tu tóc bạc, sắc mặt lạnh lùng, ngồi xếp bằng, xung quanh là mấy cỗ thi thể của yêu thú dự định đánh lén, kết quả là lại bỏ mình. Ánh trăng chiếu xuống bên cạnh ông ta giống như che chắn mọi thứ, ở bên trong cấm địa yên tĩnh, thậm chí tiếng côn trùng kêu vang cũng không nghe thấy, chỉ có một thanh kiếm cắm trong đất máu.

Cố Yêm càng đi vào sâu càng phát hiện hơi thở thoải mái bên trong.

Không biết có phải y cảm nhận sai hay không, ở gần đây, càng đi vào trung tâm càng có lợi cho yêu thú tu luyện. Thậm chí... Bên trong giống như là có cái gì đang thu hút y.

Cố Yêm dừng bước lại, có chút do dự.

Đi vào hay là không đi vào?

Y đang muốn đưa ra quyết định, phù truyền âm trên người lại phát sáng. Cố Yêm nhìn sắc trời, quay đầu lại nhớ kỹ nơi này. Cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng bước chân rời đi, vẫn là quyết định ngày mai lại đến.

Lúc này ánh trăng đã dần di chuyển đến cuối đêm, cũng gần biến mất. Sau khi Cố Yêm rời đi không lâu, người ở sâu bên trong bỗng nhiên mở mắt ra.

Chính là Phó Hàn Lĩnh.

Nếu Cố Yêm ở đây sẽ có thể nhận thấy trạng thái của Phó Hàn Lĩnh lúc này rất không đúng. Trên người sát khí vòng quanh, so với trước đây nhìn vào càng thêm không chút tình cảm.

Sau khi nhận thấy động tĩnh trên ngọn cây cách đó không xa, Phó Hàn Lĩnh nhíu nhíu mày, đi về phía trước. Ông ta vốn cho rằng là một yêu thú không có mắt nào đó lại muốn vào lúc này đến quấy rối, kết quả sau khi đi qua, trong rừng lại không một bóng người.

Phó Hàn Lĩnh quay đầu đi liền nhìn thấy một con Sơn Tước bị sát khí dọa sợ, nhảy từ trên cây xuống, nói rõ vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.

Ông ta nhắm mắt dò xét một phen, sau khi nhận thấy không có hơi thở khác lạ, vừa chuẩn bị xoay người rời đi lại bỗng nhiên dừng bước, cúi đầu. -- Trong bụi cỏ dưới tàng cây vướng lại một sợi lông động vật màu trắng.

Phó Hàn Lĩnh nhìn sợi lông nhung kia, chân mày chậm rãi nhíu lại. Ông ta không lập tức vươn tay ra lấy, trái lại nhìn chằm chằm sợi lông nhung kia thật lâu, giống như là đang tự hỏi xúc cảm của nó.

Phó Hàn Lĩnh không thích da lông thô ráp, nhưng mà sợi lông này... Thoạt nhìn dường như lại rất tốt.

Lông nhung mềm mại, trắng như tuyết vướng trên lá cây, nhìn màu sắc cực kỳ xinh đẹp. Phó Hàn Lĩnh đang phán đoán phẩm chất của sợi lông nhung này, thấy có vẻ xúc cảm của nó thật sự rất tốt, cuối cùng nhịn không được mà vươn tay ra.

Đôi tay cầm kiếm khớp xương rõ ràng, có thể dễ dàng giết chết tất cả đích yêu thú trong cấm địa này kia, giờ phút này lại cẩn cẩn thận thận cầm lấy sợi lông nhung trên lá cây.

Phó Hàn Lĩnh vươn tay lấy xuống, tỉ mỉ nhìn ngắm, lúc đụng vào cũng không có cảm giác khiến ông ta nhíu mày như trước đây. Sợi lông trắng nhẹ nhàng, mềm mại kia nằm trên lòng bàn tay, gợi lên một chút ngứa ngáy, cũng khiến trong lòng Phó Hàn Lĩnh ngẩn ra một lúc, thậm chí nhịn không được lại vươn tay sờ sờ sợi lông mỏng manh kia.

Phó Hàn Lĩnh nhận thấy sợi lông này hình như là ở bộ phận mềm mại nhất trên vùng bụng của động vật. Ông ta cầm lấy sợi lông nhung màu trắng kia, chân mày khẽ thả lỏng. Toàn thân vốn đầy sát khí, giờ phút này lại không hay không biết mà tiêu tán.

Cuối cùng ông ta mím chặt môi, nhìn về phía đường nhỏ phía trước, có chút tiếc nuối bản thân đến chậm một bước, bằng không đã có thể giữ vật nhỏ kia lại.

Nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên Phó Hàn Lĩnh sinh ra tâm tình tiếc nuối.

Có điều, sau khi thu lấy lông nhung, ông ta lại nghĩ đến, nếu yêu thú này là là động vật ở trong cấm địa, như vậy buổi tối chắc chắn sẽ còn có thể đi ra, đến lúc đó ông ta
chắc chắn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra.

Sắc trời sáng rõ, bóng tối bên trong cấm địa hoàn toàn lui đi, sát khí trên người Phó Hàn Lĩnh mặc dù chưa được loại trừ nhưng lại cũng không còn cảm thấy không vui, trái lại hiếm có mà sắc mặt ôn hòa hơn một chút, ngay cả Vân Đức Chân Quân đến tìm cũng thấy có chút kỳ quái.

Sư huynh này của ông ngày thường vẫn là tâm tình lạnh nhạt, đây vẫn là lần đầu tiên ông thấy tâm tình ông ta tốt như vậy.

"Sư huynh là đã gặp phải việc vui gì?" Lời Vân Đức Chân Quân vốn chuẩn bị nói ra lại nuốt xuống, thay bằng một câu khác.

Phó Hàn Lĩnh từ trong cấm địa đi ra, nghĩ đến sợi lông nhung không biết tên kia, không khỏi hơi hơi gật gù.

Việc ông ta thích những thứ lông nhung hoàn toàn không có ai biết. Bởi vậy Vân Đức Chân Quân chỉ cho rằng sư huynh lại đã đột phá, nhân tiện nói tiếng chúc mừng.

Cảm xúc của Phó Hàn Lĩnh luôn giấu vào trong, sau giây lát chân mày ôn hòa mới rồi liền thu lại tâm tình, hiện giờ lại khôi phục như thường, chuyển mắt nhìn Vân Đức một cái, thản nhiên hỏi: "Chưởng môn sáng sớm ở ngoài cửa cấm địa, là đã xảy ra chuyện gì?"

Ông ta trước đây bế quan vẫn luôn là ở cấm địa, Vân Đức cũng biết, hiện giờ tìm đến ông ta chỉ có thể khiến Phó Hàn Lĩnh có thêm một chút suy đoán. Có điều nằm ngoài dự đoán của Phó Hàn Lĩnh chính là Vân Đức Chân Quân lại lắc lắc đầu.

"Thật ra cũng không phải việc lớn gì, chỉ là mấy ngày này mấy tiên môn lớn còn lại đều đã lục tục phái đệ tử đến Trung Châu thăm dò."

"Ngày mai sáu môn phái lớn tề tựu, e là sư huynh không thể vắng mặt."

Phó Hàn Lĩnh là trụ cột của Thái Thanh Tông, một ngày còn có Phó Hàn Lĩnh, Thái Thanh Tông chính là người có quyền lên tiếng nhất trong sáu tiên môn lớn, ông ta dĩ nhiên cũng biết điểm này.

Sau khi gật gật đầu, Phó Hàn Lĩnh nói: "Ta biết rồi."

"Đến lúc đó ta sẽ đi."

Ngoại trừ người của Thái Thanh Tông, những tiên môn khác vẫn chưa biết việc Kiếm Tôn đã xuất quan. Vân Đức Chân Quân thấy Phó Hàn Lĩnh lần này là thật sự muốn xuất quan, không khỏi hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt một lần nữa khôi phục bình tĩnh. Có điều dường như ông lại nghĩ tới gì đó, trước khi rời đi, nói: "Đúng rồi, sư huynh, trên đường ta tới đã gặp Cố sư điệt."

"Hôm nay thân thể hắn có chút không khoẻ, nên xin ta thỉnh tội thay."

Đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn Vân Đức.

"A Yêm thân thể không khoẻ?"

Ông ta mở miệng hỏi.

Vân Đức Chân Quân gật gật đầu: "Hình như là tu luyện gặp trở ngại, có điều hắn nói không cần lo lắng."

Phó Hàn Lĩnh nhíu nhíu mày, sư đệ này của ông ta dở nhất là nói dối, nếu ông ấy thật sự nói như vậy, vậy thì nói rõ Cố Yêm là thật sự bị bệnh. Chỉ là nghĩ đến hôm
qua tiểu đồ đệ kia của mình sắc mặt mọi thứ vẫn như bình thường. Phó Hàn Lĩnh có chút nghi hoặc. Có điều... Có chuyện gì lại không nói cùng mình, trái lại lại nhờ Vân Đức làm thay.

A Yêm thoạt nhìn lại rất không thích mình.

Phó Hàn Lĩnh vuốt ve kiếm, dưới chân nện bước, vừa quay người, bỗng nhiên nói: "Nếu A Yêm không thoải mái, vậy người là sư tôn như ta hẳn là nên đi thăm một chút rồi."

Tâm tình vốn chuyển tốt của ông ta lại trở nên âm u đi một chút, Vân Đức Chân Quân trái lại không nhìn ra cái gì, chỉ là thấy sư huynh dường như muốn đi thăm Cố Yêm, không khỏi cảm khái hai thầy trò này tình thâm, lại khiến cho sư huynh mấy năm nay cũng đã có chút tình cảm.

Nhưng mà Cố Yêm lúc này đã không còn ở Tê Hà Phong.

Y cũng không phải cố ý tránh né Phó Hàn Lĩnh. Thật sự là hôm nay y có chút không thoải mái. Cố Yêm vốn là muốn trực tiếp truyền âm cho sư tôn để xin lỗi, nhưng lại nghĩ đến Phó Hàn Lĩnh đang bế quan, nếu làm vậy, nói không chừng sẽ quấy rầy, thấy chưởng môn muốn đi tìm sư tôn, liền thuận tiện báo lại một tiếng, sau đó mới tự mình xuống núi.

Đêm qua sau khi y trở về từ cấm địa, linh khí trong cơ thể tiêu hao sạch sẽ liền khôi phục lại hình người, nhưng mà kèm theo đó lại có một di chứng -- Chứng khao khát làn da của Cố Yêm lại tái phát rồi.

Sau khi Ngu Bạch Trần giúp y giảm bớt lần trước, y đã lâu chưa từng tái phát, không ngờ tới hôm nay lại bị kích thích mà tái phát. Cảm giác đầu ngón tay run rẩy khát khao tiếp xúc đánh úp tới, Cố Yêm mím mím môi, đưa tay đỡ ở sau lưng.

Bộ dạng này của y dĩ nhiên là không thể để người ngoài nhìn thấy. Cố Yêm gửi cho Ngu Bạch Trần một đạo phù truyền âm, liền chuẩn bị đi tìm Ngu Bạch Trần.

Giữa trưa, y khoác thêm áo choàng, đi xuống dưới chân núi.

Ngu Bạch Trần lúc này đang cùng Yến Trì ở trên hội đấu giá của Trân Bảo Các. Yến Trì mấy ngày này linh lực bạo động lâu ngày không dứt, sau khi Hồi Xuân Đường cũng không có biện pháp, do dự một chút liền tìm tới Ngu Bạch Trần.

Anh ta còn nhớ rõ việc lần trước sau khi bản thân tới gần Ngu Bạch Trần thì hơi thở trên người liền trở nên ôn hòa. Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, sau khi biết được Ngu Bạch Trần muốn một lọ linh dược ở Trân Bảo Các, Yến Trì đột nhiên mở miệng đồng ý dùng thân phận Lăng Tiêu Tông giúp cậu ta.

Vật phẩm đấu giá của Trân Bảo Các ở Trung Châu chỉ có hai tông môn lớn mới có tư cách đấu giá, Ngu Bạch Trần tuy nổi danh đã lâu, nhưng bởi vì vấn đề thân phận, vẫn là không thể tham gia.

Sau khi biết được Lăng Tiêu Tông đồng ý giúp đỡ, cậu ta còn kinh ngạc chớp chớp mắt một cái. Cậu ta vốn dự định tìm Cố Yêm nhờ hỗ trợ, không ngờ tới vị Yến Thủ tịch kia lại đã đồng ý.

Yến Trì ở ngoài cửa gật đầu với cậu ta, không nói gì. Hai người một đường không nói chuyện, tách ra ngồi ở bên trong Trân Bảo Các, mãi cho đến khi Cố Yêm lại đây.

Vào lúc phù truyền âm của Ngu Bạch Trần sáng lên, Yến Trì cũng đã nhìn thấy, vừa ngẩng đầu liền thấy Cố Yêm khoác áo choàng tiến vào, không chút khách sáo mà ngồi ở bên cạnh Ngu Bạch Trần.

"Cố tiên trưởng..." Ánh mắt của quản sự sáng lên, đi tới.

Cố Yêm nói thẳng: "Đem tư cách của ta cho Bạch Trần."

Trái tim Ngu Bạch Trần nhảy lên một cái, cảm thấy có chút ấm áp, có điều sau khi quản sự rời khỏi, thấy y còn trùm áo choàng, không khỏi có chút kỳ quái.

"A Yêm, chứng khao khát làn da của ngươi lại tái phát?"

Trước đó chứng khao khát làn da của Cố Yêm ước chừng là hai ba tháng tái phát một lần, lần này cách thời điểm hai người tiếp xúc cùng lắm mới là nửa tháng, theo lý mà nói, Cố Yêm sẽ không tái phát, nhưng mà hiện giờ bộ dạng này của y lại khiến trong lòng Ngu Bạch Trần có chút không chắc chắn.

Không biết có phải bởi vì huyết mạch Hồ Tộc thức tỉnh gây ra hay không, Cố Yêm lần này thật ra so với bình thường càng nghiêm trọng hơn một chút, ngón tay đặt ở
bên ghế dựa của y co rút lại, trên đốt ngón tay trắng trẻo, nhẵn nhụi ửng lên một chút hồng nhạt, giống như là đang cố sức khống chế gì đó.

Chỗ ngồi của khách quý ở trên lầu không quá nhiều người, nhưng lúc có người đột nhiên tiến vào vẫn sẽ hướng ánh mắt đến đây.

Cố Yêm hít một hơi thật sâu, chậm rãi thả lỏng ngón tay, vỗ lệnh bài trên người lên bàn. Những người đó vừa thấy lệnh bài của Thái Thanh Tông, lập tức thu ánh mắt về.

Mãi đến khi người bên cạnh quay đầu đi, Cố Yêm mới nói: "Ta cũng không biết."

"Chết tiệt!"

Y còn chưa nói xong liền có chút nóng nảy, mím chặt môi, quay đầu nhìn về phía Ngu Bạch Trần: "Bạch Trần, một lúc nữa có thể ta lại cần tiếp xúc một lần."

Trong lòng Ngu Bạch Trần ngẩn ra, sau tai ửng đỏ, vẫn là gật gật đầu: "Hội đấu giá sắp xong rồi, đợi lát nữa tới khách điếm đi."

Cố Yêm tuy rằng vẫn luôn kiềm chế bản thân, giờ phút này lại nở nụ cười.

"Được, Bạch Trần, đa tạ ngươi."

Cho dù y có khó chịu, tại thời điểm này cũng không đụng vào chính mình, trong lòng Ngu Bạch Trần khó hiểu mà có chút cảm động, chỉ cảm thấy Cố Yêm hoàn toàn không giống như bên ngoài nói.

Người kia từ sau khi tiến vào đến lúc nói chuyện cùng Ngu Bạch Trần, toàn bộ quá trình đều không liếc anh ta một cái, sắc mặt Yến Trì lập tức đen lại.

"Cố Yêm, ngươi có ý gì?" Giọng điệu anh ta không vui, sau khi mở miệng, người kia lúc này mới giống như là vừa chú ý tới anh ta.

Cố Yêm đang phát tác chứng khao khát làn da, cố sức chịu đựng mới không ở nơi đông người cầm lấy tay Ngu Bạch Trần, lúc này thấy Yến Trì ở đây, sau khi nhíu nhíu mày thì cũng lười so đo.

"Hôm nay ta cùng Bạch Trần có việc, lần sau lại đền cho ngươi."

Giọng nói của y bình thản, sau khi hội đấu giá kết thúc, trực tiếp nhìn về phía Ngu Bạch Trần, chuẩn bị rời đi.

Yến Trì thấy người kia không nhìn mình, vô thức liền vươn tay ngăn lại, không ngờ tới trong lúc vô tình lại nắm lấy cổ tay Cố Yêm. Cố Yêm bị người không thích chạm vào đã không vui, lúc này bị ngăn lại, lại càng không kiên nhẫn, lúc này không khỏi quay đầu lại, nói: "Yến Thủ tịch còn có chuyện gì?"

Yến Trì nhíu nhíu mày, ánh mắt ngây ra một lúc. Lúc này mới nhận thấy ngón tay Cố Yêm co rút lại, đốt ngón tay không biết từ lúc nào đã đỏ lên rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp