"Ngươi chán ghét ta chạm vào ngươi?" Yến Trì bỗng nhiên nhíu mày lại. Bởi vì thái độ của Cố Yêm đối với anh ta trước đây, anh ta lập tức liền hiểu lầm nguyên nhân vệt đỏ trên đốt ngón tay đối phương.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Yến Trì có chút khó coi, ngay cả giọng nói cũng trầm xuống.
"Yến Thủ tịch...."
Ngu Bạch Trần thấy vậy, vốn muốn khuyên can, nhưng mà cậu ta há há miệng, thấy Yến Trì không đặt ánh mắt ở trên người mình, đành phải lại dừng lại.
Yến Trì vẫn là lần đầu tiên trong đời bị người ghét bỏ như vậy, lại còn là Cố Yêm luôn nhìn không vừa mắt. Màu sắc trắng tuyết ở trước mắt chợt nhoáng lên liền biến mất, vết hồng bên trên khiến Yến Trì nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy có chút chói mắt.
Cố Yêm lúc này lại không có thời gian nói lời thừa cùng anh ta, đổi lại là ngày thường, y chắc chắn sẽ đâm chọc anh ta vài câu, nhưng mà hiện giờ chứng khao khát làn da phát lên, Cố Yêm cơ bản không muốn quản anh ta.
Sau khi y rút tay về, không để ý đến Yến Trì, trực tiếp liền cùng Ngu Bạch Trần rời đi.
Ngu Bạch Trần trước khi đi chỉ đành cáo lỗi, gật gật đầu với Yến Trì.
"Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, A Yêm hoàn toàn không phải vì Yến Thủ tịch mới như vậy, mong Yến Thủ tịch đừng nghĩ nhiều." Cuối cùng, cậu ta không muốn Cố Yêm bị người khác hiểu lầm, vẫn là giải thích một phen.
Được Chưởng giáo dạy dỗ thời gian dài khiến cảm xúc của Yến Trì chỉ lộ ra ngoài trong thoáng chốc, khi Ngu Bạch Trần chuẩn bị rời đi, anh ta đã đè ép cảm xúc xuống đáy lòng, chỉ là nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, lúc này trong lòng đến cùng vẫn có chút không thoải mái.
Yến Trì không thích Cố Yêm, đúng vậy.
Người kia phóng lãng, tùy tiện, vô lễ, ngạo mạn, cả người trên dưới không có chỗ nào khiến người khác yêu thích, cho tới hiện giờ, anh ta vẫn cảm thấy như vậy.
Hai người vốn là không đội trời chung, chuyện Cố Yêm chán ghét anh ta đụng chạm này, anh ta hẳn phải sớm nghĩ đến. Yến Trì siết chặt tay, nhưng cho dù trong lòng biết được, anh ta lại vẫn có chút không thoải mái.
Yến Trì đem việc này quy kết thành là do anh ta còn chưa ghét bỏ Cố Yêm, đối phương ngược lại ghét bỏ anh ta trước.
Khi gương mặt anh ta không chút biểu cảm nhìn có chút dọa người, quản sự khom người lui ra, không dám quấy rầy.
Sau khi Cố Yêm cùng Ngu Bạch Trần ra ngoài liền đi tới khách điếm mà Ngu Bạch Trần tạm thời trọ lại. Minh Nguyệt Cốc ở khắp các nơi trên Cửu Châu đều có một chút sản nghiệp, Ngu Bạch Trần là Thánh Tử, tất nhiên là không cần chịu cảnh màn trời chiếu đất.
Sau khi cậu ta trở về từ phòng đấu giá, mấy thị vệ canh giữ ở ngoài cửa nhìn thấy Thánh Tử dẫn theo một người đàn ông, không khỏi nhìn nhau một cái, có cần bẩm báo lại hay không.
Liền dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Yêm.
Những thị vệ này tuy rằng chỉ làm hết trách nhiệm, đứng ở tại chỗ, nhưng mà Cố Yêm cũng có thể cảm giác được sự cảnh giác của bọn họ đối với mình.
Y nhíu mày nhìn về phía Ngu Bạch Trần, Ngu Bạch Trần quả nhiên bảo những người đó đều đi xuống.
Số người bên ngoài muốn tiếp xúc với Thánh Tử của Minh Nguyệt Cốc đếm không hết, Cố Yêm cũng không phải duy nhất. Nhưng mà khiến bọn họ kinh ngạc chính là Cố Yêm là người duy nhất ngoại trừ Minh Đăng thiền sư của Giác Sơn Tự có thể đi vào biệt viện của Thánh Tử.
Minh Đăng thiền sư còn dễ nói, Thánh Tử cùng thiền sư qua lại nhiều năm, là tri kỷ của nhau, ban ngày cùng lắm là tham thiền luận đạo, nhưng mà hiện giờ người trước mắt này, Thánh Tử không chỉ yên tâm để cho y tiến vào, lại còn bảo bọn họ đều đi xuống.
Mấy người mãi cho đến khi rời đi, trong lòng đều chấn động không thôi.
Cố Yêm trùm áo choàng, cả người đều bọc lại bên trong, khiến người không nhìn rõ diện mạo. Mãi cho đến sau khi mọi người rời đi, y mới ngồi xuống ghế đá, cởi mũ trùm xuống.
"A Yêm." Ngu Bạch Trần quay đầu sang, nhíu nhíu mày, có chút lo lắng.
Cậu ta nhận thấy Cố Yêm lúc này ngay cả đuôi mắt cũng đã đỏ lên.
Cố Yêm chịu đựng cả một đường, đến hiện giờ chưa phá công đã xem như tốt rồi, lúc vận chuyển linh lực trong cơ thể, y tựa lên trên bàn, vươn một bàn tay tới.
"Bạch Trần, lần này cần lâu một chút." Giọng nói chàng trai khàn khàn, ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, Ngu Bạch Trần đành phải cầm lấy tay y. Có điều sau khi tiếp xúc cách một tầng linh lực, trong lòng cậu ta ngây ra, thấy gương mặt Cố Yêm dường như không có dấu hiệu giảm bớt bao nhiêu, không khỏi có chút do dự không thôi.
Ngu Bạch Trần từ trước đến nay rất ít nghĩ đến những việc vặt vãnh này. Từ khi cậu ta có nhận thức đến nay, người bên cạnh vẫn luôn nói với cậu ta đừng lây nhiễm dục tình. Chỉ có như vậy Lưu Ly Tâm mới thuần khiết nhất, cho nên với hoàn cảnh đơn thuần trong Minh Nguyệt Cốc, bên cạnh Ngu Bạch Trần có vô số người bảo hộ cậu ta.
Sau khi ra ngoài, những người kia mặc dù đối với Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là cậu đây tán dương, ái mộ, nhưng mà bởi vì Ngu Bạch Trần không chú ý đến những việc này, cũng hiểu biết không nhiều.
Nhưng mà hiện giờ, trong lòng cậu ta khó hiểu mà dâng lên một nỗi xúc động kỳ lạ. Giờ phút này, trên tay hai người được một tầng linh lực mỏng manh ngăn trở, Ngu Bạch Trần hơi hơi quay đầu đi, trên gương mặt thuần khiết không tỳ vết có chút tránh né. Qua một lúc lâu, cậu ta rũ mắt xuống, bỗng nhiên nói: “A Yêm, bằng không thu lại tầng linh lực này đi?"
Lúc Cố Yêm khao khát làn da cùng cậu ta tiếp xúc, tuy là da thịt chạm nhau nhưng lại cách một tầng linh lực, mới đầu Ngu Bạch Trần không cảm thấy gì, trái lại còn nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà hiện tại lại là cảm nhận hoàn toàn khác biệt.
Ngu Bạch Trần mặc dù sau tai đỏ bừng, tim đập nhanh hơn rất nhiều, lại vẫn muốn giúp cho Cố Yêm khôi phục nhanh hơn một chút.
Thu lại linh lực, thật sự tiếp xúc, có lẽ sẽ càng tốt hơn.
Cậu ta do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là nói ra.
Cố Yêm không liệu trước được Ngu Bạch Trần sẽ đột nhiên nói như vậy, kinh ngạc trong chốc lát. Sau khi y quay đầu sang, nhận thấy tuy Ngu Bạch Trần có chút không được tự nhiên, nhưng lại siết chặt tay, ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt ôn hòa nhìn y, hiển nhiên hoàn toàn không hối hận lời mới vừa nói ra.
Cố Yêm: Chờ đã, ý của Ngu Bạch Trần là...?
Y còn nhớ rõ lần đầu tiên tiếp xúc, bộ dáng đối phương khi tiếp xúc cách một tầng linh lực cũng có chút miễn cưỡng, hiện giờ sao lại thay đổi chủ ý?
Cố Yêm đối diện với ánh mắt của Ngu Bạch Trần, nhìn ra là cậu ta nghiêm túc, liền vô thức cười cười: "Bạch Trần, ta không muốn miễn cưỡng ngươi."
Y nói không chút chột dạ. Trích lời tra nam, tại lúc ánh mắt Ngu Bạch Trần hơi âm u, tươi cười an ủi, nói: "Lần sau nếu Bạch Trần còn nghĩ như vậy, vậy thì ta sẽ thu lại linh lực."
Khác với vô tình tiếp xúc đơn thuần, lúc Cố Yêm khao khát làn da, cùng người khác tiếp xúc luôn có vài phần cợt nhả. Ngu Bạch Trần biết rõ, vào lúc này lại vẫn nói như vậy.
Cố Yêm có chút không dò được suy nghĩ của cậu ta, đành phải từ chối cho qua trước.
Lúc y hơi hơi rũ mắt, tựa như thêm mấy phần cảm giác yếu ớt, giờ phút này lại dùng "Bạch Trần, ngươi lại đến gần một chút" để chuyển hướng đề tài.
Ngón tay của thanh niên áo đỏ kia co rút, hàng mi dài dừng trên da thịt trắng bệch, vào lúc Ngu Bạch Trần ngẩn ra, y lại tươi cười, ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia dịu dàng rơi trên người cậu ta.
Trong lòng Ngu Bạch Trần khe khẽ co rút, quay đầu đi.
Thấy cậu ta không nhìn chính mình, lúc này Cố Yêm mới nhẹ nhàng thở ra. Mãi cho đến buổi tối, y mới thu tay lại, thay đổi quần áo, rời khỏi biệt viện của Ngu Bạch Trần.
Lúc này sắc trời đã tối muộn, Ngu Bạch Trần vốn nghĩ không bằng bảo y ở tạm lại chỗ này, kết quả Cố Yêm lại nói: "Ngày mai còn phải đi thỉnh an, đêm nay không thể ở lại rồi."
"Bạch Trần ngươi ngủ sớm một chút."
Lời trong miệng Ngu Bạch Trần nghẹn lại, liền không nói thêm gì nữa.
Trong lòng cậu ta vốn có chút hỗn loạn, hôm nay cũng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến mà nói ra câu nói kia, lúc đó không cảm thấy gì, hiện giờ lại có chút không được tự nhiên.
Sau khi Cố Yêm rời đi mới nhíu nhíu mày, rũ mắt nhìn lòng bàn tay của mình một cái.
Chờ đến khi ra khỏi biệt quán, Cố Yêm khẽ chậc lưỡi một tiếng, duỗi thắt lưng biếng nhác. Bệnh trạng khao khát làn da tuy rằng đã giảm bớt, nhưng mà chưa hoàn toàn khỏe lại, có điều, dù là như vậy, Cố Yêm cũng đã rất thỏa mãn.
Lúc này trăng đã lên đến giữa trời, lập tức sẽ đến thời điểm giới nghiêm của Thái Thanh Tông. Cố Yêm nhìn thời gian, nghĩ rằng vẫn còn kịp, lại ngoặt vào địa phương khác, đợi đến lúc sắp chặn núi mới trở về.
Trước đây lúc y cùng Chu Vấn lén trốn xuống núi chơi cũng không ít lần trở về vào thời điểm này, Cố Yêm lần này vốn cho rằng không là việc gì.
Lúc y trở về, quen cửa quen nẻo, ngay cả đệ tử thủ vệ cũng đối với việc Cố sư huynh trở về trễ như vậy đã tập mãi thành quen, còn tươi cười chào hỏi: "Cố sư huynh lại xuống núi rồi."
Cố Yêm thấy mọi thứ như thường, vì thế thả lỏng một chút. Sau khi y vào núi, cho rằng không có việc gì, liền không nhanh không chậm đi về hướng động phủ.
Tê Hà Phong ở trong Thái Thanh Tông nằm ở góc xa nhất bên phải, lúc này cả đoạn đường không có ai, chỉ có tiếng chim, thú, côn trùng kêu vang.
Cố Yêm mới vừa đi đến bên ngoài động phủ của mình, định mở kết giới ra, vừa ngẩng đầu, vậy mà lại nhận thấy phù truyền âm của mình phát sáng -- Là của Phó Hàn Lĩnh.
"Đến Minh Quang Điện." Chỉ một câu vô cùng đơn giản lại khiến bước chân Cố Yêm dừng lại, có chút nghi hoặc, ông ta lúc này tìm mình làm gì? Có điều Cố Yêm lại vẫn là thu tay lại, đi về hướng Minh Quang Điện.
Lúc y tới, cửa Minh Quang Điện vẫn còn mở, giống như là đang đặc biệt đợi y. Cố Yêm bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, nghĩ rằng tuyệt đối không có khả năng. Ngay sau đó liền thấy Dạ Minh Châu trong điện chiếu ra, người cầm sách trong tay ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn y.
"A Yêm đến đây."
"Vi sư đã chờ ngươi rất lâu rồi."
Y bào màu mực bị gió cuốn lên, Phó Hàn Lĩnh nhìn y, ánh mắt như cười như không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT