Chu Vấn cảm thấy Cố Yêm hôm nay có chút kỳ quái, trước đây lúc y thay quần áo lại chưa từng bảo hắn đi ra ngoài.

Hai người thường xuyên lăn lộn ở trong hoa lâu, buổi tối không trở về là việc thường có. Tuy nói chưa từng cùng nhau tắm rửa, nhưng mà thời điểm thấy Cố Yêm chỉ mặc áo trong cũng không phải không có.

Có điều vừa nghĩ đến đây, Chu Vấn lại suy nghĩ lung tung, bình thường cũng không phải chưa từng thấy, sao hôm nay nhìn người anh em tốt của mình cởi quần áo, mũi hắn lại nóng rực? Vậy mà lại cũng có chút không được tự nhiên.

Nghĩ như vậy, hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Yêm nhíu mày nhìn chằm chằm hắn, xen lẫn một loại cảm giác không bình tĩnh.

Sau khi đuổi Chu Vấn ra ngoài, Cố Yêm mới trầm mặt lại, kết giới bên trong động phủ đã dâng lên. Cố Yêm cảm nhận được phía sau lưng không ngừng có lông nhung lay động, hít một hơi thật sâu.

Vừa rồi lúc cởi quần áo, không biết thế nào mà cái đuôi này lại tự mình chạy ra. Rõ ràng sau khi học được cách khống chế vẫn chưa từng xuất hiện loại chuyện này, đây vẫn là lần đầu tiên.

Cố Yêm nhíu nhíu mày, không biết bản thân hôm nay là xảy ra chuyện gì. Cũng may người bên ngoài là Chu Vấn dễ lừa gạt, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ lúc này y sớm lộ tẩy rồi.

Cái đuôi to bông xù đã làm cho quần áo trên người lộn xộn, bên dưới áo gấm màu son rách nát, một cái đuôi trắng xõa tung hiện ra nguyên hình.

Cố Yêm cảm thấy trên lưng nóng hừng hực, có chút tê dại, nhói nhói, nghi ngờ là bản thân cảm nhận sai, liền muốn bắt lấy cái đuôi hôm nay không nghe lời kia, xoay người sang nhìn xem.

Kết quả vừa xoay người sang, cái đuôi cáo không ngừng lay động kia liền ngừng lại, trên hõm lưng* hiện lên màu đỏ hồng nhàn nhạt.

*Hõm lưng: Hõm Venus, phần lõm ở hai bên cột sống giao với thắt lưng.

Màu da của y rất trắng, trời sinh da thịt nhẵn nhụi, hai hõm lưng xinh đẹp nơi thắt lưng kia ở bên dưới áo gấm hiện ra đặc biệt hút hồn.

Cái đuôi của Cố Yêm trong lúc vô ý đảo qua, lập tức thân thể cứng đờ, vươn tay bắt lấy, mãi cho đến khi xúc cảm mượt mà quét tới trên lưng bàn tay, Cố Yêm mới nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này sắc trời đã tối, Dạ Minh Châu bên trong động phủ hợp thời mà phát sáng. Ánh sáng của minh châu chiếu lên mái tóc đen buông lỏng của Cố Yêm, mang theo một chút bóng mờ.

Có điều cái Cố Yêm chú ý lại không phải Dạ Minh Châu, mà là cái đuôi của chính mình.

Không biết có phải là y cảm giác nhầm hay không, lần này cầm đuôi cáo vào trong tay lại có cảm giác bung xõa hơn so với lần trước một chút.

Hình như là... biến lớn rồi.

Cố Yêm nghĩ tới việc dời ánh mắt về phía tường đá, nhíu mày cẩn thận xem xét, phát hiện quả nhiên là đã biến lớn hơn rồi. Tuy chỉ có một chút, nhưng với ánh mắt tu sĩ thì vẫn có thể nhìn ra.

Chẳng trách mới vừa rồi lúc trút bỏ quần áo, cái đuôi này không thể khống chế, thì ra là đã biến lớn lên.

Sau khi Cố Yêm nhận ra thay đổi, chân mày hơi giãn ra một chút. Y trái lại không sợ cái đuôi lớn lên, thứ y càng lo lắng hơn lại là phương pháp khống chế hình dạng yêu thú xảy ra sai lầm, đây mới là nan giải, dù sao mỗi ngày y còn phải tới thỉnh an Phó Hàn Lĩnh.

Cái người Phó Hàn Lĩnh này cho người ta cảm giác nguy hiểm rất cao. Mỗi lần Cố Yêm cùng ông ta đối diện đều phải nâng cao cảnh giác. Hiện giờ chuyện hóa yêu lại càng không thể để đối phương nhận ra.

Y quay đầu qua nhìn cái đuôi trắng lớn còn đang nắm trong lòng bàn tay, che khuất cả lưng bàn tay, hơi hơi mím môi, cùng cái đuôi kia nhìn nhau hồi lâu. Cuối cùng giống như là từ bỏ, đành phải cứng nhắc thả lỏng tay, để mặc nó một lần nữa khôi phục sức sống, cũng may cái đuôi này vừa buông lỏng liền khôi phục lại bình thường.

Có điều, chuyện bất ngờ mới vừa rồi vẫn khiến cho Cố Yêm dâng lên cảnh giác, đến tối muộn, trước khi ngủ vẫn luôn quan sát phía sau của chính mình. Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau thức dậy, dựa theo phương pháp ban đầu thu lại đuôi cáo không có xảy ra sai sót, lúc này Cố Yêm mới nhẹ nhàng thở ra.

Cả đêm căng thẳng, đến ngày hôm sau cuối cùng cũng thả lỏng được một chút. Vì tránh cho người khác nghi ngờ, Cố Yêm vừa sáng lại khôi phục thành bộ dáng phong lưu bất tuân kia. Trên đường đi tới Minh Quang Điện thỉnh an còn thuận tiện đùa giỡn mấy đệ tử mới nhập môn.

Y không biết rằng một loạt hành vi tùy tiện này của y lại bị một người nhìn vào trong mắt.

Minh Đăng tối hôm qua đã bái kiến Chưởng giáo Thái Thanh Tông. Hắn lần này vốn là bí mật đến Trung Châu điều tra. Nhưng mà ảo cảnh xuất hiện bất thình lình ngày hôm qua lại đã khiến hắn bị Cố Yêm nhìn thấy.

Sau khi hành tung bại lộ, Minh Đăng cũng không cần thiết che dấu nữa, dứt khoát trực tiếp đi tới thăm hỏi Vân Đức Chân Quân.

Người của Giác Sơn Tự đến điều tra, Thái Thanh Tông hoàn toàn không bất ngờ, chẳng qua Vân Đức Chân Quân không ngờ người đến chính là Phật tử Minh Đăng.

Việc Minh Đăng ở Giác Sơn Tự địa vị cao, hưởng thụ vinh dự to lớn, không ai không biết. Vân Đức Chân Quân không ngờ tới lần này chỉ là có tin tức Yêu Tộc liền phái
Minh Đăng đến. Ông ta cảm thấy nghi hoặc, trên mặt lại không biểu hiện ra gì, chỉ dựa theo quan hệ khăng khít của sáu tiên môn lớn, như lệ thường mà sắp xếp chỗ ở cho Minh Đăng.

Có điều không biết vì sao Minh Đăng lại từ chối.

Ảo cảnh chỉ là mới vừa xuất hiện, vẫn chưa biểu hiện ra tính công kích gì. Sau khi hắn nói rõ ý định đến đây của mình, vào lúc hừng đông liền chuẩn bị rời đi.

Mới vừa từ phía trước đi ra, liền nhìn thấy bộ dáng đùa giỡn đệ tử mới của Cố Yêm.

Thanh niên kia hôm nay vẫn là một thân áo đỏ như trước, chẳng qua là vì che chắn cao thuốc ngày hôm qua, cổ áo hơi cao hơn một chút. Hiện giờ tươi cười cùng đồng môn nói chuyện, mặt mày khẽ nhếch, nhìn vô cùng buông thả.

Hiểu biết của Minh Đăng đối với Cố Yêm không nhiều lắm, đại đa số là nghe được từ chỗ... Ngu Bạch Trần.

Ngu Bạch Trần mỗi lần nói đến người này đều sẽ đỏ mặt. Mặc dù khác biệt với hai đệ tử mới bị Cố Yêm đùa giỡn vừa rồi kia, nhưng ánh mắt lại không kém là bao.

Bước chân của Minh Đăng dừng lại. Nhớ tới thời điểm hắn cùng Ngu Bạch Trần trò chuyện, luôn là nói thiền luận đạo, chưa từng có cái gì khác. Hắn lúc này bỗng nhiên có chút hiểu được không thú vị theo như lời Cố Yêm nói.

Không chỉ có trong lòng bình tĩnh không gợn sóng, ngay cả đối với người yêu thích cũng như vậy, sắc mặt Minh Đăng che phủ ở bên trong nón trùm, nhìn không rõ.

Giống như nhận thấy có người đang nhìn y, Cố Yêm quay đầu lại, lại nhận ra là Minh Đăng mới gặp ngày hôm qua. Ngày hôm qua sau khi châm chọc thái độ của Minh Đăng, Cố Yêm liền không còn tức giận, giờ phút này sau khi nhướng mày chỉ gật gật đầu, tính là chào hỏi.

Minh Đăng nhìn thấy động tác của y, hơi hơi siết chặt tay, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ thu ánh mắt lại.

Cố Yêm khẽ phì cười một tiếng, cũng không để ý người kia rời đi, cáo biệt cùng hai đệ tử xinh đẹp mới quen, Cố Yêm xem canh giờ liền đi tới Minh Quang Điện.

Bởi vì lần trước tới sớm, Phó Hàn Lĩnh còn đang đọc sách, lần này y cố ý ở bên ngoài trễ một chút, quả nhiên hôm nay tới, đối phương đã cất sách rồi.

Hai người lần này đều không có nhắc tới việc Cố Yêm đến trễ nửa canh giờ so với hôm qua. Cố Yêm vốn cho rằng sư tôn tiện nghi này vẫn có thể giống lần trước thăm
dò chính mình mấy lần, cũng đã làm sẵn chuẩn bị, ai biết Phó Hàn Lĩnh lại chỉ là đưa cho y một quyển bí tịch.

Y nghi hoặc nhận lấy, cúi đầu vừa nhìn, lại là một loại pháp môn có thể phá bỏ ảo cảnh.

"Chuyện hôm qua dưới chân núi vi sư đã nghe nói."

"Pháp môn này tuy không thể nói là vô cùng lợi hại, nhưng biết nhiều thêm một môn thì sẽ có thêm một thủ đoạn giữ mạng, A Yêm cảm thấy thế nào?" Phó Hàn Lĩnh sắc mặt thản nhiên.

Cố Yêm ngẩng đầu lên, lại thấy Phó Hàn Lĩnh lẳng lặng nhìn y, trái lại thật sự giống như một vị sư tôn tận tâm tận sức. Tuy rằng trong nguyên tác nói Phó Hàn Lĩnh tính tình lạnh lùng, cũng không gần gũi với người khác, nhưng hiện tại xem ra dường như lại có chút... khác biệt nho nhỏ.

Cho dù hiện giờ trong lòng do dự, nghi ngờ, nhưng y vẫn tươi cười nhận lấy bí tịch.

"Sau khi đệ tử trở về chắc chắn sẽ nghiêm túc luyện tập."

Phó Hàn Lĩnh như cười như không liếc mắt nhìn y một cái, nhận thấy y không muốn ở lại Minh Quang Điện, vừa lúc hôm nay ông ta cũng có việc, liền không làm khó dễ y nữa.

"Vi sư hôm nay phải bế quan, nếu ngươi có cái gì xem không hiểu, ngày mai có thể tới hỏi ta."

Bế quan?

Cố Yêm lần này trái lại có chút kinh ngạc, Phó Hàn Lĩnh không phải mới xuất quan sao? Sao lại muốn bế quan rồi. Có điều, lời này, y thân là đệ tử không dám hỏi ra, chỉ nói: "Có cần đệ tử hộ pháp?"

Phó Hàn Lĩnh lắc lắc đầu.

"Việc nhỏ thôi." Ông ta dừng lại một chút, lại nhìn về phía Cố Yêm, cười nói: "A Yêm có lòng rồi."

Người trên ghế vốn là tướng mạo lạnh lùng, đường nét rõ ràng, tóc trắng ngân quan càng thêm một chút thờ ơ, vô tình. Nhưng mà mới vừa rồi lại nở nụ cười, hơi lạnh trên đuôi chân mày tan đi, nhìn giống như thật sự vô cùng vui mừng đối với đệ tử này của ông ta.

Cố Yêm trong lòng thả lỏng, vừa mới chuẩn bị cáo lui, sắc mặt lại bỗng nhiên dừng lại một chút. Cũng may tình huống bất ngờ giống như vậy trước đó đã có một lần, y hiện tại cũng có khả năng thích ứng, mặt không đổi sắc.

Phó Hàn Lĩnh lần này trái lại thật sự không nhìn ra cái gì, sau khi Cố Yêm lui ra, ông ta xoay người vào phòng trong, qua một lúc lâu mới xoay bình hoa, đi tới phía sau núi.

Cố Yêm vừa ra khỏi cửa liền khẽ xuýt xoa một tiếng. Vừa rồi cái đuôi lại có cảm giác muốn đi ra, nhưng sau khi y đi ra, vừa xoay người bước đi nó lại im hơi lặng tiếng, hình như là ảo giác.

Cố Yêm:... Hóa yêu này lẽ nào là đang cùng y chơi trốn tìm?

Y dừng lại một chút, lại dò xét một phen, kết quả đuôi cáo vẫn im lặng không chút động tĩnh, khiến Cố Yêm thậm chí có chút nghi ngờ là bị cái đuôi của mình đùa giỡn.

Có điều, y nhíu mày, hiểu rõ cứ tiếp tục như vậy dù sao cũng không được, thảo đáy lòng Cố Yêm lúc này bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.

Loại dự cảm không tốt này vào buổi tối cuối cùng đã biến thành sự thật. Cố Yêm vào buổi tối ngâm suối nước nóng, mới vừa bước vào trong suối nước nóng ở giữa
núi liền cảm thấy sau thắt lưng nóng lên, biến thành một con hồ ly.

Biến hóa trước mắt bất ngờ, Cố Yêm thậm chí không kịp phản ứng, mãi cho đến sau khi cúi đầu, nhìn thấy trên mặt nước hiện ra một đệm thịt hồ ly màu trắng.

Sau khi y hóa thành hồ ly, hình thể không lớn, trong suối nước nóng rộng lớn, cái bóng của một con hồ ly màu trắng hiện lên ở trước mắt.

Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Yêm hoàn toàn hóa thành nguyên hình.

Nếu nói trước đó đột nhiên mọc ra tai cáo cùng đuôi cáo chỉ làm cho y nghi ngờ, hiện giờ hoàn toàn biến thành hồ ly rồi, chính là khiến Cố Yêm hoàn toàn khẳng định dòng máu Yêu Tộc trên người y.

Nước suối ấm áp tẩy rửa lông nhung màu trắng. Vào lúc Cố Yêm tự hỏi, thân thể y đã tự phát dùng bản năng tẩy rửa sạch sẽ chính mình. Y lắc lắc thân thể, bò lên khỏi
suối nước nóng. Vốn cho rằng bản thân sẽ không quen với con đường động vật, kết quả không ngờ tới sau khi biến thành hồ ly, Cố Yêm phát giác linh lực bên trong thân thể mình dường như càng mạnh hơn.

Cảm giác linh khí trong thân thể tràn đầy thật sự rất tốt, có điều không đợi Cố Yêm cẩn thận kiểm tra thay đổi của thân thể, ngoài rừng bỗng nhiên liền truyền đến giọng nói của đệ tử đi tuần trong núi.

Mấy ngày này, bởi vì chuyện ảo cảnh, Chưởng giáo đã tăng thêm một nhóm đệ tử đi tuần trong núi vào ban đêm. Lúc Cố Yêm ngâm suối nước nóng không dự đoán được sẽ biến hóa, hiện giờ lấy bộ dáng này, muốn quay về cũng không quay về được.

Tai cáo trắng mượt mà lặng yên đứng lên, thính giác của hồ ly nhạy bén, sau khi nghe thấy tiếng bước chân hướng về bên này, Cố Yêm nhìn bốn phía.

Ba mặt đường chính đều có đệ tử trông núi, nếu như hắn cứ như vậy lao ra, chắc chắn sẽ bị phát hiện, lúc này không bằng đi đến sau núi. Lâm Tuyền Phong ngoại trừ là linh tuyền nổi tiếng của Thái Thanh Tông, còn ở gần cấm địa sau núi, những đệ tử đi tuần trong núi kia bình thường sẽ không tới cấm địa.

Cố Yêm hít một hơi thật sâu, sau khi tiếng bước chân trở nên gần hơn, do dự một chút, vẫn là xoay người chạy về hướng cấm địa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play