Đêm qua đổ mưa cả đêm, bên ngoài tiếng mưa rơi tí ta tí tách, Cố Yêm ngủ một giấc thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại lại phát hiện tóc mình đã khô.
Buổi tối y từ suối nước nóng trở về đã quên không có hong khô tóc, không ngờ tới tóc đã khô rồi.
Sau khi y thức dậy thì cũng không để ý nhiều, cho rằng hơi ấm trong phòng tự mình làm khô. Vì thế tùy ý cầm lấy một sợi dây buộc tóc lại.
Hôn khế đêm qua được Phó Hàn Lĩnh khống chế từ xa nằm im bất động, yên tĩnh tựa như thật sự chỉ là một tờ giấy mỏng, nằm ở trong áo Cố Yêm. Cố Yêm biết không vứt được hôn khế này, liền cũng không ném đi nữa.
Tiểu Thụ Linh hôm nay không biết đã đi làm gì rồi, Cố Yêm nhìn ngoài cửa sổ một cái, nghĩ đến nó đối với Thập Vạn Đại Sơn hẳn là quen thuộc hơn so với mình, trái lại không có lo lắng cho đối phương.
Chỉ là vào sáng sớm nhìn sắc trời một cái.
Từ sau khi trở về tối hôm qua, Cố Yêm liền mơ hồ cảm thấy bản thân sắp đột phá. Tấm chắn vắt ngang ở lằn ranh cảnh giới trước khi hấp thu Yêu Tuyền giờ phút này cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Sau khi y làm một cái Tụ Linh Trận liền bắt đầu đột phá.
Nguyên Anh sơ kỳ đến trung kỳ là đột phá cảnh giới nhỏ, hung hiểm so với trước đó xem như tốt hơn nhiều rồi. Có điều Cố Yêm cũng không có lơ là, y nhắm mắt lại chuyên tâm cảm nhận linh khí vận chuyển bên trong Tử Phủ.
Một lần tu luyện này là qua mấy ngày.
Trong thời gian này, Tiểu Thụ Linh còn đến đây vài lần, có điều nhìn thấy mẫu thân hình như đang đột phá, Tiểu Thụ Linh liền không đi vào quấy rầy. Mà là hái trái cây đặt ở ngoài cửa, lại tựa lên trên cửa sổ trộm nhìn.
Hồ ly đột phá bình thường là phải bái nguyệt, vào lúc có ánh trăng là tốt nhất.
Trước đó đổ mưa cả một đêm, nhưng mà mấy ngày sau, ánh trăng lại vô cùng tốt, Cố Yêm nhắm mắt lại, ánh trăng liền xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong nhà gỗ.
Tiểu Thụ Linh nhìn thấy tai cáo xinh đẹp của mẫu thân hiện lên một tầng ánh sáng bạc, trên mặt lại đỏ hồng. Có điều nó vẫn nhớ rõ chuyện không thể làm phiền mẫu thân, ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài.
Cố Yêm lần này đột phá mất gần nửa tháng, tu vi càng cao, thời gian đột phá về sau lại càng dài.
Y đối với việc này trái lại đã sớm có đoán trước, có điều khiến y kỳ quái chính là lần này ở trong Thập Vạn Đại Sơn đột phá, mơ hồ cảm thấy có chút khác biệt với khi đột phá ở bên ngoài trước ở đó, giống như là sức mạnh tăng cường.
Cánh cửa Nguyên Anh trung kỳ ở dưới tăng cường của Yêu Lực rất nhanh bị đột phá, Yêu Lực của Cố Yêm chậm rãi cùng Nguyên Anh trong Tử Phủ giao hòa vào với nhau.
Tới buổi tối, lúc ánh trăng mạnh nhất, Cố Yêm chậm rãi mở mắt ra, trên tay y bấm pháp quyết, Cửu Vĩ chậm rãi vươn ra.
Gần như ánh trăng trong cả Đại Sơn đều bị hấp thu tới đây. Tiểu Thụ Linh hưng phấn ríu rít, Cố Yêm không nhận ra ngay cả những gốc cây, bụi cỏ bên ngoài cũng biểu hiện ra tư thế thần phục.
Động tĩnh như vậy, Phó Hàn Lĩnh dĩ nhiên cũng nhìn thấy.
Ông ta đang nhắm mắt tu luyện, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh trăng chiếu về hướng chính Nam.
Có người đang hấp thu ánh trăng.
Hơi lạnh trên gương mặt lạnh lùng của thiếu niên tóc trắng tản đi một chút, khe khẽ nhướng nhướng mày.
Đây là tình huống Thiên Hồ bái nguyệt.
Xem ra tiểu đồ đệ sắp đột phá rồi.
Sau khi Phó Hàn Lĩnh thấy rõ, trái lại có chút kinh ngạc, thời gian Cố Yêm vào Nguyên Anh kỳ chưa lâu, theo lý mà nói hẳn là không nhanh như vậy đã lại đột phá, nhưng không ngờ tối nay lại đột phá rồi.
Có điều nghĩ đến thân phận Cố Yêm, Phó Hàn Lĩnh liền lại có chút đương nhiên.
Cửu Vĩ Thiên Hồ vốn là thiên tư hơn xa người bên ngoài, lại thêm trong Thập Vạn Đại Sơn đều là yêu khí, thích hợp nhất để tu luyện, đột phá cũng có thể hiểu được.
Ánh trăng chiếu, Phó Hàn Lĩnh lẳng lặng nhìn chăm chú phía chân trời. Vốn muốn dùng hôn khế nhìn tiểu đồ đệ một chút, nhưng mà đêm qua ông ta đã dùng linh khí giúp Cố Yêm hong khô tóc, lúc này tu vi vẫn chưa khôi phục, đành phải kiềm chế lại tâm tư.
Có điều phương hướng ánh trăng hiện giờ trái lại chiếu sáng hướng A Yêm.
Phó Hàn Lĩnh bấm đốt ngón tay một phen, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiểu Thụ Linh tới tới lui lui rất nhiều lần, mẫu thân mới kết thúc. Bên trong nhà gỗ giống như có một vách chắn, nó ở bên ngoài lo lắng suông, mãi đến hừng đông, bị một bàn tay xách lên mới khẽ dụi mắt.
Mùi hương quen thuộc khiến Tiểu Thụ Linh nháy mắt trở nên hưng phấn.
"Chủ nhân đột phá rồi!"
Cố Yêm gật gật đầu, y thật ra vốn có thể xuất quan sớm, chẳng qua dùng thêm một chút thời gian củng cố tu vi mà thôi.
Sau khi y tỉnh lại liền thấy Tiểu Thụ Linh tựa lên trên cửa sổ, chân mày không khỏi dịu đi một chút.
Tiểu Thụ Linh đã rất nhiều ngày chưa gặp mẫu thân, lúc này vui vẻ nằm ở trong lòng mẫu thân lăn lộn, bộ dáng có thể chiếm bao nhiêu tiện nghi thì chiếm bấy nhiêu tiện nghi.
Cố Yêm búng trán nó một cái, nhớ tới cảm nhận của bản thân khi đột phá, đột nhiên hỏi: "Yêu Tuyền mà ngươi bảo ta ngâm mình có phải có tác dụng gì khác hay không?"
Cố Yêm hôm đó chỉ là cảm thấy gân cốt vô cùng thoải mái, cũng không có liên tưởng quá nhiều. Có điều hiện tại lại cảm thấy Yêu Lực tăng cường khi bản thân đột phá không tránh khỏi có liên quan với Yêu Tuyền.
Tiểu Thụ Linh giống như đã sớm biết y muốn hỏi cái này, gật gật đầu nói: "Đây thật ra không phải Yêu Tuyền."
Nó dừng một chút, giống như là đang tìm từ hình dung. Cố Yêm vuốt đầu nó, lẳng lặng chờ đợi, đột nhiên nghe thấy Tiểu Thụ Linh đỏ mặt nói: "Nước suối kia là lấy từ
trong Linh Thụ, tích góp từng tí một trong một vạn năm mới hình thành, dùng lời của Nhân Tộc mà nói chính là thứ cùng loại với Nước Thánh chúc phúc."
"Đây chính là bảo bối lớn của Yêu Tộc." Tiểu Thụ Linh lí nhí nói với Cố Yêm, lại nháy mắt bày ra dáng vẻ muốn khen ngợi.
Cố Yêm nghe xong liền biết suối chúc phúc này trân quý cỡ nào, lúc này chiếm tiện nghi của Tiểu Thụ Linh, không khỏi nói: "Ngươi có cần thứ gì không? Ta có thể lấy đến để đổi nước thánh."
Nhưng mà Tiểu Thụ Linh lại lắc lắc đầu: "Chủ nhân không cần lo lắng, đây vốn chính là đưa cho người."
Nó lại đem chuyện Yêu Tộc nói một lần.
Nước Thánh của Linh Thụ có thể trợ giúp Yêu Tộc tu luyện tiến triển cực nhanh, nhưng mà Yêu Tộc khác cũng không thể nhận được Nước Thánh này, chỉ có Cửu Vĩ là có thể.
Sau khi Cố Yêm nghe Tiểu Thụ Linh nói xong, cuối cùng hiểu được địa vị của Cửu Vĩ Thiên Hồ ở trong Yêu Tộc. Có điều, cho dù là vậy, y lại vẫn không tiếp nhận được việc có một đám Yêu lớn hơn mình không biết bao nhiêu đời gọi y là mụ mụ.
Yêu Tộc cái gì cũng tốt, chỉ có điểm nhận loạn mẹ này là không tốt. Có điều, Tiểu Thụ Linh so với những tiểu yêu khác thì thông minh hơn một chút.
Tuy rằng Thụ Linh nói thứ này vốn là của y, nhưng Cố Yêm cũng không muốn ức hiếp trẻ con, sau khi Tiểu Thụ Linh nói xong, vẫn là lấy Thanh Quả mà bản thân tìm thấy trong một bí cảnh trước đó cho nó.
Thứ này ở bên ngoài có chút giá trị, hẳn là có thể đổi một ít Nước Thánh.
"Cho cái này, cầm chơi."
Tiểu Thụ Linh sau khi nhìn thấy Thanh Quả trong lòng, rất nhanh đã bị hấp dẫn sự chú ý. Cố Yêm sờ sờ đầu nó, ý bảo nó ôm Thanh Quả ra ngoài chơi, chuẩn bị một mình nghỉ ngơi trong chốc lát.
Lúc Tiểu Thụ Linh ôm Thanh Quả chập chững đi ra ngoài, bỗng nhiên quay đầu, do dự một chút, nói: "Đúng rồi, chủ nhân, mấy ngày nay, mấy Yêu Chủ mỗi ngày đều
liên hệ với ta."
"Bọn họ nói có một người tên là Ngu Bạch Trần đang tìm ngươi."
Ngu Bạch Trần.
Cố Yêm dừng lại, biết mấy Yêu Chủ hẳn là vì biết y và Ngu Bạch Trần quan hệ không bình thường, mới nói ra tên đối phương.
Có điều, y không ngờ đến, Ngu Bạch Trần vậy mà lại đã tìm đến Yêu Tộc.
Y cho rằng lời mình nói ngày hôm đó cũng đã đủ rõ ràng.
Y tu chính là Đạo Vô Tình, lần này cũng là tự nguyện rời đi, nếu Ngu Bạch Trần hiểu, hẳn là sẽ không tìm đến y.
Cố Yêm xoa ấn giữa hai chân mày, có chút không biết làm sao, huống hồ cho dù y không tu Đạo Vô Tình, cũng sẽ không có tình cảm khác với cậu ta.
Tiểu Thụ Linh vẫn chưa rời đi, Cố Yêm vẫn là quay đầu lại, thản nhiên nói: "Ngươi nói với cậu ta, đừng tìm nữa."
Tiểu Thụ Linh cái hiểu cái không mà gật gật đầu, tuy rằng không biết chủ nhân cùng Ngu Bạch Trần kia là quan hệ gì, nhưng vẫn là nghe lời làm theo.
Mãi cho đến khi người rời đi rồi, Cố Yêm mới thu ánh mắt về, có điều lại cũng chậm rãi nhíu mày lại. Không biết vì sao, vừa rồi khi nghĩ đến không tu Đạo Vô Tình, trước mắt y vậy mà lại hiện lên một dáng người.
.........
Ở một bên khác, Tiểu Thụ Linh truyền lại lời chủ nhân qua.
Hề Nha vốn là muốn dựa vào Ngu Bạch Trần để tìm được ngài Thiên Hồ, nhưng mà không ngờ tới Cố Yêm ngay cả bạn tốt cũng không muốn gặp. Sau khi con nhím
con nói lại lời của Linh Thụ, ngón tay Ngu Bạch Trần siết chặt hơn một chút.
"Hắn nói bảo ta đừng tìm nữa?" Cậu ta nhỏ giọng hỏi.
Con yêu nhím gật gật đầu, chậm chạp nói: "Linh Thụ chính là nói như vậy."
Ngu Bạch Trần hơi hơi rũ mắt xuống, trên gương mặt thuần khiết không nhìn ra cái gì, chỉ là cảm thấy vẫn có chút không thể tiếp nhận. Cậu ta thậm chí có cảm giác là Cố Yêm đang trốn mình.
Vì cái gì?
Bởi vì mình... thích y sao?
Ngu Bạch Trần cũng không ngốc, cậu ta mấy ngày này đã chậm rãi nhận ra một chút cảm giác của mình với Cố Yêm, cũng hiểu được ý tứ những lời ngày y rời đi cố ý nói với mình, chẳng qua cậu ta vẫn là muốn kiểm chứng một chút.
"Ngu Thánh Tử không có việc gì chứ?" Liên Thường mở miệng hỏi.
Ngu Bạch Trần lắc lắc đầu, đợi sau khi khắc chế được tâm tình rồi, mới ngẩng đầu lên nói: "Xem ra A Yêm cũng không chịu gặp ta."
"Lần này đa tạ các vị yêu chủ."
Hề Nha lắc lắc đầu.
Bọn họ không lấy được tin tức từ trong miệng Linh Thụ, vừa lúc Ngu Bạch Trần tới đây hỏi, Liên Thường nghĩ đến trước đó bên ngoài Tu Chân Giới đồn đãi Ngu Bạch Trần có một chân với ngài Thiên Hồ.
Nghĩ đến đặc tính phong lưu đa tình của Cửu Vĩ Thiên Hồ, bọn họ liền muốn để Ngu Bạch Trần thử xem, không ngờ tới cũng thất bại.