Yêu Tuyền cho người ta cảm giác rất thoải mái. Cố Yêm ở trong hơi nóng xông lên, cả người đều thả lỏng, hoàn toàn không chú ý tới sau khi Tiểu Thụ Linh rời khỏi, hôn khế trước đó vẫn đi theo ở xa xa lại đã trở lại, hơn nữa nhắm thời cơ nhảy vào trong cái áo đỏ Cố Yêm cởi ra trước đó, mượn quần áo mỏng manh che đi chính mình.

Bởi vì cho rằng bên trong Thập Vạn Đại Sơn không có ai, Cố Yêm cũng không cảnh giác giống như ở Thái Thanh Tông trước đó. Y lúc này đem tóc đen xõa ra, giống như lông quạ thả ở trên lưng, sau đó bước chân trần vào trong nước suối.

Mới vừa đi vào, Cố Yêm liền cảm thấy thân thể thoải mái hơn không ít. Yêu Tuyền này so với ánh trăng lúc trước còn khiến người ta thấy gần gũi hơn. Cố Yêm vừa thoải mái, đuôi hồ ly liền lộ ra, cũng may suối nước nóng này đủ lớn, cho dù y hoàn toàn hóa thành nguyên hình cũng có thể chứa đủ.

Sau khi y tiến vào nước suối, chống tay gạt một cái đuôi cáo múa loạn qua, tai cáo trên đỉnh đầu khe khẽ vẩy vẩy. Sau khi cảm giác được tai và đuôi cáo đều thích thú cũng liền không quản nhiều nữa, để mặc bọn nó làm loạn ở trong nước.

Y lúc này chỉ mặc áo trong, bởi vì thấm nước, lớp áo trong mỏng manh kia vẫn là bị suối nước nóng làm ướt một chút, lúc này đang dán lên trên da thịt.

Cố Yêm cảm thấy được có chút oi bức, đang nghĩ nới lỏng áo trong một chút, liền nới lỏng dây lưng áo trong ra một ít.

Lớp áo trong trong suốt vốn không che được gì kia lúc này được Cố Yêm nới lỏng càng trở nên vô cùng mỏng manh, theo đuôi cáo bắn tung bọt nước trong suối nước nóng lại có một loại cảm giác kêu gọi người khác vươn tay giúp y hoàn toàn xé mở.

Nhưng bản thân Cố Yêm lại không cảm thấy có cái gì. Tai cáo bên dưới mái tóc đen xõa tung của y ướt mèm, lúc này bởi vì phải cởi dây lưng ra mà nghiêng đầu đi.

Phần cổ thon dài, trắng tuyết lộ ra trong không khí, từ góc độ của hôn khế, thậm chí có thể nhìn thấy tiểu đồ đệ theo phần cổ trắng tuyết uốn lượn xuống, lộ ra xương hồ điệp xinh đẹp, thấp thoáng hiện lên ở dưới tuyết y thấm ướt...

Ánh mắt Phó Hàn Lĩnh nối liền với hôn khế sâu hơn một chút.

Hôm nay ông ta vừa mới có thể lần nữa liên hệ với hôn khế, vốn là muốn xác định một chút vị trí của tiểu đồ đệ, không ngờ tới lại nhìn thấy một màn này.

Hôn khế ở bên trong áo đỏ, ông ta từ trong hôn khế cũng có thể cùng chung tầm mắt, lúc này động tác thi pháp thoáng dừng một chút, nhìn người như ẩn như hiện bên trong suối nước nóng.

Tai cáo của Cố Yêm biếng nhác giật giật, cơ bản là không nhận thấy hôn khế đang nhìn lén. Sau khi y cởi bỏ dây lưng, áo trong đã thấm ướt, cuối cùng cũng bớt đi một chút oi bức.

Ở một nơi khác, thiếu niên tóc trắng lẳng lặng ngắm nhìn, không ai biết 'chàng ta' suy nghĩ cái gì. Chỉ là bên trên đốt ngón tay hơi hơi cong lên của Phó Hàn Lĩnh hiện
lên gân xanh, kiềm chế đến đáng sợ.

Lần thứ hai, từ sau lần trước ở Ma Vực bị tiểu đồ đệ cố ý trêu chọc, ông ta đã là lần thứ hai nổi lên dục vọng với tiểu đồ đệ.

Lần này thậm chí chỉ là nhìn thấy đối phương qua hôn khế, ông ta liền đã không thể kiềm chế.

Phó Hàn Lĩnh trước đây chưa bao giờ xuất hiện tình huống như vậy. Ông ta tu đạo rất nhiều năm, phương diện này vẫn luôn đạm mạc, chỉ riêng với tiểu đồ đệ là ngoại lệ.

Ông ta đối với Cố Yêm có dục vọng, cho dù là thân thể hay là phương diện khác.

Khi trước là hứng thú, sau lại là tính độc chiếm, về sau nữa lại là... Tiểu đồ đệ đã trở thành tầng sương mù bao phủ trong lòng ông ta kia.

Trái tim Phó Hàn Lĩnh như băng đá, nhưng sương mù bao phủ bên trên lại nóng, từng tia, từng tia quấn quanh ông ta, vừa hoạt bát lại đường hoàng, nóng bỏng giống như có thể cảm nhận được nhịp tim đập của ông ta.

Mỗi một lần ông ta trêu đùa Cố Yêm, mảnh sương mù kia liền siết chặt hơn một phần, khiến cảm nhận của ông ta càng thêm rõ ràng.

Hiện giờ tầng sương mù mỏng manh kia đã ở ngay trước mắt.

Phó Hàn Lĩnh nghĩ đến dục vọng của mình với tiểu đồ đệ, lúc này cuối cùng vươn tay đẩy ra.

Linh Lực chỉ có thể chống đỡ trong một khoảng thời gian ngắn, lúc này đã bị cắt đứt với hôn khế, nhưng mà bộ dáng Cố Yêm ở trong nước lại trước sau hiện lên ở trước mắt Phó Hàn Lĩnh.

Trong lòng ông ta chậm rãi nhảy lên, thiếu niên tóc trắng, lạnh lùng chậm rãi rũ mắt xuống, nhìn rõ thứ mình muốn.

-- Ông ta muốn Cố Yêm.

Không phải sự độc chiếm thầy trò, mà là một loại khát vọng khác bí ẩn hơn, loại khát vọng này vẫn luôn kêu gào, sau khi nhìn thấy tiểu đồ đệ tắm rửa lại nổ tung.

Phó Hàn Lĩnh nhếch môi, rũ mắt nhìn hồi lâu, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.

Hôn khế so với ông ta hiểu được tâm tư của mình sớm hơn một bước. Có điều, hiện tại cũng không trễ.

Phó Hàn Lĩnh cất kỹ hôn khế, đợi sau khi dục vọng trên người được đè ép mới tiếp tục tu luyện.

........

Cố Yêm không biết bản thân tắm rửa đã bị hôn khế nhìn lén, hơn nữa lão cún già Phó Hàn Lĩnh kia còn vừa lúc vào lúc này liên kết với hôn khế.

Sau khi y hấp thu Yêu Tuyền, tinh thần sảng khoái, cứ thế ngâm tới trời tối mới đứng dậy, một lần nữa từ trong Túi Càn Khôn lấy ra một cái áo đỏ

Sau khi y đứng dậy, Tiểu Thụ Linh liền lén lút nhảy ra từ sau cây, lúc này thấy Cố Yêm cầm áo, khoác lên, không khỏi vui vẻ chạy tới.

"Chủ nhân tắm rửa xong rồi?"

Cố Yêm để mái tóc ướt tùy ý xõa tung ở sau lưng, sau khi buộc lại đai lưng mới không chút để ý hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhưng mà y lại không nghe thấy trả lời. Sau khi Tiểu Thụ Linh chạy đến bên cạnh y thì ngơ ngác nhìn mình, không biết suy nghĩ cái gì.

"Nghĩ cái gì vậy?" Cố Yêm gõ gõ trán nó.

Tiểu Thụ Linh mới hồi phục lại tinh thần, ngẩn ngơ nói: "Chủ nhân thật đẹp."

Nó nhân lúc Cố Yêm không chú ý, âm thầm lau đi nước miếng của mình, sau đó mới dám tiến lên đụng vào cái đuôi bởi vì thoải mái mà lười biếng nâng lên của Cố Yêm. Đuôi cáo bông xù vừa mới tắm sạch, Tiểu Thụ Linh vùi vào trong, nháy mắt liền đỏ mặt.

Tiểu quỷ này làm sao vậy?

Y dùng cái đuôi cuốn Tiểu Thụ Linh lên, chỉ thấy nhóc con kia hưng phấn giống như vừa uống một chút rượu, khiến Cố Yêm thiếu chút nữa nghĩ rằng mình cuốn quá chặt. Y lại thả lỏng cái đuôi một chút, mới hỏi: "Vừa rồi có chuyện gì tìm ta?"

Qua nửa ngày, Tiểu Thụ Linh mới lăn ra từ trong cái đuôi của mẫu thân, khôi phục lại tinh thần từ trong hưng phấn, gật đầu nói: "Chủ nhân, bên ngoài có người, a không, có Yêu tìm người."

"Bọn chúng hỏi ta có thể nói cho bọn nó biết chúng ta ở đâu hay không?"

Tiểu Thụ Linh đối xử với đám tiểu yêu vẫn là tốt hơn một chút so với Nhân Tộc như Phó Hàn Lĩnh. Tuy rằng không muốn những tiểu yêu tranh mẫu thân với mình,
nhưng mà nhớ kỹ thân phận trưởng bối của mình, vẫn là giúp những tiểu yêu này chuyển lời một câu.

Cố Yêm trái lại nhíu mày.

Có Yêu tìm hắn.

"Là yêu gì?" Y nhớ rõ bản thân ở trong Yêu Tộc chỉ từng gặp vị Yêu Chủ Bạch Côn kia. Bản thân còn là vì tránh đi đối phương mới tiến vào Linh Thụ.

Tiểu Thụ Linh nghĩ nghĩ, nói: "Một con yêu nhím, một con bướm yêu, còn có một con tiểu xà yêu."

Cố Yêm:... Sau khi y nghe đến mấy cái tên, bỗng nhiên có một chút dự cảm không tốt.

"Bọn họ nói cái gì ?"

Tiểu Thụ Linh biết chủ nhân không thích nghe người khác gọi là mẫu thân, vì thế cố ý nói: "Bọn chúng nói nhớ mẫu thân a."

Cố Yêm: Giỏi lắm.

Y đã nói đám tiểu yêu này tìm y chắc chắn không có chuyện gì tốt, trán y điên cuồng nhảy lên. Lúc này, hít một hơi thật sâu, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Vậy ngươi cứ nói không có mụ mụ."

"Bảo bọn chúng tới nơi khác mà tìm mụ mụ."

Tiểu Thụ Linh nhìn thấy tâm tình chủ nhân dùng mắt thường cũng có thể thấy được mà trở nên nóng nảy, vô tội mà trong nháy mắt truyền lại lời chủ nhân qua, sau đó
mới vào lúc chân mày Cố Yêm giãn ra, cẩn thận hỏi: "Chủ nhân, mụ mụ là ý gì"

"Cùng ý nghĩa với mẫu thân sao?"

Vật nhỏ này sao nhiều câu hỏi như vậy.

Y như cười như không, liếc mắt nhìn Tiểu Thụ Linh một cái, Tiểu Thụ Linh lập tức không nói nữa.

Một bên khác, mấy vị Yêu Chủ vây quanh lại với nhau, chờ tin tức của đám yêu nhím. Ánh mắt Hề Nha nhìn chằm chằm con yêu nhím ngồi ở giữa.

Kết quả đã qua một ngày, Linh Thụ vẫn không truyền đến tin tức, Bắc Kính nóng nảy mà đảo một vòng.

"Có thể nào là nhớ sai phương pháp Thụ Linh truyền lại rồi hay không?" Liên Thường cũng nhìn về phía con bướm yêu bay loạn bên cạnh, nhíu nhíu mày.

Lại một canh giờ qua đi, mắt thấy sẽ tới buổi tối, Bạch Côn vừa định bấm tay tính một chút. Lúc này bỗng nhiên một luồng sáng rơi xuống trên người mấy tiểu yêu.

Ảo ảnh Linh Thụ xuất hiện trong tích tắc, lại rất nhanh biến mất.

Ánh mắt Bắc Kính sáng lên, liền thấy Hề Nha dùng Yêu Lực ổn định mấy tiểu yêu, bảo đảm bọn họ có thể nghe thấy lời mình nói, sau đó mới thu tay về.

"Có tin tức gì không." Người hỏi trước hết chính là Bắc Kính.

Con yêu nhím ngẩn ra một lúc, sau khi phản ứng lại thì gật gật đầu.

"Thụ Linh đại nhân đã gửi lời cho bọn con."

"Nhưng là ngài ấy nói mẫu thân bảo ngài ấy chuyển lời cho chúng ta... Không có mụ mụ, tới nơi khác mà tìm mụ mụ."

Nó mơ mơ màng màng nói xong, cũng không biết là có ý gì, con bướm con và tiểu thanh xà bên cạnh cũng nhận được lời tương tự.

"Không còn cái khác?"

"Nó không nói đã đưa ngài Thiên Hồ tới nơi nào?"

Con yêu nhím lắc lắc đầu, lại lặp lại một lần: "Tới nơi khác mà tìm mụ mụ."

Mấy tiểu yêu đồng thời gật đầu, Hề Nha lại nhíu nhíu mày: "Tới nơi khác mà tìm... mụ mụ?"

"Đây là ý gì?"

Ngay cả Bạch Côn cũng không hiểu rõ, nhưng mà thời gian mời Thụ Linh hôm nay đã hết rồi, mấy ngời chỉ có thể nhìn nhau, tạm thời dừng lại.

Có điều, từ trong miệng Thụ Linh biết được ngài Thiên Hồ đúng là ở chỗ nó, vẫn là khiến mấy người Hề Nha nhẹ nhàng thở ra. Dù sao chuyện này quá mức rung động, hắn đến nay cũng cảm thấy giống như là một giấc mộng.

Yêu tộc bên kia hoang mang mụ mụ là ý gì, mà Thái Thanh Tông cũng đã loạn thành một đoàn.

"Kiếm Tôn và Cố Yêm vẫn không có tin tức?" Tĩnh Ngôn Chân Quân bên cạnh nhíu mày hỏi.

Đệ tử bên dưới gật gật đầu: "Bọn đệ tử đã tới Yêu Tộc hỏi một vòng, vẫn không có tin tức."

Minh Đăng không có trở về, trái lại cùng Ngu Bạch Trần ở lại Thái Thanh Tông, hắn nhíu nhíu mày, bỗng nhiên mở miệng: "Yêu Tộc cho dù là có tin tức cũng sẽ không nói cho chúng ta biết."

Tăng nhân một thân áo trắng đứng ở bên trong đại điện không nói lời nào thì thôi, vừa nói liền gây ra chấn động.

Từ lúc biết Cố Yêm là Cửu Vĩ Hồ, Minh Đăng đã điều tra thân phận của Cửu Vĩ Thiên Hồ. Tuy rằng không có hiểu biết sâu như những Yêu Tộc đó, nhưng lại cũng biết Cửu Vĩ Thiên Hồ rất quan trọng đối với Yêu Tộc, cho dù có thể tìm được nơi ở của Cố Yêm cũng sẽ không nói cho bọn họ biết.

Hắn nắm chặt tràng hạt, cảnh tượng lúc Cố Yêm chợt lóe ở trước mắt rồi biến mất, trong lòng Minh Đăng có vô số nghi hoặc, như là không hiểu, càng là... khó cam tâm.

Nhân quả giữa hắn và Cố Yêm khó thể nói rõ, Minh Đăng có thể nhận thấy bản thân trở nên có chút kỳ quái.

Chuyện này không liên quan đến hắn. Đệ tử Thái Thanh Tông mất tích cũng không có gì quan hệ với hắn, chỉ là trong lòng có một giọng nói, vào thời khắc này nói với hắn, ít nhất hắn phải tìm được Cố Yêm, hỏi một chút, y vì cái gì lại rời đi?

Không phải hắn đã đồng ý giúp y che giấu bí mật rồi sao?

Ngu Bạch Trần quay đầu sang nhìn hắn, Minh Đăng không giải thích thêm, chỉ là rũ mắt, xoay người ra khỏi đại điện.

"Minh Đăng thiền sư đây là ý gì?" Im lặng hồi lâu, một vị trưởng lão lên tiếng.

Minh Đức Chân Quân nhíu nhíu mày không nói gì, ông đã đoán được thân phận của Cố Yêm, có điều trước sau lại không nói gì.

Nhìn thấy người bên dưới không hiểu ra sao, Minh Đức liền tùy tiện giải thích một câu: "Linh Thụ là chí bảo của Yêu Tộc, Yêu Tộc đương nhiên không muốn để chúng ta
lấy được."

Sau khi ông ta nói xong liền khoát tay áo, có chút mệt mỏi, mấy vị trưởng lão bên cạnh thấy đáy mắt Chưởng Giáo xanh đen, chỉ đành rời đi trước.

Minh Đức Chân Quân lại sau khi mọi người rời đi thở dài, nhìn về phía phù truyền âm trong tay.

Thật ra mới vừa rồi Kiếm Tôn đã gửi phù truyền âm cho ông, không nói người đang ở đâu, chỉ là bảo bọn hắn không cần tìm nữa. Hiện tại mọi người đã rời đi, Minh Đức do dự một chút, nghĩ đến thân phận của sư điệt Cố Yêm, vẫn là thử thăm dò, hỏi sư huynh nên làm thế nào.

Tuy rằng Cố Yêm là Yêu Tộc, nhưng cũng là đệ tử ông rất xem trọng. Minh Đức cho đến hiện giờ vẫn có chút tiếc nuối. Có điều, nghĩ đến sư huynh tâm tính lạnh lùng,
cứng rắn lại có chút lo lắng. Sư huynh sẽ không vì biết thân phận sư điệt Cố Yêm mà đuổi giết đến trong Linh Thụ chứ?

Ngay khi ông kinh sợ không thôi, ưu sầu đến mức giữa hai chân mày đều nhíu lại, Phó Hàn Lĩnh ở đầu bên kia lại nhíu mày lại, không biết vì sao Minh Đức lại nghĩ đến việc ông ta muốn đuổi giết A Yêm. Sắc mặt ông ta đen lại, lần đầu tiên có chút nghi ngờ với thanh danh của mình.

Ông ta là loại người bảo thủ, không nghĩ đến tình người này sao?

Có lẽ là thời gian ông ta im lặng quá lâu, trái tim Minh Đức Chân Quân cũng đã nhảy lên, đang muốn nói chuyện giúp sư điệt Cố Yêm đáng thương, đột nhiên nghe sư huynh thản nhiên nói: "Ta đã sớm biết thân phận của A Yêm rồi."

A, Minh Đức Chân Quân thoáng chốc xấu hổ, lại nghe sư huynh im lặng một lúc: "Có điều vấn đề thân phận của A Yêm..." Ông ta nói đến đây, dừng một chút, lại nói: "Nếu lần này thuận lợi, có lẽ ngươi có thể sẽ có thêm sư tẩu."

Chờ đã, cái gì sư tẩu?

Minh Đức mãi đến khi ngắt phù truyền âm vẫn chưa hiểu được sư huynh đây là đang nói cái gì.

Bên trong Thập Vạn Đại Sơn, thiếu niên tóc trắng ngồi ở bờ sông, sau khi ngắt phù truyền âm, lại dùng một tia linh lực cuối cùng liên kết với hôn khế. Sau khi nhìn thấy Cố Yêm đã ngủ, chân mày mới thả lỏng một chút, chẳng qua lại chú ý tới mái tóc dài chưa khô của đối phương.

Phó Hàn Lĩnh mím mím môi, khống chế hôn khế giúp Cố Yêm từng chút, từng chút một hong khô tóc, mãi cho đến khi tia Linh Lực cuối cùng hao hết mới thu tay về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play