Trên đại điện yên tĩnh không một tiếng động. Trong lúc nhất thời, ba vị Yêu Chủ đều đặt ánh mắt ở trên người Bạch Côn.

Hề Nha hít một hơi thật sâu, mở miệng: "Ngươi không nhìn lầm?"

Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn luôn là truyền thuyết của Yêu Tộc, bọn họ cũng đã từ bỏ, cho rằng Thiên Hồ hoàn toàn không tồn tại, mấy tiểu yêu kia cũng chỉ là nhận nhầm mà thôi. Nhưng mà không ngờ tới Bạch Côn sẽ mang tới tin tức như vậy.

Thanh niên gương mặt tuấn tú lắc lắc đầu, kiên định nói: "Không có nhận nhầm, trước đó hẳn là y đã dùng cái gì đó che đi hơi thở, mới khiến cho lúc chúng ta điều tra ở Trung Châu không tra ra được."

"Lần này ở trong Ma Vực bọn ta cách rất gần, ta vừa nhìn thấy hắn liền biết hắn là Cửu Vĩ Thiên Hồ."

"Ngoại trừ Thiên Hồ, không có Yêu Tộc nào sẽ khiến ta có cảm giác bất chấp tất cả mà muốn cung phụng, tôn thờ."

Đó là khát cầu gần gũi chôn sâu bên trong huyết mạch tất cả Yêu Tộc.

Bạch Côn ở trên đại điện dùng sức lực rất lớn mới đè nén được chính mình, thấy đã nói ra được mới nhẹ nhàng thở ra.

Bắc Kính tính tình thẳng thắn nhất sau khi phản ứng lại, lập tức một hơi nắm chặt áo Bạch Côn.

"Nếu ngươi đã gặp được ngài Thiên Hồ, vậy người đâu, sao không mang về cùng?"

Hắn trước đó nghe thấy Bạch Côn nói Linh Thụ đã bị ngài Thiên Hồ lấy đi cũng không có nghĩ nhiều, vốn chí bảo của Yêu Tộc nên là của y. Có điều lúc này nhìn thấy sắc mặt cười khổ của Bạch Côn, lại đã ý thức tới gì đó.

"Chờ đã, ngài Thiên Hồ sẽ không phải là đã đi vào bên trong Linh Thụ chứ?"

Bạch Côn gật gật đầu: "Lúc đó trên đại điện một mảnh hỗn loạn, lúc ta phát hiện, ngài Thiên Hồ cũng đã mở Linh Thụ ra."

"Hơn nữa Kiếm Tôn của Thái Thanh Tông kia cũng đã cùng đi vào."

"Phó Hàn Lĩnh đi vào làm cái gì?" Lần này người hỏi chính là Liên Thường.

Bọn họ từ khi biết được ngài Thiên Hồ thật sự tồn tại, đến còn chưa kịp nhìn thấy ngài thì đã mất đi tin tức của đối phương, đột nhiên rơi từ trên cao xuống, nhìn vào vẫn có chút phức tạp.

Bạch Côn nghĩ nghĩ, nhớ lại trước đó lúc ở nhiệm vụ Tán Kim từng nhìn thấy Cố Yêm, không chắc chắn lắm, nói: "Thân phận của ngài Thiên Hồ hình như là đệ tử quan môn của vị Kiếm Tôn kia."

Mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, không nghĩ tới là có chuyện như vậy.

"Có điều, tuy rằng bên trong Linh Thụ không có nguy hiểm, nhưng mà chúng ta cũng không tìm thấy tung tích của ngài Thiên Hồ." Đây mới là chỗ Liên Thường cảm thấy khó khăn.

Thụ Linh trong Linh Thụ kia ai nói cũng không nghe, ai biết nó đưa Thiên Hồ đại nhân tới nơi nào. Trong mấy người, Hề Nha là tỉnh táo nhất, lúc này sau khi suy nghĩ, nói: "Vẫn có một biện pháp có thể liên hệ với Tiểu Thụ Linh kia."

Linh Thụ cũng không qua lại với mấy Đại Yêu bọn họ, nhưng lại vẫn luôn bảo hộ một đời lại một đời tiểu yêu sinh ra. Bọn họ không liên hệ được với Linh Thụ, có lẽ tiểu yêu sẽ có cách.

Giữa hai chân mày Hề Nha vô cùng chăm chú, nhìn về phía Bắc Kính bên cạnh, nói: "Gọi bọn yêu nhím tới."

Bắc Kính cũng đã nghĩ tới điểm này, có điều lại nhíu mày, nói: "Mấy tiểu yêu chỉ có thể liên hệ với Thụ Linh ở bên ngoài, không liên hệ được với Thụ Linh trong không gian độc lập, ngươi có chắc là có thể?"

Hề Nha lắc lắc đầu: "Lúc này cũng chỉ có thể còn nước còn tát." Hắn dừng một chút nói: "Không ai không muốn nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ."

Lời này cũng đã chọc trúng tâm tư mấy người, tìm kiếm Thiên Hồ nhiều năm như vậy, đột nhiên biết được Thiên Hồ vẫn tồn tại, việc này giống như là trong mạch máu bốc cháy lên một ngọn lửa, ai sẽ cam tâm từ bỏ như vậy.

Cho dù như thế nào, dùng hết thảy mọi biện pháp, bọn họ cũng phải tìm được ngài Thiên Hồ.

Bắc Kính đứng dậy, lập tức đi tìm mấy tiểu yêu. Có điều, khi hắn đi ra ngoài, lại bị Bạch Côn gọi lại.

"Chờ một chút."

"Làm sao vậy?" Bắc Kính quay đầu lại.

Bạch Côn nhíu mày nói: "Tu Chân Giới bên kia hẳn là đã đang tìm ngài Thiên Hồ cùng vị Kiếm Tôn kia."

"Cẩn thận một chút, đừng để tin tức lộ ra ngoài."

Sau khi nghe thấy lời gã nói, Bắc Kính gật gật đầu, hai vị Yêu Chủ khác cũng trịnh trọng hơn một chút.

Một bên khác, từ sau ngày hôm đó Cố Yêm và Kiếm Tôn cùng tiến vào Linh Thụ, liền không có tin tức.

Yến Trì sau khi trở về, tra xét thật lâu Linh Thụ kia, nhưng lại giống như vị Yêu Chủ kia nói, Linh Thụ này có thể mở ra một không gian độc lập, ai cũng không biết bọn họ sẽ đi tới chỗ nào.

Sắc mặt anh ta trầm đi một chút, che đi u ám trong đáy mắt.

"Yến Trì?" Đại trưởng lão trên ghế đang nói chuyện, thấy đệ tử đắc ý bên dưới lơ đãng, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

Yến Trì khôi phục lại tinh thần, đột nhiên nghe thấy Đại trưởng lão hỏi: "Có tra thêm được gì không?"

Anh ta lắc lắc đầu: "Không có, Thái Thanh Tông bên kia cũng không có tin tức."

Theo lý mà nói, Kiếm Tôn cũng đi vào, cho dù là đến không gian độc lập, hẳn là cũng sẽ có động tĩnh truyền ra, nhưng mà lại cái gì cũng không có.

Đại trưởng lão nhíu nhíu mày, rũ mắt suy nghĩ chuyện này.

Hiện giờ ông đã có nghi ngờ đối với thân phận của Cố Yêm, dù sao lời Yêu Chủ Bạch Côn nói ngày hôm đó rất rõ ràng, chẳng qua lúc đó ông cũng không nghĩ đến một tầng kia.

Lúc này thấy đệ tử mất hồn mất vía, Đại trưởng lão không khỏi nâng mắt, lên tiếng: "Yến Trì, bổn tọa hỏi ngươi, ngươi có biết thân phận của Cố Yêm hay không?"

Lời này tới bất chợt, Yến Trì vốn lo lắng cho Cố Yêm, lúc này thân thể cũng không khỏi hơi hơi cứng lại. Sau khi anh ta im lặng một lúc, nghĩ đến Đại trưởng lão hẳn là cũng không chắc chắn, chỉ đành gạt ông, vì thế thản nhiên nói: "Đệ tử không biết Đại trưởng lão đang nói cái gì."

Là Nhâm Tông Chủ đời tiếp theo được khâm định của Lăng Tiêu Tông, anh ta đối với Lăng Tiêu Tông luôn luôn trung thành, đây vẫn là lần đầu tiên nói dối lừa gạt.
Nhưng mà sau khi Yến Trì mở miệng, trong lòng hoàn toàn không có tâm tình hối hận gì. Sau khi anh ta nói xong, khe khẽ rũ mắt, nắm lấy kiếm.

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm anh ta thật lâu, giống như là đang phán đoán thật giả trong lời nói của anh ta. Qua hồi lâu sau mới phất tay bảo anh ta lui ra ngoài.

Yến Trì sau khi rời đi mới quay đầu lại nhìn đại điện một cái, nhíu mày lại.

Đại trưởng lão đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Cố Yêm, y hiện tại đến cùng đang ở đâu?

Yến Trì vốn là muốn cố ý xem nhẹ việc Cố Yêm sẽ gặp nguy hiểm, hiện giờ không có một chút tin tức, trong lòng lại nhịn không được mà nghĩ nhiều.

...........

Cố Yêm vẫn chưa biết một đám người bên ngoài đều đang tìm mình, thậm chí đã có người nghi ngờ tới thân phận của y.

Có điều, cho dù đã biết, y cũng sẽ không bày tỏ cái gì, dù sao tại nháy mắt quyết định ném hôn khế, chạy trốn, những điều này đều đã không còn liên quan tới y.

Cố Yêm không muốn làm người nữa, cùng lão cún già Phó Hàn Lĩnh kia, ngươi lừa ta bịp lâu như vậy rồi, y mới phát hiện làm một con hồ ly thật tốt.

Lúc này trong núi trống rỗng, một mình y chính là Sơn đại vương.

Tiểu Thụ Linh dẫn y đi một vòng, Cố Yêm ở ngoài nhà gỗ lại phát hiện một miệng suối nước nóng.

"Chủ nhân, suối nước nóng này khác với suối nước nóng ở bên ngoài, rất thoải mái." Tiểu Thụ Linh ở trước mặt người ngoài rất lợi hại, giờ phút này ở trên đùi Cố Yêm líu ríu giới thiệu.

Đây là suối nước nóng dùng Yêu Khí tôi luyện ra, mấy Yêu Tộc bên ngoài kia muốn tắm nó còn không cho đâu.

Vật nhỏ giống như hiến vật quý, Cố Yêm miễn cưỡng vươn vuốt cáo ra, giống như khen thưởng mà vỗ vỗ đầu đối phương. Cũng may Thụ Linh linh thể cứng cỏi, không đến mức bị một vuốt của Cố Yêm chụp nổ.

"Ngươi hy vọng ta tắm rửa ở trong này?" Y thản nhiên hỏi.

Tiểu Thụ Linh vội vàng gật đầu: "Đây là chỉ có mẫu..." Ý thức được mình xưng hô không đúng, Tiểu Thụ Linh lại kịp thời thay đổi một câu khác: "Đây là chỗ chỉ có chủ nhân mới có thể ngâm mình."

Chỉ có chủ nhân mới có thể ngâm mình, đây là chuẩn bị cho Cửu Vĩ Thiên Hồ.

"Ngươi đã sớm biết ta sẽ xuất hiện?" Cố Yêm quay đầu sang nhìn Tiểu Thụ Linh.

Tiểu Thụ Linh lắc lắc đầu: "Không biết, chẳng qua chuẩn bị trước mà thôi."

Nhóc con này so với mấy tiểu yêu như nhím con kia thông minh hơn nhiều. Cố Yêm nhìn nó một cái, nhíu mày: "Không phải muốn ta tắm rửa sao? Sao còn không
đi ra ngoài."

Tiểu Thụ Linh không nghĩ tới mẫu thân tắm rửa, mình còn phải đi ra ngoài, lúc này chớp chớp mắt, ôm vuốt cáo lông xù của Cố Yêm: "Ta không thể tắm chung với chủ
nhân sao?"

Cố Yêm:... Xùy, là cùng mẫu thân đi?

Đừng tưởng rằng y không thấy rõ khẩu hình phát âm của đối phương. Trên trán y giật giật, một móng vuốt dịu dàng vẩy Thụ Linh xuống, ngoài miệng lại không chút nể
tình: "Không được."

Trước chưa nói y không có suy nghĩ cùng người khác tắm chung, lại nói Tiểu Thụ Linh này đến hiện tại còn xem hắn là mụ mụ, Cố Yêm càng không thể cùng nó tắm
chung.

Sau khi cùng Thụ Linh nhìn nhau trong giây lát, Thụ Linh tiếc nuối mà trượt xuống khỏi người Cố Yêm, đành phải đi ra ngoài trước chờ y.

Có điều nó đi một bước lại quay đầu lại một lần, ánh mắt tràn đầy đáng thương mà nhìn Cố Yêm, giống như là đứa nhỏ mất mẹ. Nhưng mà hồ ly đực lạnh lùng, vô tình không chút cảm động, thậm chí còn dùng ánh mắt thúc giục nó đi nhanh lên.

Tiểu Thụ Linh thấy giả vờ đang thương không có tác dụng, đành phải êm ái lăn đi.

Cố Yêm đợi cho trong rừng không còn động tĩnh, không khỏi nhíu mày dùng yêu lực thăm dò một chút.

Tốt lắm, cuối cùng cũng đi ra ngoài rồi.

Sau khi Thụ Linh rời khỏi, một giây sau y lại lần nữa biến trở về hình người, nhìn về phía suối nước nóng trước mặt.

Suối nước nóng trước mặt nóng hôi hổi, Yêu Khí sung túc.

Trong một mảnh sương trắng, Cố Yêm nhấc tay lên, tháo dây buộc tóc xuống, lúc này mới chậm rãi cởi áo đỏ trên người mình ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play