Cố Yêm cuốn hôn khế lên, cẩn thận nghiên cứu nửa ngày. Y nhớ rõ thứ này trước khi đã bị đặt ở bên trong Chính Điện của Ma Cung, sao lại sẽ theo y tới đây?

Lại vừa vặn, không khéo mà bị cái đuôi của y cuốn lên.

Y híp híp mắt, nhìn thấy trên hôn khế tên mình cùng lão cún già kia còn ở đó, cười lạnh một tiếng, đem hôn khế xé thành mảnh nhỏ ném đi, còn không quên thổi một hơi Linh Khí làm cho thứ này bay đi xa hơn một chút.

Tốt lắm, nếu hủy thi diệt tích một lần không được, vậy thì lần thứ hai, dù sao thứ bản thân có hiện giờ là thời gian. Cố Yêm không tin tà, cái đồ quỷ này còn có thể bò lên người mình.

Sau khi hủy hôn khế đi, y mới trầm tĩnh lại, nhắm mắt tu luyện.

Tuy rằng Yêu Tộc trong Thập Vạn Đại Sơn đã dọn đi, nhưng những đồ vật khác còn ở nơi này, hơn nữa nơi này rất thích hợp để Cố Yêm tu luyện. Cảnh giới bất động thật lâu trước đó sau khi y lên Nguyên Anh lại thả lỏng một chút.

Cố Yêm lúc này một bộ dáng vẻ tiểu hồ ly ngồi ngay ngắn hấp thu Linh Khí nơi này, liền đem chuyện hôn khế ném ra sau đầu.

Nào ngờ tới buổi tối, y vừa nhảy vào một nhà gỗ nhỏ, sắc mặt liền biến đổi.

Hôn khế ban ngày sau khi bị y dùng đuôi cuốn lên, lại xé nát ném đi, hiện tại hoàn hoàn chỉnh chỉnh nằm ở trên bàn, giống như vẫn luôn nằm ở đó.

Cố Yêm cảnh giác, trừng mắt nhìn tờ giấy kia một lúc, lại không tin tà mà nhảy qua, dùng một chân đè vật kia lại.

Trên hôn khế không có một chút dấu vết bị xé rách.

Cố Yêm lại nhướng mày đưa thứ này tới trên ngọn nến bên cạnh, nhìn thấy hôn khế này bị đốt cháy, nhưng mà ngay sau đó, đồ vật vừa rồi bị thiêu hủy lại lần nữa được
phục hồi như cũ. Thứ này có năng lực tự mình phục hồi trở về như cũ.

Cố Yêm nhìn chằm chằm hôn khế kia, cái tên trên hôn khế kia giống như đã nhìn thấy y, hai phe không có phe nào lui về phía sau.

Nhưng mà cho dù Cố Yêm xử lý đồ vật này như thế nào, nó cuối cùng cũng vẫn kiên trì đi theo phía sau y.

Y buổi tối nhảy lên trên tấm chăn ấm áp, dễ chịu mà bản thân đã phơi nắng cả một ngày. Mới vừa chen thân thể bông xù vào, liền nhìn thấy hôn khế dính ở trên đuôi mình, cũng chui vào chăn theo.

Đây đúng là lão cún già âm hồn không tan. Cố Yêm thầm mắng một câu, người đã không ở đây còn lấy hôn khế ghê tởm y.

Sau khi y vung nửa ngày cũng vẩy không ra, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, dùng chăn che đầu, nhắm mắt lại ngủ.

Sau khi trong tầm mắt không nhìn thấy tờ hôn khế kia, Cố Yêm quả thật rất nhanh đi vào giấc ngủ, không bao lâu liền ngủ mất.

Nhưng mà tư thế ngủ của y cũng không tốt gì mấy, sau khi trời tối, đệm hoa mai lại nhịn không được quấn lấy cái đuôi của mình, cũng cuốn tờ hôn khế kia lên.

........

Một bên khác, Phó Hàn Lĩnh sau khi cưỡng chế tiến vào Linh Thụ, rơi vào cắn trả, bởi vì không thể sử dụng Linh Khí, tạm thời không thể tìm được Cố Yêm.

Có điều, Cố Yêm thân là ngọn nguồn của vạn yêu, sinh linh bên trong Thập Vạn Đại Sơn này đối với y vô cùng gần gũi, cũng sẽ không có nguy hiểm. Sau khi Phó Hàn
Lĩnh yên lòng, liền nghĩ tạm thời dưỡng tốt thương thế, đợi cho Linh Lực khôi phục, liền có thể dùng hôn khế tìm Cố Yêm rồi.

Nơi này đối với Yêu Tộc là nơi cực lạc, nhưng mà với chủng tộc khác thì lại không giống vậy. Cố Yêm ngủ trong phòng nhỏ ấm áp dễ chịu, cuộn đuôi mãi cho đến
hừng đông. Nhưng mà Phó Hàn Lĩnh lại ngồi ở bờ sông đốt lửa, cả đêm không ngủ.

Trong núi không có Yêu Tộc, nhưng là tinh, quái lại không chào đón đối với người ngoài, nhìn thấy Phó Hàn Lĩnh một người lẻ loi, liền muốn nhân cơ hội tập kích, có điều lại đều bị Trảm Uyên đuổi đi.

Thiếu niên tóc trắng nhắm mắt tu luyện, không để ý đến âm phong gào rít giận dữ bên tai, chỉ là sau lúc hừng đông mới chậm rãi mở mắt ra.

Phó Hàn Lĩnh trải qua một đêm nghỉ ngơi, ước chừng đã đột phá một tia cắn trả.

Đầu ngón tay ông ta khe khẽ giật giật, một luồng Linh Khí tràn ra từ đầu ngón tay. Linh Khí kia rất nhạt, nhưng lại liên hệ với hôn khế của ông ta và Cố Yêm, chỉ cần có
thể tìm được hôn khế liền có thể tìm được Cố Yêm.

Phó Hàn Lĩnh thu tay về, chân mày bình tĩnh hơn một chút.

.......

Lúc Cố Yêm tỉnh lại ngày hôm sau, hôn khế khiến người khác buồn bực kia lại không thấy đâu nữa. Có điều trải qua cả ngày hôm qua, y đại khái cũng biết hôn khế này hẳn là còn ở xung quanh mình, chẳng qua là nhìn ra y cảm thấy phiền chán cho nên mới tự mình thông minh mà tạm thời ẩn thân.

Y hừ lạnh một tiếng, chín cái đuôi ở sau lưng tựa lên trên giường, tạm thời không có ý định đứng dậy.

Mấy năm nay đã quen cuộc sống tu sĩ ở Thái Thanh Tông, đột nhiên một mình ở trong núi làm hồ ly, Cố Yêm vẫn có chút không được tự nhiên. Hôm qua tu luyện cả một ngày, cảnh giới đã thả lỏng một chút, Cố Yêm buổi sáng thức dậy, sau khi ở trên giường phơi nắng một lúc, dự định đi xem xung quanh.

Trong sách, Thập Vạn Đại Sơn thần bí khó lường, y thật sự là có chút tò mò.

Sau khi tiểu hồ ly lật người, bò dậy. Cố Yêm phe phẩy đuôi, vừa định ra ngoài, lại phát hiện bên ngoài có thêm một hơi thở, hơn nữa hơi thở này có chút quen thuộc.

Bước chân của y dừng lại một chút, nháy mắt trở nên cảnh giác, ngay cả móng vuốt sắc bén trong chân cũng âm thầm vươn ra.

Yêu Tộc đều đã rời đi, hơi thở hiện giờ ở bên ngoài đến cùng là ai?

Cố Yêm cau mày, chỉ nghe thấy tiếng mặt cỏ bị gió cuốn lên bên ngoài phòng nhỏ, tiếng cây cỏ rì rào vào lúc này đặc biệt rõ ràng. Y híp híp mắt, tai cáo dựng thẳng lên, đang chuẩn bị ra tay, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng gió ngừng lại, đám cây cỏ lay động kia cũng trở nên yên tĩnh.

Ngay sau đó, một vật mềm rũ bỗng nhiên đánh lên trên vuốt cáo của y.

"Mẫu thân, ta đã về rồi."

Sau khi vật kia xuất hiện, mọi thứ liền khôi phục lại bình thường.

Vành tai Cố Yêm giật giật, cúi đầu xuống, liền nhìn thấy một Tiểu Thụ Linh lớn chừng ngón cái ôm lấy vuốt cáo của mình, lúc này đang vô cùng vui vẻ mà bò lên trên.

Xưng hô quen thuộc này vừa vang lên liền khiến sắc mặt Cố Yêm biến xanh.

Mẫu con mợ gì thân.

Tiểu Thụ Linh này từ đâu tới?

Vật nhỏ leo không nhanh, leo nửa ngày mới tới trên móng vuốt lông xù của tiểu hồ ly, ngay sau đó liền bị một vuốt đẩy ngã.

Cố Yêm hoàn toàn không thừa nhận y là cố ý.

Nhóc con này dám gọi y là mụ mụ.

Y dùng vuốt cáo gảy gảy Tiểu Thụ Linh trên mặt đất, giọng điệu lạnh lùng: "Câm miệng, ta không phải mẫu thân ngươi."

Tiểu Thụ Linh vốn muốn đến ôm chân cáo của mẫu thân, lại không ngờ rằng sẽ bị hất xuống. Lúc này ngẩn ngơ trong chớp mắt, lại vô cùng cẩn thận mà tiếp tục ôm đùi.

"Mẫu thân không thích ta sao?"

Tiểu Thụ Linh nho nhỏ, lại rất đáng yêu, Cố Yêm khẽ xuy một tiếng, lần nữa cảm nhận được sợ hãi bị con nhím con quấn lấy.

"Ngươi trước tiên nói ngươi là ai?"

"Còn có, nhìn cho rõ, ta là giống đực."

Thụ Linh đương nhiên biết mẫu thân là giống đực, nhưng mà việc này không trở ngại y là mẫu thân a. Có điều, nhìn thấy mẫu thân dường như không thích danh hiệu này lắm, Tiểu Thụ Linh đành phải tạm thời sửa lại xưng hô.

"Chủ nhân, ta là Thụ Linh trong Linh Thụ."

"Ngài đã mở Linh Thụ ra, hiện tại chính là chủ nhân của ta."

Không, là mẫu thân.

Có điều Tiểu Thụ Linh rất cẩn thận mà giấu đi tâm tư của mình, chỉ là dùng vẻ ngoài vô tội nhìn Cố Yêm.

Thật ra Cố Yêm vừa rồi đã từ hơi thở trên người Thụ Linh này đoán được một chút. Thập Vạn Đại Sơn hiện giờ trống không, một Yêu Tộc cũng không có, khả năng duy nhất chính là Linh Thụ đã mang y vào.

Không ngờ tới bên trong thật sự là có một Thụ Linh.

Tiểu Thụ Linh kia còn ở trong móng vuốt của y, Cố Yêm gảy gảy nó, nhìn thấy vật nhỏ lăn qua lăn lại, không khỏi nhíu mày.

"Ngươi quen thuộc nơi này không?"

Thụ Linh gật gật đầu: "Trước khi chủ nhân chưa tới, ta vẫn luôn sống ở nơi này."

Sau khi Cố Yêm nhận được câu trả lời, y vừa lúc muốn đi ra ngoài nhìn xem, liền thu vuốt cáo về: "Mang ta ra bên ngoài nhìn xem."

Tiểu Thụ Linh nghe thấy mẫu thân đi cùng mình, vui vẻ mà lập tức nhảy lên, mãi đến khi bị một móng vuốt của Cố Yêm đè lại.

"Đi tới trước."

Tiểu Thụ Linh mơ mơ hồ hồ nghĩ, giọng nói của mẫu thân thật là dễ nghe, người trắng bông bông, thoạt nhìn cũng rất ấm áp, nếu có thể vùi vào hít một hơi thì tốt rồi.

Nó vui vẻ dẫn đường ở phía trước, còn đắm chìm trong vui sướng đã có mẫu thân, hoàn toàn quên mất nói cho mẫu thân việc có người ngoài vào Thập Vạn Đại Sơn.

........

Ngay tại lúc Tiểu Thụ Linh dẫn Cố Yêm dạo trong Thập Vạn Đại Sơn, lúc này cuối cùng Bạch Côn cũng đã về tới Yêu Tộc. Gã vừa hạ xuống đất liền nhanh chóng bảo Hề Nha thông báo cho hai vị Yêu Chủ khác, nói là có việc quan trọng muốn nói.

Hề Nha hiếm khi thấy dáng vẻ Bạch Côn trịnh trọng như vậy, mấy người khác đều chờ ở trong điện.

Bắc Kính rót một chén rượu, nhìn thấy Bạch Côn bố trí ở bên ngoài một tầng kết giới, có chút kỳ quái.

"Ta vẫn là lần đầu tiên thấy ngươi như vậy."

Bạch Côn không để ý tới khiêu khích của Bắc Kính, trái lại quay về phía Hề Nha, mở miệng: "Linh Thụ bị người mang đi rồi."

Liên Thường bỗng nhiên đứng dậy: "Là Ma Tôn không chịu trả?"

Bạch Côn lắc đầu nói: "Không phải hắn, phía sau mới là nguyên nhân hôm nay ta gọi các ngươi tới."

"Linh Thụ là bị Cửu Vĩ Thiên Hồ lấy đi."

"Không phải Ma Tôn là tốt rồi."

"Cửu..." Bắc Kính mới đầu chưa kịp phản ứng, đợi sau khi nghe rõ, chén rượu trong tay rơi xuống đất.

"Chờ đã, ngươi vừa rồi nói cái gì, Cửu Vĩ Thiên Hồ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play