Linh Thụ có thể đơn độc mở ra một cái không gian, không gian này ngoại trừ người dùng Linh Thụ thì không có ai biết.

Biến cố xảy ra bất ngờ, mấy người đều không nghĩ đến Cố Yêm sẽ trốn vào trong Linh Thụ. Chỉ có Lục Lược Vũ nghĩ đến trước đó Cố Yêm nói chuyện với hắn cố ý
nhắc tới Linh Thụ, sắc mặt đổi rồi lại đổi.

Hắn nắm Ma Thần Lệnh, trong mắt lần đầu tiên không có một chút ý cười, qua hồi lâu mới nói: "Không ngờ tới bản tôn cũng có một ngày bị người khác tính kế."

Con tiểu hồ ly kia vậy mà lại lợi dụng hắn, cầm Linh Thụ chạy đi, việc này thật sự là khiến người khác bất ngờ.

Ma Tộc trong điện đều không dám nói lời nào, cuối cùng vẫn là Đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông lên tiếng: "Đây đến cùng là thế nào?"

"Vì cái gì Kiếm Tôn và Cố Yêm biến mất vào trong cây?"

Mấy người không biết cây này là Linh Thụ của Yêu Tộc, chỉ nhìn thấy sau khi Cố Yêm bỗng nhiên biến mất, Kiếm Tôn cũng không thấy đâu nữa.

Yến Trì nhìn chằm chằm vị trí Cố Yêm biến mất, sắc mặt khó coi. Lục Lược Vũ nghe thấy lời nói, không có trả lời. Trái lại là Yêu Chủ Bạch Côn, sau khi nhận ra Linh Thụ thật sự biến mất mới nhíu mày, mở miệng: "Đây là chí bảo của Yêu Tộc, Vạn Giới Linh Thụ."

"Trước đó Linh Thụ bị Ma Tôn tự tiện lấy đi, ta lần này tới chính là vì lấy lại Linh Thụ, không ngờ tới ma xui quỷ khiến lại để cho Linh Thụ mang người đi."

Cách dùng cụ thể của Linh Thụ này, Bạch Côn cũng không biết. Lúc này gã đoán hẳn là Linh Thụ đã đưa hai người tới một không gian nào đó.

"Trong Linh Thụ này có thể có nguy hiểm không?" Lần này người hỏi là Minh Đăng.

Ánh mắt tăng nhân gương mặt tuấn tú nhìn về phía gã, giọng điệu lại không nghe ra cảm xúc.

Bạch Côn lắc lắc đầu: "Linh Thụ đối với Yêu Tộc không có nguy hiểm, nhưng mà đối với tộc khác thì không chắc chắn."

"Nghĩ đến mới vừa rồi Kiếm Tôn hẳn là cưỡng chế phá vỡ Linh Thụ đi vào."

Sau khi gã nói xong, sắc mặt mấy trưởng lão trở nên kỳ quái. Lời vị Yêu Chủ này nói ra tuy rõ ràng, nhưng mà bọn họ sao lại có chút nghe không hiểu.

Chỉ có Yêu Tộc mới có thể đi vào, Kiếm Tôn là cưỡng chế dùng tu vi phá vỡ.

Như vậy Cố Yêm vừa rồi đi vào, đệ tử đắc ý kia của Kiếm Tôn thì sao?

Mấy người vẻ mặt nghi hoặc.

Bạch Côn nói đến đây cũng không nói thêm, hiện giờ Linh Thụ biến mất theo vị kia, gã phải mau chóng trở về nói lại tin tức cho các Yêu Chủ khác mới được.

Bạch Côn không ngờ bản thân lần này tới tìm Linh Thụ về, vậy mà lại thật sự gặp được người mấy tiểu yêu nói.

Cửu Vĩ Thiên Hồ thật sự tồn tại.

Tuy rằng trên mặt gã lúc này đã bình tĩnh lại, nhưng mà trong lòng lại không có bình tĩnh, chỉ có bàn tay giấu trong tay áo biểu hiện ra kích động của gã hiện giờ.

Bạch Côn nói xong, không lại nhìn Lục Lược Vũ, sau khi khe khẽ gật gật đầu với người của sáu tiên môn lớn liền nhanh chóng xoay người rời đi.

Theo ánh sáng trắng hiện lên, Lục Lược Vũ trên đại điện cũng ngẩng đầu lên.

"Kiếm Tôn đã rời đi, các vị là muốn cùng bản tôn tiếp tục dây dưa sao?" Lục Lược Vũ vừa rồi lúc ra tay với Phó Hàn Lĩnh đã bị thương, nếu không, giờ phút này cũng sẽ không ở nơi này cảnh cáo người của Tu Chân Giới, nhưng mà vài vị trưởng lão cũng không dám xem thường hắn.

Việc này hiển nhiên không phải ở lại Ma Vực là có thể giải quyết, Linh Thụ là đồ vật của Yêu Tộc, hiện giờ hai người Kiếm Tôn biến mất, ở lại nơi này cũng không thể giải quyết cái gì.

Yến Trì nắm chặt kiếm, ánh mắt tối sầm, nâng mắt liếc nhìn Lục Lược Vũ một cái, dẫn đầu xoay người rời đi.

Minh Đăng cũng rũ mắt xuống.

Ngu Bạch Trần lại vào lúc rời đi, bước chân dừng một chút, người ở phía sau thấy cậu ta dừng lại, có chút nghi hoặc.

Ngu Bạch Trần vốn là muốn hỏi Lục Lược Vũ vì sao lúc trước lừa mình là Lục Ninh nhưng mà lời ra đến miệng rồi lại cảm thấy không cần thiết.

Hơn nữa... Nếu cậu ta không nhìn lầm, ánh mắt Lục Lược Vũ lúc ở trong điện nhìn về phía Cố Yêm rất quen thuộc.

Hắn cũng thích A Yêm.

Thích này không biết là mấy phần, nhưng lại khiến trong lòng cậu ta trầm xuống.

Hiện tại người kia đã rời đi, Ngu Bạch Trần nắm chặt lòng bàn tay, lại nghĩ đến lời đối phương để lại cho mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đớn.

-- A Yêm là đã sớm muốn bỏ đi.

Cho nên... mới cố ý nói với mình y tu chính là Đạo Vô Tình.

.........

Một bên khác, sau khi Cố Yêm tiến vào Linh Thụ, không biết ở phía sau Phó Hàn Lĩnh cũng đã đến, y trực tiếp dựa theo biện pháp điều khiển Linh Thụ trong nguyên tác, đặt vị trí dịch chuyển ở Thập Vạn Đại Sơn.

Chỉ là trong khoảnh khắc, lại mở mắt ra liền từ một mảnh mê muội đi tới một địa phương mới.

Sau khi Linh Thụ về tới Thập Vạn Đại Sơn liền biến mất.

Cố Yêm rơi xuống đất, dùng kiếm chống đỡ chính mình, chậm chạp một lúc mới có thời gian đánh giá địa phương hiện tại.

Thập Vạn Đại Sơn ở nơi nào, trước đây vẫn không có ai biết, chẳng qua theo Yêu Tộc hiện thế lần này mới được người khác nhắc tới một lần nữa, Cố Yêm cũng không biết đó là nơi nào.

Xung quanh y là một mảnh cây cối rậm rạp, có điều lại không có thứ gì có tính nguy hiểm. Sau khi Cố Yêm xuất hiện, sâu sắc cảm nhận được một sự gần gũi. Nơi này đã không còn Yêu Tộc, nhưng linh hồn cỏ cây còn lại lại rất thích y.

Cố Yêm trong lúc dịch chuyển đã bị thương một chút, sau khi cây cỏ tránh ra liền đi vào trong núi, muốn tìm một chỗ đặt chân, trước tiên điều dưỡng một chút.

Y bên này sóng êm gió lặng, nhưng mà Phó Hàn Lĩnh sau khi theo vào lại không đơn giản.

Như lời Bạch Côn nói, linh thụ chỉ cho phép Yêu Tộc tiến vào, lúc ông ta tiến vào là mạnh mẽ lấy lực khắc chế, hiện giờ sau khi tiến vào Linh Thụ liền bị cắn trả.

Chân mày Phó Hàn Lĩnh nhíu lại thật chặt, khi cấm chế của Yêu Tộc có ý định đuổi ông ra, ánh mắt sâu hơn một chút.

Lực Không Gian trên Linh Thụ thẩm thấu ra, muốn tách riêng một mình Phó Hàn Lĩnh, lại ở dưới một luồng kiếm ý cực kỳ khổng lồ, không thể không dừng lại.

"Giết ngươi, hoặc là mang ta đi tìm hắn?" Ông ta ngẩng đầu, thản nhiên nói.

Hai phe giằng co, không biết qua bao lâu, Linh Thụ ở dưới kiếm ý tàn phá vì sợ bị hủy, cuối cùng thỏa hiệp, thả Phó Hàn Lĩnh ra.

Chẳng qua vì trừng phạt Nhân Tộc này, hắn vào lúc đưa ông ta tới Thập Vạn Đại Sơn, cố ý đưa ông ta cùng chủ nhân tới hai đầu Nam Bắc.

Ở trong Thập Vạn Đại Sơn, cho dù Nhân Tộc này vô cùng lợi hại, nhưng mà muốn tìm được chủ nhân ít nhất cũng phải mất thời gian mấy năm.

Tuy rằng Linh Thụ bị Phó Hàn Lĩnh gây thương tích, nhưng mà lúc này lại vì chút thông minh nhỏ của mình mà đắc ý không thôi, sau khi đưa Nhân Tộc kia tới vùng xa nhất phía Bắc, liền đi tìm chủ nhân mới của mình.

Phó Hàn Lĩnh sau khi rơi xuống đất, thu kiếm, liếc mắt nhìn bốn phía một cái, vừa định nhắm mắt dùng thần thức điều tra, lại bỗng nhiên nhận ra, Linh Khí ở trong Thập Vạn Đại Sơn không thể dùng.

Không chỉ như vậy, sau khi rơi xuống đất, Phó Hàn Lĩnh nhận ra trên người mình đã xảy ra một ít biến hóa. Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình một cái, vết chai mỏng do nhiều năm cầm kiếm không thấy đâu nữa, hơn nữa quần áo dường như cũng lớn hơn một chút.

Phó Hàn Lĩnh nhíu chặt mày lại, đáy lòng có một ít suy đoán không hay. Ông ta đi đến bờ sông trước mặt, từ trong nước sông trong suốt nhìn thấy bóng dáng của mình lúc này.

Thân thể ông ta thu nhỏ lại, hiện giờ khó hiểu mà biến thành dáng vẻ thiếu niên mười tám, mười chín tuổi.

Nhìn cái bóng trẻ đi không ít trong sông, Phó Hàn Lĩnh khe khẽ mím mím môi. Tuy rằng biến hóa ngoài dự đoán, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến cái gì. Thiếu niên tóc trắng, khí chất lạnh băng trong sông mím chặt môi nghĩ như vậy.

Chỉ là nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là tìm được tiểu hồ ly trước. Nghĩ đến lời đối phương mắng mình trước khi rời đi, ông ta hơi hơi rũ mắt.

Có điều... Lão cún già là ý gì?

Cố Yêm đi không bao lâu, dưới sự trợ giúp của Hoa Linh* bên cạnh, tìm được một cái phòng ở, nơi này vừa nhìn là chỗ có người ở trước khi Yêu Tộc dọn đi.

*Hoa Linh: Linh hồn của hoa.

Sau khi y đi vào, thuận thế cho Hoa Linh một tia linh khí xem như cảm ơn, sau đó mới trầm tĩnh lại.

Từ sau khi thức tỉnh, Cố Yêm vẫn luôn một mực trốn đông trốn tây, hiện tại mới xem như thật sự thoải mái.

Lúc này xung quanh đều là một ít cỏ cây tinh quái, Cố Yêm liền dứt khoát biến thành nguyên hình. Bản thể của y biếng nhác tựa lên trên bàn điều dưỡng, chín cái đuôi đều vươn ra phơi nắng.

Cố Yêm vừa nghĩ đến bản thân trước khi đi ném hôn khế mắng Phó Hàn Lĩnh, liền cảm thấy vui vẻ.

Lão cún già đùa giỡn y lâu như vậy, không ngờ tới sẽ có hôm nay đi.

Y khẽ cười xuy một tiếng, tai cáo khe khẽ giật giật. Bỗng nhiên cảm thấy cái đuôi vươn ra dường như đã quấn phải gì đó.

Hẳn là đồ vật Yêu Tộc trước đó để lại đi, Cố Yêm nghĩ như vậy cuốn đồ vật kia đến, chờ sau khi thấy rõ bên trên là cái gì, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ.

-- Đây, con mợ nó, không phải chính là hôn khế âm hồn không tan kia sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play