Thân thể vốn thả lỏng của Ngu Bạch Trần thoáng cứng lại trong tích tắc, giống như là chưa kịp phản ứng lại. Cậu ta ngẩng đầu, lại nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Cố Yêm.

Cố Yêm vốn không định nói chuyện này, nhưng mà hôm nay y sắp đi rồi, nghĩ đến Ngu Bạch Trần có thể vì chuyện cái gương lúc trước mà hiểu lầm mình với cậu ta cũng có gì đó, cuối cùng vẫn là nói ra.

Một đao dứt khoát luôn tốt hơn so với bỏ mặc phía sau. Hiện tại nói bản thân tu chính là Đạo Vô Tình, như vậy sau khi rời đi, Ngu Bạch Trần không có tin tức của y, cũng có thể bước tiếp.

Ánh mắt dưới mặt nạ của Cố Yêm lúc này bình tĩnh, tùy ý, thậm chí còn mang theo một chút tươi cười quen thuộc ngày xưa.

Chỉ là Ngu Bạch Trần lại làm thế nào cũng không cười được.

Cậu ta hoàn toàn không ngờ tới Cố Yêm vậy mà lại tu Đạo Vô Tình. Trước khi Cố Yêm tự chủ động nói với cậu ta ngày hôm nay, Ngu Bạch Trần hoàn toàn không biết.

Nhìn thấy Cố Yêm sau khi nói xong thì rũ mắt, thu tay về, sắc mặt cậu ta trở nên trắng bệch, không kịp nghĩ cảm giác thoáng cứng người lại mà mình vừa cảm nhận được đến cùng là cái gì. Lúc này, đối phương cũng đã thu ánh mắt về.

Mà lúc này, theo lễ nhạc kết thúc, mọi người trên điện nhao nhao chúc mừng. Tức Viêm cười lớn mấy tiếng, mãi đến hôm nay mới thật sự đạt được mong muốn.

Gã lấy Ma Thần Lệnh ra, nhìn thấy ánh mắt mọi người đều đặt bên trên, không khỏi nói: "Tấu nhạc đã xong, chờ Ma Thần Lệnh mở Tế Đàn ra, bản tôn lại mở tiệc chiêu
đãi các vị thật tốt."

Bước cuối cùng của kế nhiệm chính là dùng Ma Thần Lệnh mở ra Tế Đàn. Trên Tế Đàn này là tục danh của các đời Ma Tôn của Ma Vực, lúc này chỉ cần Tức Viêm khắc tên của mình lên Ma Thần Trụ thì sẽ hoàn thành nghi thức kế nhiệm.

Mọi người đều lên tiếng chúc mừng trước Tân Ma Tôn, những người trước đây không muốn quy thuận Tức Viêm, hiện tại cũng không xuất hiện ở trên đại điện, nơi này nhìn vào một mảnh hài hòa.

Cố Yêm bỗng nhiên cảm thấy Lục Lược Vũ trong bình vẫn rất bình tĩnh. Y đang nghĩ, bên tai liền truyền đến một giọng nói ôn hòa.

"Chờ sau khi gã không khắc tên lên được rồi lại đi ra chẳng phải càng tốt hơn."

"Chết ở một khắc trước khi đi lên vị trí Ma Tôn, lại vĩnh viễn cũng không chạm được vào Vương Tọa, coi như là để gã đạt được mong muốn rồi."

Lời này hẳn là đổi thành chết không nhắm mắt càng đúng hơn. Có điều, Cố Yêm nhíu nhíu mày, lại cũng không nói ra, chỉ là âm thầm dùng huyết mạch cảm nhận vị trí của
Bạch Côn, lúc tính ra đối phương đã sắp tới đây thì nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này Ma Thần Lệnh đặt ở trong điện, Tức Viêm nhỏ một giọt máu lên trên, trong đại điện chậm rãi thay đổi cảnh tượng.

Theo sắc máu bao phủ trên không, một cái ảnh ảo của một cái trụ tròn khổng lồ xuất hiện ở trên đại điện, Tức Viêm đứng dậy cười lớn vài tiếng, nhìn cây cột trong điện một cái, dã tâm trong mắt cũng không cần che dấu nữa.

"Tôn Thượng, mời."

Ma Tộc bên cạnh lúc này đưa lên một cái bút máu. Ánh mắt Tức Viêm nhìn thoáng qua trên mặt mọi người bên dưới, cầm lấy bút máu, viết lên cây cột tên của mình.

Trên cây cột này tổng cộng có ba cái tên, sau khi Tức Viêm nhìn thấy tên Lục Lược Vũ, ánh mắt trầm đi trong tích tắc, lập tức lại giấu đi khinh miệt, ở bên trên, viết xuống tên của mình.

Bởi vì đây là bước cuối cùng của đại điển kế nhiệm, Ma Tộc được Ma Thần Lệnh thừa nhận mới chân chính là Vua của Ma Vực, ánh mắt của mấy Ma Tộc bên dưới đều đặt ở đây.

Chỉ là, nằm ngoài dự tính chính là khi bút máu lướt qua Ma Trụ, trên mặt lại không lưu lại một chữ.

Trên cây cột ma khí vòng quanh một mảnh bóng loáng, Tức Viêm khẽ biến sắc, lại trầm mặt xuống, viết lại một lần, vẫn như trước không chút phản ứng.

Trên đại điện yên tĩnh bỗng nhiên xôn xao.

"Đây, đây là có chuyện gì?"

"Lẽ nào bút này có vấn đề?"

Bút này là ở trong Tế Tự Điện, sẽ không có vấn đề. Người nói chuyện bỗng nhiên cảm thấy mình đã nói một câu ngu xuẩn, lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt sợ sệt.

Nếu Ma Thần Trụ và bút máu đều không có vấn đề, vậy thứ duy nhất có vấn đề chính là... Tức Viêm rồi.

Ma Thần Lệnh không cho phép Tức Viêm đi lên Vương vị.

Không biết là ai kinh hô một tiếng, trên đại điện tức thì hỗn loạn.

Tức Viêm cũng có chút không thể tin. Gã quay đầu sang, một cây ma đao cố định lại người vừa nói, vừa muốn nói chuyện, lại bỗng nhiên cảm nhận được Ma Thần Lệnh không chịu khống chế nữa.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của đám đông, Ma Thần Lệnh vậy mà lại lướt qua gã đi tới chỗ của một Ma Thị Mị Ma. Tức Viêm khe khẽ híp híp mắt, nhìn mọi người quay đầu đi.

Cố Yêm trong nháy mắt trở thành đối tượng mọi người nhìn chăm chú.

Không ngờ tới Lục Lược Vũ phút cuối còn muốn cho y một cú như vậy, y khe khẽ mím môi suy nghĩ khả năng đập vỡ cái bình. Ngay tại lúc Ma Thần Lệnh dừng ở trước mặt, Tức Viêm hung tợn nhìn y.

Lúc này, cuối cùng một cái chai bay ra từ trong tay áo Cố Yêm.

Tức Viêm bị hơi thở trong bình hấp dẫn, bỗng nhiên sắc mặt đại biến. Ngay sau đó, mọi người liền thấy Ma Tôn mà Đại tướng quân luôn miệng nói đã bị Thái Thanh Tông hại chết xuất hiện ở trước mặt.

Lục Lược Vũ hóa thành hình người, nhận lấy lệnh bài vào tay, nhìn về phía mấy người Tức Viêm biểu tình không thể tin: "Như thế nào, Tức Viêm tướng quân muốn
thừa dịp bản tôn không ở đây tạo phản?"

Tức Viêm không ngờ tới Lục Lược Vũ còn sống, rõ ràng lúc gã mang theo người tới Nam Cương đã giết chết đối phương.

Ánh mắt gã nghi hoặc không thôi, Lục Lược Vũ lại cười nói: "Đó chỉ là thủ thuật che mắt bổn tọa tạo ra sẵn mà thôi."

"Không ngờ tới Tức Viêm tướng quân dễ dàng mắc bẫy như vậy."

Lục Lược Vũ sau khi kết thúc thay vảy, tu vi đã tới Hóa Thần hậu kỳ. Vượt xa Ma Tướng Hóa Thần sơ kỳ Tức Viêm này có thể so sánh.

Uy áp khổng lồ bao trùm Ma Cung, Tức Viêm lui về sau một bước, trong tiếng phản chiến của mọi người, rút trường đao ra.

"Ngươi không chết thì đã làm sao?"

"Cho dù ngươi hiện tại là Ma Tôn, cũng không thay đổi được dòng máu bán yêu ti tiện."

"Ma Tộc sẽ không cho phép một tên bán yêu làm Quân Chủ." Giọng điệu của gã tàn nhẫn, Cố Yêm lại nghe đến co rút khóe miệng, không cho phép Lục Lược Vũ làm Ma Tôn, lẽ nào cho phép ngươi sao?

Ma Tộc luôn lấy thực lực làm đầu, từ phong thưởng Quân Công là có thể nhìn ra, sở dĩ lúc trước Lục Lược Vũ có thể đi lên Vương vị, chính là vì hắn có thực lực.

Mà hôm nay sở dĩ Tức Viêm bị Ma Thần Trụ cự tuyệt cũng là nguyên nhân tương tự.

-- Thực lực của gã không xứng.

Quả nhiên, sau câu nói kia, Lục Lược Vũ cười rộ lên, giọng điệu châm chọc: "Không ngờ tới tướng quân Tức Viêm tự xưng là huyết mạch thuần khiết lại không hiểu được quy củ của Ma Vực."

"Ngươi có biết vì sao ngươi không được Ma Thần Lệnh thừa nhận không?"

Những lời này không chỉ nói với Tức Viêm, cũng là nói với mọi người trên đại điện.

"Bởi vì ngươi quá yếu."

Ngay sau đó, một cái vuốt rồng xuyên tim, Tức Viêm thậm chí không kịp phản kháng liền bị Lục Lược Vũ moi tim. Ma đao trong tay rơi xuống, hai mắt trợn to giống như chết không nhắm mắt.

Trên đại điện một mảnh hỗn loạn, mấy Ma Tộc phản loạn xuất hiện ở trên điện đều im hơi lặng tiếng.

Tức Viêm vừa chết, mấy người bọn hắn giống như là ruồi bọ không đầu, nhưng lại không dám chạy trốn.

Bởi vì cái giá của chạy trốn cũng là một chữ... Chết.

Bạch Long Thánh Quân tâm ngoan thủ lạt, người có mặt đều biết, lúc này chỉ có thể mỗi người tự cầu xin tha, nói mình hoàn toàn không biết sự tình, chỉ là bị phản đồ Tức Viêm này lừa.

Lục Lược Vũ lau một chút máu dính trên đầu ngón tay, chậm rãi ngồi lên Vương tọa.

Hắn không để ý tới mấy Ma Tộc không ngừng dập đầu xin tha bên dưới, trái lại nhìn về phía Mị Ma trong đám người.

"Lại đây đi, A Yêm."

Cố Yêm lại một lần trở thành đối tượng vạn chúng chú mục.

Cố Yêm:... Con rồng mặt cười này bây giờ còn chơi cái này.

Y lại không chút nào nhận thấy mình và Lục Lược Vũ có chỗ nào gần gũi, nhưng mà mọi người vào lúc này lại đều nhớ tới Ma Thần Lệnh ban đầu là bay vào trong tay Mị Ma trước mặt này.

Trên đại điện im lặng trong một tích tắc, ánh mắt nhìn về phía Cố Yêm liền trở nên không đúng, suy đoán Mị Ma trước mặt cùng Ma Tôn đến cùng là quan hệ gì.

Mà lúc này, Ngu Bạch Trần cuối cùng cũng đã nhìn thấy mặt mũi Lục Lược Vũ.

Giọng nói trước đây vẫn luôn cảm thấy quen thuộc lướt qua bên tai, cậu ta siết chặt tay, có chút không thể tin. Không ngờ tới "Lục Ninh" vậy mà lại là Ma Tôn Lục Lược Vũ.

Nhìn thấy Cố Yêm bất động, ánh mắt Lục Lược Vũ đặt ở trên người y dần dần mang theo một chút đè ép.

Ngay tại lúc này, tiểu hồ ly bên dưới lại trong nháy mắt cười cười. Lục Lược Vũ nhận thấy có chút không đúng, ngay sau đó, cửa chính điện bị phá ra, đúng là có người xông vào.

Yến Trì quay đầu lại, nhìn thấy Đại trưởng lão đến, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra. Thế cục nghiêng về một phía trên điện thay đổi một chút, có điều Lục Lược Vũ lại
trước sau sắc mặt thản nhiên. Hắn hiện giờ đã tới Hóa Thần hậu kì, càng về sau chênh lệch cảnh giới càng lớn, cho dù là Cố Yêm mang cứu binh tới cũng không có tác dụng.

Có điều, nếu là người kia đến.

Hắn đang nghĩ, một luồng uy áp giống với hắn hạ xuống, ngoài điện xuất hiện một bóng người áo đen tóc trắng, giọng điệu lạnh như băng.

"A Yêm? Bản tôn lại không biết từ khi nào đệ tử quan môn của mình quen biết với Ma Tôn."

Đệ tử quan môn?

Trong lòng mấy Ma Tộc đang quỳ bên dưới cả kinh, không khỏi ngẩng đầu lên, liền thấy mấy Ma Thị đứng ở phía trước nhất đã tháo ra mặt nạ.

Vậy mà toàn bộ đều là người của sáu tiên môn lớn.

Cố Yêm cũng không ngoại lệ.

Sau khi Phó Hàn Lĩnh xuất hiện, y liền tháo mặt nạ xuống, sau khi hành lễ liền đi tới phía sau đối phương. Phó Hàn Lĩnh vẫn chưa biết tiểu đồ đệ đã sớm biết chuyện mình là Thành Chủ Hoài Âm Thành, sau khi nhìn thấy tiểu đồ đệ, chỉ là ánh mắt thoáng sâu hơn một chút, liền nhìn về phía Lục Lược Vũ.

Cố Yêm đi đến phía sau liền cảm nhận được Bạch Côn cũng sắp đến đây, y đang chuẩn bị đem Tuyệt Tức Tán đã sớm chuẩn bị trong tay áo ăn vào, kết quả y đứng ở phía sau Phó Hàn Lĩnh, duỗi tay ra lại sờ vào khoảng không.

Tuyệt Tức Tán không thấy nữa?

Chờ đã... Không phải y đã để trong tay áo sao?

Cố Yêm nghĩ tới gì đó, sau khi không tìm được Tuyệt Tức Tán, mở Túi Càn Khôn ra, lại phát hiện trong Túi Càn Khôn, cái gì cũng không còn, sắc mặt không khỏi hơi hơi thay đổi.

Lúc này y cuối cùng cũng nhìn về phía Lục Lược Vũ giằng co cùng Phó Hàn Lĩnh, đến bây giờ còn có cái gì không rõ. Y muốn tính kế Lục Lược Vũ, đối phương cũng đã tính kế y, lâm thời cầm Tuyệt Tức Tán đi.

Mắt thấy Bạch Côn càng ngày càng gần, chung quanh lại đã bị phong tỏa. Cố Yêm cắn răng, chỉ có thể án binh bất động nhìn Lục Lược Vũ cùng sư tôn tiện nghi ra tay.

Sau khi Lục Lược Vũ một lần nữa lấy được Ma Thần Lệnh, liền từ bên ngoài điều động một đám Ma Tướng, giờ phút này trong trong ngoài ngoài Ma Cung bị bao vây giống như thùng sắt.

Cố Yêm nhìn bóng lưng Phó Hàn Lĩnh trước mặt, rũ mắt đặt Túi Càn Khôn có chứa hôn khế ở phía sau cây cột.

Lúc này Bạch Côn cuối cùng đã đến.

Gã vốn là đến cướp lại Linh Thụ, lại không ngờ rằng trong điện sẽ có nhiều người như vậy. Bởi vì Yêu Tộc và Nhân Tộc vẫn chưa trở mặt, nhìn thấy Kiếm Tôn đang đối phó Ma Tộc, Bạch Côn cũng liền gật gật đầu xem như chào hỏi.

Lúc này Lục Lược Vũ đã bị hiện ra thân rồng, tu vi Yêu Tộc khi ở nguyên hình vốn là cao nhất, sau khi Bạch Long xuất hiện, Linh Thụ bị ma khí che giấu trước đó cũng đã xuất hiện.

Bạch Côn vốn ban đầu nhìn về phía Linh Thụ, lúc này lại bỗng nhiên ngửi thấy một hơi thở quen thuộc, sắc mặt khẽ biến, bỗng nhiên nhìn về phía Cố Yêm ở phía sau Kiếm Tôn. Gã đầu tiên là kinh ngạc, lập tức nhíu mày lại giống như là không thể tin.

"Ngươi là..."

Không, ta không phải.

Lúc y nhìn thấy ánh mắt của Bạch Côn liền biết là không tốt rồi. Có điều trên đại điện hiện tại đã loạn thành một đoàn, lại khiến động tác của y nhanh hơn một chút.

Lúc này Trảm Uyên ra khỏi vỏ, một cái kiếm ảnh khổng lồ treo ở trên không, Ma Cung vốn ma khí lượn lờ nháy mắt bị đóng băng. Cố Yêm đã ẩn thân tới bên cạnh Linh Thụ.

Ngay tại lúc trường kiếm trong tay Phó Hàn Lĩnh dừng ở đầu rồng của Lục Lược Vũ, con Bạch Long kia bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Có lòng tốt nói cho ngươi biết."

"Tiểu đồ đệ của ngươi hình như đã biết bí mật của ngươi."

"A Yêm, ngươi muốn đi?" Phó Hàn Lĩnh bỗng nhiên mở miệng.

Vụn băng vỡ ra, Bạch Côn theo sát phía sau lại chậm một bước, sau khi Cố Yêm nhìn thấy Phó Hàn Lĩnh nhìn qua, thân thể dừng lại trong chớp mắt, có điều lại mặt không đổi sắc.

Y quay đầu sang, mi mắt tùy ý, sinh động, không chút nào cảm thấy hành động của mình có gì không đúng.

Sau khi nghe thấy lời Phó Hàn Lĩnh nói, chỉ là tươi cười truyền âm cho đối phương một câu "Hẹn gặp lại lão cún già", liền nhanh chóng tiến vào trong Linh Thụ.

Kiếm Tôn áo đen hơi hơi rũ mắt, Lục Lược Vũ cho rằng ông ta sẽ nổi giận. Nào ngờ sau khi hờ hững liếc mắt nhìn hắn một cái, Phó Hàn Lĩnh dứt khoát thu kiếm về.

Lục Lược Vũ thuận theo ánh mắt nhìn qua, nhìn thấy Linh Thụ ở bên cạnh.

Cố Yêm đang đi về phía Linh Thụ... Không xong, tiểu hồ ly này muốn chạy.

Đáy lòng hắn có một chút dự cảm không tốt, ngay khi Bạch Long sắp dùng đuôi rồng bắt lấy Linh Thụ, bỗng nhiên một luồng sáng hiện lên, Cố Yêm đã mất bóng.

"Gặp lại sau."

Phó Hàn Lĩnh lặp lại câu nói, lại vào trước khi Linh Thụ biến mất, ngẩng đầu lên, không để ý cấm chế của Linh Thụ chỉ có Yêu Tộc có thể đi vào, cũng dứt khoát tiến
vào.

Bạch Côn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thấy thật vất vả tìm được biến mất ở trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play