Minh Đăng vốn là muốn trực tiếp trở về phòng, nhưng mà nghĩ đến chuyện tối hôm qua, vẫn là nhíu nhíu mày, lúc trở về bước chân dừng lại, đi tới trước sân của Cố Yêm.
Khác thường trên người Cố Yêm tối hôm qua, mấy người bọn họ đều thấy ở trong mắt, có điều lúc đó đều không nói gì, chỉ là ở trong lòng mỗi người đều âm thầm tự có tính toán.
Minh Đăng không biết trước khi mình cùng Ngu Bạch Trần trở về, Yến Trì đã làm cái gì, nhưng mà cảm giác trên người y lại khiến người khác không thể bỏ qua. Hắn mơ hồ cảm thấy trạng thái của đối phương ngày hôm qua có chút quen thuộc, hắn dường như đã gặp qua ở đâu.
Minh Đăng suy nghĩ cả một ngày, cuối cùng vừa rồi mới nhớ đến... Biểu tình trên mặt Cố Yêm tối hôm qua cùng với lúc trước hắn ở ngoài Hoài Âm Thành thấy y phát tác Thúc Tình Hương gần giống nhau như đúc.
Nhận thức này khiến Minh Đăng nhíu mày lại, tay lần tràng hạt của hắn siết chặt hơn một chút, trên tay hiện lên gân xanh. Sau khi Cố Yêm ở bên ngoài Hoài Âm Thành
rời đi ngày hôm đó, đối phương vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Minh Đăng không biết giấc mơ này đại biểu cho cái gì, khiến hắn mấy ngày nay luôn cố ý, vô tình trốn tránh đối phương, nhưng mà hôm nay....
Nếu thật sự có vấn đề, hắn không thể trơ mắt nhìn.
Sắc trời đã ngày càng khuya, ngọn đèn dầu bên trong gần như đã sắp tắt. Minh Đăng do dự một chút, ngẩng đầu gõ cửa. Sau khi gõ cửa, hắn siết chặt tay, hơi hơi rũ mắt xuống.
Khi tiếng gõ cửa vang lên lần đầu tiên, Cố Yêm chưa tỉnh lại, lần thứ hai mới tỉnh. Sau khi y tỉnh lại, ấn ấn thái dương, mơ mơ màng màng nhìn về phía ngoài cửa, không biết giờ này hơn nửa đêm lại có ai tới.
"Ai?" Y nhắm mắt, cách một cánh cửa, hỏi một câu.
Vốn tưởng rằng sẽ không nhận được đáp lại, nào ngờ qua một lúc lại nghe thấy một giọng nói lên tiếng: "Minh Đăng."
Hai chữ này khiến Cố Yêm tỉnh táo lại một chút, không khỏi có chút kỳ quái, Minh Đăng này nửa đêm đến tìm y làm gì?
Có điều y vẫn là mím môi ngồi dậy, đi ra bên ngoài mở cửa.
Cố Yêm nhìn thấy Minh Đăng đã tháo mặt nạ xuống, đứng ở ngoài cửa, sắc mặt hắn có chút không tốt, dường như là có chút rối rắm rồi lại bị che dấu đi.
Cố Yêm mở cửa ra để hắn đi vào. Nào ngờ sau khi đối phương đi vào, ánh mắt lướt qua trên cần cổ lộ ra dưới áo của y, lại khe khẽ nhíu mày lại.
Cố Yêm vốn là lười biếng ngáp một cái, lúc này lại nghĩ đến gì đó. Ánh mắt này của Minh Đăng sao lại có chút quen quen, đây không phải là bộ dáng muốn nói lại thôi
của Chu Vấn lúc ban ngày sao?
Y im lặng một lúc, quả nhiên đối phương mở miệng nói: "Đêm hôm qua tất cả mọi người đều cùng một chỗ, ta không hỏi."
"Yến Trì... có phải đã làm gì với ngươi hay không?"
Minh Đăng đối với chuyện tình cảm dốt đặc cán mai, vốn là không hiểu những cái này, nhưng mà bởi vì trước đó từng nhìn thấy dáng vẻ Cố Yêm trúng Thúc Tình Hương, cho nên lần này mới nhận ra.
Cố Yêm tuy rằng vừa rồi đã đoán được một chút, nhưng lại vẫn có chút bị nghẹn. Dù sao y cũng không có nghĩ đến ngoại trừ Chu Vấn đầu óc không tốt lắm kia, những người khác cũng có thể liên hệ mình với Yến Trì lại với nhau.
Y bưng chén nước, chân mày tối đen, mở miệng nói: "Đương nhiên không có."
Cố Yêm thấy đối phương hoang mang, không khỏi giải thích: "Vấn đề này, ban ngày ta đã từng trả lời Chu Vấn."
"Ta chỉ đơn thuần là tắm rửa có chút nóng, các ngươi không cần nghĩ nhiều."
Ánh mắt hai người đối diện nhau, nhìn thấy bộ dáng muốn hỏi tới cùng của Minh Đăng, có phải nên cho hắn một câu trả lời về biểu tình tối hôm qua, Cố Yêm đành
phải nói vấn đề là bản thân tắm rửa.
Nào ngờ sau khi nhận được câu trả lời này, tay lần tràng hạt của Minh Đăng lại siết chặt hơn một chút.
Y cũng đã trả lời rồi, đây lại là làm sao vậy?
Hắn nhíu nhíu mày, một lúc sau, sau khi Minh Đăng phán đoán Cố Yêm đối với chuyện của Yến Trì không có nói đùa, mới nghi hoặc hỏi: "Hồ Tộc các ngươi đều... nhạy cảm như vậy sao?"
Cố Yêm nghẹn một ngụm nước, quay đầu sang, giống như là lần đầu tiên mới biết Minh Đăng.
Trong hiểu biết của y, Minh Đăng hoàn toàn không phải là người sẽ nói ra lời như vậy. Bị ánh mắt nghi ngờ quét qua, sắc mặt Minh Đăng thản nhiên, giống như là không nhận ra lời mình nói có vấn đề gì.
Hắn luôn là như vậy, chỉ hỏi chuyện mình muốn biết, những cái khác đều không quan tâm, giống như lúc trước hắn đuổi theo Cố Yêm hỏi Ngu Bạch Trần vì cái gì không thích hắn.
Cố Yêm ấn ấn giữa hai chân mày, chậm rãi nói: "Ta không biết."
Minh Đăng ngẩng đầu lên nhìn y một cái, giống như là đã tiếp nhận câu trả lời này.
Dung mạo tăng nhân tuấn tú kia ở dưới ánh đèn có chút nhìn không rõ. Qua một lúc hắn mới mở miệng: "Lần trước không nhận ra ngươi trúng dược, thật có lỗi."
Hắn nói chính là chuyện lần trước ở ngoài Hoài Âm Thành, sau khi Cố Yêm nhíu nhíu mày, liền lại nghe Minh Đăng nói: "Về sau nếu ngươi có việc gì, có thể tìm ta."
"Yến Trì và Ngu Bạch Trần không biết thân phận của ngươi, ngươi cách bọn họ xa một chút."
Cố Yêm nghe đoạn trước còn tốt, đoạn sau liền nhíu mày lại.
Cái gì gọi là Yến Trì và Ngu Bạch Trần không biết thân phận của y, không phải bọn họ đều đã biết rồi sao?
Cố Yêm mở to mắt, lại nhìn về phía Minh Đăng sắc mặt rối rắm, trong lúc bất chợt, đầu ngón tay hơi dừng lại, một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu. Chờ đã, không phải là hắn đã hiểu lầm gì đó chứ?
Y trước đó không suy nghĩ cẩn thận lời Minh Đăng nói, giờ phút này nghe được, cuối cùng mới suy nghĩ cẩn thận.
Minh Đăng vừa rồi là cho rằng... Chuyện mình là hồ ly chỉ có một mình hắn biết, hắn tới đây là nhắc nhở mình cách xa những người khác một chút, đừng để xảy ra chuyện giống như tối hôm qua, ở chung một phòng với Yến Trì, để tránh bị Yến Trì phát hiện thân phận?
Kết luận này tới rất đột ngột, biểu tình của Cố Yêm có chút kỳ quái.
Y bỗng nhiên nhớ lại trước đó lúc bản thân nghe thấy lời Yến Trì và Ngu Bạch Trần nói muốn giúp y giữ bí mật, vì cái gì luôn cảm thấy có chút không đúng, là vì ba người bọn họ đều cho rằng mình là người duy nhất biết chuyện này.
Lời Yến Trì nói trước đó... "Ngươi đã tin tưởng ta" lại lần nữa hiện lên trong đầu, sắc mặt Cố Yêm vặn vẹo trong tích tắc, hít một hơi thật sâu mới tỉnh táo lại.
"Cố Yêm, ngươi làm sao vậy?" Minh Đăng phát hiện sắc mặt Cố Yêm có chút không đúng, trong mắt không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc.
Cố Yêm sau khi biết được sự thật, miễn cưỡng lắc lắc đầu.
Lại quay đầu sang, nhìn về phía Minh Đăng, nghĩ đến ba người hiện giờ vẫn hiểu lầm nhau chuyện này, sau khi khóe miệng khẽ giật một cái, giải thích: "Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới việc khác."
"Trời đã khuya rồi, ngươi đi về trước đi." Y dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Đừng để bị người khác phát hiện."
Tuy rằng Minh Đăng không rõ thái độ kỳ quái vừa rồi của Cố Yêm, nhưng thấy đối phương thật sự không có việc gì, còn có chút dáng vẻ muốn nghỉ ngơi, hắn rũ mắt,
nắm chặt tràng hạt, vẫn là xoay người rời đi.
Mãi cho đến sau khi người rời đi, chân mày Cố Yêm mới trầm tĩnh lại. Y không nghĩ tới bản thân trước đó vậy mà lại đã chôn xuống một quả bom lớn như vậy ở chỗ này, may mắn đã sớm lên kế hoạch chạy trốn, bằng không ở lại chỗ này, sớm hay muộn cũng bị vạch trần.
Nếu ba người này biết mình không phải đem mặt gương 'duy nhất' cho bọn họ, mà là phát trực tiếp nhóm... Cố Yêm cũng không dám nghĩ tới tình huống đó.
Trán y giật giật, hiện tại nhớ lại thái độ của ba người sau khi biết mình là hồ ly liền đau răng, lần đầu tiên mà vô cùng khát vọng ban ngày mau đến.
Lúc này quần áo Cố Yêm còn vắt ở trên giá áo, ánh nến âm u chớp động, nhìn vào hoàn toàn không có cái gì bất thường.
Ngoại trừ có người chậm rãi mở mắt ra.
Lúc Cố Yêm nói chuyện với Minh Đăng, Lục Lược Vũ giấu ở trong ống tay áo, lúc này cuối cùng tỉnh lại. Hắn hiện tại đã hoàn toàn khôi phục, bởi vì đã đồng ý với Cố Yêm, ngoài việc giết Tức Viêm, sẽ không ra tay với bọn họ, nên Lục Lược Vũ cũng tiếp tục ở lại trong bình.
Có điều, sau khi hắn mở mắt, ánh mắt nhìn lên quần áo Cố Yêm một cái, lại bỗng nhiên phát hiện ở trong tay áo của Cố Yêm giấu một viên đan dược.
Đan dược này cách cái bình của hắn không xa, Lục Lược Vũ từ trên viên thuốc kia ngửi được một hơi thở đặc thù, có chút hứng thú mà nhíu mày, liền cầm đan dược lại đây.
Lục Lược Vũ đối với dược vật hoàn toàn không tinh thông.
Có điều lọ thuốc này thật sự quá mức đặc thù, ngay cả hắn cũng có thể tra ra được... Thứ này hình như là có thể che chắn hơi thở. Hắn rũ mắt, cách không lấy đan dược
tới, để ở trong tay thưởng thức, lại nhìn về cái lọ ở một bên khác.
Cố Yêm để một lọ này ở cùng nhau để làm gì? Hơn nữa còn là đặt ở trong tay áo, bất cứ lúc nào cũngcó thể lấy ra nữa.
Lục Lược Vũ híp híp mắt, nhìn Cố Yêm đã trở lại trên giường một cái, tạm thời để vật này ở chỗ của mình trước.
...........
Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều tới rất sớm, dù sao hôm nay là thời điểm Đại tướng quân Tức Viêm đi lên Vương vị.
Mấy người Yến Trì gần đây tuy rằng ở lại Ma Vực, nhưng mà cũng không có ngồi chờ chết. Sau khi những đệ tử khác trở về, bọn họ đều tự bẩm báo với môn phái, hôm nay các trưởng lão của sáu tiên môn lớn đều sẽ đến. Đến lúc đó, cho dù là Lục Lược Vũ giết Tức Viêm xong, muốn ra tay bọn họ phải đắn đo lại một lúc.
Thời điểm Chu Vấn báo lại cho Thái Thanh Tông, Phó Hàn Lĩnh đã ở đó.
Nghe thấy lời này, thoáng dừng lại một chút, Minh Đức Chân Quân đang nghĩ bản thân tự mình đến, nào ngờ sư huynh lại lên tiếng, vì vậy người đi Ma Vực liền biến thành Kiếm Tôn.
Chu Vấn sáng nay sau khi biết được người sắp tới thì thở ra một hơi, cảm thấy lần này có Kiếm Tôn đến, Ma Tôn này tất nhiên là không thể ra tay được nữa rồi.
Cố Yêm đối với tin tức Phó Hàn Lĩnh đến hoàn toàn không có bất ngờ. Từ lúc y biết con rối của mình là Phó Hàn Lĩnh liền biết đối phương sẽ đến. Lúc này chỉ là khe khẽ nhíu nhíu mày, ném hôn khế vào trong Túi Càn Khôn.
Trong điện đã trở nên yên tĩnh, không lâu sau, tiếng đàn sáo liền vang lên. Lúc kế nhiệm có Ma Quan chưởng quản Tế Tự sắp xếp âm nhạc, đây đã là truyền thống.
Mấy người bọn họ đứng ở trong một đám Ma Thị, nhìn nhau một cái.
Quả nhiên, qua một lúc sau, Tức Viêm liền đã đến đây. Bên trên Đại Điển, mười vị Thành Chủ của Ma Vực ngồi ở một bên, sắc mặt khác nhau, sau khi Tức Viêm xuất hiện mới đều đứng lên.
Mấy người Cố Yêm và Chu Vấn đứng chung một chỗ, cũng nhìn trước mặt một cái. Trái lại là Ngu Bạch Trần nhìn chằm chằm vào y. Hôm nay cậu ta dường như vẫn rất lo lắng cho Cố Yêm, ánh mắt vẫn luôn nhìn trên cái bình trong tay áo của y.
Giống như là lo lắng Ma Tôn vừa ra tới, sau khi giết Tức Viêm liền trực tiếp ra tay với Cố Yêm.
Cố Yêm quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Ngu Bạch Trần, sau khi ngây ra trong lòng một chút, nhìn thấy dáng vẻ đối phương nhăn mày lại, có chút bất đắc dĩ, vẫn là viết vào trong lòng bàn tay cậu ta mấy chữ.
"Đừng lo lắng."
"Ta có chừng mực."
Cho dù không có Lục Lược Vũ hiện thân dẫn Bạch Côn tới, nhưng có Phó Hàn Lĩnh ở chỗ này, bọn họ cũng sẽ không gặp chuyện không hay. Chỉ là nếu không có Bạch Côn mà nói, y chạy trốn sẽ có chút khó khăn hơn mà thôi.
Có điều... Khi Cố Yêm viết mấy chữ này đã giấu đi thần sắc nơi đáy mắt. Sau hôm nay, chỉ sợ y và mấy người Ngu Bạch Trần sẽ không gặp lại nữa.
Loại thần sắc rất nhạt này chỉ xuất hiện trong một tích tắc liền bị che đi, ngay cả Ngu Bạch Trần ở gần Cố Yêm nhất cũng không nhận ra. Cậu ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay lành lạnh lướt qua trong lòng bàn tay, không khỏi cúi đầu, đem toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trên người Cố Yêm, nhìn mấy chữ Cố Yêm viết ra.
Có điều, bởi vì động tác của Cố Yêm rất nhẹ, chóp tai cậu ta lúc này không khỏi hơi hơi đỏ hồng. Ngu Bạch Trần vô thức cuộn ngón tay vủa mình lại, lại kéo giãn chân mày, chậm rãi khắc chế bản thân để Cố Yêm viết xong.
Sau khi nhìn thấy lời Cố Yêm nói, trong lòng thoáng ngẩn ra một chút.
Cậu ta biết Cố Yêm sẽ không làm chuyện không có nắm chắc.
Chỉ là... vẫn như trước, không nhịn được mà lo lắng cho y.
Chân mày Ngu Bạch Trần thả lỏng ra một chút, Cố Yêm nhìn thấy bộ dạng của cậu ta, nghĩ đến chuyện mấy người bọn họ đều hiểu lầm, sau khi do dự một chút, vẫn là thở dài, tiếp tục viết xuống trong lòng bàn tay Ngu Bạch Trần một câu.
"Bạch Trần, ta có từng nói với ngươi hay chưa, ta tu chính là Đạo Vô Tình."