Cố Yêm không phát hiện bản thân cùng Phó Hàn Lĩnh chơi đùa một hồi như vậy, bản thân cũng có chút động tình. Trên thân thể y không có phản ứng, nhưng mà thần thái lại lộ ra không thể nghi ngờ.

Lúc là tiểu hồ ly thì không nhìn ra, nhưng mà vừa biến thành người, loại cảm giác không nói nên lời kia liền nhảy ra, dẫn đến dù y mặc quần áo chỉnh tề cũng khiến người khác mặt đỏ, tim đập nhanh.

Sau khi Minh Đăng nhìn một cái liền lập tức dời ánh mắt đi.

Một người đã vậy, hai người cũng là như vậy, lẽ nào trên người y thật sự có cái gì đó?

Cố Yêm không thể không cúi đầu nhìn nhìn, sau đó nhướng mày nhìn về phía Minh Đăng đi vào sau: "Ngươi dời mắt đi làm gì?"

Minh Đăng không nói gì, mãi đến khi Ngu Bạch Trần, thậm chí là Chu Vấn đến sau cũng là ánh mắt lấp lóe, vô thức né tránh y.

Chân mày Cố Yêm nhíu lại, không thể không đi đến trước gương. Gương đồng cũng không rõ ràng, mơ hồ phản chiếu ra dáng vẻ của y, nhưng lại không thể nhìn tỉ
mỉ hơn. Mấy người đều lộ ra có chút không được tự nhiên, Cố Yêm không nghĩ ra thì cũng không nghĩ nữa.

Trái lại là đến ngày hôm sau, Chu Vấn lặng lẽ đi đến phía sau, hỏi y.

"Cố Yêm, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải Yến Trì đã ức hiếp ngươi hay không?"

Kết luận này lại là từ đâu nhảy ra vậy.

Y phát hiện bản thân càng nghe càng không hiểu. Lúc Chu Vấn thậm thà thậm thụt, y nhìn đám người trước mặt một cái, quyết đoán rơi lại phía sau một chút, kéo lấy cổ tay đối phương.

"Trong đầu ngươi chứa cái gì vậy?"

Nhưng mà sau khi y nghiêm khắc châm chọc, Chu Vấn nhìn nhìn y, lại nhìn nhìn Yến Trì, biểu cảm có chút nghi hoặc:

"Nhưng mà tối hôm qua......"

"Tối hôm qua đến cùng làm sao?" Cố Yêm vừa nghĩ đến bộ dáng của mấy người tối hôm qua liền muốn nhíu mày, làm giống như y không có mặc quần áo vậy.

Sau khi Chu Vấn bị Cố Yêm truy hỏi, cuối cùng cũng hiểu được dường như tối hôm qua hắn đã nghĩ nhiều rồi. Giờ phút này, sau khi vội vàng ho một tiếng, mới nói: "Cái này, ngươi không biết dáng vẻ của ngươi tối hôm qua."

"Vừa nhìn liền khiến người khác đỏ mặt."

Thật ra quần áo của Cố Yêm gì đó cũng đều chỉnh tề, nhưng mà thoả mãn lúc Cửu Vĩ Thiên Hồ động tình lại lộ ra trên mặt, khiến dung mạo y vốn xinh đẹp trở nên quyến rũ đến cực điểm.

Chu Vấn suy nghĩ nửa ngày mới nuốt câu "Vừa nhìn liền khiến người khác muốn nhào lên" trở về trong miệng.

Hắn có dự cảm, một khi nói ra, chắc chắn sẽ bị hành hung một trận.

Trên mặt Chu Vấn nhất thời tỏ vẻ lời mình nói tuyệt đối không giả, nếu đối phương không tin, có thể đi hỏi Ngu Bạch Trần.

Cố Yêm sờ sờ đuôi mắt của mình, cũng không cảm thấy có cái gì không bình thường. Y liếc Chu Vấn một cái, xem như bỏ qua đề tài này. Chẳng qua, hôm nay mấy người đều giảm bớt số lần nhìn về phía Cố Yêm, giống như là có chút không được tự nhiên.

Cố Yêm giật giật khóe miệng, ban ngày vội vàng làm xong công việc.

Ngày mai chính là đại điển kế nhiệm rồi, lúc mấy người Cố Yêm bọn họ đang chuẩn bị, liền thấy trước mặt một phen ồn ào náo động. Tức Viêm đã mang theo mấy Ma
Tộc trở về từ Nam Cương, mấy người thoạt nhìn đều vô cùng vui vẻ.

Cố Yêm híp híp mắt, Ma Tôn thật sự ở bên trong Ma Vực, y vốn cho rằng mấy người này sẽ đi tay không một chuyến, hiện tại xem ra lại không có. Xem ra Lục Lược Vũ trước khi thay vảy còn để lại ở Nam Cương thủ đoạn gì đó, có thể khiến Tức Viêm nhận lầm là mình.

Mấy Ma Tộc kia đều là dáng vẻ cuối cùng cũng giết được tai họa trong lòng, khiến Cố Yêm nhịn không được nhìn vào trong tay áo. Lục Lược Vũ hôm qua hôn mê cả một ngày, hôm nay cuối cùng đã tỉnh.

Hắn thay vảy thoạt nhìn đã kết thúc, nhưng mà vẫn là dáng vẻ vô cùng suy yếu như trước.

Cố Yêm không dò ra được tu vi hiện tại của đối phương, liền không có tìm đường chết mà đi khiêu khích. Trái lại là Lục Lược Vũ, sau khi nhìn thấy y, bỗng nhiên mở miệng: "A Yêm ngươi càng thơm hơn rồi."

Sau khi hắn nhắm mắt lại, lại nói: "Hơi thở của Cửu Vĩ Thiên Hồ sau khi động tình quả nhiên rất hấp dẫn người khác."

Cố Yêm ngây ra một chút: "Là ý gì?"

Lục Lược Vũ mở mắt ra, mắt rồng nhìn y.

Cố Yêm lúc này mới chậm rãi phản ứng lại, tối hôm qua y... đã động tình.

Cho nên, con mợ nó, tối hôm qua lúc y trêu đùa lão cún Phó Hàn Lĩnh kia, vậy mà lại đã động tình?!

Cố Yêm vẫn luôn từ chối thừa nhận chuyện này, lúc này sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Y không phải chưa từng sơ giải, dĩ nhiên biết động tình là cảm giác gì.

Loại cảm giác này, thật ra tối hôm qua y cũng có, chẳng qua y cảm thấy bản thân không có khả năng động tình, cho nên mới xem nhẹ. Lúc này, sau khi bị chọc thủng, sắc mặt thanh niên đột nhiên kém đi.

"Đêm qua ngươi đã xảy ra chuyện gì?" Lục Lược Vũ lúc này trầm giọng hỏi.

Tối hôm qua hắn thay vảy tới thời điểm hung hiểm nhất, dĩ nhiên không biết động tĩnh bên ngoài, có điều không trở ngại hắn từ trong phản ứng khác thường của Cố Yêm đoán được gì đó, lúc này khe khẽ nhíu nhíu mày, trong lòng có chút không vui.

Hắn đối với Cố Yêm có một loại tâm tình rất kỳ dị, lo lắng bị nhân tố không thể khống chế hấp dẫn, muốn giết chết y, rồi lại có dục vọng độc chiếm.

Rất mâu thuẫn, cũng rất trí mạng, có điều hắn vẫn luôn ngụy trang rất tốt.

Trong mắt Lục Lược Vũ rất nhanh lại được ôn hòa thay thế một lần nữa, giải thích: "Cửu Vĩ Thiên Hồ có thể chất rất dễ động tình, việc này thật ra rất bình thường."

Cố Yêm nghe thấy hắn nói như vậy, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút. Có điều, lúc này sau khi y đi ra từ sự thật, bản thân trêu chọc Phó Hàn Lĩnh vậy mà lại lật xe, bỗng nhiên lại nghĩ tới gì đó:

"Đêm qua Ma Vực phát hiện có người xâm nhập, là một trong bốn vị Yêu Chủ, nghe nói hình như là đang tìm đồ vật gì đó, có liên quan tới Ma Tôn đi?"

Lục Lược Vũ không ngờ tới Cố Yêm nhanh như vậy liền không để ý việc này nữa, chân mày thả lỏng một chút, rũ mắt nói: "Quả thật có liên quan tới ta, có điều cũng có liên quan với ngươi."

"Bạch Côn đang tìm một vật, mà vật đó do ta cầm đi."

Đồ vật của Yêu Tộc.

Sau khi Cố Yêm nghe thấy Lục Lược Vũ nói như vậy, cẩn thận nghĩ nghĩ. Trong nguyên tác tiểu thuyết hoàn toàn không có xuất hiện một người như y. Như vậy, chí bảo của Yêu Tộc chỉ còn lại Linh Thụ.

"Ngươi đã cầm đi Linh Thụ." Cố Yêm chỉ trong tích tắc liền cho ra kết luận này.

Sau khi nói ra, y lại vuốt ve cái chai, giống như giải được một câu đố.

Ánh mắt của Bạch Long trong bình kinh ngạc, giống như thật sự không ngờ Cố Yêm sẽ đoán được.

"Ngươi đoán không sai." Lục Lược Vũ tán thưởng nói, nhưng mà sau khi hắn rũ mắt, giấu đi kinh ngạc, tâm tình cũng thật sự tốt hơn.

Con tiểu cửu vĩ này quả nhiên rất thú vị, hắn thậm chí cũng có chút... luyến tiếc giết đi.

Trong nguyên tác, Linh Thụ là chí bảo của Yêu Tộc, nhưng mà có rất ít người biết công dụng của Linh Thụ. Linh Thụ là một pháp bảo trung gian vô cùng tốt. Vừa có
thể mở ra một không gian che dấu, cũng có thể dùng như truyền tống trận, có điều lại cần người đặc biệt mới có thể sử dụng, điểm này thì ngay cả Lục Lược Vũ cũng không biết.

Cố Yêm vốn nghĩ lúc ở trên đại điện, Lục Lược Vũ giết Tức Viêm, để Phó Hàn Lĩnh đối phó Lục Lược Vũ, bản thân sẽ nhân cơ hội trốn đi, hiện giờ lại có một biện pháp
càng an toàn hơn, có thể bảo đảm rất tốt y không bị Phó Hàn Lĩnh tìm thấy.

Tu Chân Giới hoàn toàn không nhỏ, nhưng mà để giấu một người lại vẫn không an toàn. Cố Yêm trước đó vẫn chưa nghĩ ra y phải đi chỗ nào, giờ phút này đã có chủ ý.

Y có thể thông qua thế giới trung gian của Linh Thụ, đi tới Thập Vạn Đại Sơn của Yêu Tộc. Yêu Tộc trong Thập Vạn Đại Sơn hiện tại đều đã được chuyển đến Yêu Thành ở Nam Cương. Địa phương Yêu Tộc ở lại vạn năm kia không còn một Yêu Tộc, đúng là nơi trốn thích hợp nhất, hơn nữa Phó Hàn Lĩnh cũng sẽ không nghĩ tới đi đâu tìm
mình.

Về phần phải làm thế nào để lấy Linh Thụ từ trong tay Lục Lược Vũ.

Không phải Yêu Chủ Bạch Côn đang tìm kiếm sao?

Cố Yêm nghĩ tới đây, tâm tình tốt hơn rất nhiều, mà Lục Lược Vũ lại không biết con tiểu hồ ly này đánh chủ ý gì, chỉ cho rằng là y đoán đúng mà tâm tình không tệ.

Một rồng một hồ đều ôm tâm tư riêng mà kết thúc đối thoại.

Lúc này thời gian bày trí ban ngày đã kết thúc, còn lại một ngày là có thể cử hành đại điển. Ma Tộc bên trong Ma Vực mới đầu không tin Ma Tôn đã chết, mãi cho đến cuối cùng, qua lâu như vậy rồi, Ma Tôn vẫn không hiện thân, mà Tức Viêm lại lấy ra Ma Thần Lệnh, bọn họ mới tin tưởng.

Vài vị Thành Chủ vội vàng động thân đi tới Ma Vực.

Buổi tối, Cố Yêm nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, lấy Tuyệt Tức Tán đã chuẩn bị trước đó ra, cẩn thận đặt ở trong tay áo. Ngày mai Lục Lược Vũ hiện thân, Bạch Côn nhất định sẽ đến.

Y ở trong lòng lên kế hoạch chuyện ngày mai, chân mày thả lỏng một chút, ngay cả tâm tình bởi vì bản thân động tình mà kém đi lúc ban ngày cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Hoàn toàn không chú ý tới ngoài cửa có một bóng người đã đứng hồi lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play