Cổ tay bị đuôi cáo trói buộc của Phó Hàn Lĩnh khẽ lật, lòng bàn tay nắm lấy một cái đuôi khác dự định làm bậy của Cố Yêm. Ông ta ngẩng đầu lên, sắc mặt không nhìn ra đầu mối, chỉ là bàn tay cầm lấy đuôi cáo lại không thả lỏng.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Cố Yêm nhướng nhướng mày, càng thêm hứng thú.

Loại thời điểm người khác càng không cho y làm, y sẽ càng khăng khăng muốn làm.

Sức lực của động tác trói buộc hai tay kiếm khách áo trắng lớn hơn một chút. Đuôi cáo của Cố Yêm linh hoạt vòng qua chỗ gan bàn tay của Phó Hàn Lĩnh, xúc cảm bông xù làm cho Phó Hàn Lĩnh hơi hơi rũ mắt, giây tiếp theo, cổ áo cuối cùng bị đẩy ra.

Ông ta nhìn ra, tiểu hồ ly hôm nay không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, liền dứt khoát sau lần đầu ngăn cản thì thả lỏng sức lực, để mặc cho y.

Dáng người kiếm khách dĩ nhiên rất tốt, Phó Hàn Lĩnh lại càng là như vậy.

Sau khi áo trắng chậm rãi bị đuôi cáo đẩy ra, Cố Yêm mơ hồ đụng chạm vào thân thể ông ta.

Phó Hàn Lĩnh như cười như không nhìn y, chỉ có thông qua bàn tay siết chặt mới có thể nhìn ra thân thể căng thẳng của ông ta.

Lúc này áo trắng trên người ông ta đã lộn xộn, sau khi Cố Yêm không bị ngăn cản, một cái đuôi mang theo ý trả thù hoàn toàn đẩy áo của ông ta ra, vừa muốn thưởng thức cảnh đẹp, đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa.

"Cố Yêm đứng lên, bên ngoài lại có việc rồi."

Dưới lớp áo trong, cổ tay cứng rắn của Phó Hàn Lĩnh lộ ra một đoạn, lúc này đuôi cáo của Cố Yêm còn quấn ở trên lưng đối phương.

Quần áo ông ta mới cởi được một nửa, tiếng động đã tới.

.........

Yến Trì ở bên ngoài vốn chỉ là gõ cửa bình thường, nhưng sau khi không nhận được đáp lại, nhịn không được mà nhíu mày lại. Anh ta nhớ kỹ chuyện trên người Cố Yêm còn mang theo Ma Tôn, hẳn là không phải đã xảy ra chuyện chứ?

Yến Trì nghĩ tới đây, sắc mặt khó coi hơn một chút, sau khi đợi một lúc, Cố Yêm vẫn chưa mở cửa, tiếng gõ cửa không khỏi lớn hơn một chút.

"Cố Yêm?"

...........

Mà ở trong phòng, hai người giằng co, Phó Hàn Lĩnh cảm nhận được lông xù dán lên trên lưng mình, không thể không cố hết sức kiềm chế. Ánh mắt ông ta thâm trầm, gân xanh trên tay cũng đã hiện lên, lại kiềm chế, bình tĩnh nói: "Như thế nào, phu nhân vẫn muốn tiếp tục sao?"

Rõ ràng là Cố Yêm giam cầm ông ta, nhưng mà lại khiến Cố Yêm ở trên người Phó Hàn Lĩnh cảm thấy là bản thân bị đối phương giam cầm.

Nhìn thấy hơi thở người nọ không loạn, mặt không đổi sắc như trước, trong lòng Cố Yêm hừ lạnh một tiếng, lần này tạm thời buông tha cho ông ta trước.

Đuôi cáo quấn quanh cổ tay đối phương của y chậm rãi thu lại, khi Phó Hàn Lĩnh nhìn y, cuối cùng cái đuôi làm loạn ở trên lưng kia cũng lui khỏi áo.

Đuôi cáo của Cố Yêm mềm rũ, dán trên quần áo, vậy mà lại cùng áo trong trắng tuyết của Phó Hàn Lĩnh không thể phân rõ khác biệt, chỉ có khi xúc cảm lông nhung kia thoáng lướt qua cơ bắp căng chặt trên thắt lưng khiến Phó Hàn Lĩnh khẽ rên rỉ một tiếng.

Ngay khi Yến Trì ở bên ngoài chờ không được nữa, cuối cùng muốn phá vỡ kết giới đi vào, đuôi cáo của Cố Yêm thu lại từ trên người Phó Hàn Lĩnh.

"Lần sau lại chơi tiếp." Y mở miệng nói.

Đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh thoáng dừng một chút, nhìn y một cái thật sâu.

Chỉ hy vọng lần tiếp theo tiểu đồ đệ đừng hối hận. Lời này ông ta cũng không nói ra. Lúc này hôn khế trên bàn hơi hơi lóe lóe, Phó Hàn Lĩnh sau khi ung dung tự nhiên mặc quần áo vào, ngay trước mắt Cố Yêm, biến mất tại chỗ.

Sau khi cái người vừa rồi còn bị y quấn lấy không thể động đậy kia biến mất, Cố Yêm mới cất hôn khế, đi đến ngoài cửa, chuẩn bị mở ra.

Yến Trì lúc này ở bên ngoài lo lắng bên trong đã gặp chuyện không hay, chuẩn bị phá cửa, nếu cửa lại mở ra trễ thêm một giây, kết giới này đã bị hủy rồi.

Chân mày anh ta nhíu lại thật chặt, vừa muốn hỏi Cố Yêm vì sao mở cửa lâu như vậy, kết quả vừa đẩy cửa liền vừa vặn đối diện với Tiểu Bạch Hồ ngồi xổm trên bàn.

Yến Trì gõ cửa bất ngờ, Cố Yêm sau khi cùng Phó Hàn Lĩnh giằng co xong chỉ kịp nhìn đối phương trở về trong hôn khế, còn chưa kịp biến hình trở về.

Lúc này, sau khi đối phương đẩy cửa ra, một người một hồ mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau nửa ngày.

"Trước tiên đóng cửa lại rồi nói." Vẫn là Cố Yêm lên tiếng trước, Yến Trì mới phản ứng lại mà đóng cửa.

"Vừa rồi đang tắm, chưa kịp mở cửa." Cố Yêm biết Yến Trì chắc chắn muốn hỏi chuyện không mở cửa, liền tùy tiện bịa ra một lý do.

Lý do này thật ra không đủ tốt, nhưng mà quần áo Cố Yêm còn đặt ở bên cạnh, nước ở trong bồn còn nóng, Yến Trì cũng không nghĩ ra đến cùng là y đang làm cái gì, chỉ có thể cho rằng Cố Yêm chú tâm tắm rửa, không nghe thấy anh ta gọi.

Hơn nữa đối phương hiện giờ một con nho nhỏ như vậy ngồi ở trên bàn nhìn anh ta, Yến Trì cũng kỳ quái mà không nói ra được cái gì khác, trái lại là nhìn đôi mắt như quả nho đen của tiểu hồ ly, có chút không được tự nhiên, vuốt ve chuôi kiếm, trầm giọng nói: "Vừa rồi ta đã bảo mấy người Ngu Bạch Trần bọn họ đi trước rồi."

"Vừa rồi Tổng Quản Ma Cung nói là có người lén đột nhập vào Ma Vực, bảo mọi người ra ngoài điều tra."

Yến Trì nhanh chóng nói lại sự việc một lần, nói là Tổng Quản ở trong thư phòng nhìn thấy một cái bóng trắng đi ra từ trong mật thất.

Các đệ tử còn lại vào lúc Cố Yêm truyền tin tức ra thì đã lui ra ngoài, mà mấy người Cố Yêm bọn họ lại đều mặc quần áo Ma Thị của Ma Vực, không có khả năng buổi tối mặc một thân áo trắng chạy khắp nơi, sau khi Yến Trì nói xong, Cố Yêm trái lại nghĩ tới một người.

Phó Hàn Lĩnh nói là đã có Yêu Chủ tới đây, lẽ nào là Bạch Côn?

Sau khi Yến Trì nói xong, dường như lại nhìn thấy tiểu hồ ly có chút không được tự nhiên, nhìn mấy Ma Tộc đi điều tra ở ngoài cửa một cái. Ma Vực trong đêm đèn đuốc sáng trưng.

Cố Yêm cũng nhảy lên cửa sổ nhìn một cái, lập tức nói: "Không phải chúng ta, yên tâm."

Yến Trì nghe ra ý tứ của y, quay đầu sang: "Ở đây còn có người khác?"

Cố Yêm không có dự định để lộ Phó Hàn Lĩnh, liền vứt cái mũ cho Lục Lược Vũ, rung rung đôi tai, nói: "Ma Tôn nói có một Yêu Chủ của Yêu Tộc cũng đã đến đây."

"Yêu Chủ kia vừa lúc thích mặc đồ trắng, người bọn họ muốn tìm hẳn là gã."

Yến Trì nhìn cái bình Cố Yêm đặt trên bàn một cái, sau khi nghĩ đến trong trí nhớ của mình quả thật có một Yêu Chủ thích mặc đồ trắng, nên cũng miễn cưỡng tin tưởng.

"Xem ra chuyện này quả thật không liên quan tới chuyện của chúng ta."

"Để ta truyền âm cho mấy người Ngu Bạch Trần, bảo bọn họ tùy tiện tìm một chút rồi trở về đây."

Cố Yêm gật gật đầu. Y làm động tác này vốn là rất trịnh trọng, nhưng lại đã quên bản thân hiện tại là dáng vẻ một con tiểu hồ ly. Yến Trì nhìn thấy cái đầu bông nhung nhung nho nhỏ trước mắt nghiêm túc nhìn mình, thân thể lại cứng lại trong chớp mắt.

"Sao còn chưa thông báo?" Cố Yêm thấy anh ta ngây ra, không khỏi có chút kỳ quái.

Ngón tay Yến Trì siết chặt, phục hồi lại tinh thần: "Ừm."

.........

Thật ra Minh Đăng bọn họ sau khi đi ra đã biết người cần tìm không liên quan tới bọn họ, nhưng mấy người đã đi ra thì cũng không thể trở về quá sớm. Sau khi trả lời truyền âm của Yến Trì, ba người chỉ có thể tạm thời chờ ở bên ngoài một chút.

Lúc này trong phòng chỉ còn hai người Cố Yêm và Yến Trì, sau khi biết không phải, bọn họ liền không cần đi ra nữa, có điều hiện giờ ngoài cửa đều là Ma Tộc tra xét, anh ta cũng không thể tùy ý trở về.

Sau khi Yến Trì cất đi phù truyền âm, nhìn trên bàn một cái, bỗng nhiên thản nhiên mở miệng: "Ma Tộc giả dối, tàn nhẫn, lời bọn họ nói không thể tin hoàn toàn."

Cố Yêm mới vừa nhảy về lại trên bàn, nghe vậy trái lại có chút kinh ngạc.

Chờ đã, Yến Trì đây là... đang quan tâm y?

Việc này quả thật là mặt trời mọc ở phía tây rồi, vốn Cố Yêm cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà ánh mắt Yến Trì nhìn mình mấy ngày này thật sự rất kỳ quái, y nhíu nhíu
mày, không khỏi mở miệng: "Không phải ngươi vẫn luôn cho rằng không phải tộc ta, tất có lòng khác sao?"

Yến Trì giống như là bị đạp phải đuôi, sắc mặt nháy mắt đen lại: "Hiện tại Yêu Tộc cũng không có đối đầu với Tu Chân Giới."

"Hơn nữa ta cũng không phải lo lắng cho ngươi."

"Chỉ là nghĩ đến ta thật vất vả vi phạm nguyên tắc mà giúp ngươi che giấu một lần, nếu ngươi thật sự, thật sự không rõ ràng đã chết đi, vô duyên vô cớ lãng phí một lần hảo tâm của ta."

Cố Yêm:... Hắn lúc này trái lại rất giống với Yến Trì bình thường rồi.

Người này sao có thể có sắc mặt hòa nhã với y chứ, hai người từ nhỏ đến lớn đều chưa từng hợp nhau. Sau khi nghe thấy lời Yến Trì, Cố Yêm thản nhiên nói: "Yên tâm,
ta không có việc gì." Y dừng một chút, lại bổ sung: "Cho dù ngươi có việc ta cũng sẽ không có việc gì."

Yến Trì bị nghẹn một cái, vừa định nổi giận, tiểu hồ ly trên bàn liền nâng đầu nhìn anh ta, tai cáo trắng nhung nhung còn theo động tác của chủ nhân mà giật giật.

Buồn bực trong lòng anh ta không trút ra được, vì tránh cho bản thân bị Cố Yêm chọc cho tức chết, đành phải nhắm mắt, lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài.

Nếu người tới chính là một vị Yêu Chủ mà nói, những Ma Tộc này chắc chắn là tìm không thấy. Quả nhiên, không được bao lâu, ánh đèn bên ngoài tối xuống, một vài người đã chậm rãi trở về.

Yến Trì lắng nghe tiếng động bên ngoài, cố hết sức xem nhẹ dáng vẻ tiểu hồ ly kia của Cố Yêm, làm cho ánh mắt của mình dời khỏi đôi tai cáo mềm mại kia.

Có điều, qua một lúc, sau khi tiếng bước chân vang lên, chân mày anh ta nhíu lại thật chặt, cuối cùng vẫn là quay đầu nhìn về phía Cố Yêm: "Bọn họ đã trở lại rồi, chừng nào thì ngươi biến thành người?"

Câu ‘Cẩn thận đừng để bị phát hiện thân phận’ này, Yến Trì không được tự nhiên, vẫn là không có nói ra.

Tuy rằng Cố Yêm cảm thấy bọn họ trở lại cùng việc mình biến thành người không có liên quan gì quá lớn, dù sao ngoài Chu Vấn ra, tất cả mọi người đều đã biết y là hồ ly.

Chẳng qua, sau khi nghe thấy lời Yến Trì nói, vẫn là vì giữ lại cho tên ngốc Chu Vấn kia một chút thể diện, liền biến trở về hình người.

"Chờ đã." Yến Trì chỉ nghe thấy âm thanh lười biếng của tiểu hồ ly, giây tiếp theo, trước mắt nhoáng lên, cáo trắng ngồi xổm trên bàn ở trong ánh nến chớp động liền biến thành một thanh niên xinh đẹp đến cực điểm.

Khi Cố Yêm biến thành hồ ly, quần áo không có mặc nghiêm chỉnh, lúc khôi phục lại hình người cũng tương tự, áo đỏ tùy ý khoác ở trên người, một đầu tóc đen như
lông quạ cũng không có buộc lại, lúc này, sau khi duỗi thân thể ra, chậm rãi vuốt phẳng tay áo.

Một đoạn cổ tay tuyết trắng kia cuối cùng được thu trở về.

Dáng vẻ này của Cố Yêm, trước đây Yến Trì đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, lúc y ở hoa lâu uống rượu hoa chính là dáng vẻ này. Lúc này anh ta lại không nhịn được, trên trán nhảy lên, lạnh giọng nói: "Ngươi mặc quần áo vào đàng hoàng."

Cố Yêm nhìn kỹ quần áo của mình một cái, chỉnh chỉnh tề tề, cái gì cũng không thiếu, không khỏi nhíu mày nói: "Ngươi phát điên cái gì?"

"Quần áo ta mặc có chỗ nào không đúng?"

Quần áo Cố Yêm mặc giống như ngày thường, không biết vì sao Yến Trì đột nhiên lại phản ứng mạnh như vậy. Y nhìn nửa ngày, không nhìn ra cái gì, liền không để ý đến Yến Trì nữa.

Nhưng lại không ngờ rằng, không được bao lâu, lúc Minh Đăng trở về cũng là ngẩn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play