Nước bên trong bồn tắm tràn đầy, sau khi tiểu hồ ly nhảy vào liền có một chút bọt nước bắn lên, Phó Hàn Lĩnh vốn là có chút hứng thú quan sát, lúc này lại nhíu mày.

Ông ta biết tiểu đồ đệ bị trêu đùa nóng nảy sẽ rất thú vị, nhưng lại không ngờ rằng... lại đáng yêu như vậy.

Vậy mà lại vì không cho mình nhìn y tắm rửa, liền biến thành tiểu hồ ly, chỉ là cậu ta không biết, đối với mình mà nói, lông xù lại càng thêm nguy hiểm, đã thật lâu không có đụng đến đuôi cáo của tiểu đồ đệ rồi.

Đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh ma sát, ánh mắt dời về phía bồn tắm.

Sau khi Cố Yêm nhảy vào, lông cáo mềm mại trên người xoã tung đã bị làm ướt, ngay cả đệm thịt hoa mai cũng ướt mèm. Y rung rung tai cáo, chậm rãi tắm rửa trên người mình, dùng hai chân cáo ôm lấy một cái đuôi.

Cố Yêm đã sớm biết thuộc tính cuồng lông nhung của Phó Hàn Lĩnh, giờ phút này thuận thế để lộ ra cái đuôi của mình.

Dưới ánh nến, dáng vẻ Tiểu Bạch Hồ ở trong bồn tắm vừa xinh đẹp lại mềm yếu, động tác đáng yêu giống như là một cục bông trắng, thế mà y còn thật sự đang tắm rửa bản thân.

Phó Hàn Lĩnh không thể phủ nhận, trong lòng đã bị chọc trúng, trong nháy mắt, bàn tay ngứa ngáy không thôi. Ông ta nhìn tiểu hồ ly tự mình tắm rửa trong bồn tắm thật lâu, cuối cùng hiện hình ra.

Cho dù ở trạng thái phân thần, khí thế vẫn kinh người như trước. Kiếm khách áo trắng mặt mày trầm tĩnh, đi ra từ trong hôn khế trên bàn. Phó Hàn Lĩnh không biết bản thân đã bại lộ, vẫn nghĩ không thể khiến tiểu đồ đệ nhận ra không đúng. Ánh mắt ông ta vô cùng khắc chế mà liếc mắt nhìn đuôi cáo trong bồn tắm một cái, liền nắm kiếm thản nhiên nói: "Muốn uống nước không?"

Giống như bản thân đi ra từ trong hôn khế chỉ là vì rót một chén nước cho tiểu hồ ly.

Cố Yêm dĩ nhiên là biết Phó Hàn Lĩnh đang kiềm chế, sau khi Phó Hàn Lĩnh nói ra, y tắm rửa xong, buông đuôi cáo bông xù ra, làm như không có việc gì, rũ mắt.

Phó Hàn Lĩnh xoay người đi tới cái bàn bên cạnh, rót một chén nước, chỉ là lúc nhìn bồn tắm, trong lòng có chút tiếc nuối. Đáng tiếc hôm nay không thể sờ một chút.

Sau khi Cố Yêm tắm xong, ông ta đưa nước qua, nào ngờ trùng hợp lúc ông ta đi qua vừa lúc tiểu hồ ly tắm xong, vẩy nước.

Cố Yêm giả vờ như không phát hiện, tai cáo trắng bông bông dựng thẳng lên, nhanh chóng đem bọt nước trong lông nhung trên người vẩy đi sạch sẽ. Cục bông tuyết trắng nhanh chóng vẩy đi bọt nước trên người, vừa lúc văng lên khắp người Phó Hàn Lĩnh.

Tai cáo của Cố Yêm rung rung, sau khi cái đuôi vẩy khô, lúc này mới ngừng lại, giống như là mới phát hiện ông ta đi tới, ngạc nhiên nói: "Thật ngại quá a, vừa rồi không có nhận ra."

Trên áo bào trắng tuyết của Thành Chủ đều là nước đọng, trên lưng bàn tay còn có lông tơ bị cái đuôi vẩy xuống, nhìn vào nhếch nhác không thôi.

Cố Yêm thấy ngay cả phía trên mặt nạ của đối phương cũng bị lông cáo của mình vung lên một ít, trong lòng không khỏi nhướng nhướng mày.

Phó Hàn Lĩnh bất ngờ không kịp đề phòng bị tiểu hồ ly vung nước khắp cả người, lại giống như hoàn toàn không có gì không vui, chỉ là đặt chén nước xuống, nói: "Nước
trong chén không thể uống nữa rồi."

Trong chén đều là nước tắm của y, đương nhiên không thể uống. Cố Yêm đắc ý trong lòng, trên mặt lại dùng mắt hồ ly vô tội mở lớn nhìn.

Y cho dù là hình người hay là tiểu hồ ly, đôi mắt đều xinh đẹp đến cực điểm. Lúc không thừa nhận, không có ai sẽ nghĩ đến y sẽ làm chuyện xấu gì.

Phó Hàn Lĩnh vuốt ve chén nước, khe khẽ nhếch khóe môi lên, đặt cái chén trong tay sang một bên.

Lúc này Cố Yêm lại nói: "Có thể giúp ta lấy khăn lụa bên cạnh một chút không?"

Bên cạnh Cố Yêm có một tấm vải đỏ, ở ngay trên giá áo. Phó Hàn Lĩnh thấy trên đệm thịt hoa mai của tiểu hồ ly còn ướt mèm, liền cầm vải đỏ sang.

Tiểu hồ ly nhìn vải đỏ trong tay ông ta, trong mắt thoáng lóe ánh sáng. Một giây sau, lại vào lúc chạm vào vải đỏ, không cẩn thận mà một chân đạp vào khoảng không, dẫm lên quần áo Phó Hàn Lĩnh.

Đệm thịt hoa mai của y trùng hợp rơi trên cái áo trắng bị vẩy lông trước đó, nhẹ nhàng, khéo léo để lại mấy hoa mai nhỏ.

"A, thật ngại quá, trượt chân."

Y vừa nói vừa dẫm móng vuốt lên áo Phó Hàn Lĩnh, sau khi nói xong lại nhảy vào trong tay cầm kiếm của ông ta, xoay người sang chỗ khác, dùng đuôi cáo quét qua ông ta.

"Cứ thế này lau cho ta đi." Nếu sư tôn tiện nghi đã muốn đóng giả làm người hầu, vậy y sẽ chứng thực thân phận này của đối phương.

Phó Hàn Lĩnh nhìn dấu chân trên ống tay áo của mình, ánh mắt sâu hơn một chút.

Lúc này dĩ nhiên là ông ta đã nhìn ra tiểu hồ ly đang trêu chọc mình, chỉ sợ là có liên quan với việc mình trêu đùa đối phương ở trong điện lúc ban ngày.

Có điều... Như vậy cũng rất thú vị, Phó Hàn Lĩnh trái lại muốn xem xem tiểu hồ ly còn có thể nghĩ ra biện pháp dằn vặt người gì. Ông ta khe khẽ nhướng nhướng mày, dùng vải đỏ bọc lấy thân thể bông xù của đối phương, nhẹ nhàng chà lau, giống như hoàn toàn không bị việc vừa rồi ảnh hưởng.

Cố Yêm cảm nhận được một bàn tay ở bên ngoài nhẹ nhàng vân vê tai cáo của mình, giống như là đang cẩn thận chà lau bọt nước, y thu móng vuốt về, để mặc cho
Phó Hàn Lĩnh lau.

Cái tay kia cách tấm vải đỏ, sau khi chà lau tai cáo xong, cuối cùng nương theo cái cổ mềm mại, tiến tới... phần đuôi.

Cái đuôi của hồ ly rất nhạy cảm, nếu người chà lau không cẩn thận chạm vào cấm kỵ, hồ ly nhỏ như vậy cũng rất có khả năng sẽ nổi giận.

Cố Yêm xoay người lại, cố ý dùng đuôi cáo của mình làm mồi nhử, chín cái đuôi trắng nhung nhung đảo qua đảo lại, nhẹ nhàng phất qua vải đỏ, một cái trong đó thậm chí còn lướt qua lưng bàn tay Phó Hàn Lĩnh.

Động tác của Phó Hàn Lĩnh tạm dừng trong một tích tắc, đốt ngón tay lại rất khẽ mà siết chặt một chút, sau đó lại chậm rãi thả ánh mắt nhìn về phía cái đuôi ở trong cùng, sau khi vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy, dùng vải đỏ chà lau từ phần gốc.

Chà lau thân thể động vật là một việc vô cùng khó chơi, đối với Cố Yêm mà nói, cũng là như vậy.

Sau khi cái đuôi còn nhạy cảm hơn so với tai cáo bị nắm lấy, Cố Yêm liền căng chặt thân thể. Tuy rằng y vốn là muốn ăn vạ Phó Hàn Lĩnh, nhưng mà phản ứng bản năng của thân thể lúc này vẫn làm cho bản thân xù lông lên.

Vốn thân thể bông nhung nhung sau khi được tắm rửa sạch liền xoã tung, giờ phút này càng giống như là một cục bông, y quay đầu lại, nhìn Phó Hàn Lĩnh một cái.

Cho dù đối phương bị mình làm cho quần áo nhếch nhác, nhưng lại vẫn như trước sắc mặc ung dung, bên dưới áo trắng, ngọc quan, khí chất trầm tĩnh, tuấn tú, biếng nhác. Cố Yêm khó hiểu mà cảm thấy, người này cho dù là mặc áo vải thô cũng là một dáng vẻ của một Tôn Thượng.

Y đối với việc này có chút bất mãn. Nếu quần áo dơ không thể khiến Phó Hàn Lĩnh thất thố, như vậy cởi quần áo thì sao?

Trong đầu Cố Yêm lại có một chủ ý xấu xa.

Phó Hàn Lĩnh lúc này chà lau lần lượt từng cái, từng cái đuôi cáo, nhưng mà những cái đuôi bông xù nhìn như vô hại này lại không chút ngoan ngoãn. Sau khi bắt lấy một cái, một cái khác liền quấy rối, thuận thế bò lên cổ tay, kéo ông ta ra.

Tay cầm vải đỏ của Phó Hàn Lĩnh bị hai cái đuôi cáo quấn lấy, trên một tay bắt lấy đuôi cáo khác cũng bị hai cái quấn lấy.

Lúc này ánh nến đung đưa, chiếu đuôi cáo lắc lư thành cái bóng trên bình phong, Cố Yêm biết Phó Hàn Lĩnh muốn giả vờ, sẽ không phản kháng, liền càn rỡ mà quấn lấy tay ông ta, làm cho ông ta không thể động đậy.

"Phu nhân?" Phó Hàn Lĩnh vào lúc giúp Bạch Hồ chà lau thân thể bỗng nhiên bị giam cầm, không khỏi ngẩng đầu lên.

Tai cáo của tiểu hồ ly vô tội run run.

"Mấy cái đuôi không nghe lời này."

Ông ta nói xong, bốn cái đuôi cáo chia ra giam cầm kiếm khách áo trắng càng thêm siết chặt. Ánh mắt Cố Yêm sâu hơn một chút, trong ánh mắt xinh đẹp xuất hiện một tia tươi cười, giống như là nói, chuyện không khống chế được cái đuôi cũng không liên quan đến y.

Phó Hàn Lĩnh bị đuôi cáo quấn quanh, giống như là bị dây mây quấn lên người, ngay cả kiếm bên người ông ta cũng đã bị khống chế.

Lúc này, chỗ tốt của chín cái đuôi liền hiện ra, Cố Yêm vươn một cái đuôi cáo ra, chậm rãi nâng cằm Phó Hàn Lĩnh lên.

Đuôi cáo mềm mại quét qua quét lại dưới cằm, mang theo một chút ngứa ngáy. Sau khi Cố Yêm trêu đùa đủ rồi cũng không có đụng vào mặt nạ, loại thời điểm này, vạch trần mặt nạ sẽ không thú vị nữa.

Hơn nữa, Cố Yêm dự định trêu đùa xong liền chuồn đi, nếu vạch trần mặt nạ, nhìn thấy rõ rồi thì sẽ không chuồn được nữa.

Nhớ tới cảm giác xấu hổ của bản thân khi bị giam cầm lúc ban ngày, đuôi cáo của Cố Yêm từ dưới cằm, sau khi trượt xuống, đảo qua hầu kết của Phó Hàn Lĩnh.

Y cố ý dùng lông xù mà đối phương thích nhất đảo qua nơi yếu ớt nhất của ông ta. Ánh mắt dưới mặt nạ của Phó Hàn Lĩnh đã thâm trầm đến đáng sợ.

Khi đuôi cáo quét xuống, ông ta đã biết được động tác của Cố Yêm, lúc này nhíu nhíu mày.

Quả nhiên, chỗ kia bị lướt qua, gân xanh trên tay ông ta hơi hơi hiện lên, mở miệng nói, giọng khàn khàn: "Phu nhân còn muốn tiếp tục chơi đùa sao?"

Cố Yêm giả vờ như nghe không hiểu. Đuôi của mèo và thân thể là tách ra bồi dưỡng, hồ ly lại không được sao?

Tiểu hồ ly vẫn là bộ dáng vô tội như trước, ánh mắt xinh đẹp, ướt át, tò mò nhìn chằm chằm ông ta, sau đó dùng đuôi cáo quét tới chỗ lồng ngực.

Cố Yêm rất ghi thù, ban ngày hôn khế đã từng làm bậy với chỗ này, vì thế y dùng lông xù vô hại chậm rãi đẩy áo trắng của Phó Hàn Lĩnh ra.

Nhưng mà, ngay sau đó, cái tay kia lại nắm lấy đuôi hồ ly của y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play