Không bao lâu thì Giang Uyên đã trở lại. Cố Yêm nghe thấy động tĩnh, liếc mắt nhìn hắn, liền thấy trong tay Giang Uyên đã có thêm một bình thuốc mỡ mới.
"Vẫn xin Cố sư huynh xoay người sang chỗ khác."
Lần thứ hai bôi thuốc không xảy ra chuyện gì nữa.
Sau khi Cố Yêm nhìn thấy hắn dán xong thuốc cao thì kéo cổ áo lên.
Thấy y không tiếp tục dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia nhìn mình, Giang Uyên hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Sau khi nghe thấy sư huynh ở sảnh trong gọi, liền hành lễ một cái rồi vội vàng cúi đầu rời đi, giống như phía sau có mãnh thú hồng thủy gì đó.
Cố Yêm sờ sờ mặt mình, không khỏi có chút nghi ngờ. Hôm nay y cùng lắm là bị thương ở cổ, cũng không phải bị thương trên mặt, tiểu mỹ nhân này có cần ghét bỏ mình như vậy không?
Nếu là bình thường, Cố Yêm chắc chắn sẽ gọi hắn lại hỏi một câu, nhưng mà nghĩ đến đối thủ một mất một còn, Yến Trì, còn đang ở bên trong, hắn liền bỏ đi suy nghĩ này, miễn cho để đối phương thấy rồi lại chê cười.
Dù sao về sau cũng sẽ có lúc tới Hồi Xuân Sơn, đến lúc đó lại hỏi cũng như nhau.
Nhìn Giang Uyên rời đi, Cố Yêm thu ánh mắt lại, sau khi đặt Linh Thạch lên bàn mới rời đi.
Điều y không nhìn thấy chính là sau khi y rời khỏi, Giang Uyên vốn đi vào sảnh trong hỗ trợ lại đi ra, do dự một chút mới cầm lấy Linh Thạch trên bàn.
"A Uyên, ngươi nghĩ cái gì đó?" Sư huynh đi ra nhìn thấy bộ dạng này của hắn, có chút kỳ quái.
Giang Uyên vội vàng cất Linh Thạch đi.
"Không có gì." Hắn ngập ngừng một chút. Thấy vị sư huynh bình thường thích bát quái* nhất nhìn chằm chằm chính mình không thôi, lúc này mới nói: "Chính là không ngờ tới vị Cố sư huynh này còn rất xinh đẹp."
*Bát quái: Bà tám, nhiều chuyện
Giọng nói của hắn không nhỏ, sau khi Yến Trì nghe thấy không khỏi siết chặt tay, lại nhớ đến bộ dáng Cố Yêm không nói một lời, mi mắt rũ thấp mới vừa rồi.
Quả thật... vẫn rất xinh đẹp.
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Yến Trì không khỏi nhịn không được mà lại nhìn bên ngoài một cái, đáng tiếc lại đã không còn ai nữa.
Cố Yêm sau khi ra ngoài thì biếng nhác duỗi thắt lưng. Sau khi cảm nhận được kiếm khí trên cổ đã bị khống chế, cúi đầu sờ sờ, rồi mới biếng nhác đi ra bên ngoài.
Y vốn đi rất bình thản, ung dung, nhưng mà mãi cho đến thời gian cháy hết một nén nhang qua đi mà y vẫn còn ở nơi này, không khỏi dừng lại, chậm rãi nhướng mày lên.
Chờ đã, có chút không đúng, Cố Yêm khẽ cười khì một tiếng.
Hồi Xuân Sơn này là một ngọn núi nhỏ ở giữa Thái Thanh Tông và Lăng Tiêu Tông, đường đi cũng không xa như vậy, theo lý mà nói, y hiện giờ sớm đã phải đi ra ngoài rồi.
Nhưng mà hiện giờ...
Cố Yêm quay đầu nhìn ba chữ Hồi Xuân Sơn bên cạnh, đầu ngón tay hơi hơi giật giật.
Bia đá giả mạo bị linh khí đánh vỡ, Cố Yêm trong lòng xác định quả thật là giả.
Y đã sớm ra khỏi Hồi Xuân Sơn, chẳng qua không biết là đã đi tới chỗ nào, tiến vào ảo cảnh.
Tu sĩ ảo thuật ở trong Tu Chân Giới không ít, một ít tà tu nham hiểm lại thường xuyên dùng ảo thuật để hành hạ tu sĩ tới chết. Trước đây Cố Yêm mang theo nhóm đệ tử tới Nam Cương tiễu trừ đã từng gặp loại tu sĩ này, chỉ có điều y không ngờ tới vậy mà lại sẽ có tà tu dám ra tay ở gần hai tiên môn lớn.
Sắc mặt y không chút biến đổi, trong tay lại huyễn hóa ra một thanh kiếm, thời khắc chú ý đến biến đổi của ảo cảnh này, suy nghĩ người bố trí ảo cảnh khi nào sẽ ra tay.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Cố Yêm chính là ảo cảnh này dường như không có ý tổn thương người.
Cố Yêm nhíu nhíu mày, không dám liều lĩnh phán đoán, chỉ là sau khi nghe thấy âm thanh rất nhỏ trong bụi cỏ, quay đầu lại, nhanh chóng rút kiếm ra.
Ánh kiếm lướt qua đá vụn, bất ngờ chính là lại bị một vật ngăn trở.
Hai luồng hào quang chạm vào nhau, hai người không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước, thời điểm ánh kiếm và pháp trượng chạm vào nhau, ảo cảnh tan biến, Hồi Xuân Sơn vỡ vụn biến thành bụi phấn.
Cố Yêm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trước mặt vậy mà lại là một người quen.
Người nọ toàn thân một bộ cà sa trắng, mặt mũi sáng láng, sắc sảo, chính là Phật tử đời hiện tại của Giác Sơn Tự, Minh Đăng.
Cố Yêm nhớ rõ hắn, lại là vì hắn cũng là một trong những "tình địch" của mình. Rất ít người biết được đệ tử nhà Phật nhìn như lạnh lùng, nghiêm túc trước mắt này cũng thích Ngu Bạch Trần, hơn nữa còn vì cậu ta mà phá bế khẩu thiện*, nhưng Cố Yêm không chỉ biết mà còn biết rất rõ.
*Bế khẩu thiện: Một thuật ngữ Phật Giáo, chỉ việc cấm nói nhằm giảm khẩu nghiệp để tiêu trừ tội lỗi, tránh tai họa.
Sau khi Minh Đăng thu pháp trượng lại, thấy y không bị thương, lúc này mới mở miệng nói: "Xin lỗi, bần tăng không biết mới vừa rồi là Cố thí chủ."
Sắc trời bên ngoài sáng rõ, biểu hiện rõ y đã sớm ra khỏi Hồi Xuân Sơn, Cố Yêm thu kiếm lại: "Ngươi vừa rồi cũng bị bao phủ trong ảo cảnh?"
Minh Đăng dừng lại một chút, gật gật đầu.
Thật ra vừa rồi không chỉ có bọn họ, tất cả đệ tử ở dưới chân núi đều đã bị ảo cảnh bao phủ trong chốc lát, nhưng mà ảo cảnh kia rút đi rất nhanh, sau khi bị binh khí phá hủy liền không còn tung tích, khiến người khác không tìm được ngọn nguồn.
Tuy rằng Minh Đăng đã mở khẩu thiện, nhưng mà không phải đối với tất cả mọi người đều đồng ý nói chuyện, trừ phi tất yếu, hắn rất ít mở miệng. Cố Yêm thấy sắc mặt hắn thản nhiên, vốn lười quan tâm tới người này, lại bị thái độ này của hắn làm cho nhíu mày.
"Xem ra bế khẩu thiện của thiền sư cũng sẽ chọn người."
Lúc y đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên phù truyền âm sáng lên, chính là Chu Vấn.
Chu Vấn mới vừa rồi cũng đã bị ảo cảnh bao phủ, hiện giờ vừa thoát khỏi vây khốn liền lập tức truyền âm cho Cố Yêm.
"Cố Yêm, ngươi không sao chứ? Vừa rồi ảo cảnh kia thật kỳ quái."
"Chưởng giáo đã phái người đi thăm dò, ngươi mau trở về núi đi."
Chu Vấn sốt ruột nói một thôi một hồi, Cố Yêm đáp lời, bóp hủy phù truyền âm. Vốn chuẩn bị nói gì đó, hiện giờ sau khi bị cắt ngang cũng không còn hứng thú, chỉ thu kiếm lại, chuẩn bị xoay người rời đi.
Ai ngờ ngay tại lúc y xoay người, Minh Đăng bỗng nhiên nhíu mày lại. Bước chân của Cố Yêm hơi dừng lại, xoay người sang, liền thấy Minh Đăng nắm lấy cánh tay y.
Hắn dùng sức rất lớn, Cố Yêm nhíu mày nói: "Minh Đăng thiền sư đây là làm gì?"
Sau khi được nhắc nhở, Minh Đăng buông lỏng tay ra.
"Xin lỗi."
Hắn chỉ nói một câu này, giống như là trả lời việc hắn đóng khẩu thiện vừa rồi. Cố Yêm không ngờ tới còn có thể từ trong miệng hắn nghe được một tiếng xin lỗi.
Khác với Yến Trì biết nhau từ nhỏ, trước đây y và Minh Đăng tiếp xúc không nhiều, chỉ tiếp xúc duy nhất một lần chính là thời điểm ở Nam Cương. Lúc đó cùng lắm cũng chỉ là biết mặt mà thôi, dù sao giữa tình địch còn có thể có quan hệ gì.
Không ngờ tới lần này có thể gặp Minh Đăng ở đây.
Có điều chuyện này Cố Yêm vừa cẩn thận suy nghĩ thì cũng liền hiểu được. Gần đây chuyện Yêu Tộc xuất thế Trung Châu ồn ào huyên náo, mấy tiên môn lớn chắc chắn đều sẽ phái người tới đây, lại thêm Ngu Bạch Trần hiện tại cũng ở Trung Châu, Minh Đăng xuất hiện ở chỗ này cũng có thể hiểu được.
Y phất phất tay áo, sau đó mở miệng: "Thiền sư còn có chuyện gì?" Y không có hứng thú gì với loại người xuất gia tính tình nghiêm trang này, tuy là tình địch cũng chưa từng giương cung bạt kiếm giống như Yến Trì.
Nếu không phải mới vừa rồi thái độ Minh Đăng không tốt, Cố Yêm cũng sẽ không nói lời châm chọc.
Áo gấm trước đó đã bị kiếm khí tổn hại, cho dù là chất liệu có tinh mỹ thảo cũng không chịu nổi hai lần ba lượt. Lúc Minh Đăng kéo y lại, vì đề phòng bị xé rách, Cố Yêm liền không vùng vẫy, có điều, đến cùng thì cao dán trên cổ vẫn bị lộ ra.
Mùi thơm thoang thoảng của dược liệu cùng hương thơm thanh lãnh trên người Cố Yêm hòa lẫn vào nhau, ánh mắt Minh Đăng ngây ra một lúc, quay đầu đi.
Thấy Cố Yêm phất tay áo, lúc này mới hơi hơi nâng mắt lên, vào lúc y muốn nói gì đó thì mím môi nói: "Đây là vật tạ lỗi."
Hắn mới vừa rồi dù chưa làm bị thương Cố Yêm nhưng dù sao đã ra tay trước, liền lấy ra một lọ linh dược.
Đôi bàn tay cầm tràng hạt kia mở ra một lọ thuốc, Cố Yêm nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên nhếch lên một nụ cười.
"Đa tạ thiền sư."
Y vươn tay cầm lấy bình thuốc. Vào lúc Minh Đăng cho rằng y đã xoay người rời đi, Cố Yêm bỗng nhiên quay đầu lại. Tóc đen được dây buộc tóc bó lại lướt qua gan bàn tay, mang theo một chút ngứa ngáy.
Minh Đăng giật mình, ngẩng đầu lên, liền thấy Cố Yêm bỗng nhiên tiến sát tới.
Hắn chưa bao giờ cùng người khác cách gần như vậy. Minh Đăng rũ mắt xuống muốn tránh đi, khóe môi hắn mím chặt, thân thể vô thức kéo căng.
Cố Yêm lại chỉ là cười khẽ một tiếng: "Nếu thiền sư đã mở khẩu thiện thì cần gì không thú vị như vậy, bằng không Bạch Trần cũng không biết nói gì với ngươi." Sau khi y nói xong liền xoay người rời đi.
"Không thú vị?"
Minh Đăng nhíu nhíu mày, siết chặt tay, bóng hình màu đỏ kia lại đã sớm biến mất ở trong rừng trúc.
Dưới chân núi loạn thành một đoàn, đều đang thảo luận chuyện ảo cảnh xảy ra bất thình lình mới vừa rồi, Cố Yêm trực tiếp đi qua đám người. Sau khi hắn trở về Tê Hà Phong, bước chân dừng lại một chút, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Vấn đứng chờ ở cửa.
"Ngươi không có việc gì chứ? Sao lại mất tích lâu như vậy, nếu không phải vừa rồi trả lời phù truyền âm, ta còn cho rằng ngươi bị ảo cảnh nuốt mất rồi đấy."
Chu Vấn vừa thấy mặt liền bô lô ba la, Cố Yêm liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn còn đang nói về chuyện ảo cảnh vừa rồi liền ném cho hắn một lọ thuốc.
"Cho ngươi."
"Từ đâu ra?" Chu Vấn vô thức đón lấy, ngửi được linh khí bên mặt trên.
Sau khi Cố Yêm đi vào động phủ, chuẩn bị trút bỏ bộ quần áo rách nát ra, lúc này mới nói: "Linh dược của Giác Sơn Tự, đừng làm đổ."
Linh dược của Giác Sơn Tự cũng không phải loại danh tiếng nhỏ như của Hồi Xuân Sơn, Chu Vấn vội vàng nhận lấy đồ vật, làm ra một bộ dáng anh em tốt, lúc này mới có thời gian hỏi: "Sao ngươi có được thứ này?"
"Vừa rồi ở dưới chân núi gặp Minh Đăng."
Cố Yêm vốn là tư thế tùy ý, lúc vừa mới chuẩn bị nói gì đó, thân thể lại cứng đờ, sắc mặt có chút kỳ quái.
Chu Vấn thấy hắn dừng động tác lại, không khỏi có chút kỳ quái.
Cố Yêm nhíu nhíu mày, giống như không có việc gì mà mặc lại quần áo, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại: "Không có gì, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT