Bên trong đại điện ồn ào, xung quanh đều là tiếng người tranh cãi ầm ĩ, chỉ có Cố Yêm giờ phút này giống như là bị ngăn cách ở bên ngoài. Trong tai y không nghe thấy cái gì, chỉ là trong hoảng hốt cảm thấy giống như có một đôi tay từ sau lưng ôm lấy mình.
Hàn ý lạnh như băng bị xua đi, một hơi thở không biết tên có chút quen thuộc lại vòng quanh y.
"Ngu Bạch Trần thích ngươi, vậy ngươi có thích Ngu Bạch Trần?" Cố Yêm nghe thấy giọng nói kia hỏi từ sau lưng.
Lúc này cho dù Cố Yêm có chậm hiểu hơn nữa cũng đã biết rõ đây là chuyện tốt do con rối trong hôn khế kia làm. Không biết ‘hắn’ đã dùng biện pháp gì ngăn cách mình với bên ngoài, hiện tại bản thân tương đương với việc ở trong một thế giới khóa kín.
Ngón tay y siết chặt một chút, không có trả lời.
Nhưng mà hơi thở giam cầm y lại không biến mất, trái lại từng chút, từng chút một quấn lên trên người y. Cố Yêm có thể cảm nhận được ‘hắn’ chen vào trong quần áo của mình.
Toàn thân trên dưới của y đều là hơi thở của người nọ, nhận thức này gần như khiến cho tai cáo của Cố Yêm chạy ra. Y hít một hơi thật sâu, khi hơi ấm dừng lại ở chỗ xương hồ điệp, đuôi mắt đột nhiên đỏ lên, cuối cùng nhịn không được mở miệng: "Không thích."
Một tiếng này của Cố Yêm cực kỳ nén nhịn, y nghiến chặt răng, giống như sợ hãi bản thân vừa phát ra chính là tiếng thở dốc. Từ sau khi ở Hoài Âm Thành, y vẫn chưa từng bị người khác khi nhục như vậy, lại cố tình còn là cùng một người.
Ngón tay Cố Yêm siết chặt, chậm rãi rũ mắt xuống, trong lòng đã đem Phó Hàn Lĩnh ra mắng một ngàn lần.
Ánh mắt đầu tiên của y quả thật không có cảm nhận sai, sư tôn tiện nghi này của mình chính là một tên biến thái.
Phó Hàn Lĩnh bị Cố Yêm ở trong lòng dán nhãn, mắng chửi, giống như không biết nén nhịn của tiểu đồ đệ, hư thể* của ông ta nhẹ nhàng vuốt ve chỗ xương vai gầy gò, xinh đẹp kia, cười khẽ một tiếng.
*Hư thể: Thân thể giả, thân thể hư không, thân thể ảo.
Cố Yêm bị dằn vặt, tai cáo cuối cùng cũng lộ ra, dây cột tóc lỏng ra, đôi tai trắng nhung nhung xuất hiện ở trên đỉnh đầu, bởi vì nhạy cảm cực độ, lúc này bên trong vậy mà lại cuộn lại.
Thân thể Cố Yêm chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng nhè nhẹ sau tai.
Khi y không chịu được nữa, con rối trêu đùa y kia, lúc này cuối cùng cũng thu tay lại, an ủi mà hôn lên tai cáo mềm mại, đáng thương của y, nhỏ giọng nói: "Lần sau nếu có người hỏi ngươi, liền nói với hắn là không thích."
"Dù sao A Yêm đã thành hôn rồi, vi phu sẽ ghen."
Giọng nói ông ta trầm thấp, nghe vào trong tại Cố Yêm lại vô cùng đáng giận.
Tên cún già này vậy mà còn có mặt mũi nhắc tới hôn khế. Trước khi biết Phó Hàn Lĩnh là Thành Chủ Hoài Âm Thành, Cố Yêm còn cảm thấy hôn khế này chẳng là gì. Hiện tại đã biết, sao còn có thể không nhận ra là mình đã chui vào tròng.
Đây vừa bắt đầu chính là cái bẫy Phó Hàn Lĩnh đặt ra, y bị dụ dỗ mặc áo cưới, hiện tại không chỉ vô duyên vô cớ ký hôn khế với Phó Hàn Lĩnh, người này vậy mà lại còn giả vờ làm con rối đến trêu đùa mình.
Cố Yêm tức giận đến đuôi mắt đều đỏ lên, nhưng mà lúc này lại không biểu hiện ra ngoài. Sáng sớm hôm nay y đã biết chuyện này, cố ý giả vờ như không phát hiện, hiện tại cũng vẫn như cũ.
Phó Hàn Lĩnh lừa y, y dĩ nhiên cũng có thể lừa Phó Hàn Lĩnh. Y rũ mắt, giống như đã thỏa hiệp một chút, không cam lòng nói: "Đã biết."
Chuyện ở Tiền Điện đã nói xong, mấy Ma Thị phải tản ra, mỗi người tự đi chuẩn bị cho đại điển kế nhiệm. Phó Hàn Lĩnh cười khẽ một tiếng, cuối cùng buông lỏng giam cầm với Cố Yêm, không gian đóng kín một chiều kia tiêu tan.
Cái bình nhốt Lục Lược Vũ vẫn hoàn hảo ở trong tay áo Cố Yêm, chẳng qua đã không còn động tĩnh, Cố Yêm nghĩ đến tai cáo vừa rồi bị ép lộ ra kia của mình, không khỏi vươn tay, lại âm thầm sờ sờ.
Sau khi nhận ra dây cột tóc của mình vẫn hoàn hảo buộc ở trên đầu mới nhẹ nhàng thở ra. Cũng may tên cún già này ít nhất còn biết bản thân không thể bại lộ thân phận.
Động tác y lặng lẽ sờ tóc của mình, Ma Tộc bên cạnh đều không phát hiện.
Ngoại trừ Yến Trì.
Anh ta vốn là muốn nói gì đó với Cố Yêm, lại nhìn thấy y bỗng nhiên vươn tay sờ sờ trên đầu, loại động tác này khó hiểu làm cho anh ta nghĩ tới dáng vẻ Cố Yêm mọc ra tai cáo lúc đó.
Phía trên hai bên mái tóc đen của thanh niên dựng lên tai cáo, khiến động tác của anh ta khẽ động, giống như là bỗng nhiên bị cái gì chọc vào trong lòng, lại có chút không được tự nhiên.
Yến Trì nắm chặt kiếm bên dưới tay áo bào, dời ánh mắt đi, không nhìn Cố Yêm nữa, chỉ là rũ mắt, kiềm chế bản thân.
Sau khi Tức Viêm đoạt quyền ở Ma Cung, rất nhanh sẽ thống lĩnh những Ma Tướng khác đầu nhập vào dưới trướng của mình tới Nam Cương trảm sát Lục Lược Vũ đang thay vảy, liền phất phất tay ý bảo bọn họ rời đi.
Bên trong Ma Cung giây lát liền yên tĩnh hơn một chút, Tức Viêm thu lại Ma Thần Lệnh, cười lạnh một tiếng.
.........
Bạch Côn trước sau không tìm thấy Linh Thụ bị Lục Lược Vũ giấu đi, vừa lúc nhìn thấy huyên náo phía trước, liền vào lúc này đi tới Tiền Điện.
Tu vi của gã so với Tức Viêm cao hơn một chút, lúc dùng thuật pháp đặc thù của Yêu Tộc ẩn thân bên trong, lại không có một ai phát hiện, trái lại ẩn giấu rất tốt ở trong Ma Tộc. Có điều, khi gã nghe thấy Tức Viêm nói Lục Lược Vũ ở Nam Cương, không khỏi nhíu nhíu mày.
Nam Cương?
Nếu quẻ bói của gã không sai, Bạch Long Thánh Quân lúc này hẳn là vẫn ở trong Ma Vực, như thế nào lại sẽ ở Nam Cương? Nhưng mà chí bảo Linh Thụ của Yêu Tộc quan trọng, không cho phép có một chút sơ sẩy. Gã nhíu nhíu mày, vẫn là gửi cho Hề Nha một phần phù truyền âm, bảo hắn tìm kiếm ở bên ngoài Yêu Thành một phen.
Lúc này trên đại điện đã yên tĩnh trở lại. Bạch Côn thu tay về, sau khi thấy Lục Lược Vũ cũng không ở trong này liền chuẩn bị rời đi.
Ngay vào lúc này, cảm giác tim đập nhanh kia lại tới nữa, hơn nữa là ở ngay trên đại điện này.
Bước chân của Bạch Côn dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trong điện. Sau khi phát hiện tất cả đều là một vài Ma Tộc bình thường, không khỏi có chút nghi hoặc.
Nhưng mà nhắc nhở của huyết mạch Yêu Tộc không làm giả được, đây đã là lần thứ hai gã nhận được nhắc nhở sau khi đi vào Ma Vực, Bạch Côn không thể không coi trọng.
Bước chân vốn định rời đi dừng lại, gã nhìnvề phương hướng làm cho tim gã đập nhanh.
Mấy người Cố Yêm được sắp xếp ở sát cây cột, y và Minh Đăng được sắp xếp ở cùng nhau, cũng là Cố Yêm vừa rồi mới nhận ra trong hai Cốt Ma, ai là Minh Đăng, ai là Ngu Bạch Trần.
Sau khi Minh Đăng đưa nước qua, Cố Yêm nhận lấy.
Tức Viêm này bá đạo vô cùng, không chỉ bảo Ma Thị bọn họ làm đại điển kế vị gì đó, còn bảo bọn họ đem toàn bộ hoa văn hình rồng trên các cây cột loại bỏ, đổi thành
Thiên Ma. Chỉ vì bản thân Tức Viêm chính là Thiên Ma.
Cố Yêm quay đầu nhìn cây cột, trái lại có chút châm chọc, sau ba ngày này không chừng vẫn là lại phải đổi trở về.
Có điều lời này y cũng không nói ra, chỉ dùng nước tẩy hoa văn đổ lên, khôi phục cây cột không sót một chỗ.
Mấy Ma Tộc tinh tinh rải rác xung quanh đều đang làm loại chuyện này.
Mấy Ma Tộc trên đại điện mỗi người có chức trách của mình, Bạch Côn nhíu nhíu mày, đầu ngón tay khẽ nhỏ máu, vậy mà lại giống như bị cái gì đó che chắn.
-- Người gã muốn tìm ở ngay trước mắt, nhưng mà bên cạnh đã có cái gì đó đang bảo hộ y.
Tình huống tương tự với căn phòng biến mất vào buổi tối cùng ngày kia.
Bạch Côn nhíu mày lại, giữa hai chân mày hơi trầm xuống, có chút nghi hoặc, tu vi dạng gì vậy mà ngay cả gã cũng không có cách nào chạm đến. Gã nhận thấy lại tiếp tục thăm dò, hơi thở bảo hộ kia có thể sẽ sinh ra sát ý với mình, gã đành phải tạm thời thu lại hơi thở, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng kia, trước sau không có thu hồi.
Cố Yêm không nhìn thấy Bạch Côn, nhưng lại có thể mơ hồ cảm giác được có người đang nhìn chăm chú vào bên này. Ánh mắt y hơi hơi nghiêm lại một chút, quay đầu sang, lại hoàn toàn không phát giác ra cái gì, không khỏi có chút kỳ quái.
"Đang nhìn cái gì?"
Minh Đăng ở bên cạnh hỏi.
Cố Yêm do dự một chút, vẫn là nói: "Vừa rồi hình như cảm thấy có người đang nhìn bên này."
Bởi vì bọn họ hiện giờ còn ngụy trang ở Ma Vực, trong lòng Cố Yêm cảnh giác hơn một chút. Minh Đăng nhìn qua theo hướng y chỉ, khe khẽ nhíu nhíu mày.
"Bên kia không có ai, có điều vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn." Hắn nhỏ giọng nói.
Cố Yêm cũng gật gật đầu, hai người lại lần nữa tẩy rửa cây cột.
Tới buổi tối, Cố Yêm mới trở về phòng.
Nhưng mà khiến y kỳ quái chính là Ma Tôn trong tay áo sau khi ở trên đại điện hôm nay, trước sau vẫn luôn không có động tĩnh, Cố Yêm không thể không lấy bình trắng ra nhìn một cái.
Lục Lược Vũ thay vảy đã tới thời điểm mấu chốt, một sừng của Bạch Long trong bình đã rụng xuống.
Ngay khi Cố Yêm nhìn thấy, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh nhạt.
"Sừng rồng này trái lại không tệ, nếu ngươi thích, có thể lấy ra để chế thuốc."
Cố Yêm đột nhiên nghe thấy giọng nói, thân thể hơi cứng lại, rũ mắt, ánh mắt khe khẽ giật giật: "Con rối?"
Hôn khế chỗ ngực nóng bỏng như là đang đáp lại.
Quả nhiên là ông ta. Cố Yêm siết chặt tay lại nhíu mày hỏi: "Ta không nhỏ máu, ngươi cũng có thể đi ra?"
Phó Hàn Lĩnh nói: "Dưới tình huống bình thường thì không thể, nhưng bị kích phát lại có thể."
"Ví dụ như?" Cố Yêm nghĩ đến cảm giác bản thân ở trong đại điện tự dưng bị kéo vào không gian giam cầm xa lạ, giọng điệu nghi ngờ. Nhưng mà người nọ lại nói: "Ví dụ như có người nhìn trộm."
"Trên đại điện có một Yêu Tộc kích phát cấm chế."
Cố Yêm hơi hơi híp híp mắt, lúc này mới ý thức được cảm giác mơ hồ của mình khi ở trong điện, chỉ sợ là thật sự, thật sự có người đang nhìn về phía y.
Có điều lời con rối nói cũng không thể tin, rõ ràng là y bị giam cầm trước, Yêu Chủ đến sau, ông ta lại điên đảo sự thật.
Đầu ngón tay Cố Yêm dừng lại một chút, lấy hôn khế ra, đặt ở một bên. Từ sau khi biết bên trong hôn khế chính là Phó Hàn Lĩnh, y để hôn khế gần một chút liền luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Có điều y làm động tác này vô cùng tự nhiên, Phó Hàn Lĩnh cũng không phát hiện tiểu đồ đệ đã biết được thân phận ông ta.
Lúc này đã bận rộn một ngày, bên ngoài Ma Thị cấp thấp hơn đi đun nước ấm, Cố Yêm bảo hắn đem bồn tắm đặt ở một bên, sau đó mới khóa cửa lại.
"Phu nhân tắm rửa có cần hỗ trợ." Giọng nói rõ ràng, lạnh nhạt kia lại nói như vậy.
"Không cần."
Thời gian một đêm, trong lòng y đã phủ định suy nghĩ trước đó. Cố Yêm trước đó là nghĩ, tuy rằng thân phận đã bại lộ, nhưng mà mấy người Ngu Bạch Trần đã đồng ý giúp y giấu diếm, trái lại cũng không có cái gì.
Y dự định đợi sau khi sự việc của Ma Vực kết thúc sẽ tự xin đến đất phong của Nguyên Anh Chân Quân, về sau ở Thái Thanh Tông sẽ treo một cái danh hiệu. Nhưng mà hiện tại Cố Yêm ngay cả danh hiệu cũng không cần treo, y chỉ muốn nhân lúc Ma Vực đại loạn, thuận thế đem củ khoai lang phỏng tay hôn khế này ném đi thật xa.
Có điều, Phó Hàn Lĩnh ban ngày trêu đùa y, buổi tối y cũng có thể trêu đùa đối phương.
Sau khi Cố Yêm cười lạnh trong lòng một tiếng, trên mặt không chút đổi sắc, ở trong giọng nói tiếc nuối của Phó Hàn Lĩnh, một giây sau lại biến thành một con tiểu hồ ly, nhảy vào trong bồn tắm.