Cậu ta nhìn chằm chằm cái bình lâu hơn một chút, Minh Đăng có chút nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Ngu Bạch Trần thu ánh mắt về, lắc lắc đầu: "Không có gì, chỉ là vừa rồi nghĩ tới một vài việc khác."
Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài lại bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, thân phận của mấy người hiện giờ vẫn là Ma Thị, nếu muốn ở lại bên trong Ma Cung thì vẫn phải che giấu thân phận.
Vì vậy khi Yến Trì quay đầu về phía sau, Ngu Bạch Trần liền ngậm miệng lại, mà Cố Yêm cũng bỏ bình sứ vào trong tay áo.
"Mấy người các ngươi đã dậy rồi thì đi ra hỗ trợ, ngây người ở đây làm gì?" Ma Thị đầu lĩnh kia mở miệng răn dạy một câu, ý bảo mấy người phía sau đi theo. Cố Yêm
lúc này mới chú ý tới Ma Thị trong mấy viện phía sau đều đã đi ra.
"Xem ra là Tức Viêm lại muốn làm gì đó." Y truyền âm cho mấy người.
Lục Lược Vũ hiện tại bị nhốt ở trong bình thay vảy, Vua duy nhất bên trong Ma Vực liền trở thành Tức Viêm. Gã trước đó ở trên yến hội muốn xách động người khác làm phản đuổi theo Lục Lược Vũ, hôm nay chỉ sợ là đã có kết quả.
Dù sao thời gian thay vảy không đợi người, càng do dự, đối với bọn họ càng bất lợi.
Vì thế đợi tới lúc mấy Ma Thị Cố Yêm tới chính điện, liền nhìn thấy Tức Viêm ngồi ở trong điện. Đứng phía sau Tức Viêm là năm vị Ma Tướng, mà phía sau nữa còn có mấy Phó Tướng nhất đẳng.
Cố Yêm nhìn ở trong đám người một cái, khe khẽ nhíu mày. Trùng hợp thế nào, trong nhóm Phó Tướng nghe lệnh mà tới lần này lại trà trộn vào một con rối của Lục Lược Vũ, chính là con rối mà Cố Yêm nhìn thấy ở Trắc Điện trước đó.
Loại thời điểm này, một con rối trà trộn vào cũng không phải là ngoài ý muốn, xem ra vị Bạch Long Thánh Quân này đã sớm tính toán sẵn, mượn việc bản thân thay vảy, câu ra một đám cá lớn, quét sạch Ma Vực.
Chu Vấn trước đó cũng từng gặp Ma Tộc mặc khôi giáp kia, tuy rằng không biết đối phương là con rối, nhưng lại ít nhiều biết được có liên quan với Lục Lược Vũ, giờ phút này kinh ngạc mở to hai mắt, sau khi Cố Yêm nhéo một cái mới hiểu ra mà cúi đầu xuống.
Động tĩnh của hai người không lớn, nhưng Minh Đăng ở ngay bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy một màn Cố Yêm nhéo Chu Vấn vào đáy mắt, động tác lần tràng hạt dưới ống tay áo của hắn thoáng dừng lại một chút.
Cái nhéo mới vừa rồi kia của Cố Yêm cũng không có dùng sức, sau khi nhận thấy có người nhìn, quay đầu lại, có chút nghi hoặc, liền nhìn thấy một Cốt Ma đeo mặt nạ đứng bên cạnh.
Cố Yêm nhớ tới Ngu Bạch Trần và Minh Đăng đều là Cốt Ma, có điều thân hình hai người ngang nhau, trong lúc nhất thời vậy mà lại không đoán ra được đến cùng là ai, y đành phải gật gật đầu, thu ánh mắt về.
Sau khi Cố Yêm thu tay về, chân mày Minh Đăng thả lỏng một chút, lại nhìn cái tay nhéo Chu Vấn kia của y một cái, không biết suy nghĩ cái gì.
Mấy Ma Thị bên dưới chia ra đứng, những Ma Thị nhất đẳng bọn họ đứng ở trước nhất, mà sau đó lại là Ma Thị nhị đẳng, tam đẳng, những tiểu Ma Tộc không được xếp hạng.
Cả đại điện tràn ngập một hơi thở giông bão sắp tới. Qua một lúc, mấy Ma Thị có tên tuổi trong Ma Cung đều đã tới, Tức Viêm mới liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thản nhiên mở miệng.
"Hôm nay triệu các ngươi tới là có một chuyện muốn tuyên bố."
Gã vẫn là bộ dạng sát phạt như trước, giương mắt, trầm giọng nói: "Lúc Ma Tôn thay vảy ở Nam Cương bị người của Thái Thanh Tông đánh lén, đã chết rồi."
"Thần hồn đều diệt, không còn một phần."
Lời này vừa nói ra, trên đại điện tức thì một mảnh ồn ào.
"Ma tôn bị hại rồi?" Phản ứng đầu tiên là có người không tin.
Nhưng mà Tức Viêm lại lấy ra Ma Thần Lệnh.
Thứ này chỉ Ma Tôn mới có thể có, trên đời chỉ có một cái này, đương kim Tôn Thượng cũng là năm xưa được truyền lại ở trên tế đàn, hiện tại vậy mà lại ở trong tay Tức Viêm đại nhân.
Lẽ nào lời gã nói là thật, Ma Tôn thật sự đã bị người của Thái Thanh Tông ám hại?
Ma Tộc bên dưới sắc mặt trắng bệch, mấy người Cố Yêm lại là cúi đầu. Tức Viêm lúc trước mở tiệc chiêu đãi, mượn sức năm vị Ma Tướng, mấy Ma Thị nhất đẳng bọn họ đều ở đó. Hiện tại ở trước mặt bọn họ nói như vậy, thay vì nói là không sợ bọn họ nghi ngờ, không bằng nói là chắc chắn bọn họ không nhấc lên nổi sóng gió, mặc dù lúc này đứng ra nghi ngờ cũng sẽ bị diệt sát ngay tại chỗ.
Thanh danh Ác Tướng của Tức Viêm còn ở bên ngoài, những Ma Tộc này không ai là không e ngại. Giờ phút này đột nhiên nghe Ma Tôn đã chết, tuy rằng cũng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi ra, chỉ là mắng to mấy tên xấu xa Tu Chân Giới lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhân lúc Ma Tôn thay vảy mà ra tay!
Thiểu số Ma Tộc hùng hùng hổ hổ khiến trên đại điện ồn ào giây lát, có điều, lập tức có chút thức thời mà liền yên tĩnh lại.
Tức Viêm chỉ nâng tay lên, đám đông không dám lại ồn ào nữa. Mấy Ma Thị nhất đẳng bên dưới nhìn nhau một cái, thấy vậy cắn răng quỳ xuống, nói: "Ma Cung không thể một ngày không có chủ."
"Hiện giờ Bạch Long Thánh Quân đã chết, vẫn xin Tướng Quân chủ trì đại cục!"
Một câu này giống như là đại biểu tin tức mơ hồ gì đó, đám đông đều hiểu ra.
Quả nhiên, Tức Viêm vẻ mặt hài lòng hơn một chút, mở miệng nói: "Các ngươi không cần lo lắng, trước khi Ma Tôn bị hại đã từng truyền lệnh cho bổn tướng, dặn dò bổn tướng tiếp quản Ma Vực, thay hắn báo thù."
"Bổn tướng nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người."
Ma Thần Lệnh ở trước mặt, tất cả mọi người vội vàng thay đổi xưng hô, Tức Viêm lúc này mới thu lại uy áp.
"Thì ra Tức Viêm này là muốn chiếm lĩnh Ma Vực, tự mình giết Ma Tôn, sau đó giá họa lên trên đầu Thái Thanh Tông a." Chu Vấn hiểu ra, sắc mặt tức giận, tái xanh đi một phần. Chỉ cảm thấy Ma Tướng thoạt nhìn cao lớn, lỗ mãng này vậy mà còn thâm độc như vậy, nghĩ ra biện pháp một đá hạ hai chim này.
Hắn truyền âm cho Cố Yêm.
Trên mặt Cố Yêm trái lại không biểu hiện ra cái gì, hiển nhiên đã sớm nghĩ tới.
Thậm chí y còn đoán được sau khi đi theo Tức Viêm này tới Nam Cương giết Lục Lược Vũ, sẽ hoàn toàn đem chuyện này đổ cho Phó Hàn Lĩnh. Dù sao trong thiên hạ này cũng chỉ có ông ta mới có thể giết được một Ma Tôn.
Đến lúc đó dẫn binh đánh Thái Thanh Tông sẽ vô cùng hợp tình hợp lý.
Y nhíu nhíu mày, nghĩ tới đây, nhìn về bên trong tay áo, không biết Ma Tôn thật sự này nhìn thấy độc kế trước mắt của thuộc hạ cũ của mình sẽ là phản ứng gì.
Lục Lược Vũ ngâm ở trong ánh trăng một ngày, đã khôi phục một chút, giờ phút này thấy Cố Yêm nhìn hắn, thần sắc hơi hơi ngẩn ra một chút, cười nói: "A Yêm có phải
là suy nghĩ, ta nghe thấy một màn này sẽ như thế nào?"
Trao đổi của hai người tiến hành trong im lặng, hoàn toàn không có ai nhận ra, chỉ có hôn khế trước ngực Cố Yêm hơi hơi sáng lên, giống như có chút bất mãn.
Nhiệt độ trong bình lạnh đi một chút, Lục Lược Vũ biết là Phó Hàn Lĩnh động tay, lại hoàn toàn không sợ, chỉ ôn hòa nói: "Trái lại cũng không có gì bất ngờ."
"Ma tộc vốn là chủng tộc cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua như vậy."
Vẻ mặt hắn thản nhiên, lời nói ra lại vô cùng bình tĩnh, giống như bản thân ở trong mắt những người kia không phải người bị ăn.
Lục Lược Vũ từ nhỏ lớn lên ở Ma Tộc, lại vào lúc còn trẻ bị ám hại, mấy năm này sao lại không biết. Hắn thậm chí còn có tâm tình giải thích với Cố Yêm: "Ta đoán, sau đó hắn chính là muốn làm đại điển kế nhiệm."
Sau lời nói mang theo tươi cười của Lục Lược Vũ, giây tiếp theo, mắt Cố Yêm nhảy lên một cái. Tức Viêm trên tòa liền mở miệng: "Ma Tộc không thể một ngày không có vua, Bạch Long Thánh Quân chết không rõ ràng ở bên ngoài, bản tôn mặc dù trong lòng hận thấu xương với Thái Thanh Tông, nhưng hiện giờ cũng chỉ có làm đại điển kế nhiệm, ổn định Ma Tộc trước, mới tiện phát binh tấn công Tu Chân Giới, báo thù thay Bạch Long Thánh Quân."
Gã vừa dứt lời, người bên dưới liền nói: "Đúng, đúng, đúng, phải nhanh chóng làm đại điển kế nhiệm, để những Ma Tộc còn lại hưởng ứng kêu gọi của Tôn Thượng!"
"Tôn Thượng lợi hại như vậy, hiện nay đã là Hóa Thần, tuyệt đối có thể dẫn dắt Ma tộc vươn ra khỏi Ma Vực."
Ma Tộc xu nịnh bên dưới vội vàng lấy lòng.
Tức Viêm ha ha ha cười lớn mấy tiếng: "Không tệ". Gã chỉ về phía Ma Tộc kia: "Đại điển kế nhiệm sẽ do ngươi tiến hành."
"Ba ngày sau, bổn tọa muốn Thành Chủ của tất cả Ma Thành đều tới tham gia đại điển!"
Nhóm Ma Thị vội vàng cúi đầu khom lưng.
Lục Lược Vũ nhìn dáng vẻ ngông cuồng của Tức Viêm, có chút nhàm chán, có điều, lúc này hắn lại rất có hứng thú với Cố Yêm.
"Tiểu Cửu Vĩ, ta nhớ rõ Cửu Vĩ Thiên Hồ chính là chí bảo của Yêu Tộc, nhưng mà có vẻ mấy vị Yêu Chủ kia hoàn toàn không biết tới sự tồn tại của ngươi nhỉ?" Hắn bỗng nhiên mở miệng.
Thân thể Cố Yêm cứng lại trong giây lát, lại thả lỏng, oán hận đáp trả lại: "Chuyện của ta không nhọc Ma Tôn lo lắng."
"Ma Tôn vẫn là lo lắng một chút cho nội loạn trong Ma Vực của mình trước đi."
Lục Lược Vũ hoàn toàn không có tức giận, ngay khi Cố Yêm nhẹ nhàng thở ra, hắn bỗng nhiên lại nói: "Ngu Bạch Trần thích ngươi đi?"
Cố Yêm may mắn sắc mặt bản thân hiện giờ che giấu bên trong mặt nạ, sau khi bị nghẹn một cái, nhíu nhíu mày.
"Làm sao ngươi biết?"
Lục Lược Vũ làm sao biết?
Hắn lúc đó khi cùng Ngu Bạch Trần nhìn thấy dáng vẻ Cố Yêm ở trong gương, liền nhận ra từ trong sắc mặt của đối phương. Hơn nữa Ngu Bạch Trần trân quý bức vẽ của Cố Yêm, cũng hoàn toàn không khó đoán. Có điều hắn bỗng nhiên phát hiện Cố Yêm dường như đã sớm biết điểm này, hơn nữa đang dần xa cách Ngu Bạch Trần.
Con tiểu hồ ly này nhìn vào đặc biệt không tim không phổi, lại khiến trong lòng hắn đập nhanh lên một chút.
Vào lúc Cố Yêm nhíu mày, Lục Lược Vũ dụ dỗ nói: "Ta còn biết rất nhiều việc."
"Ngươi tới gần một chút, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Ngươi lừa quỷ đi.
Sau khi Lục Lược Vũ nói ra, Cố Yêm vừa mới chuẩn bị cảnh cáo, động tác lại bỗng nhiên cứng lại.
Hôn khế trước ngực nóng lên, không biết từ khi nào thì trở nên nóng bỏng, nhưng mà sau khi cảm giác tê dại trong tim truyền đến, Cố Yêm rũ mắt, lại nhận ra bản thân đã bị một hơi thở lạnh như băng giam cầm lại.