Sau Khi Vật Hy Sinh Công Lật Xe

Chương 66


1 năm

trướctiếp

Nhiệt độ không khí trong phòng đột nhiên lạnh đi rất nhiều. Ngay lúc Lục Lược Vũ nhận thấy nguy hiểm, nhanh chóng né tránh kiếm của người bên cạnh, quay đầu
lại liền nhìn thấy một người áo trắng đeo mặt nạ.

Đồng tử hắn hơi co lại, trong lúc nhất thời vậy mà lại nhìn không thấu tu vi người này.

Cố Yêm không biết là bị dùng thuật pháp hay là như thế nào, trước sau không có tỉnh lại.

Sau khi kiếm khách áo trắng xuất kiếm, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau. Lục Lược Vũ hiện tại là tu vi suy giảm trong kỳ thay vảy, mà hiện tại Phó Hàn Lĩnh bên dưới mặt nạ cũng chẳng qua là một phân thần, tu vi chỉ có một phần ba của bản thể

Chẳng qua mặc dù là như vậy, Lục Lược Vũ vẫn ở hạ phong. Sau khi hắn hóa rồng, vảy rồng vốn mới mọc trên người bị một kiếm róc đi không ít. Một luồng sáng trắng
hiện lên, Lục Lược Vũ lui về phía sau một bước, dường như có chút không chắc chắn: "Phó Hàn Lĩnh?"

Kiếm khách áo trắng kia liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì. Nhưng mà chỉ một cái liếc mắt này đã khiến Lục Lược Vũ hoàn toàn xác nhận thân phận người này.

Thật sự là Kiếm Tôn Phó Hàn Lĩnh.

Hắn vạn lần không ngờ Phó Hàn Lĩnh hơn nửa đêm sẽ xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa thời điểm ông ta tiến vào Ma Vực, bản thân vậy mà lại không nhận thấy chút nào.

Không đúng, không phải không phát hiện.

Mà là bản thân Phó Hàn Lĩnh dùng cách thức đặc thù tiến vào. Lục Lược Vũ nhìn hôn khế trên giường một cái, khe khẽ nhíu mày.

-- Ông ta hiện tại là con rối.

Đường đường một Kiếm Tôn, vậy mà cũng có một ngày ngụy trang làm con rối? Trong mắt Lục Lược Vũ hiện lên một tia châm chọc, lại có chút thích thú, giống như là đã phát hiện chuyện gì đó cực kỳ thú vị.

"Thì ra ngươi đang bảo vệ A Yêm a."

Lúc hắn nói chuyện lại bật cười, rõ ràng trên người đều là máu, lại cười đầy thú vị.

"Ta lại không biết Kiếm Tôn vậy mà lại là người đối với đệ tử tốt như vậy."

Dáng vẻ Phó Hàn Lĩnh năm đó dốc sức diệt hơn mười thành trì của Ma Vực. Người này mấy năm nay vẫn luôn bế quan, việc ở Tu Chân Giới gần như đều không tham dự. Hiện giờ lại vì bảo hộ tiểu đồ đệ mà đến Ma Vực này.

Thật đúng là... thú vị.

Trong đồng tử màu vàng của Lục Lược Vũ lộ ra ý cười.

Phó Hàn Lĩnh thản nhiên nói: "Ta cũng không biết Ma Tôn là người sẽ nửa đêm bò lên giường người khác."

Trên thân kiếm ông ta dính máu rồng, Phó Hàn Lĩnh không nhanh không chậm lau đi sạch sẽ, giống như không bị lời Lục Lược Vũ nói làm cho tức giận.

"A Yêm là đệ tử quan môn của bản tôn, vì sao bản tôn không thể che chở hắn?" Ông ta cũng không phủ nhận bảo hộ Cố Yêm.

Lục Lược Vũ đối mắt cùng ông ta, khe khẽ híp híp mắt, ôm vai nói: "Ta đã phát lời thề tâm ma, trước khi chưa giết Tức Viêm sẽ không thương tổn Cố Yêm, vừa rồi chẳng qua là muốn nhìn hắn một chút."

"Thế nào, ngay cả việc này Kiếm Tôn cũng muốn quản?"

Phó Hàn Lĩnh quả thật đã nhìn thấy sợi tơ tâm ma nhân quả ở trên người hai người, nhưng mà sắc mặt ông ta lại không có thả lỏng, vẫn như trước đứng ở trước giường của Cố Yêm, không có rời đi.

Trong phòng giằng co, Lục Lược Vũ nhìn chằm chằm ông ta, cười khẽ một tiếng.

"Kiếm Tôn, A Yêm cũng không phải là của một mình ngươi."

"Cho dù ngươi là sư tôn của hắn thì đã làm sao, việc này cũng không thể ngăn cản có người tới gần hắn."

Lòng bàn tay Lục Lược Vũ ngưng tụ ra trường đao, nhưng mà còn chưa chờ hắn nói hết lời, Phó Hàn Lĩnh đã lại ra tay.

Lần này là hướng về phía sừng rồng còn chưa đứt hẳn của hắn, trước khi thay vảy, sừng gãy sẽ vĩnh viễn không mọc ra nữa, tu vi của Lục Lược Vũ không chỉ tổn hao nhiều, thậm chí còn có thể rơi xuống một cảnh giới.

Nhưng mà mặc dù là vào loại thời điểm này, trên mặt Lục Lược Vũ vẫn mang theo tươi cười. Hắn dùng trường đao chống đỡ kiếm của Phó Hàn Lĩnh, khi bị bức lui, lại khe khẽ nhướng mày:

"Vật triệu hồi Kiếm Tôn, nếu ta nhìn không lầm chính là hôn khế."

"Cho nên... Người ở trong Hoài Âm Thành cũng là ngươi đi?"

Lục Lược Vũ đã đồng ý với Ngu Bạch Trần không lộ ra thân phận Cố Yêm với người không biết chuyện, nhưng hiển nhiên Phó Hàn Lĩnh cũng biết được.

Ông ta không chỉ biết, còn biết sớm hơn so với bất cứ người nào trong bọn họ.

Trong đầu Lục Lược Vũ hiện ra dáng vẻ Phó Hàn Lĩnh đè lại Cố Yêm trên bàn lúc đó, âm thầm nhíu nhíu mày.

Kiếm đã tới trước mặt, ép đến người lui về phía sau một bước.

Sau khi Phó Hàn Lĩnh nghe thấy chất vấn, chỉ là nhìn về phía Lục Lược Vũ, giọng điệu bình tĩnh: "Thì đã sao?"

Không có một sư tôn nào sẽ bảo đồ đệ mặc áo cưới, cũng không có một sư tôn nào sẽ thân mật 'trêu đùa' đồ đệ như vậy.

Phó Hàn Lĩnh nghe ra châm chọc trong miệng Lục Lược Vũ, nhưng mà... đã làm sao.

Trong lòng ông ta giống như che phủ một tầng sương mù, hiện giờ đám sương này đã phải chậm rãi lộ ra.

Phó Hàn Lĩnh có thể ý thức được, Cố Yêm đối với ông ta là không bình thường.

Mũi kiếm cuối cùng đâm vào bả vai, ông ta thu kiếm về.

Lục Lược Vũ lúc này đã không thể duy trì hình người, chẳng qua sau một hồi giao phong ngắn ngủi bị thua, hắn lại xoa xoa miệng vết thương trên vai, sau khi liếc mắt nhìn Tiểu Cửu Vĩ trên giường một cái, ung dung trở về trong bình.

Khi Lục Lược Vũ trở về, chỉ nói một câu: "Hy vọng Kiếm Tôn vĩnh viễn tự tin như vậy."

Phó Hàn Lĩnh từ ánh mắt của hắn nhìn ra ý vị sâu xa vô cùng khiến người khác không thoải mái, híp mắt nhìn về phía Bạch Long dở sống dở chết trong bình.

Lúc này lại nghe thấy trên giường chậm rãi có động tĩnh, hơi lạnh trên mặt ông ta tan đi một chút, thu lại ánh mắt nguy hiểm khi nhìn về phía cái bình, thu Trảm Uyên vào
trong Kiếm Phủ.

Máu rồng trong phòng được xử lý sạch sẽ, ngay cả bên cửa sổ cũng đã thắp huân hương.

Phó Hàn Lĩnh sau khi tẩy sạch tay, đi tới bên cạnh Cố Yêm.

Tiểu đồ đệ nhắm mắt lại yên tĩnh nằm ngủ, đối với những chuyện xảy ra vừa rồi hoàn toàn không hay không biết.

Lúc này cách hừng đông còn một khoảng thời gian.

Phó Hàn Lĩnh không có gấp gáp trở về, trái lại ngồi ở bên giường, nhìn Cố Yêm trong giây lát, vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào mi mắt đối phương. Cố Yêm giống như
đang ngủ bị quấy rối, môi mỏng mím chặt lại một chút.

Phó Hàn Lĩnh thấy thú vị, lại nhịn không được chạm chạm bên môi y. Trước đây ông ta cũng không nhận ra, bên môi tiểu đồ đệ còn có một cái đồng điếu.

Đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh rất lạnh, lại mang theo một chút vết chai mỏng do nhiều năm luyện kiếm, khi lướt qua bên môi, làm cho Cố Yêm có chút ngứa ngáy, nhịn không được mà né tránh, muốn mở mắt ra. Nhưng mà trước mắt y lại giống như bị cái gì che đi, làm thế nào cũng không mở ra được.

Cũng may Cố Yêm có thể nhận thấy trên người thứ che chắn mình hoàn toàn không có sát khí, người này không có ý định hại mình.

Trên thực tế, y đã tỉnh táo, nhưng mà lại không có cách nào nhìn rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy hơi thở kia vô cùng quen thuộc. Thậm chí quen thuộc tới mức làm cho trong lòng y run rẩy.

Cố Yêm chậm rãi trấn an bản thân trở nên bình tĩnh, không lại thử mở mắt.

Phó Hàn Lĩnh thấy tiểu đồ đệ yên tĩnh lại, khe khẽ nhíu mày. Không theo ý định của đối phương mà cảm thấy nhàm chán, trái lại... càng càn rỡ hơn một chút.

Cố Yêm cảm thấy đuôi mắt nhạy cảm của bản thân bị nhẹ nhàng vuốt ve, hàng mi dài của y khe khẽ run rẩy, cho dù là không thể thức tỉnh, một mảnh kia cũng trở nên
ửng hồng.

Từ khi bắt đầu chạm vào đồng điếu, hết thảy những thứ này đều đã quá giới hạn.

Nếu nói lúc trước không biết cáo trắng là tiểu đồ đệ, giúp y sơ giải là cảm thấy thú vị, như vậy về sau, sau khi đã biết, hành động ở Hoài Âm Thành đã là không đúng.

Phó Hàn Lĩnh có thể phân biệt rõ ràng hành vi của bản thân, hết thảy mọi hành động ông ta làm ra trêu đùa tiểu đồ đệ đều là vì suy nghĩ không tên trong lòng kia.

Muốn thấy tiểu đồ đệ cười, thấy y vui vẻ.

Cũng muốn... thấy y khóc.

Giống như là ở Hoài Âm Thành, ở trong tay ông ta, từng chút, từng chút một bị ức hiếp mà khóc.

Ánh mắt ông ta sâu hơn một chút, cảm thấy tầng sương mù kia ở ngay trước mặt, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy ra liền có thể nhìn thấy. Chỉ là ông ta cũng không chắc chắn sau khi đẩy đám sương ra, tiểu đồ đệ có sợ hãi chính mình hay không.

Bởi vì tương tự với đám sương gào thét muốn ra, chính là mãnh thú tiềm tàng trong lòng ông ta.

Trời đã dần dần sáng, Phó Hàn Lĩnh nhắm mắt, giấu đi mờ tối nơi đáy mắt, thu tay về, lại thêm lên trên bình một đạo cấm chế, sau đó mới biến mất ở trong hôn khế.

Sau khi Phó Hàn Lĩnh rời đi không bao lâu, Cố Yêm liền mở mắt ra.

Y nằm ở trên giường, vươn tay che đi mắt mình, lại khe khẽ đụng vào đuôi mắt.

Cảm giác nửa mơ nửa tỉnh vừa rồi dường như còn ở trước mắt, Cố Yêm nhắm mắt rồi lại mở ra, biết cảm giác bản thân không sai, người nọ quả thật rất quen thuộc.

Chẳng qua, có lẽ là đoán được mình sẽ nhìn lén, con rối kia trước tiên đã kéo mình vào trong mộng.

Sau khi y tỉnh lại, đối phương đã không thấy đâu, đầu ngón tay Cố Yêm thoáng dừng một chút. Sau khi nhận ra bản thân bởi vì đụng chạm vừa rồi mà dâng lên nước mắt thì thu tay lại.

Y đã có một suy đoán.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Cố Yêm không ngây ra ở trên giường nữa, sau khi rửa mặt xong thì đi về phía bàn.

Cái bình vẫn giống y như khi y rời đi, nhìn như là chưa từng bị động tới, Cố Yêm lại phát hiện ở trên mặt đã nhiều thêm một đạo cấm chế.

Y nhíu mày, tay gõ gõ bên ngoài cái bình, bình sứ kia liền trở nên trong suốt, lộ ra Tiểu Bạch Long ngâm mình ở trong ánh trăng bên trong.

Tiểu Bạch long hiện tại so với khi ở địa cung hôm qua thê thảm hơn rất nhiều, Cố Yêm chú ý tới hơi thở mỏng manh của hắn, ngay cả vảy cũng đã rơi xuống không ít.

"Tối hôm qua là ai?" Y liếc mắt nhìn Bạch Long trong bình một cái, vẫn là trực tiếp hỏi ra.

Nếu thật sự như y đoán, Lục Lược Vũ hẳn là rất sẵn sàng nói cho y biết. Quả nhiên, sau khi Cố Yêm nói xong, Lục Lược Vũ nói: "A Yêm không phải là đã đoán được sao?"

Cho dù là vừa cùng Phó Hàn Lĩnh giao phong, còn bị thương khắp người, nhưng mà Lục Lược Vũ lúc này lại vẫn rất ung dung, thậm chí vẫn là giọng nói mang cười:

"Đêm qua chính là một màn kịch hay."

Tay cầm cái bình của Cố Yêm hơi hơi siết chặt, đuôi mắt chợt lóe ý lạnh rồi biến mất, y lại nhìn về phía Bạch Long trong bình, sắc mặt không đổi: "Quả thật, nhìn bộ
dáng của Ma Tôn thì đã biết là một màn kịch hay."

Y nói xong liền không lại để ý tới Lục Lược Vũ nữa.

Lục Lược Vũ cũng vừa hay phải dưỡng thương, chỉ lắc lắc đầu, cũng không lại mở miệng nữa.

Ngay tại lúc Chu Vấn ở bên ngoài cũng sắp phá cửa mà vào, Cố Yêm cuối cùng cũng mở cửa ra.

"Vừa rồi đang rửa mặt." Y mở miệng giải thích một câu.

Được rồi, Chu Vấn nuốt xuống lời nói trong miệng.

"Không chỉ một mình ta đến."

Ngoài cửa còn có mấy người Ngu Bạch Trần, Yến Trì, Minh Đăng.

Yến Trì sau khi nhìn thấy Cố Yêm không có việc gì, nhíu nhíu mày: "Ma Tôn đêm qua không có làm cái gì chứ?"

Anh ta đêm qua sau khi trở về, cả đêm không ngủ, vẫn luôn lo lắng chuyện bên này.

Yến Trì cũng không biết bản thân luôn lo lắng cho Cố Yêm làm gì, bọn họ rõ ràng đã sớm giải trừ hôn ước, hiện tại quan hệ gì cũng không phải, nhưng mà vừa nghĩ đến
người duy nhất mà người nọ tin tưởng hiện tại chính là mình.

Trong lòng anh ta trái lại giống như bị cái gì nghẹn lại, khiến anh ta không thể khống chế chính mình nghĩ nhiều.

Tay cầm kiếm của Yến Trì trước sau siết chặt.

Cố Yêm lắc lắc đầu, tuy rằng đối với việc Yến Trì phá lệ, không chỉ ở lại, còn lo lắng cho y có chút kỳ quái. Nhưng lần này trái lại cũng không có nói gì, đưa cái bình cho anh ta tự mình xem.

"Ma Tôn hôm nay tu vi lại thụt lùi rồi."

Thay vảy bình thường đương nhiên sẽ không thụt lùi, mà là theo quá trình thay vảy, càng ngày càng cao hơn, nhưng mà Lục Lược Vũ hôm qua mới vừa cùng Phó Hàn Lĩnh đánh một trận, hiện tại bản thân bị trọng thương, hôm nay xem, vậy mà lại còn kém hơn so với hôm qua.

Sau khi Yến Trì nhìn một cái, sắc mặt hơi dịu đi.

Minh Đăng lại thản nhiên mở miệng nói: "Sau khi tu vi thụt lùi, hôm nay thay vảy sẽ càng chậm hơn một chút, vốn ngày mai hắn có lẽ sẽ có thể kết thúc thay vảy, hiện tại xem ra là phải vài ngày nữa."

Cố Yêm cũng gật gật đầu.

Lúc này Lục Lược Vũ trước sau không nói gì lại rũ mắt, ôn hòa nói: "A Yêm không cần lo lắng, mặc dù là hiện tại, bản tôn cũng có thể giết Tức Viêm."

Ai lo cho hắn.

Y ngoài cười nhưng trong không cười thu cái bình về, thản nhiên nói: "Ma Tôn suy nghĩ nhiều rồi."

Lúc này Ngu Bạch Trần lại khe khẽ nhíu nhíu mày, nhìn vào trong bình, không biết vì sao, cậu ta vừa rồi sau khi nghe thấy Ma Tôn lên tiếng, vậy mà lại cảm thấy giọng nói Ma Tôn có chút quen thuộc?

Lời tác giả: Sư tôn sắp thông suốt rồi ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp