"Đi từ chỗ nào?"

Sau khi Lục Lược Vũ rời khỏi Kim Trì, Kim Trì không ngừng dâng lên. Theo di động của Kim Trì, cây cột bên cạnh cũng chuyển động, cuối cùng hiện ra một lối đi.

"Đi từ đây là có thể ra ngoài." Tiểu Bạch Long trong bình nói.

Cố Yêm dùng thần thức dò xét một phen, sau khi xác định không có vấn đề liền mang theo Lục Lược Vũ đi ra ngoài.

Trong sáu tiên môn lớn, ngoại trừ mấy người Minh Đăng, Yến Trì, những người khác sau khi nhận được phù truyền âm của Cố Yêm đều đã rời đi, chẳng qua mấy người Chu Vấn bọn họ cũng không đi.

Chu Vấn biết trước đó Cố Yêm đã tới Trắc Điện, sau khi Ngu Bạch Trần tới, liền mang theo bọn họ đến Trắc Điện này, qua không bao lâu liền thấy Cố Yêm thật sự đi ra.

"Dọa ta sợ muốn chết." Chu Vấn thở ra một hơi, lập tức chạy tới.

"Ngươi không sao chứ? Có bị thương hay không."

Khi nghe thấy Cố Yêm đã tìm được Ma Tôn, mi mắt hắn cứ nhảy mãi không thôi, hiện tại mới hòa hoãn lại, Cố Yêm không ngờ tới mấy người Ngu Bạch Trần bọn họ vẫn chưa đi, có chút bất đắc dĩ.

"Ta không sao, không phải đã bảo các ngươi rời đi rồi trước sao?"

Chu Vấn nghe thấy lời này lại tức giận vỗ bả vai Cố Yêm một cái: "Không đợi được ngươi, bọn ta sao có thể đi!"

"Là huynh đệ thì phải sống chết có nhau!"

"Được rồi."

Có điều cùng chết là không có khả năng rồi, Cửu Vĩ Thiên Hồ thọ mệnh rất dài. Cố Yêm có lòng tin có thể sống lâu hơn bất cứ một lão tiền bối nào của Tu Chân Giới.

Có điều, y dừng một chút, nói: "Việc tiếp theo ta muốn nói, các ngươi chuẩn bị cho tốt."

Yến Trì từ khi Cố Yêm đi ra liền nhìn chằm chằm vào y. Sau khi nhìn thấy y lông tóc không tổn hao gì mới chậm rãi buông lỏng kiếm ra, vì không để lộ lo lắng của mình lại nhíu mày thu ánh mắt về.

Minh Đăng lại thẳng thắn hơn nhiều, ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người Cố Yêm.

"A Yêm, ngươi muốn nói cái gì." Người lên tiếng là Ngu Bạch Trần, cậu ta nhìn ra là Cố Yêm có việc rất quan trọng muốn nói với bọn họ, không khỏi nhíu mày lại.

"Các ngươi tự mình nhìn đi." Cố Yêm thấy bọn họ đều đã chuẩn bị xong liền mở miệng nói.

Một giây sau, mấy người liền thấy Cố Yêm lấy ra từ trong tay áo một bình sứ nhỏ.

Trong tay hắn chợt lóe linh quang, bình sứ kia trở nên trong suốt, mấy người cũng đều không hẹn mà cùng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Bên trong bình sứ kia chứa một con... rồng trắng?

Yến Trì nhanh chóng nghĩ đến danh hiệu của Ma Tôn, Bạch Long Thánh Quân. Nguyên hình của hắn hình như chính là rồng trắng, kết hợp với việc Cố Yêm truyền âm cho bọn họ nói đã gặp Ma Tôn...

Sắc mặt mấy người đều trở nên kỳ quái. Vẫn là Chu Vấn vươn tay, lắp ba lắp bắp nhìn bình sứ trong tay Cố Yêm: "Ngươi sẽ không nói với bọn ta đây là Ma Tôn đi?"

"Sao có thể."

Sau khi Cố Yêm lên tiếng, Chu Vấn thở phào một hơi.

"Ta đã nói Ma Tôn sao lại biến thành rồng bị ngươi bỏ vào bình chứ."

Hắn cười ha ha ha để xoa dịu, lại phát hiện mấy người khác đều không thả lỏng giống mình.

Tuy rằng nhìn thấy bộ dáng Chu Vấn tự dối mình rất thú vị, có điều Cố Yêm vẫn là vô cùng nặng nề nói với hắn.

"Gạt ngươi đó, đây là Ma Tôn."

Những lời bọn họ nói, Lục Lược Vũ đều có thể nghe thấy toàn bộ, hắn thậm chí vô cùng thân thiện liếc nhìn Chu Vấn một cái.

Chu Vấn lập tức lui ra sau một bước lớn.

Cố Yêm nói lại một lần toàn bộ sự việc ở Trắc Điện, chẳng qua bỏ bớt đi một màn bản thân hóa thành Cửu Vĩ uy hiếp Lục Lược Vũ, mọi người lúc này mới hiểu rõ.

Ngu Bạch Trần lúc này vẫn chưa biết Bạch Long này chính là "Lục Ninh". Sau khi nghe thấy Ma Tôn đã phát lời thề tâm ma, vẫn là nói: "Ma Tộc giảo hoạt, hiện tại vẫn chưa xác định hắn có thể giở trò bịp bợm gì khác hay không."

Cố Yêm cũng nghĩ như vậy: "Hai người bọn ta đã làm một giao dịch, ta hiện tại vẫn chưa thể rời đi."

"Các ngươi xác định không đi?" Y lại hỏi một lần.

Chu Vấn dùng hành động để bày tỏ sẽ không đi, Yến Trì lại vươn tay ra: "Tối nay ta giúp ngươi bảo quản cái này."

Lời này của anh ta không đầu không đuôi, Minh Đăng lại nghe ra là anh ta lo lắng Cố Yêm buổi tối gặp chuyện không hay, muốn lấy đi cái chai giúp y.

Nhưng mà lời này vừa nói ra, Lục Lược Vũ liền lên tiếng: "Không cần."

"Ta rất thích... A Yêm." Hắn vốn là muốn nói Tiểu Cửu Vĩ, có điều nghĩ đến việc trước đó đã đồng ý với Ngu Bạch Trần, liền nói tên Cố Yêm.

"Bản tôn chưa từng nói lời phản lời." Lục Lược Vũ thấy mấy người nhíu mày nhìn mình, không khỏi cười nói.

Cố Yêm cũng không thể vứt phiền toái cho người khác, lúc mấy người suy tư, nói: "Ta không sao, trước khi hắn chưa giết Tức Viêm sẽ không ra tay với ta."

"Hơn nữa... Ma Tôn còn đang trong kỳ thay vảy." Những lời này cuối cùng cũng khiến mấy người thả lỏng.

Lục Lược Vũ thay vảy vô cùng đau đớn, sau khi nói xong liền không lên tiếng nữa, có điều ánh mắt lại trước sau đặt ở trên người mấy người, giống như nhận ra việc gì đó thú vị, hơi hơi rũ mắt xuống.

Lúc này đã tới buổi tối, Cố Yêm thấy Ngu Bạch Trần nhìn về phía mình, không khỏi nói: "Nếu có việc, ta sẽ gửi phù truyền âm cho các ngươi."

"Đều trở về nghỉ ngơi trước đi, phỏng chừng sau đó sẽ có một màn kịch lớn."

Minh Đăng lúc này mới gật gật đầu, xoay người rời đi.

Phòng của Chu Vấn ở ngay bên cạnh Cố Yêm, sau khi Cố Yêm đi vào, vẫn không yên tâm mà dặn dò: "Có việc nhất định phải gọi ta!"

Sau khi y đóng cửa lại, Lục Lược Vũ mới nói: "Bọn họ rất lo lắng cho ngươi." Cố Yêm nghĩ đến dáng vẻ Lục Lược Vũ bị mọi người xa lánh, cho rằng hắn sẽ nói gì đó,
nào ngờ hắn lại không nói thêm cái gì.

Chỉ sợ là thay vảy quá đau rồi, Cố Yêm không nghĩ nhiều thêm. Sau khi y thổi tắt nến, lại hạ thêm một tầng cấm chế lên cái bình mới nhắm mắt lại.

Lục Lược Vũ bị đặt ở trên bàn, tới sau nửa đêm chậm rãi mở mắt ra. Hắn cách cái chai nhìn dáng vẻ Cố Yêm ngủ thật lâu. Ngoài ý muốn cảm thấy người này lúc ở hình người cũng rất thuận mắt.

Có điều... đến cùng là còn hơi non một chút, hai tầng cấm chế này sao có thể ngăn được hắn.

Một luồng ánh sáng trắng tràn ra từ trong bình, dần dần hóa thành hình người. Lục Lược Vũ vừa định đi tới bên giường, bỗng nhiên nhận thấy không đúng.

-- Trong phòng này còn có người khác?

Đồng tử Lục Lược Vũ hơi co lại.

Cố Yêm đã sớm nhỏ máu lên hôn khế, đặt ở dưới gối đầu. Y nghĩ đến ánh mắt cái người giả làm con rối bên trong hôn khế kia nhìn mình, đêm nay khó hiểu mà muốn
làm một thí nghiệm.

Vì thế lúc đoán được Lục Lược Vũ không an phận, Cố Yêm liền đặt hôn khế ở trên giường.

Quả nhiên, lúc này Lục Lược Vũ vừa mới ra đến, Phó Hàn Lĩnh đeo mặt nạ cũng đồng thời xuất hiện ở trong phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play