Rất thơm?
Cố Yêm có tích tắc thiếu chút nữa đã nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Có điều y lại nhớ đến trước đây, con nhím con cũng từng nói y thơm. Sắc mặt y khe khẽ giật giật, biểu cảm có chút kỳ quái. Sau khi Lục Lược Vũ nói xong, y mới cắn răng nói: "Ngươi sẽ không gọi ta là mẫu thân đi?"
Bên trong địa cung vốn yên tĩnh bỗng nhiên càng thêm yên tĩnh, lần này người câm nín đổi thành Lục Lược Vũ. Mắt rồng nhìn luôn ôn hòa của Bạch Long ngạc nhiên mà chớp một cái, giống như là không hiểu được vì sao Cố Yêm lại nói như vậy, sau đó lại bật cười.
Trên người Lục Lược Vũ có một loại nguy hiểm che đậy trong ôn hòa, nhưng mà ôn hòa của hắn không phải loại ôn hòa gạt người kia. Bạch Long sở trường về nước, loại ôn hòa này giống như là người chạm vào nước sâu, mát lạnh, thoải mái, lại có thể dìm chết người.
Lông nhung trên người Cố Yêm gần như đều sắp bị tiếng cười này dọa nhảy dựng, có điều y cũng biết Lục Lược Vũ hiện tại quả thật đánh không lại mình, sau khi híp híp mắt, không để ý đến con rồng này, xoay người nhẹ nhàng nhảy lên trên bệ đá, muốn tìm lối ra. Nhưng mà y dò xét cung điện này một vòng cũng không tìm thấy cơ quan đi ra ngoài.
Lục Lược Vũ không có khả năng tự hủy đường ra, nhốt bản thân ở lại nơi này, mật đạo kia chỉ có thể vào, không thể ra.
Như vậy mật đạo đi ra ngoài ở chỗ nào?
Y rung rung lông nhung trên người, nhìn về phía Lục Lược Vũ còn đang nhịn đau vì thay vảy.
"Cơ quan ở trong hồ bên dưới người ngươi?" Hiện tại nơi duy nhất y chưa kiểm tra chính là chỗ này.
Lục Lược Vũ vẫn như trước duy trì biểu cảm trên mặt, cho dù là thay sừng đã làm cho trong tay hắn bị thương đến máu tươi đầm đìa. Hắn giống như không cảm thấy đau đớn, cười nói: "Nếu Tiểu Cửu Vĩ nghi ngờ, có thể xuống kiểm tra một chút."
"Nước hồ này là ánh trăng, ngươi biết đó, đối với Yêu hoàn toàn vô hại."
Người này trên mặt dính máu, áo vàng hỗn loạn, lại cười như gió thoảng mây bay.
Cố Yêm liếc mắt nhìn hắn, rũ mắt suy xét giây lát.
Hiển nhiên Lục Lược Vũ hoàn toàn không có sốt ruột, vừa rồi lúc y tiến vào, sát ý chợt lóe rồi biến mất kia không phải giả, nếu y đoán không sai mà nói, khi Lục Lược Vũ nói "rất thơm", ngoại trừ tán thưởng còn có... sát ý.
Ma Tôn này muốn giết y.
Cố Yêm âm thầm nhíu mày. Mặc dù có giây lát khó hiểu, nhưng hoàn toàn không trở ngại y cũng không muốn đối phương dễ chịu.
Khi Lục Lược Vũ thản nhiên tươi cười nhìn y, y cũng cười nói: "Nếu Ma Tôn đã mời, vậy tại hạ từ chối thì bất kính rồi." Sau khi y nói xong, thân hình bỗng nhiên chậm rãi biến lớn một chút, Cửu Vĩ Thiên Hồ là ngọn nguồn của vạn yêu, đương nhiên không có khả năng thật sự chỉ là một con tiểu hồ ly chỉ mọc chín cái đuôi.
Chẳng qua trước đó Cố Yêm cảm thấy hình dạng này chạy trốn thế nào cũng tiện hơn, mới vẫn luôn để như vậy, nhưng mà Long Tộc trước mặt hiển nhiên đã xem y như một con gà yếu ớt mà chơi đùa.
Sau khi Cố Yêm biến lớn, chậm rãi đi đến bên bờ Kim Trì, nghiêng cái đầu bông nhung nhung nhìn về phía nửa người nửa rồng bên trong Kim Trì, tai cáo khe khẽ rung rung.
"Ngươi là tự mình đi ra, hay là ta đạp xuống một vuốt." Sau khi Cố Yêm hoàn toàn thả ra hình dạng hồ ly, một cái đệm thịt hoa mai hạ xuống, Kim Trì ánh trăng này sẽ phế đi.
Lục Lược Vũ còn phải dựa vào Kim Trì bồi dưỡng, lúc này hiếm khi mà có chút nói không nên lời. Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bản thể của cửu vĩ, so sánh một chút thân hình hiện tại của bản thân với thân hình hiện tại của Tiểu Cửu Vĩ. Sau khi Lục Lược Vũ cắn răng nhịn cơn đau nhức truyền đến, không khỏi vỗ vỗ lòng bàn tay.
Một rồng, một cáo giằng co trong giây lát, chín cái đuôi cáo của Cố Yêm bay loạn xung quanh trong điện, uy hiếp. Lục Lược Vũ không biết sao sát ý lại tiêu tan. Hắn
nhìn về phía Cố Yêm, nói: "Chúng ta làm một giao dịch."
"Ta cũng muốn rời khỏi nơi này, Ma Vực bên ngoài mấy ngày này sẽ xảy ra chuyện, ta cần đi giết vài người. Ngươi mang theo ta đi ra đi, chờ sau khi ta giết người xong sẽ thả ngươi rời đi."
"Đây là điều kiện của ta."
Rõ ràng, chỉ cần Cố Yêm dẫn hắn ra ngoài, hắn sẽ đồng ý mở cơ quan ra.
Cố Yêm híp híp mắt.
Lục Lược Vũ nôn ra một ngụm máu, nói: "Ngươi có thể cùng ta giằng co, ta cuối cùng sẽ hủy cơ quan." Hơn nữa... Có một điểm hắn không nói, Cố Yêm cũng hiểu rõ, chỉ cần thay vảy xong, Cố Yêm sẽ không phải đối thủ của hắn.
Cố Yêm cân nhắc lợi hại trong lòng, thu đệm thịt hoa mai lại: "Được."
"Có điều, ngươi cần phải phát lời thề tâm ma, sau khi ra ngoài không được dùng bất cứ hình thức gì thương tổn người khác ngoài Ma Tộc."
Cố Yêm vẫn không quên bên ngoài còn có một đám đệ tử của sáu tiên môn lớn. Tuy rằng y đoán được Lục Lược Vũ là vì chuyện xử lý Tức Viêm mưu phản mà đi ra ngoài, nhưng mà không loại trừ sẽ giết những người khác. Sau khi Cố Yêm nói ra, Lục Lược Vũ lại cười nói: "Không phải ngươi đã truyền âm bảo những người khác
rời đi rồi sao?"
Lúc Cố Yêm nói chuyện cùng Lục Lược Vũ quả thật đã truyền âm cho Chu Vấn, thấy bị vạch trần cũng không giả vờ nữa.
"Ta không phải cũng là người ngoài Ma Tộc sao?"
"Ma Tôn đến cùng có thề hay không?"
Cửu Vĩ Bạch Hồ vừa muốn nâng đệm thịt hoa mai lên, Lục Lược Vũ nhìn ánh mắt xinh đẹp của y, chân mày khe khẽ giật giật.
Động tác của Cố Yêm không đổi, mãi cho đến khi nghe thấy hắn thề xong mới biến ảo thành hình người.
Một bên khác, Chu Vấn sau khi nhận được phù truyền âm của Cố Yêm, thiếu chút nữa nhảy dựng. Cũng may hắn biết đây là chỗ nào, tay bưng chén đĩa giữ vững một chút, hít sâu một ngụm, nén lại sắc mặt.
Mãi đến khi Ma Tộc trong điện đều đã đi ra ngoài gần hết, hắn mới truyền âm cho những người khác của sáu tiên môn lớn.
"Ma Tôn Lục Lược Vũ không có đi ra ngoài, hắn ở ngay trong Ma Vực."
"Cố Yêm vừa rồi đã nhìn thấy Ma Tôn."
Tin tức này là sau khi Chu Vấn lau đi mồ hôi trên trán mới gửi đi, bọn họ không ngờ tới Ma Vực mà bản thân đã ở lại mấy ngày, vị Ma Tôn kia vậy mà vẫn đang ở đây.
Có điều, vừa nghĩ đến sau khi Cố Yêm truyền đi tin tức này lại không nói thêm cái gì, Chu Vấn lại nhíu mày lại, có chút sốt ruột, y hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Mấy người Ngu Bạch Trần hiển nhiên cũng đã nhận được, sắc mặt cậu ta thoáng thay đổi.
"Ma tôn vẫn đang ở đây, tin tức này là A Yêm tiết lộ ra, nói không chừng hắn sẽ gặp nguy hiểm."
Lòng bàn tay Minh Đăng cũng rất khẽ mà nắm lại thật chặt, bỗng nhiên mở mắt ra. Hắn không để ý tới ngón tay của mình vừa mới cắt qua, sau khi nhìn tràng hạt trong
lòng bàn tay một cái, mở miệng nói: "Hỏi Chu Vấn xem Cố Yêm hiện tại ở đâu?"
Ngu Bạch Trần gật gật đầu, cậu ta do dự một chút, lại nhìn về phía Minh Đăng: "Cố Yêm bảo những người khác nhanh chóng rời khỏi Ma Vực."
"Ngươi..."
Ngu Bạch Trần không dự định rời đi, cậu ta dự định để Minh Đăng rời đi trước, nào ngờ một giây sau, phù truyền âm lại sáng lên. Chu Vấn thở gấp một hơi, nói: "Cố Yêm đã gửi phù truyền âm nói hắn không có việc gì, sẽ lập tức đi ra, bảo các người đừng chờ hắn."
Những người khác sau khi nhận được phù truyền âm đều nhanh chóng rời đi.
Yến Trì bảo đệ tử đi cùng kia trở về trước, bản thân lại ở lại.
"Yến sư huynh."
"Vừa rồi đệ tử Thái Thanh Tông kia nói Ma Tôn ở tại Ma Vực, huynh không đi ra sao?"
Yến Trì lắc lắc đầu: "Các ngươi trở về trước, ta lại ở lại xem xét một chút."
Tuy rằng anh ta ở lại xem xét, đáy lòng lại là nghĩ tới Cố Yêm.
Cố Yêm đã phát hiện ra Ma Tôn, y hiện tại vẫn ổn chứ?
Trái tim Yến Trì trong nháy mắt căng thẳng, ngay cả bản thân anh ta cũng không nhận ta tay cầm kiếm của mình có chút run rẩy, may mắn đạo phù truyền âm thứ hai đúng lúc gửi đến.
-- Cố Yêm không có việc gì.
Anh ta nhắm mắt lại, thở ra một hơi, nghĩ đến bóng lưng Cố Yêm rời đi mà mình nhìn thấy một canh giờ trước, chậm rãi thả lỏng tay.
Cũng may không có việc gì.
"Yến sư huynh, tay của sư huynh."
Đệ tử kia có chút kinh ngạc, Yến Trì đưa tay ra sau lưng, lúc lại nâng mắt lên, thản nhiên nói: "Các ngươi trở về trước đi."
..........
Sau khi Cố Yêm gửi đi hai đạo phù truyền âm báo bình an mới nhìn về phía Lục Lược Vũ trong hồ.
"Ta phải làm thế nào mang ngươi đi?"
Y ghét bỏ nhìn Bạch Long trong kỳ thay vảy một cái, ôm là không có khả năng rồi, y cũng không phải thật sự là nam mụ mụ.
Lục Lược Vũ dường như cũng nhìn ra suy nghĩ của y, rũ mắt nói: "Ngươi lấy một cái lọ, rót vào một chút ánh trăng." Cố Yêm nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời làm theo,
sau khi cầm một bình sứ tinh xảo, rót vào một ít ánh trăng, chờ đợi.
Ánh mắt thanh niên nằm ở bên trong Kim Trì kia khe khẽ giật giật, ở ngay trước mặt Cố Yêm, hóa thành một con rắn.
Lục Lược Vũ lúc là nửa rồng, trong nụ cười ẩn chứa nguy hiểm, hiện giờ hóa thành Tiểu Bạch Long lại có vẻ mười phần vô hại. Bạch Long nho nhỏ trôi nổi ở dưới ánh trăng, nhìn vào khiến người ta gần như muốn buông lỏng cảnh giác.
Nhưng mà Cố Yêm lại không chịu ảnh hưởng nhất bộ dạng này, trực tiếp hướng miệng chai về phía Kim Trì.
"Ma Tôn tự mình vào đi thôi."
Y cũng không có một chút ý định hỗ trợ.
Lục Lược Vũ cũng không có gì ngoài ý muốn, vừa rồi hai người âm thầm giao phong, hắn đã biết con Tiểu Cửu Vĩ này là một cục xương cứng khó gặm.
Một luồng sáng trắng hiện lên, Tiểu Bạch Long đã chui vào bình sứ, Cố Yêm hạ cấm chế ở miệng bình sứ, sau đó mới cất đi.