Cố Yêm không nhận được câu trả lời cũng không bất ngờ, y ném đi suy nghĩ dư thừa, rũ mắt im lặng cầm kiếm lên. Tại thời điểm làm việc chính, bình thường y đều vô cùng nghiêm túc.
Kiếm bản mạng của Phó Hàn Lĩnh đột nhiên vào tay, kiếm khí lạnh lẽo theo cổ tay xâm nhập vào trong kinh mạch, bùng nổ.
Kiếm của Kiếm Tôn cũng không phải dễ cầm như vậy, nếu có một chút không để ý sẽ ngay lập tức nổ tung máu huyết mà chết.
Cố Yêm ngẩng đầu nhìn Phó Hàn Lĩnh trên ghế một cái, người nọ tư thái tùy tiện, tươi cười nhìn y, nhưng Cố Yêm khó hiểu mà cảm thấy đối phương là đang cố ý.
Hơn nữa sẽ không cứu y.
Y cười khẽ một tiếng. Tại lúc khí lạnh dâng lên, cổ tay nắm lấy kiếm hơi hơi giật giật.
Linh khí tinh thuần trong cơ thể từng bước một phá vỡ vụn băng. Đầu ngón tay Cố Yêm thoáng chốc trở nên tái nhợt. Một giọt máu rơi xuống đất, ở trong Minh Quang Điện trống trải hết sức rõ ràng.
"Xin sư tôn chỉ dạy." Y nhướng mày, sắc mặt không hiện ra một chút bối rối, cho dù là trên trán đọng đầy mồ hôi lạnh, lại vẫn cầm chặt lấy kiếm.
Cố Yêm là một người vô cùng kiêu ngạo, cũng là một người vô cùng bất khuất, bằng không cũng sẽ không vì Ngu Bạch Trần mà đắc tội một đám người.
Thường thường là người bên ngoài càng đè ép, y sẽ càng bắn trả.
Ánh đỏ trong mắt chợt lóe rồi biến mất, sau khi Phó Hàn Lĩnh gật đầu, Cố Yêm nhớ lại kiếm pháp trong đầu một lần, nhắm mắt nắm chặt kiếm.
Bên ngoài mưa rơi rả rích không chút giảm bớt, lúc ánh chớp bỗng nhiên lướt qua trong điện, cổ tay nắm kiếm của Cố Yêm xoay một cái.
Phó Hàn Lĩnh khoanh tay nhìn.
Nhìn thanh niên kia đem bộ kiếm pháp khó nhất của chính mình, chỉ nhìn một lần liền ngay vào giờ phút này đánh ra, hơn nữa Cố Yêm còn thêm vào một ít thứ của bản thân, việc này là vô cùng hiếm có.
Nếu y có thể trở thành người kế nghiệp của ông ta, quả thật là rất tốt.
Phó Hàn Lĩnh nhìn vạt áo đỏ hừng hực kia, đuôi lông mày giãn ra một chút, vào lúc Cố Yêm đâm ra một thức cuối cùng, ông ta mở miệng nói: "Nhắm mắt, cảm nhận tiếng gió."
Giọng nói lạnh như băng khiến cho tâm linh Cố Yêm tỉnh táo hơn một chút. Y nghe lời, nhắm mắt cảm nhận, sau khi ngọn gió xuất hiện trong ánh chớp, thuận theo gió mà lên. Áo gấm màu son bị kiếm khí xé rách, cổ tay áo của Cố Yêm cũng bị kiếm khí chấn rách.
Sau khi thu thế, cắm kiếm xuống đất, y dừng lại thở hổn hển.
"Sư tôn." Qua một lúc, y liền đứng dậy cầm kiếm trong tay, dâng lên.
Cố Yêm mới vừa rồi đã phóng ra kiếm ý. Tại cảnh giới tu vi này của y, nếu như thu nạp kiếm ý, rất ít khả năng sẽ nhanh chóng tỉnh táo như vậy.
Nhưng mà Cố Yêm dường như lại chỉ trong nháy mắt đã khôi phục.
Phó Hàn Lĩnh vốn chỉ cảm thấy y là một hạt giống tốt, giờ phút này trái lại nhíu mày. Nếu nói kiếm pháp và tâm tính của Cố Yêm trước đó khiến ông ta hài lòng, sự bình tĩnh hiện giờ càng là có vượt ngoài dự đoán.
Sau khi Cố Yêm khôi phục liền nâng mắt nhìn thẳng ông ta, một đôi mắt sáng đến kinh người.
Ánh mắt của Phó Hàn Lĩnh theo hai tay cầm kiếm lướt tới vết thương trên cổ y. Trên nước da trắng nhợt, dấu vết kia đặc biệt rõ ràng, được quần áo màu đỏ làm nổi bật lên lại càng thêm vài phần tươi đẹp không nói nên lời.
Có điều thứ Phó Hàn Lĩnh để ý cũng không phải những cái này, ông ta nhận lấy kiếm, lúc Cố Yêm nhìn ông ta, hiếm có mà khen ngợi.
"Kiếm của ngươi rất tốt."
Cố Yêm tỉnh lại từ trong kiếm pháp mới vừa rồi, lúc này trái lại có vài phần khiêm tốn.
"May mắn được sư tôn chỉ điểm." Một kiếm thỏa thích mới vừa rồi khiến mặt mày Cố Yêm đều trở nên hồng hào, sáng sủa.
Phó Hàn Lĩnh thu kiếm lại, vuốt ve lưỡi kiếm, ông ta nhìn Cố Yêm hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười: "A Yêm, Đạo của ngươi là gì?"
Đạo của y là gì?
Biểu cảm trên mặt Cố Yêm không đổi, chỉ là trong lòng lộp bộp một cái, không rõ Phó Hàn Lĩnh vì sao lại hỏi cái này.
Đại đa số người ở Tu Chân Giới đều tu luyện Đạo Trường Sinh, chính là ngay cả Chưởng giáo Thái Thanh Tông, Vân Đức Chân Nhân cũng vậy. Dựa theo hiểu biết của người bình thường, Cố Yêm dĩ nhiên cũng là tu Đạo Trường Sinh, hoặc là thấy y dùng kiếm thì chính là Đạo Vũ Khí thuộc về Kiếm Đạo.
Nhưng mà lời của Phó Hàn Lĩnh lại khiến Cố Yêm cảm thấy không phải ý này. Có điều, cho dù nghĩ như vậy, trên mặt y lại vẫn cười nói tự nhiên: "Sư tôn thứ tội, đệ tử ngu dốt, hiện giờ vẫn chưa lập Đạo."
Thanh niên áo đỏ kia đứng ở dưới điện ngẩng đầu lên, giống như thật sự có chút hổ thẹn.
Phó Hàn Lĩnh nhìn về phía ý, ý cười trên khóe môi cuối cùng cũng thu lại.
Hai người giằng co trong chớp mắt, lạnh lùng trên người Phó Hàn Lĩnh liền tiêu tán, bầu không khí lạnh lùng, căng thẳng mới vừa rồi giống như không tồn tại.
Cũng may sau đó sư tôn tiện nghi này không nhắc lại đề tài kia nữa, chỉ là đối với kiếm pháp mới vừa rồi của y lại chỉ điểm một chút. Mãi cho đến giữa trưa cơn mưa mới nhỏ đi một chút, Cố Yêm mới nhẹ nhàng thở ra, cáo lui rời đi.
Phó Hàn Lĩnh vuốt ve chuôi kiếm, cảm nhận được kiếm ý mới vừa rồi, cười khẽ một tiếng.
Tiểu đồ đệ này của ông ta trái lại thật sự vô cùng thú vị. Rõ ràng chính là tu Đạo Vô Tình, lại che giấu được tất cả mọi người, bộ dáng bên ngoài lại là một bộ phong lưu, thâm tình. Thiếu chút nữa ngay cả ông ta cũng bị lừa rồi.
Nếu không phải biết y là đồ đệ của mình, bộ dáng mới vừa rồi, trái lại thật sự giống một con tiểu hồ ly giảo hoạt.
Phó Hàn Lĩnh lắc lắc đầu, lại có chút tiếc nuối y không có đôi tai hồ ly. Vừa tưởng tượng như vậy, Phó Hàn Lĩnh lại nhớ đến bộ lông thoạt nhìn trông trơn nhẵn thật ra lại thô ráp của những yêu tộc kia, liền lại thu hồi suy nghĩ của chính mình.
Không ai biết Kiếm Tôn Phó Hàn Lĩnh, người đứng đầu Tu Chân Giới thật ra là một tên thích lông nhung.
Có điều, mặc dù ông ta thích xúc cảm lông nhung ấm áp, nhưng lại vô cùng kén chọn. Khác với những người khác ở Tu Chân Giới, gần như không mấy ai từng gặp qua Yêu Tộc, Phó Hàn Lĩnh lại hiểu rõ Yêu Tộc, năm xưa khi xông pha còn gặp được không ít.
Có điều yêu cầu của ông ta rất cao, mặc dù những thỏ yêu, hổ yêu kia cam tâm tình nguyện làm yêu sủng của ông ta, ông ta cũng ghét bỏ không thôi. Chỉ nhìn một cái liền ngay cả đụng vào cũng không muốn.
Xúc cảm trong tưởng tượng của Phó Hàn Lĩnh trước sau đều không tìm được, những năm gần đây ông ta đành phải đem ham muốn này đặt ở đáy lòng. Có điều, ánh mắt vừa rồi của Cố Yêm trái lại khiến cho ông ta luyến tiếc một chút.
Tại lúc Cố Yêm ra khỏi Minh Quang Điện, ông ta thu lại tâm tình, bỗng nhiên phát đi một đạo phù truyền âm: "Về sau mỗi ngày đều tới đây thỉnh an."
Bước chân của Cố Yêm dừng lại một chút, nhìn phù truyền âm trong tay, nhíu mày, nghĩ tới sư tôn tiện nghi này thật sự là sắc bén.
Y mới vừa rồi sau khi đi ra đã xem xét vết thương trên cổ mình một cái, vừa mới chuẩn bị giả vờ bị thương, mấy ngày này không tới Minh Quang Điện thỉnh an, Phó Hàn Lĩnh lại giống như con giun trong bụng y, ngay cả tâm tư này cũng đoán được.
Y sờ sờ vết thương trên cổ, cười phì một tiếng, đè xuống tính toán ban đầu, lúc này chỉ đành đáp lại một tiếng nhận lời, sau đó mới đi về phía Hồi Xuân Sơn.
Cho dù thế nào, vết thương này của y cũng phải chăm sóc một chút.
Có điều Cố Yêm không ngờ tới, vừa ra khỏi cửa liền gặp phải Yến Trì.
Yến Trì cũng không ngờ tới nhanh như vậy đã gặp lại y.
Trong khe núi giữa Thái Thanh Tông và Lăng Tiêu Tông có ngọn núi nhỏ gọi là Hồi Xuân Sơn. Mấy năm trước, Y Tu từ Nam Cương tránh nạn tới nơi này đặt chân không ít.
Cố Yêm bình thường sau khi bị thương sẽ tới nơi này xem bệnh, y đi đến quen cửa quen nẻo, kết quả vừa tiến đến liền gặp phải Yến Trì cũng ở nơi này.
"Yến Thủ tịch?" Cố Yêm nhíu mày.
Yến Trì mấy ngày này tu luyện gặp phải khó khăn, tâm ma càng thêm bất ổn, trong lúc tâm phiền ý loạn liền dự định tới Hồi Xuân Sơn thăm hỏi Nam Cương Y Tiên thử xem.
Sau khi anh ta nhìn thấy Cố Yêm thì nhíu nhíu mày, vừa dự định nói gì, lại bỗng nhiên nhìn thấy quần áo của y.
Cố Yêm từ sau khi ra khỏi Minh Quang Điện liền ngự kiếm đến đây, hiện giờ vẫn chưa kịp thay đổi quần áo. Áo gấm màu son chất liệu vô cùng tốt kia nhìn có chút xộc xệch.
Ánh mắt Yến Trì híp lại, lại nhìn thấy vết thương trên cổ Cố Yêm, một vệt đỏ thoạt nhìn có hơi sâu lưu lại ở phía trên xương quai xanh trắng như tuyết, khiến anh ta ma xui quỷ khiến mà mở miệng: "Ngươi bị thương?"
Cố Yêm không ngờ tới Yến Trì sẽ chú ý vết thương của y, trái lại có chút mới mẻ, có điều giữa y và Yến Trì vẫn luôn không có lời nào có thể nói, lúc này chỉ kéo áo lên, nói: "Khiến Yến Thủ tịch thất vọng rồi, chỉ là vết thương nhỏ."
Giọng điệu lạnh lùng này đâm cho trong lòng Yến Trì nhói một cái, cũng không biết đầu óc bản thân vừa rồi mắc phải cái gì, vậy mà lại quan tâm tới thương thế của Cố Yêm.
Người này cho dù có bị thương hay không cũng không phải chuyện liên quan đến mình.
Anh ta lạnh mặt lại, không nói gì thêm, đi lên trước đẩy cửa ra đi vào.
Cố Yêm cũng lười quan tâm đến anh ta, sau khi tiến vào Y Tu Đường của Hồi Xuân Sơn liền đi sang một bên khác.
Yến Trì là vì tâm ma bạo động, cần được Đường chủ xem xét. Mà Cố Yêm cùng lắm chỉ là vết thương nhỏ sước da sước thịt, bởi vậy tùy tiện tìm một đệ tử dễ nhìn liền biếng nhác ngồi xuống để mặc cho người trị liệu.
Có điều nhìn thấy người tới, Cố Yêm nhướng mày hỏi: "Ngươi mới tới?"
Giang Uyên lắc lắc đầu, tránh đi ánh mắt của y, chỉ nói: "Để ta xem vết thương một chút."
Cố Yêm thấy hắn bộ dạng không giỏi nói chuyện liền nghe theo, kéo mở áo ra để cho hắn xem.
Giang Uyên quay đầu đi, vốn chuẩn bị trực tiếp dùng linh lực bao phủ lên miệng vết thương của Cố Yêm, không ngờ tới lại khẽ ý một tiếng.
"Đây là thương tích do kiếm khí gây ra?"
Âm thanh này của hắn hoàn toàn không có đè nén, Yến Trì ở tại sảnh trong cũng nghe thấy, khe khẽ nhíu nhíu mày.
Cố Yêm đáp lại một tiếng, liền thấy hắn thu linh khí lại.
"Kiếm khí này quá lợi hại, ta không dám tùy tiện loại trừ, nếu không, vẫn là theo cách xưa, bôi thuốc đi?"
Cố Yêm không có ý kiến khác: "Được rồi, ngươi xem rồi làm là được."
Vết thương này cũng không phải đau lắm, Cố Yêm nghe thấy bôi thuốc liền lại nới lỏng cổ áo thêm một chú, bên dưới màu son đỏ, màu tuyết trắng hơi hơi lộ ra một đoạn.
Y hơi nghiêng đầu, tóc đen được buộc một sợi dây đỏ. Tại lúc đệ tử bôi thuốc, đuôi chân mày giãn ra.
Y tư thái phong lưu, bộ dáng quần áo mở ra như vậy đẹp không nói nên lời. Giang Uyên vốn chuyên tâm giúp y bôi thuốc, nhưng không biết vì sao lại nhịn không được mà mặt đỏ lên một chút. Thoáng chút không cẩn thận xuống tay hơi mạnh.
"Shhh." Cố Yêm khe khẽ rít ra một tiếng. Trong lúc đệ tử kinh sợ phục hồi lại tinh thần còn có chút sợ hãi thì đè tay hắn lại.
"Nghĩ đến cái gì vậy?"
Lúc y nâng mắt, bởi vì lần lỡ tay vừa rồi mà đuôi mắt có chút ẩm ướt.
Cố Yêm chính là không tốt ở điểm này. Y không sợ đau nhưng lại vô cùng nhạy cảm, đối với vết thương hở lại càng là như vậy. Một chút lực mới vừa rồi kia, máu còn chưa chảy ra, cũng đã khiến y siết chặt ngón tay.
Yến Trì vốn chú ý đến sảnh ngoài, giờ phút này nghe thấy tiếng động, trái tim khẽ nhảy lên một cái, sau khi quay đầu sang liền thấy Cố Yêm khẽ hừ một tiếng, giờ phút này đuôi mắt ửng hồng, chậm rãi xoay người qua.
Bộ dáng không nói gì của y lúc này còn khiêu khích hơn vừa rồi, lại khó hiểu mà có thêm mấy phần... mỏng manh, yếu đuối.
Sau khi Yến Trì nhận ra bản thân suy nghĩ cái gì thì sắc mặt sa sầm, thu lại ánh mắt.
Giang Uyên bị đè lại bàn tay, mặt càng đỏ lên bất thường. Trong khoảng thời gian ngắn, nhịp tim cũng nhanh hơn một chút, lắp ba lắp bắp nói xin lỗi: "Thật ngại quá, Cố sư huynh."
Giang Uyên từng nghe từ trong miệng người ở Hồi Xuân Sơn thanh danh của Cố Yêm. Trước đó còn được sư huynh đồng môn đặc biệt nhắc nhở phải cách xa vị Cố sư huynh của Tê Hà Phong này một chút.
Hắn vốn ghi nhớ trong lòng. Nhưng mới vừa rồi, nhìn thấy bộ dáng y khe khẽ thở ra, lại không nhịn được mà hơi nặng tay một chút, trong đầu đều là gương mặt tuấn mỹ, đẹp đẽ kia.
Sau khi phục hồi lại tinh thần mới cảm thán, bộ dáng xinh đẹp như vậy, chẳng trách dù biết rõ y chỉ thích Ngu Bạch Trần, lại vẫn có không ít người muốn tới gần y.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, không khỏi có chút không được tự nhiên, cũng may hắn còn nhớ rõ một chút việc chính, lúc này vội vàng rút tay lại, đè xuống màu đỏ sau tai, lại đứng dậy chuẩn bị đổi thẻ thuốc.
"Cố sư huynh chờ một chút."
Cố Yêm nhìn động tác của hắn, nhướng nhướng mày. Đợi cho phản ứng nhạy cảm khiến cho khớp ngón tay siết lại vừa rồi qua đi mới thu tay lại, tựa vào bên cạnh bàn chờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT