Cố Yêm nghĩ tới Ngu Bạch Trần vẫn chưa biết thân phận Lục Lược Vũ, sau khi hàng mi dài hơi hơi hạ xuống trong một tích tắc, lại không chút đổi sắc mà nâng lên, giả vờ như không có gì bất thường, cười nói:

"Không có gì."

"Chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi."

Thân phận của Lục Lược Vũ là bởi vì y đã xem qua sách mới biết được, hiện tại không có chứng cớ gì chứng minh, y không thể tiết lộ ra với Ngu Bạch Trần, bằng không cũng sẽ dẫn đến nghi ngờ.

Cố Yêm để chuyện của Lục Lược Vũ ở trong lòng, ở ngoài mặt lại không lộ ra gì.

Ngu Bạch Trần nhìn thấy dáng vẻ của y, khe khẽ nhíu nhíu mày, mãi cho đến buổi tối Cố Yêm rời đi, Ngu Bạch Trần cũng không rõ nguyên nhân y giật mình trong nháy mắt khi nghe thấy tên Lục Ninh. Chỉ có thể tự thuyết phục là bản thân đã nghĩ nhiều rồi.

Cố Yêm trên đường trở về, trong đầu đều là Lục Lược Vũ. Y vừa nghĩ đến người này liền luôn có một chút dự cảm không tốt.
Cứ nhíu mày suy tư như vậy cả một đường, đi tới dưới chân núi, mắt thấy sắp lên núi, ở một góc lại bỗng nhiên bị một bàn tay kéo lại.

"Shhh." Cố Yêm khẽ xuýt xoa một tiếng, quay đầu lại, lại phát hiện là Yến Trì.

Yến Trì vẫn luôn đứng ở nơi này, có điều là Cố Yêm đắm chìm trong suy nghĩ, không nhìn thấy mà thôi. Anh ta nhìn thấy Cố Yêm đi lướt qua mình, nhịn không được
nhíu nhíu mày, làm ra hành động mà ngày thường anh ta tuyệt đối sẽ không làm.

Yến Trì vươn tay kéo Cố Yêm lại, xúc cảm trong tay khiến anh ta phục hồi lại tinh thần, nhíu mày mở miệng: "Cố Yêm."

Cố Yêm bị Yến Trì gián đoạn, hồi phục lại tinh thần, hơi hơi nâng mắt lên, nhìn thấy bộ dạng đối phương, mắt phải nháy một cái.

Xem ra Yến Trì cũng đã nhìn thấy, cho nên mới tìm đến mình.

Y giật giật cổ tay, rút tay về, lúc nhiệt độ còn lại tại chỗ hai người tiếp xúc tan đi, quả nhiên nghe Yến Trì thản nhiên mở miệng: "Ngươi không có gì muốn nói sao?"

Giọng điệu chất vấn này quả nhiên là Yến Trì mà y quen thuộc.

Cố Yêm nhíu nhíu mày, tuy rằng đã trải qua Minh Đăng và Ngu Bạch Trần không hiểu ra sao bằng lòng giúp y giữ bí mật, nhưng mà y cũng không cảm thấy việc này
bình thường. Dù sao không phải tộc của ta tất có lòng khác, Yến Trì như vậy mới là phản ứng bình thường.

Hai người kia nói không chừng là đã hiểu lầm gì đó.

Động tác hoạt động cổ tay của y hơi hơi dừng một chút, nâng mắt liếc nhìn Yến Trì một cái.

"Ngươi cũng đã thấy rồi, ta còn có cái gì có thể nói." Lời y nói chính là thật, lúc này quả thật không có lời gì có thể nói. Có điều Cố Yêm vẫn rất ngạc nhiên, Yến Trì trước khi tố giác mình còn có thể đến nói với y một tiếng, là không sợ y bỏ trốn à.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, giọng nói Cố Yêm lạnh nhạt.

Sắc mặt Yến Trì lại đen lại.

"Không có gì muốn nói."

"Nếu ngươi đã như vậy, ta chắc chắn..." Anh ta vốn muốn nói, nếu Cố Yêm đã như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không nói với người khác, yên tâm đã bại lộ với mình.

Nghe vào trong tai Cố Yêm lại thành: Nếu ngươi đã như vậy, ta chắc chắn sẽ tố giác?

Với tính cách làm việc cứng nhắc, kiên quyết của Yến Trì, người này không tố cáo, dứt khoát là không có khả năng, Cố Yêm nhớ rõ lúc trước cùng nhau ở trên chiến
trường Nam Cương, Yến Trì đối với mình cực kỳ nghiêm khắc. Anh ta cho tới bây giờ đều là người như vậy, bởi vậy vẫn luôn không quen nhìn Cố Yêm lười nhác.

Cố Yêm biếng nhác nâng mắt lên, ai ngờ Yến Trì lại siết chặt tay. Lòng bàn tay anh ta nắm thật chặt, Cố Yêm thậm chí còn có thể nhìn thấy gân xanh trên lưng bàn tay
anh ta, giống như là đang nhẫn nại gì đó, rồi lại bị thái độ của Cố Yêm chọc cho tức giận không thôi.

Cố Yêm híp híp mắt: "Nếu Yến Thủ Tịch không có việc gì, vậy ta đi trước."

Lúc y nói lời này, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước, ngay sau đó, Yến Trì bỗng nhiên lại ngăn y lại.

"Chờ đã." Yến Trì nói.

Cố Yêm hiện tại đã phục hồi lại tinh thần, dĩ nhiên không thể lại để cho anh ta đụng vào mình, Yến Trì cũng đã nghĩ tới tiếp xúc vừa rồi của hai người, ánh mắt thoáng
chút u ám.

Trên trán anh ta nảy lên, lại hít sâu một hơi, nói: "Trước đó lúc ngươi tới thành Minh Phượng, ở trong một hiệu thuốc ven đường đã từng mua Sinh Mao Thủy, lúc đó ta đã mơ hồ cảm thấy chính là ngươi, nhưng cuối cùng lại không có nghi ngờ."

"Hiện tại nghĩ đến quả thật là ngươi."

Động tác của Cố Yêm hơi dừng lại, không ngờ đến bản thân lúc đó vậy mà đã bị Yến Trì gặp được, có điều, lúc này anh ta nói ra là có ý gì...

Y nhìn về phía đối phương, nhíu mày lại, Yến Trì thu tay về, rũ mắt nói: "Chuyện ở Hoài Âm Thành cho tới hiện giờ chưa từng xảy ra."

"Ta cũng không có nhìn thấy cái gì."

Tuy rằng anh ta đã sớm đưa ra quyết định này, nhưng nói ra vẫn có chút khó thể mở miệng.

Gương mặt tuấn mỹ của Yến Trì căng chặt, gân xanh trên lưng bàn tay cuối cùng biến mất.

Cố Yêm lần này thật sự là kinh ngạc rồi, Yến Trì vậy mà cũng không tố giác y?

Anh ta đến cùng là sao vậy?

Cố Yêm nhíu nhíu mày: "Ngươi chắc chắn?"

Sau khi Yến Trì nói xong liền nhìn y một cái: "Ta chắc chắn." Giống như bị ánh mắt dò xét của Cố Yêm đâm đến, Yến Trì quay đầu đi: "Tóm lại ta cái gì cũng không nhìn thấy."

Anh ta nắm chặt kiếm, xoay người muốn đi, nhưng mà không đi được bao xa lại quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Về sau đừng lại tùy tiện để lộ thân phận trước mặt người khác."

Về phần chuyện Thành Chủ Hoài Âm, Yến Trì không có hỏi nhiều, anh ta biết đối phương là quỷ, nên cũng biết sau khi Hoài Âm Thành tiêu tan, người nọ cũng không tồn tại nữa.

Yến Trì đã rời đi.

Cố Yêm lúc này thật sự là sắc mặt kỳ quái, y đi một chuyến này là gặp cái vận quỷ gì, chuyện như vậy cũng có thể để y gặp được.

Ba người biết thân phận của mình đều không tố giác y?

Có điều thái độ của ba người luôn làm cho Cố Yêm cảm thấy có chút kỳ quái, hình như bọn họ đã hiểu lầm gì đó. Cố Yêm nhíu nhíu mày, vẫn là nhịn không được nhìn về hướng Yến Trì rời đi một cái. Có điều, cuối cùng lại cũng không nói gì.

...........

Mọi người ở Lăng Tiêu Tông đều biết Yến sư huynh gần đây rất không bình thường. Giống như từ sau khi hoàn thành nhiệm vụ Tán Kim trở về, Yến sư huynh liền thay đổi, bình thường đều luôn đen mặt, không biết suy nghĩ cái gì, lúc tu luyện còn thường xuyên thất thần.

Có điều, vừa có người nhắc nhở, Yến sư huynh liền sẽ lại biến thành Yến Thủ Tịch nghiêm túc thường ngày kia. Bộ dạng anh ta như vậy, số lần xuất hiện không nhiều
lắm, nhưng mà bởi vì quá mức khác thường, khác biệt với dáng vẻ anh ta trước đây, vẫn khiến cho Đại trưởng lão chú ý, sau khi suy nghĩ vẫn là gọi Yến Trì tới: "Phải chăng mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì?"

Yến Trì lắc lắc đầu.

"Trên tu luyện có bình cảnh?" Đại trưởng lão nhíu mày.

Yến Trì nhỏ giọng mở miệng: "Bẩm báo Trưởng lão, không có."

Vậy là như thế nào?

Khác thường của Yến Trì mấy ngày này, ông nhìn ở trong mắt, có điều, nhìn dáng vẻ không muốn nói của anh ta, chân mày Đại trưởng lão nghiêm lại một chút, vẫn là
không có ép buộc, chỉ là nói: "Nếu đã không có thì thôi."

"Hôm nay tìm ngươi tới là có một việc."

"Mấy ngày gần đây bên phía Ma Tộc có chút động tĩnh, nghe nói Bạch Long Thánh Quân của Ma Vực đã mất tích, sáu tiên môn lớn đã âm thầm bàn bạc một phen, chuẩn bị phái mấy đệ tử tinh anh tới Ma Vực điều tra một phen."

"Ngươi chuẩn bị một chút, qua mấy ngày nữa thì dẫn theo đệ tử đi đi."

Lúc Yến Trì nghe thấy động tĩnh Ma Vực, trong tay mới khẽ động. Sau khi Đại trưởng lão cho rằng anh ta sẽ không nói gì, bình tĩnh nhận lệnh, Yến Trì đột nhiên hỏi:
"Người mà Thái Thanh Tông phái ra là ai?"

Chuyện tới Ma Vực nằm vùng này, sáu tiên môn chắc chắn sẽ phái ra ít nhất một người. Khi Yến Trì hỏi ra câu này, khe khẽ nhíu nhíu mày, quả nhiên Đại trưởng lão nói: "Bên phía Thái Thanh Tông là Cố Yêm và Chu Vấn."

"Ngươi vẫn còn để ý chuyện ngươi cùng Cố Yêm từ hôn?" Đại trưởng lão chợt nhận ra, hỏi.

Để ý sao?

Yến Trì rũ mắt xuống. Anh ta gần như chưa từng nghĩ tới chuyện này, chỉ là... Hình ảnh đuôi cáo áo đỏ chợt lóe lên
trước mắt rồi biến mất.

Chỉ là cái gì? Bản thân Yến Trì cũng không thể nói rõ. Anh ta siết chặt tay, đè xuống hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện kia, nghe thấy chính mình nói: "Trưởng lão lo lắng
nhiều rồi."

Nhìn thấy đệ tử vẫn luôn bình tĩnh kiềm chế bên dưới, Đại trưởng lão gật gật đầu. Cũng đúng, với tính tình của Yến Trì sẽ không rối rắm với mấy việc nhỏ nhặt này. Đại trưởng lão vì suy nghĩ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu mình cảm thấy có chút buồn cười, lắc lắc đầu liền không quan tâm nhiều nữa.
............

Một bên khác, Cố Yêm sau khi biết được cách dùng của hôn khế, chân mày mới vừa thả lỏng một chút, ngay sau đó đã bị một tin tức dọa sợ.

"Chờ đã, Chưởng Giáo, người nói muốn con tới Ma Vực?"

Vân Đức Chân Quân gật gật đầu: "Không phải ngươi, sáu tiên môn lớn đều sẽ phái ra mấy đệ tử."

"Các ngươi cùng đi, coi như thí luyện, cũng cố hết khả năng tìm hiểu một chút nhược điểm của Ma Tộc, về sau dùng tới."

Tươi cười trên mặt Cố Yêm cứng lại không thôi, y vì đề phòng bất trắc, cố ý muốn trốn Lục Lược Vũ, Chưởng Giáo còn phái y đi. Cố Yêm lập tức thu lại suy nghĩ cảm thấy bản thân gặp vận quỷ trước đó. Y hít một hơi thật sâu, nói: "Chưởng giáo, trong Ma Vực có cao thủ Hóa Thần Kỳ, bọn con đi chỉ sợ còn chưa vào được đã bị phát hiện."

Nhưng mà lời này y mới vừa nói ra, Vân Đức Chân Quân liền vuốt râu, cười nói: "Việc này trái lại không cần lo lắng, chúng ta đã điều tra được Bạch Long Thánh Quân không ở Ma Vực, các ngươi chỉ cần yên tâm đi vào là được."

"Nếu như có thể thám thính được Ma Tộc gần đây đang làm cái gì là tốt nhất, đây là mục đích chủ yếu lần này."

Chuyện Lục Lược Vũ mất tích này trái lại khiến chân mày Cố Yêm thả lỏng, nếu Lục Lược Vũ thật sự đã không còn ở Ma Vực mà nói, vậy lúc này đi vào trái lại cũng không có gì.

Vừa lúc cũng có thể điều tra một chút chuyện của vị Ma Tôn kia, nếu hắn thật sự thích Ngu Bạch Trần, vậy thì y yên tâm rồi.

Tránh đi người của các môn phái khác, chỉ cần y một mình, để ý một chút là được rồi.

Ngay khi Cố Yêm nghĩ như vậy, Vân Đức Chân Quân bỗng nhiên lại nhớ tới gì đó, cười nói, cắt ngang suy nghĩ của Cố Yêm: "Đúng rồi, ngươi không cần lo lắng, lần này đi cùng với ngươi còn có Chu Vấn."

Cố Yêm vừa mới thấy may mắn vì đi một mình:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play